Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 150: Kết làm đồng minh




Ngữ khí của Ly Lạc rất chắc chắn, liền biểu thị khẳng định loại suy đoán này. Lấy tính cách của Ly Lạc, không nắm chắc thì hắn sẽ không nói ra. Bởi vậy những lời này, khẳng định là trải qua suy nghĩ cẩn thận.
Mặc dù Ly Lạc không hỏi Văn Diệu. Thì hắn cũng không tính toán giấu diếm, hắn không phải tất yếu lo sợ, chuyện đó, chính là do hắn làm, sớm hay muộn gì thì hắn cũng đều phải nói chuyện với Ly Lạc…
Về việc, hôn ước liên minh với Đông Vạn.
Hoàng Thượng của Nam Triều, nữ nhân phi tần thành đàn, muốn định ra hôn ước, đối tượng tốt nhất hẳn nên là người của hoàng thất, nhưng mà Đông Vạn lại cố tình chọn Ly Lạc…
Mấy ngày này, Văn Diệu biệt tăm không tin tức, chính là muốn nhanh chóng ở đó mà thúc đẩy hoàn thành chuyện này.
Ly Lạc không thể không bội phục năng lực Văn Diệu. Chỉ có ngắn ngủn có mấy ngày, có thể khiến cho Vương của Đông Vạn buông ra ngăn cách của hai nước, chủ động mà đưa ra hôn ước…
Mà mục đích Văn Diệu làm như vậy là vì cái gì, thì Ly Lạc so với ai khác đều hiểu rất rõ.
Văn Diệu muốn nam nhân kia.
Muốn một mình hắn độc chiếm.
Cho nên hắn là đang hành động để bài trừ dị kỷ.
Mỗi một kẻ trong mấy tên bọn hắn đều một khối xương cứng, nhưng Văn Diệu sẽ từng chút một mà cắn xé, tiếp theo là nuốt vào trong bụng…
Hắn tuyệt đối có cái bản lĩnh này. Tâm, cũng có nghị lực này.
Có đôi khi, đối với sự chấp nhất của Văn Diệu, Ly Lạc vẫn là có chút bội phục.
Chỉ là…
Mặc kệ những kẻ khác, Văn Diệu thật sự lại muốn, đối phó với hắn trước tiên dễ dàng như vậy sao?
Loại thủ đoạn này, tựa như loại bỏ hắn ra ngoài, lại rất đơn giản.
– Ngươi cho là, ta sẽ đồng ý?
Bên trong không gian vắng vẻ yên tĩnh của thư phòng, chỉ có huynh đệ hai người. Xưa nay kẻ yêu trà như Ly Lạc, hôm nay cũng không để hạ nhân chuẩn bị trà bánh, cũng không phải là do đã ăn cơm uống rượu no say, mà là, trà kia vốn không cần thiết nữa.
– Ngươi không có lý để cự tuyệt.
Văn Diệu đồng dạng lại khẳng định nói.
Hắn làm chuyện này, tự nhiên không phải là do xúc động mà đưa ra kết quả. Hắn đã xem xét suy nghĩ phân tích lợi hại rất tỉ mỉ, cũng đã phòng bị tất cả các tình huống có thể xảy ra, sau khi đã thật sự cân nhắc kĩ lưỡng, mới chính thức có thể thật sự mà vẽ ra. Cho nên hôm nay, hắn tuyệt đối có khí thế nắm chắc mà nói chuyện với Ly Lạc…
Cũng đã có sự chắc chắn.
– Ta biết, Đại ca ngươi sẽ không vì áp lực của Hoàng Thượng bức bách, mà đồng ý chuyện này. Nếu ngươi không chịu đồng ý, thì Hoàng Thượng cũng không có cách nào khác. Tựa như vụ án tử của Ngự Vương, Hoàng Thượng làm ra hành động hưng sư động chúng. Vì dù sao, kẻ chết cũng là đệ đệ của người. Nhưng mà tiếng sấm to, hạt mưa thì nhỏ. Người giam lỏng ngươi lại. Chỉ là muốn làm cho kẻ khác xem mà thôi. Bằng không, làm sao có thể phục chúng được? Đừng nói đến chuyện này. Không phải là ngươi làm hay không. Thì Hoàng Thượng cũng không thể xử tử ngươi. Dù thế nào, thì cuối cùng, còn sẽ bắt hai kẻ khác chết thay. Hoặc nhiều nhất cũng chỉ là liên lụy thêm vài người bị kéo vào mà thôi.
