Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 149: Rốt cuộc cũng xong rồi




Thấy ve mặt của Lang Đại Bảo không ổn, Ly Hận Thiên khô khan mở miệng, y muốn giải thích, lại không biết làm sao để mở miệng…
Y nghe nói nam nhân kia vốn là nông dân, ngoại trừ làm nông ra, đến cửa thôn trước tới giờ cũng ít bước ra ngoài. Nay, hắn nghe mấy lời dạng này mà nói, nhìn thấy chuyện đại nghịch bất đạo, chỉ sợ là đã bị dọa rồi.
Đổi lại nếu là bản thân y lức trước, thì cũng sẽ phản ứng như thế mà thôi.
Bất quá đã trải qua nhiều lần rồi, năng lực thừa nhận cũng liền biến cường.
Bây giờ liền tính có ai nói cho y biết, kỳ thật Lang Đại Bảo là nữ nhân, thì y cũng sẽ không kinh ngạc.
Người làm nông dân rất giữ khuôn phép. Hứng thú và yêu thích của kẻ có tiền, bọn họ đều không biết. Bởi vì ý nghĩ của những người đó, vốn không giống với người bình thường.
Bọn hắn thích kích thích, độc đáo, hoan lạc và mới mẻ.
Giống như khi y còn chưa đi vào thế giới này, cũng không hiểu được cái gọi là sở thích hào phóng này, làm ra những hành động quái dị này nọ.
Ly Hận Thiên cảm thấy, như vậy giống như là đang đốt tiền vạ.
Bọn họ không phải là người ở cùng một thế giới, cho nên y vốn cũng không hiểu.
Tuy rằng hai chuyện này vốn là hai chuyện khác nhau không liên quan gì, nhưng bây giờ xem ở trong mắt của Lang Đại Bảo, trong đó che dấu hàm nghĩa, lại là vô cùng giống nhau.
Nhìn Lang Đại Bảo, Ly Hận Thiên hoàn toàn không biết nên nói cái gì. Chẳng lẽ muốn y nói, kỳ thật y và bọn hắn hoàn toàn không có xảy ra chuyện gì sao?
Lời này không phải càng bày ra bộ dáng giấu đầu lòi đuôi sao?
Bên trong chiếc đầu to của Ly Hận Thiên đang xoay quanh vấn đề này. Còn ở một bên ngoài, vẫn còn tranh chấp vấn đề y nên ở với ai, lại tiếp tục tranh luận lên…
– Hôm qua, ngươi ở chỗ của y qua một đêm. Hôm nay, y phải đi Phong Nhai cư.
Mộc Nhai cao giọng tuyên bố. Ý tứ là bảo Văn Diệu, ngày hôm qua nam nhân đã bồi hắn, hôm nay nên lập tức đổi người được rồi.
– Nhị ca, ta đã nói rất nhiều lần rồi. Linh lực của ngươi, y vốn dùng không được. Buổi tối y sẽ phát bệnh, nên y sẽ không rời đi Nhiễm Mặc cư. Chỗ nào y cũng sẽ không đi.
Khâm Mặc khinh phiêu phiêu mà cường điệu. Trên thân nam nhân vẫn còn có cổ trùng, y hút linh lực của hắn, lại có thuốc của Thương Nhất Hoành, căn bệnh úy hàn mới có hơi giảm bớt một chút, nhưng không phải hoàn toàn rất tốt, y vẫn là cần hắn.
– Phóng thí. Hôm qua Văn Diệu ở chỗ y. Y cũng không phải không có việc gì sao. Khâm Mặc, ta nói cho ngươi biết, đừng có ngứa da mà đùa giỡn ta. Ta ăn không vô bộ dáng này của ngươi. Về chút tiểu tâm tư này của ngươi, ai chẳng biết nói. Đừng cho là ngươi ba phần nhan sắc kia, thì ngươi liền bắt đầu muốn mở cả phường nhuộm đến đây.
Nam nhân rối rắm nhìn Lang Đại Bảo. Y không chú ý đến Mộc Nhai càng ôm y càng siết chặt. Tên kia ôm lấy y, cằm nhất thời nhấc cao lên, cao ngạo mà nhìn Khâm Mặc. Đồng thời hắn dùng hành động chứng tỏ quyết tâm của mình. Hôm nay, Khâm Mặc không nên không cho nam nhân đi qua chỗ của hắn qua đêm.
