Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 293: Chủng Raph của Raph




Đêm đến, tôi ngâm mình trong suối nước nóng để chữa trị rồi sau đó trở lại bằng Portal trong khi hơi nóng vẫn còn trên người. Bởi vì lời nguyền nên tôi chẳng thể làm việc được, và những lúc rảnh rỗi không phải luyện tập, tôi ghé qua phòng nghiên cứu mới của Rat.
“Rafu~”
“Tali~”
“Li-a~”
... Lũ ma thú mà tôi lúc trở nên kỳ lạ đã cải tạo tràn ra chào tôi.
Tạm thời, tôi coi chúng như phân loài của chủng Raph và cái cảm giác chạm vào chúng cũng không tệ. Hay nói đúng hơn là, tuyệt lắm đấy.
Đám ma thú có nguyên bản là Caterpilland này đã rất vui vẻ về việc bị cải tạo thành chủng Raph và đang rất tích cực chiến đấu theo đội để tăng Lv.
Vẻ ngoài đều là chủng Raph cỡ lớn, và chỉ có cái đuôi của chúng là còn mang một vài đặc điểm còn lại của nguyên bản.
Khi nói đến những đặc điểm còn lại đó, thì giống như loài sâu bướm, bộ phận từ chân tới đuôi của chúng bình thường đều nằm sát trên mặt đất.
Thay vì là đuôi... Thì nhìn có vẻ giống như bụng của côn trùng hơn.
Tôi chào Rat, và cô ta đang đưa thứ gì đó vào trong tấm phiến đá.
Hửm? Sadina cũng ở đây nữa à.
“Tình hình ra sao rồi?”
“Rafu~”
“Naofumi-chan. Tối nay quả là một đêm trăng thanh gió mát. Cậu có muốn đấu rượu với Onee-san không?”
“Dẹp đi.”
Mii-kun hành động giống như là phụ tá, đi ra chào tôi nhưng tôi bơ nó luôn.
Có thể là do thành kiến, nhưng tên này cứ khiến tôi cảm thấy khó chịu sao ấy.
“Ah, ngài Hầu Tước... Làm sao mà ngài có thể thản nhiên bước vào đây như vậy được thế... Mà, tính cách như thế mới đúng là ngài Hầu Tước nhỉ.”
Rat nói móc tôi.
À thì, tôi hiểu cảm giác của cô ta, nhưng tôi không thể đắm mình vào cảm giác tội lỗi mãi được.
Trận chiến với Phượng Hoàng đã gần kề rồi.
Bởi vậy chúng tôi cần phải giải quyết từng việc một thật tốt.
Hơn nữa... Tuy rằng Melromark không có liên quan trực tiếp, nhưng tình hình ở Thành Phố Lâu Đài có vẻ như cũng đang trở nên có chút căng thẳng.
Tuy là Đợt Sóng nào cũng như thế, nhưng quả nhiên, hiện tại là thời điểm nên thận trọng.
“Người đã cải tạo những tên này không phải là ta. Mà là thứ gì đó đã thao túng lấy ta.”
“Tôi biết.”
“Đang trong quá trình điều trị cho Sadina à?”
“Không. Đã xong rồi. Và tôi đã nói rồi, đừng có biến Mii-kun thành đối thủ thi uống rượu với cô.”
“Rafu~”
“Ahaha, nhưng tửu lượng của đứa trẻ này rất cao, thế nên Onee-san rất vui vẻ đấy.”
... Giờ nhìn kĩ hơn thì, những gì mà Mii-kun có được thật vô lý.
Mặc dù vẫn là chủng Raph, nhưng lại có gì đó khác biệt.
“Mii-kun. Đi ngủ sớm đi.”
“Rafu~” (Note: Từ này được viết bằng Hiragana, khác với bình thường là Katakana.)
Không hiểu sao mà âm giọng của nó thật kỳ lạ... Nó tan chảy kìa!?
Hình dạng của nó tan vỡ giống y như si rô, Mii-kun từ từ trườn khỏi phòng và phát ra một âm thanh nghe mà muốn phát bệnh.
Chắc tôi sẽ bị ám ảnh mất.
“Vậy? Ngài muốn gì đây, Hầu tước?”