Ly Lạc không có tiếp lời, nhưng hắn cũng không có phủ nhận. Sở dĩ hắn an toàn yên tâm mà ở đãi trong hoàng cung, ởi vì hắn có tự tin rằng, Hoàng Thượng sẽ không chạm được vào hắn. Liền tính, nếu là Hoàng Thượng muốn mượn cơ hội này mà loại trừ hắn, nhưng thời cơ vẫn chưa tới, không có nắm chắc việc này, thì hắn cũng sẽ không làm, vì vậy đừng nói là Hoàng Thượng, người chắc chắc cũng sẽ không làm.
Nếu thật sự Hoàng Thượng động thủ trước tiên, thì trước tiên người chỉ sẽ tự đẩy chính bản thân mình lâm vào cục diện bế tắc mà thôi.
– Hôm nay, nếu chúng ta đã ngồi vào đây nói chuyện này, thì liền là kẻ sáng mắt sẽ không nói dối, cũng không dông dài vòng vo luẩn quẩn. Cứ nói thẳng đi.
Lúc này, trên mặt Văn Diệu lại nhìn không ra một chút nhu tình nào khi đối diện với Ly Hận Thiên, mỉm cười nhàn nhạt trên môi, càng mang nhiều theo tia giảo hoạt của thương nhân, hoặc nên nói là, sự khôn khéo nên có của một quân sư mưu lược khi đang luận bàn vậy,
– Ở tại Nam Triều, ngươi và Mộc Nhai, vẫn ở tình thế hai bên bất lưỡng lập, nguyên nhân này, thì đã không cần ta nói nhiều nữa.
Trong triều đình, thứ mà nam nhân luôn muốn theo đuổi, muốn tranh đoạt, ngoại trừ quyền lực lợi ích, thì không còn cái khác nữa.
Mặc dù bọn hắn là huynh đệ lại càng giống nhau.
Về điểm này thì Ly Lạc không phủ nhận. Hắn và Mộc Nhai, đều là một khi được sinh ra, đều là dưới một người trên vạn người. Nhưng mà dã tâm của bọn hắn, với vị trí này tuyệt không thể khiến cho bọn hắn có thể an phận đến cực hạn như thế, bọn hắn đều muốn, tiếp tục mà tiến lên phía trước…
Lại tiến tới một bước nữa, chính là ở trên Kim Loan điện kia, ngồi trên long ỷ.
– Mộc Nhai và Khâm Mặc vẫn luôn liên minh với nhau,muốn biết hai người bọn hắn có âm thầm cấu kết làm việc hay không, ngươi vốn sẽ không thể nào không biết. Trên thân của Mộc Nhai còn nắm giữ quân quyền của Nam Triều, liền lấy việc này đó mà nói tiếp, ngươi vốn đang ở thế hạ phong. Cho nên, hôn sự này, cùng với việc nói là Đông Vạn muốn sửa chữa lại mối quan hệ hòa hảo lại với Nam Triều. Không bằng nói là, ta đang xuất ra thành ý của mình, muốn kết liên minh với ngươi.
Cái này là giá đắc để liên minh sao?
Có ý nghĩa.
Ly Lạc tiếp tục muốn nghe hắn nói tiếp.
Thuyết pháp này, trái lại khiến Ly Lạc có hứng thú.
– Mộc Nhai muốn, là quyền lực lợi ích cao nhất, nhưng mà hắn sẽ không muốn làm Hoàng Thượng. Bởi làm Hoàng Thượng bó tay bó chân, một chút tự do đều không có, hắn mới không cần. Cái hắn muốn, là so với vị trí làm Hoàng Thượng, còn muốn cao hơn một tầng.
Văn Diệu nói đến đoạn này, chọn mi mà liếc mắt nhìn Ly Lạc một cái,
– Đại ca, ta nói vậy, ngươi cũng nghĩ như vậy được đi.
Văn Diệu nói thực hàm súc, không bằng để hắn nói thẳng, kỳ thật bọn hắn là muốn buông rèm chấp chính, cần có một Hoàng Đế bù nhìn mà thôi.
Vị trí làm Hoàng Thượng, bọn hắn cũng không hiếm lạ gì, cái mà bọn hắn muốn là phải làm kẻ khống chế thu phục cả thiên hạ này, lại không cần cái vị trí có quá nhiều trói buộc cùng cố kị…
Chỉ cần quyền lực to lớn ở trên tay, những cái khác, như là danh hào gì đó, đối với bọn hắn mà nói thì không có chút quan trọng nào cả.