Văn Diệu còn muốn nói cái gì. Bất quá đôi mắt của Mộc Nhai liền trừng lên liếc hắn, nên hắn chỉ có thể phẫn nộ vuốt chiếc mũi, nghiêng đầu qua một bên…
Tối hôm qua, không có kẻ nào đến quấy rầy hai người họ…
Cho nên, hôm nay, hắn cũng không thể đi quấy rầy những người khác……
Tuy rằng bọn hắn chưa bao giờ thương lượng qua chuyện này, nhưng lần này sau chuyến lữ hành kia, không biết là bắt đầu từ khi nào, thì bọn hắn đột nhiên dưỡng thành hành động ăn ý này…
Khi những người khác ở với Ly Hận Thiên cùng một chỗ, thì người khác, liền chủ động tránh né, ở cách xa xa, trở thành người cái gì cũng không biết.
Cái gì cũng không thấy được, nên cái gì cũng không biết. Việc này đối với mấy tên nam nhân tâm cao khí ngạo mà nói, chỉ là cách giải quyết trước mắt, lựa chọn tốt nhất mà thôi.
Về phần độc chiếm, sức mạnh của một người, chung quy không có cách nào mà cùng một lúc mà chống lại ba người còn lại. Bọn hắn đều hiểu rõ lập trường của bản thân.
Nhưng đồng thời, lại không phải là để tất cả bốn người hắn đều cùng muốn độc chiếm …
Mục đích của bọn hắn, cũng là khác nhau, nhưng muốn gì đó, thì đều là giống nhau.
Cho nên tạm thời, chỉ có thể sử dụng hình thức ở chung quái dị như vậy mà thôi.
L
ại không có người nào muốn phá vỡ.
Mấy tên bọn hắn, hoàn toàn được tính là kết quả vừa lòng.
– Nhị ca, ngươi làm sao lại biết Văn Diệu ở chỗ của y, thì y không phát bệnh? Chẳng lẽ ngươi đi lại chân tường mà ngồi nghe ngóng sao?
Khâm Mặc không muốn để Mộc Nhai qua cửa. Hắn không phải là không muốn để nam nhân qua nơi của Mộc Nhai. Mà hắn chỉ là nhìn không quen bộ dáng bá đạo hống hách kia của Mộc Nhai, cho nên đang cố ý mà tìm tra mà thôi,
– Hiện tại tình trạng thân thể của y quả thật vẫn còn không tốt. Nhị ca, ngươi không phải tiểu hài tử. Làm sao lại có thể nói ra lời lẽ bốc đồng như vậy được. Lấy việc tình trạng thân thể của y làm mục tiêu hàng đầu để suy xét. Chẳng lẽ ta nói như vậy không đúng hay sao?
Ly Hận Thiên nghe không nổi nữa. Sắc mặt của Lang Đại Bảo tiếp tục càng ngày càng khó nhìn. Tâm của y cũng trầm càng ngày càng nặng nề. Miệng của mấy tên gia hỏa không có cách nào ngăn cản được cũng không cần vượt đến loại tình trạng này chứ?! Bọn hắn không xem y là cha thì cũng không cần nói ra đến rõ ràng như vậy chứ?!
Y thật muốn lật bàn, nhưng trên bàn này còn có người ngoài ngồi đây. Nếu cứ tiếp tục ăn một bữa cơm này, thì nét mặt già nua của y sẽ thật sự bị ném đến vô cùng sạch sẽ…
Đặc biệt là Lang Đại Bảo, về sau, y đến nhìn hắn cũng không có dũng khí để nhìn nữa a.
Ngay cả mặt mũi của y thật sự dù cố hết sức cũng đã hoàn toàn không thể vớt vát được gì nữa rồi. Y thầm muốn khiến cho bọn hắn đừng nói nữa, nhưng miệng y căn bản mấp máy không hơn, y cũng không biết phải làm sao để ngăn lại.