“À, ta chỉ muốn hỏi về tình trạng công việc thôi.”
Tôi đã bận tâm cũng được một thời gian rồi.
“Để xem nào... Mặc dù không cam tâm lắm, nhưng thật sự thì nghiên cứu của Hầu Tước lúc trở nên kỳ lạ rất xứng đáng được ca ngợi.”
“...”
“Tôi hiểu là ngài rất để ý đến chuyện này, và tôi cũng không muốn phải thừa nhận điều đó nhưng, nói như thế nào đây nhỉ... Để có thể làm được như vậy, nói người đó là thiên tài cũng không hề sai.”
“Thiên tài đến cỡ nào?”
“Đầu tiên là hầu như không hề có tác dụng phụ. Cho dù là có thì những thành quả thực tế cũng đã quá rõ ràng rồi. Những đứa trẻ đang được trị liệu cũng vậy, và cả những con ma thú cũng vậy.”
“Tác dụng phụ mà cô nói là...”
“Trước khi ngài chữa cho chúng... Có rất nhiều đứa trẻ đang được điều trị ở đây, phải chứ? Bởi vậy, cũng có những đứa trẻ giống như là vật hy sinh.”
“Và ý của cô đang nói là có những người mà tôi chưa làm xong.”
“Đúng vậy.”
Tôi cũng có nhìn thấy chúng rồi, những đứa đã nhận được điều trị, và giờ chúng luôn miệng gọi tôi là Thần.
Tôi đã nghĩ như thế là được rồi, còn những đứa được cải tạo sau này thì lại bị cải tạo quá thừa rồi.
Ít ra thì đó là thứ mà bản thân những người đó đã mong muốn, nhưng cho dù là thế, cũng không thể vượt qua một giới tuyến không thể vượt qua được.
“Có vẻ như ngài nhồi toàn bộ dữ liệu của mình vào viên ma thạch và đặt nó ở bên trong cơ thể Mii-kun. Và cả những thiết kế mà tôi rất muốn làm cũng có ở trong đó nữa.”
Rat vận hành phiến đá và phóng ra một hình ảnh... Nhưng nói thực thì, tôi chẳng hiểu nội dung của nó cho lắm.
Nó có vẻ là thứ ở một đẳng cấp khá cao.
Mặc dù được bảo rằng tôi là người đã làm ra nó, nhưng quả đúng là khó tin.
“Mặc dù tôi chỉ mới kiểm tra sơ lược... Nhưng thứ này có chứa phần lớn những việc tôi muốn làm.”
“Và? Kết quả thì sao?”
“Tôi đã thất bại hoàn toàn. Cảm giác không cam lòng đến mức muốn khóc luôn.”
“Vậy nó có cho biết làm cách nào để tạo ra vũ khí có thể trưởng thành không?”
“Không có thứ nào như thế cả. Nếu phải nói theo cách khác thì, nguyên nhân có vẻ là do ngài đã dùng hết sức vào việc tạo ra loài mới.”
“Là chủng Raph à.”
“Đúng vậy, mặc dù đó chỉ là cái tên dùng tạm mà thôi. Tên chính thức của nó ngài muốn đặt là gì đây?”
Mặc dù hình tượng của chủng Raph đã được cố định rồi.
Cho dù có thêm cái gì đi chăng nữa thì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật là chúng được tạo ra dựa trên Raphtalia.
Vốn dĩ, Raphtalia là nguyên bản mà. Raph, Tali, hay Ria, mấy cái tên đó thì đơn giản quá mức rồi.
Cơ mà, bây giờ tôi lại phải suy nghĩ đến chuyện đó nữa thì đúng thật là phiền toái.
“Bộ gọi chúng là Chủng Raph không được hay sao?”
“Chủng Tari và chủng Liia cũng đã có đủ loại rồi. Và hai chủng đó đã được gọi chung là chủng Raph. Ngài biết điều này chứ? Cảm giác cứ như là chủng Aria của loài Filorial ấy, chủng Raph của loài Raph.”
Ư... Để thử nghĩ ra cái tên cho chúng xem.
Nếu như tôi quyết định gọi chúng là chủng Raph của Raphtalia thì có ai đó nhất định sẽ rất tức giận cho xem.