Mấy năm nay, Ly Lạc và Mộc Nhai dựa vào chính năng lực của mình, từ chút một mà vững chắc bước đi lên đỉnh cao này. Bọn hắn vì Nam Triều mà lập nên bao công lao hãn mã lưu danh sách sử, cũng vì Hoàng Thượng mà phân ưu giải nạn. Bọn hắn vốn là trợ thủ vô cùng đắc lực của Hoàng Thượng, cũng là thần tử thật sự có được vô vàn sủng ái. Ly Lạc và Mộc Nhai còn ở đây, thì Hoàng Thượng tuyệt đối là vô ưu vô lo mà ngồi vững ngai vị.
Nhưng đồng thời, Hoàng Thượng cũng là đang dưỡng hổ gây hoạn.
Bọn hắn có thể có huy hoàng ngày hôm nay, tuổi lại còn trẻ, được ngồi vào chỗ khiến cho dân chúng cùng thần tử tín nhiệm. Đây là biểu thị sự coi trọng cùng với thưởng thức của Hoàng Thượng đối với bọn hắn. Nhưng người vạn vạn không hề nghĩ đến, cái mà bọn hắn muốn nhất, không chỉ là vị trí này mà thôi.
Hiện tại, quyền vị có cao tới đâu, bọn hắn cũng chỉ là kẻ dưới vâng mệnh mà làm vì kẻ trên mà thôi. Nhưng mà loại người giống như bọn hắn, làm sao lại cam tâm mà bị kẻ khác trói buộc.
Dã tâm của bọn hắn, thật khiến cho người nghe phải líu lưỡi.
Nhưng đồng thời, bọn hắn lại che dấu đến hoàn mĩ, ngay cả Hoàng Thượng khôn khéo đến vậy, lại chẳng hề hay biết gì.
Chờ đến khi Hoàng Thượng phát giác ra có gì nhìn không đúng, ngay khi muốn làm chút gì đó, thì đã không còn kịp nữa rồi.
Thực lực của bọn hắn quá mức to lớn vững chắc, Hoàng Thượng muốn động đến bọn hắn, đã không phải còn dễ dàng như trước nữa.
Mộc Nhai và Ly Lạc, là mũi nhọn của Hoàng Thượng, khiến người lo sợ bất an, lại khiến người không thể không ưa thích sủng ái.
Người hoài nghi bọn hắn, lại không có chứng cớ.
Bởi vì bây giờ thời cơ chưa tới, bọn hắn không hề có ý muốn mưu phản.
Cho nên liền tiếp tục che dấu, che dấu dã tâm của bản thân.
Hoàng Thượng đã thử bọn hắn nhiều lần, nhưng sau khi bị che dấu làm choáng, lưu lại cho người vẫn là một cái dấu chấm hỏi to to như trước…
Biểu hiện của bọn hắn tự nhiên như thường, phảng phất như những điều này chỉ là do người tự nghĩ nhiều mà kiêng kị lo lắng thôi.
Thân là Hoàng Thượng, không có thể nào không ý thức được nguy hiểm. Mặc dù bọn hắn không nghĩ đến việc muốn làm phản. Nhưng mà để cho thần tử như bọn hắn ở vị trí gần mình lại nắm giữ quyền lực rất cao như vậy, với người mà nói cũng là một loại uy hiếp. Huống chi từ trước, và bây giờ bọn hắn đã luôn lập công cao hơn chủ.
Bất quá may mắn là, huynh đệ hai người bọn hắn, cũng không có bắt đầu liên thủ mà làm nên việc gì.
Bọn hắn luôn ở trong thế bất lưỡng lập. Cũng vì nguyên nhân này nên Hoàng Thượng mới có thể tạm thời duy trì hiện trạng này.
Muốn đoạt quyền, trước tiên sẽ phải đẩy ngã đối thủ của mình. Nhưng bọn hắn đều rất mạnh. Hai hổ tranh chấp, với kết quả này thì Hoàng Thượng sẽ chỉ cần ngồi đó làm ngư ông đắc lợi, vẫn là ở trong đó sẽ có một phương, áp chế được hết tất cả những việc này, bị quần hùng coi rẻ, kết quả sẽ chờ xem, một khắc chân chính kia cục diện tam giác cân bằng này bị phá vỡ liền sẽ biết.
Thế lực tam phương, tuy không thể làm được việc biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nhưng ở trong tay bọn hắn, đều còn quân cờ vẫn chưa có đi xong.
Dù sao cũng là làm người kề bên vua, thế lực của bọn hắn lại to lớn vững chắc, cũng không thể làm được, việc vung lên ống tay áo, thì triều đại của Nam Triều liền thay đổi, đối với chủ tử hiện tại của Nam Triều, bọn hắn vẫn có điều kiêng kị.