Đầu óc của Ly Hận Thiên loạn thành một đoàn. Y chỉ lo tức giận, hoàn toàn rối loạn phương hướng, không biết nên xử lýtình huống đang xảy ra ở trước mắt ra sao. Lý trí và năng lực phân tích của y, ở trước mặt mấy tên gia hỏa này, luôn sẽ tự động biến mất vô tung vô ảnh.
Y giận đến mức quên cả việc phải đẩy ra Mộc Nhai.
Không phát hiện ra người ở trong lòng sắp nổi bão, Mộc Nhai vẫn còn đang giằng co với Khâm Mặc. Hắn không chuẩn bị treo lên tư thế Nhị ca mà dạy dỗ Khâm Mặc, chỉ là ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Khâm Mặc, âm dương quái khí mà nói câu,
– Thân thể của cha, đương nhiên là quan trọng. Nếu Tam đệ đều đã nói ra như vậy. Vậy kia, liền làm phiền ngươi trong chốc lát nữa, giúp cho cha có nhiều thêm chút linh lực rót vào thân thể, tốt nhất là cam đoan qua một đêm này, thân thể của cha sẽ không lại phát bệnh. Dù sao chỉ là thiếu một chút linh lực mà thôi, cũng không nhất định phải ở cả một đêm làm chuyện không nên làm, cũng không thể cứ phải dính lại ở cùng một chỗ.
Mộc Nhai nói thực trắng ra, cho y linh lực, không nhất định là làm cái loại việc không nên này…
Lời này của Mộc Nhai vừa nói xong, Ly Hận Thiên giật mình nhớ tới gì đó…
Y lập tức nâng đầu lên, tầm mắt kinh ngạc mà nhìn về phía Khâm Mặc…
Mộc Nhai nói là, y cần linh lực, Khâm Mặc cho y thì liền xong rồi, cũng không phải cần cái loại phương pháp này mà đến cho y.
Y vì sao, lại vẫn chưa từng nghĩ tới?!
Tên Khâm Mặc này, rõ là muốn tránh nặng tìm nhẹ.
Khâm Mặc chỉ nói cho y biết, linh lực của những người khác, y không dùng được. Y chỉ có thể dùng được linh lực của hắn. Hắn cũng chưa từng nói đến phương pháp, cũng không khẳng định mà nói rằng, hắn cần phải ôm y, thì linh lực kia mới truyền qua cho y.
Cổ trùng kia vốn vó chút tà môn, nhưng cũng không thay đổi hình thái quá nhiều. Nếu không phải Mộc Nhai nói toạc ra thiên cơ, thì y không phải vẫn là tiếp tục hiểu lầm ý tứ này mà bày ra dáng vẻ ngốc hồ hồ bị Khâm Mặc dắt mũi lừa đi theo ý hắn sao.
Lần này, khoé miệng của Ly Hận Thiên lần này thật sự run rẩy. Mấy tên gia hỏa này vốn thay phiên nhau mà đùa giỡn y. Được rồi, y thừa nhận. Kỳ thật y cũng đã sớm biết rằng bọn hắn cũng không phải là thứ tốt lành gì, có đôi khi ý nghĩ của y thật sự đã quá chất phác ngây thơ đến ngốc nghếch.
Khâm Mặc là đối xử với y tốt hơn một chút, nhưng một màn kịch này thế nào mà xướng lên cũng đều là do hắn làm, hắn thừa nhận hắn chính là một con sói đội lốt cừu…
Không đúng, là một đám bạch nhãn lang vẫn đang sống nhăn răng ở đây đây.
Mộc Nhai và Khâm Mặc, nâng nhiệt độ không khí lên một nấc mới. Sắc mặc của Ly Hận Thiên đã liên tục thay đổi rồi biến mất. Thiên Dật và Thương Khung nhìn bọn hắn làm ầm ĩ, liền giống như là cùng nhau xem diễn vậy.
Việc của Ly gia, đã không phải cái bí mật gì nữa. Mộc Nhai cao giọng nhấn mạnh như vậy. Ly Lạc cũng không có ý tứ giấu diếm. Tuy rằng hai người họ cũng chưa từng tận mắt gặp qua, nhưng được nhắc nhiều như vậy cũng chỉ là từng nghe nói qua mà thôi.