Quả đúng là, tôi vẫn chẳng thể bỏ cái tên đó được.
“À thì, thật sự thì ta chẳng biết sự khác biệt giữa Raph thế hệ đầu với thế hệ thứ bảy ở đâu nữa.”
Vuốt ve chúng đều có cảm giác giống nhau, chẳng thể biết khác nhau ở chỗ nào. (Phân biệt bằng cách sờ à, Khiên biến thái vãi =]])
Mặc dù tôi có thể phân biệt bằng cách dựa vào kỹ năng của chúng.
“Có một vài con giống như là Raphtalia thu nhỏ, cái đó là sao vậy?”
“Chúng là thế hệ thứ bảy... Để giúp ngài Hầu Tước dễ hiểu hơn thì, đó là chủng Raph mà ngài đã tạo ra vào ngày thứ bảy?”
Số ngày à.
Vậy ra ma thú hỗn hợp giữa Tanuki, Raccoon, và Gấu Trúc Đỏ là nền tảng của Chủng Raph, và cái đám Raphtalia phiên bản chibi kia là phân loài của chúng à.
“Đó là Mii-kun, phải không? Thế nó thuộc chủng Raph đời thứ mấy?”
“Tạm thời thì, cơ thể đó chắc là được tạo ra vào ngày thứ tám chăng? Tôi cũng không biết rõ lắm đâu, ngày khác nhau thì các bộ phận cũng bị thay đổi nữa mà. Cấu tạo của chúng khác nhau rất nhiều.”
“Thay đổi bộ phận... Cứ như là rô bốt ấy.”
“Rô bốt?”
“Ở thế giới này thì được gọi là Golem, chúng cũng gần giống như vậy.”
“Vậy sao...”
“Vậy, nó khác biệt như thế nào?”
“Đầu tiên, cơ thể đó được sử dụng khái niệm của Slime. Có một yếu tố được gọi là Khối Thịt.”
Khối Thịt...
Cái cách diễn tả đó, nó có hơi... (눈‸눈)
“Nó có sức đề kháng cao với chấn động, trảm kích, và cả ma pháp.”
“Không hề có điểm yếu nào nhỉ...”
Nhưng trực giác lại nói cho tôi biết.
Điểm yếu của nó có lẽ là――
“Tuy vậy, có một khuyết điểm là nếu nó bị tấn công bằng ma pháp có tỉ lệ truyền dẫn cao và lại bị bao bọc trong môi trường nước, thì nó sẽ không thể cử động được và Hạt Nhân sẽ bị tổn thương.” (Note: Ma pháp có tỉ lệ truyền dẫn cao, ví dụ như ma pháp hệ lôi.)
“Ngoài ra, nếu nhận phải một đòn đánh mạnh đến nỗi khối thịt bị xẻ ra, thì Hạt Nhân sẽ lộ ra ngay lập tức, phải không?”
“Đúng vậy, quả không hổ danh là ngài Hầu Tước. Và vấn đề là, nếu không phải chịu một lực lượng đáng kể thì sẽ không bị lộ ra đâu. Nhưng nếu trúng phải một đòn như vậy thì coi như xong rồi.”
“Thế tên đó có thói quen hay phản bội không?”
“Ah... Mii-kun à? Nếu phải nói thì, nó chỉ có tham lam đối với sức mạnh thôi. Kiểu như là ‘Bởi vì mình yếu nên mình sẽ lại tiếp tục bị cướp đoạt’... Thế nhưng tôi tin tưởng nó.”
“Phải không. Hay chỉ có cô mới là người nghĩ như vậy?”
‘Con của tôi chính là một đứa trẻ đáng yêu’ à.
Rat đối xử với ma thú cứ như là ở vị trí của bậc phụ huynh ấy.
“Không phải đâu. Bởi vì một nửa số tòa tháp bị phá hủy là do đứa trẻ đó đã giả vờ mất kiểm soát và phá hoại đấy.”
“Thật vậy sao!?”
“Đúng thế. Sau khi rời khỏi vị trí phòng thủ quan trọng, nó đã đào ra một cái hố và tạo ra một đường tắt, phá hết các thiết bị bảo vệ, và ngăn trở những đứa trẻ đang cố bảo vệ tòa tháp. Nếu làm không cẩn thận, thì nó sẽ bị ngài loại bỏ.”