Dù sao, người mới là Hoàng Thượng.
Nếu không phải do chuyến lữ hành đi đến Đông Vạn lúc trước, thì bọn hắn cũng sẽ không có quá hoài nghi, cùng với nhau mà ngồi lại bày ra nhiều an bài như vậy. Bọn hắn nghĩ rằng, Hoàng Thượng đã âm thầm chuẩn bị đề phòng hết rồi, bây giờ lại muốn mượn cơ hội này, để bãi quyền bọn hắn.
– Ở trong triều, thực lực của ngươi và Mộc Nhai là tương xứng với nhau. Nhưng mà, ngươi không có minh hữu cường đại như Khâm Mặc. Tuy Khâm Mặc là thương nhân, nhưng rải rác ở khắp nơi trên thế gian này đều có thế lực của hắn, một khi đã đến thời cơ thật sự có động, bọn hắn liên thủ lại, thì phần của ngươi có mấy điểm, ngươi hẳn là kẻ rõ ràng nhất.
Cho nên Văn Diệu mới có thể nắm chắc rằng Ly Lạc sẽ gật đầu đồng ý. Bởi vì hắn cần Văn Diệu, cần một người liên minh cùng với hắn mà chống lại Mộc Nhai, một minh hữu cường đại đồng dạng,
– Có Đông Vạn chống ở sau lưng ngươi, tương lai, ngươi còn cần cố kị cái gì nữa đâu?
Thế cục hiện tại của Nam Triều đang hỗn loạn. Văn Diệu đi gặp Đại Vương của Đông Vạn, hắn khuyên nhủ thuyết phục gã bằng một lý do thực đơn giản. Rằng, một khi Nam Triều đã bại rồi, gã muốn nuốt hết cả khối thịt mỡ kia, thì cần phải có nội ứng ngoại hợp. Dù sao ở mặt ngoài còn có Nam Triều quan hệ rất tốt với Bắc Chiêu, cộng thêm một Tây Bộ không thể khiến người yên tâm.
Đông Vạn không ăn ít mệt do Mộc Nhai gây ra, mà với tính tình của tên Mộc Nhai kia cũng sẽ không đồng ý kết minh cùng với bọn hắn. Một khi việc này bị bại lộ, chỉ có thể lộng xảo thành chuyên, cho nên mục tiêu này, liền rơi xuống trên người Ly Lạc có thực lực to lớn vững chắc còn lại ở Nam Triều.
Hắn liền là người được chọn duy nhất.
Tuy là hôn ước, bất quá cũng chỉ là một quân cờ mai phục của Ly Lạc mà thôi. Dù sao bọn hắn vốn là cần một lí do danh chính ngôn thuận, quang minh chính đại mà tiêu sái tiến vào Nam Triều.
Ly Lạc vẫn không mở miệng nói gì. Khi hắn nghe thấy việc hôn ước của Đông Vạn, hắn cũng không có tính toán cự tuyệt. Việc này đối với hắn mà nói, có lợi không hại, hơn nữa hắn thực cần một minh hữu như Văn Diệu vậy.
Chính như là những điều mà Văn Diệu đã phân tích, một mình hắn vốn không thể nào đối phó nổi Mộc Nhai và Khâm Mặc, dù có thể cũng cần phải dốc toàn sức mà chống đỡ.
Tuy rằng động cơ của Văn Diệu vốn không đơn thuần chỉ là như vậy.
– Ngươi vì y, thật đúng là việc gì cũng đều có thể làm được.
Văn Diệu nói cả đêm, Ly Lạc nhất thời chỉ mở miệng nói một câu, lại không hề liên quan đến việc hắn vừa nói khi nãy.
Hôn sự này, Ly Lạc vốn không có lý do cự tuyệt, hắn tìm Văn Diệu đến, là muốn xem luận điệu của Văn Điệu, cùng với lập trường ở trên người của Văn Diệu.
Bây giờ đã nghe được, Ly Lạc hoàn toàn thực vừa lòng, chỉ là….
Văn Diệu ngừng một chút, nhắc tới người nọ, biểu tình thần thái sáng láng của hắn đột ngột trở nên nhu hòa. Nhưng chỉ là ở trong nháy mắt, Văn Diệu rất nhanh khôi phục liền lại sự khôn khéo trên mặt, cũng không hề có ý định muốn nhắc tới người nọ, chỉ là nói muốn kết minh cùng với Ly Lạc.