Bất quá trái lại là hai người họ lại không biết Văn Diệu và Khâm Mặc là thời điểm nào đã cùng tham gia vào việc này, nhưng nhiều người tham dự vào lại càng náo nhiệt…
Màn diễn này, càng náo nhiệt càng tốt.
Đang ở trong vở diễn, người ngoài đứng xem, đề hoàn toàn bị cuốn vào trong đó, cũng không nghĩ, chỉ có hai người bị cuốn vào. Cũng không có bị này cuốn hút, thì phải là Lang Đại Bảo từ đầu đến cuối đều luôn mang sắc mặt không tốt, còn có, cả Ly Lạc nữa.
Ly Hận Thiên đã không chịu nổi nữa, mặc kệ những người khác nhìn thấy thế nào nữa. Mộc Nhai và Khâm Mặc trái một câu phải một câu nhồi vào đầu y khiến nó càng ngày càng lớn. Đặc biệt là ngay phút cuối cùng, cái tên Thiên Dật hỗn đản kia còn kêu la ồn ào muốn y hôn hai người hắn mỗi người một cái…
Ly Hận Thiên thật muốn lấy chén canh gà ở trước mặt mà đổ lên trên hắn, thân thiết cái rắm!
Hắn muốn nhìn thấy Mộc Nhai thân mật với kẻ khác như vậy, không bằng chính hắn lại đây mà cùng Mộc Nhai thân mật đi. Biểu diễn của n gươi nhất định là so với hắn còn sôi động hơn nhiều. Y rất thích ý mà mà lui xuống nhường lại vị trí này cho hắn. Y cũng sẽ không để ý nếu hắn cùng Mộc Nhai phát triển thuận lợi mà tiến thêm một bước nữa….
Người làm cha như y, quả thực là quá tốt bụng thông minh a.
Tiếp theo là, Văn Diệu thấy Ly Hận Thiên sắp phản kháng, mới lên tiếng ngăn lại, bọn hắn có chút trêu đùa quá mức. Da mặt của Ly Hận Thiên lại mỏng đến như vậy, liền tính chỉ khi có hai người, y cũng còn chưa bao thả lỏng, huống chi bây giờ còn có người ngoài ở đây.
Nói đùa có thể, nhưng mà cũng cần phải có chừng có mực.
Văn Diệu mới nói xong. Ly Lạc cũng mở miệng mà hỏi một câu về án tử của Ngự Vương, lời này vừa mới đề lên liền dắt theo chú ý của bọn hắn chuyển đi. Bất quá đã qua một thời gian rất lâu, cảm xúc của nam nhân vẫn chưa bình tĩnh lại chút nào, mãi cho đến khi cái yến hội đáng chết này chấm dứt, y vẫn luôn mang một khuôn mặt có màu đen âm trầm…
Mấy tên nhóc con vô cùng nông cạn này, rất không biết tốt xấu. Vài lần y định thật sự muốn đá cửa ra mà bước đi ra ngoài. Nhưng ngay tại khoảnh khắc cuối cùng, y liền nhịn xuống, thể diện đã bị ném ra bên ngoài mất rồi. Nếu lại trực tiếp mà đi, thì chỉ càng mất nhiều thể diện hơn thôi.
Cục bực tức này, y đành phải gián tiếp mà nuốt xuống.
Y chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi ngồi ở chỗ kia, làm bộ dáng dường như là không có việc gì vậy, giống như là một đám người bọn hắn đã uống rượu đến điên mà mở miệng đùa giỡn vậy thôi. Đại gia đây dùng hành động lừa mình dối người nói cho bọn hắn biết, không hà tất gì nhỏ mọn mà chấp nhặt, không cần phải đi tin những lời đó là thật.
Cùng lúc đó, Ly Hận Thiên lại ở trong lòng âm thầm mà thề. Từ đây về sau, cái loại yến hội này, dù có đắc tội đến lão tử của y, thì y nhất định cũng sẽ không bao giờ tham gia lần nào nữa. Không chỉ có như thế, về sau chỗ nào mà có mấy tên gia hỏa cùng một lúc đều ở đó, thì y cũng sẽ không đi.
Y sớm hay muộn gì thì cũng sẽ bị bọn hắn bức đến mức sinh bệnh thần kinh.
Tiệc tàn mọi người tản ra, bên ngoài Thanh Mai các.
Nam nhân vừa bước ra khỏi cửa liền phẫn hận nhanh chóng bước nhanh đi khỏi đây. Y hoàn toàn không để ý đến mấy chục người đang đi phía sau. Nói tốt một chút thì đêm nay nam nhân có thể sẽ đi theo mà về chỗ hắn. Nênn Mộc Nhai liền đuổi theo y. Bất quá hắn vừa muốn vươn tay đến kéo y lại, thì người phía trước đã đột ngột hồi đầu phẫn hận trừng mắt liếc hắn một cái….
Giữa đó téo lên điện quang hỏa thạch, tiếp theo nam nhân liền hất đầu quay trở về, bên này Mộc Nhai lại vẫn đang sửng sốt, cánh tay đang vươn ra để trên cao liền cương cứng ở trong không trung.
Liền thừa dịp Mộc Nhai vẫn còn đang tốn sức sững sờ, Ly Hận Thiên lập tức vung tay áo đi càng nhanh. Vũ Quả sửng sốt liếc mắt nhìn Mộc Nhai một cái, trực tiếp chạy chậm đuổi theo.
Chờ đến khi Mộc Nhai muốn đi truy, thì Ly Hận Thiên đã rời đi rất xa. Khâm Mặc đi theo phía sau hắn ở cách đó không xa, nhìn thấy Khâm Mặc, Mộc Nhai cũng đi theo lên. Hôm nay khẳng định sẽ không để Khâm Mặc có tiện nghi.
Mấy người này đều mang theo mỗi một tâm sự riêng, cũng không nghĩ, ở tại Nhiễm Mặc cư, hắn và Khâm Mặc đều ăn phải bế môn canh…
Vũ Quả chặn lại ở trước cửa phòng. Nàng thoải mái cười thật khả ái, cũng thỉnh bọn hắn không cần khó xử nàng. Chủ tử nhà nàng thực đã ngủ rồi. Xem như thời điểm mà Mộc Nhai chuẩn bị đá cửa để vào, Thất mang theo vết thương đã tốt hơn phân nửa, rất hợp thời mà xuất hiện …
Hắn thực lễ phép ‘mời’ hai vị thiếu gia trở về, chủ tử nhà hắn, đêm nay sẽ không tiếp khách.
Một mềm một cứng hai tên người hầu này, khiến cho bọn hắn do dự.
Bọn hắn hoàn toàn có thể phá cửa mà vào. Nhưng hậu quả kia có bao nhiêu nghiêm trọng, thì hai người đều tự hiểu lòng nhau không cần nói ra.
Đêm nay Ly Hận Thiên cũng giống Mộc Nhai, đã hạ quyết tâm, sẽ không cho phép bất kì kẻ nào tiến vào, không chỉ đêm nay, còn có ngày mai, ngày sau nữa, mãi cho đến về sau.
Bọn hắn thật khinh người quá đáng, bọn hắn mới là kẻ mặt dày không biết xấu hổ!
Cho nên mới nói, miễn cho y sẽ thật sự nóng nảy đến mức muốn cắn người. Đêm nay, người nào đó phải đi về mà hảo hảo tỉnh táo lại một chút.
Về phần hai người ở bên một phía khác…
Sau khi rời khỏi Thanh Mai các, Ly Lạc gọi Văn Diệu lại. Hắn vẫn chưa nói ở lại là muốn làm gì. Nhưng một khắc bốn mắt giao nhau, Văn Diệu hiểu được ý tứ của Ly Lạc. Hắn nhìn thoáng qua nam nhân đã đi xa, xoay người cùng với Ly Lạc đi vào Vô Lạc cư.
Đêm nay, hắn và Ly Lạc, là có chuyện quan trọng muốn nói.
Quả nhiên vừa mới đến thư phòng, hạ nhân còn chưa kịp dâng trà lên, Ly Lạc liền đạm mạc mà mở miệng…
– Chuyện này, kỳ thật là do ngươi giở trò quỷ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.