Ly Lạc thản nhiên liếc mắt nhìn Văn Diệu một cái, tâm tư của Văn Diệu hắn không muốn nói ra, thì Ly Lạc cũng biết.
Bản thân hắn thành thân, sẽ không thể nào lại cùng Ly Hận Thiên ở một chỗ, Văn Diệu hành động thực kiên quyết, nhưng lại quá ngây thơ rồi…
– Ta đồng ý kết minh cùng ngươi. Nhưng có một chuyện, cần ngươi phải biết rõ một chút. Đối với y, ta sẽ không thoái lui hay nhượng lại cho ai khác. Mặc dù hai ta đã trở thành minh hữu của nha. Dù là, ta đã thành thân đi nữa, tất cả, cũng sẽ không có thay đổi gì quá lớn.
Bàn cờ đã xuống tay trong nháy mắt hi sinh một vài quân cờ lại được cả trăm quyền lợi. Văn Diệu mau lẹ lại nhanh chóng quyết định. Nhưng biểu tình trên mặt vẫn không có bất kì biến hóa nào. Hắn một câu cũng chưa nói, liền thản nhiên cười, chỉ là ở trong nụ cười kia, mang theo lạnh lẽo đến mức muốn đông lạnh người nhìn.
– Lúc trước, ta không cho ngươi mang y đi. Bây giờ, ngươi càng không cơ hội này. Ở Đế Đô, tựa như bây giờ, các ngươi muốn làm cái gì, không có người quản, y muốn cùng ai ra sao, cũng là quyền lợi của y. Nhưng mà, chỉ có thể là ở trong phạm vi của Đế Đô này. Y sẽ không được ra khỏi đây, đến nghĩ, cũng đừng hòng nghĩ đến.
Lời này, Ly Lạc đã nói qua với Thiết Lặc một lần rồi. Lúc ấy, hắn không phải là cố ý nói ra chỉ để một gã Thiết Lặc đó nghe, mà đó là suy nghĩ thật sự của hắn.
Ly Hận Thiên bây giờ muốn lên giường của ai, đó là chuyện của y, chỉ cần ở thời điểm bản thân hắn muốn, y lại không cự tuyệt, vậy thì có thể.
Không chỉ là Ly Lạc, ngoại trừ Văn Diệu ra, chỉ sợ, trong đầu bọn hắn đã mấy chục tuổi đầu đều nghĩ như vậy…
Cho nên, Thiết Lặc mới nói, Ly Hận Thiên đáng buồn.
Nếu nam nhân biết được ý nghĩ này của Ly Lạc, thì y sẽ dùng biểu tình gì để đối mặt đây….
Y thực tín nhiệm Ly Lạc.
Nhưng trên thực tế, dù chỉ là một chút thôi thì y cũng không hiểu được Ly Lạc.
– Văn Diệu, ngươi đã nắm chắc đến vậy sao, khẳng định y sẽ cùng ngươi đi? Ngươi ngồi nói nhiều đến thế nào, thì cũng không phải là đang lãng phí thời gian rồi sao?
Không nói đến bọn hắn, mặc dù là Văn Diệu có tự tin, cái nam nhân kia, cũng sẽ không đi.
Ly Lạc so với ai khác đều hiểu rõ ràng nhất.
– Ngươi dám khẳng định, ngươi không hề chia rẽ y, ngươi lại dám khẳng định, y thật sự, sẽ rời khỏi ta?
Tuy là vấn đề, nhưng mà Ly Lạc cũng đã nắm chắc phần thắng ở trong tay, hắn chiếm được Văn Diệu làm minh hữu cường đại của mình, đồng thời, hắn cũng sẽ không bị mất đi cái gì.
Cái nam nhân kia vốn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Y cũng sẽ không muốn trốn.
– Dù là, ta có thành thân đi chăng nữa.
—————————————————
– ĐÔI LỜI CỦA EDITOR:
Trong tình yêu, ích kỉ và ngu xuẩn nhất chính là:
cho rằng mình yêu ng đó như vậy, làm vậy vì muốn tốt cho ng đó, không nghĩ đến cảm nhận của ng đó, cứ kiểu ng đó sẽ tự hiểu cho mình…
và ng đó yêu mình như vậy dù mình sai tới đâu ng đó cũng sẽ ko rời bỏ mình …
Cái loại lí luận buồn nôn này chính là một cú đẩy vào một dãy domino vậy, một con ngã xuống liền kéo theo những con khác ngã theo.
Chính là cái loại sn chó má này đã đẩy bọn hắn đi từ sai lầm này đến sai lầm khác

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.