“Thật tốt khi mà nó không bị loại bỏ nhỉ.”
“Cái đó thì... Bởi vì nó đã chiến đấu rất tốt kể cả khi đối thủ của nó là Hiệp Sĩ... Tôi nghĩ vậy.”
Vẫn hữu dụng trong khi bị mất khống chế... Tên đó sao?
Khi tính đến tính năng của nó, nếu có thể điều khiển được thì nó sẽ rất ưu tú, cho nên tôi mới lưu lại à.
“Hầu Tước, ngài cũng đã trở nên khá bị mất kiểm soát rồi đấy; Bọn tôi chẳng biết nên làm gì với ngài nữa. Bảo mật ngài cũng làm hết lớp này đến lớp khác. Mà, hình như là Mii-kun đã can thiệp vào những bản ghi chép (Log) đó.”
Sau đó, Rat di chuyển hình ảnh trên tấm phiến đá.
“Mii-kun. Có vẻ như đã lấy được thiết bị luyện kim này và có được kỹ năng dạng điều khiển.”
Ư... Trông phức tạp quá.
À ừm, nếu dùng thường thức của tôi để nói một cách đơn giản thì... Nó có thể để đi vào được thế giới Internet theo quy tắc vật lý, như vậy thì việc chỉnh sửa những ghi chép kia cũng giống như việc sử dụng cục tẩy để xóa đi chữ viết trong một quyển vở và viết lại chúng... Đúng không nhỉ?
Nhưng khi mà tôi đang sử dụng máy tính, khó khăn lắm tôi mới thực hiện được mục đích của mình ở trên mạng, nhưng nó lại chỉ cần giơ một ngón tay chỉ vào mục tiêu ở trước mắt là có thể phá hủy được rồi... Có thể cũng gần như thế.
À thì, cho dù có một chiếc máy tính ở trong thế giới Fantasy đi chăng nữa, thì vẫn có những giới hạn mà tôi có thể làm được. Thế giới này đâu có được kết nối với nhau bằng Internet đâu.
Nói cách khác, mặc dù nó đã nhìn thấy ở bên trong bản ghi chép tôi đã sửa chữa mất khống chế thế nào, thế nhưng bản thân nó vẫn là nguyên nhân gây ra quấy rối và bạo loạn.
Cuối cùng, sau khi được kết thúc cải tạo, nó đã phản bội tôi và theo phe Rat.
Tạm thời thì, những gì mà nó đã làm cũng giống như Sadina.
“Trong thời gian tới, tôi định sẽ thay đổi bộ phận cho cơ thể nhân tạo của chủng Raph mà ngài đã làm.”
“Tại sao?”
“Vì có vẻ như nó vẫn còn chưa hoàn thiện. Và đó là lý do tại sao vẫn còn vấn đề. Tuy là như vậy, nó cũng gần như hoàn thành rồi.”
“Vậy à.”
“Cuộc nói chuyện kết thúc rồi à~?”
“Gần như vậy. À phải rồi, cô thế nào rồi?”
Tôi hỏi thăm về tình trạng cơ thể Sadina.
“À, chà... Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Có thể ngài mai thì tất cả lông của tôi sẽ biến mất hết.”
Bộ lông trông tả tơi của Sadina đã rụng đi một chút, đã có thể nhìn thấy được những vệt đen và trắng.
Hai chiếc răng nanh như con hải mã cũng không còn nữa.
Mà, cô ta đã vui vẻ nói rằng những chỗ bị gãy sẽ mọc lại.
“Chỉ là...”
“Làm sao?”
“... Không có gì~”
“Vậy sao?”
Sẽ thật thất bại nếu như tôi để ý đến chuyện đó.
Coi mọi chuyện không quan trọng chính là điểm mạnh của bà cô này mà.
“Thế Naofumi-chan thích Onee-chan như thế nào vậy? Có lẽ người đầy lông thì vẫn tốt hơn nhỉ? Giống như chủng Raph-chan ấy.”
“Không...”
Nhìn cái sắc nâu của cô, nó khiến con mắt và trái tim của tôi muốn đau đây này.
“Hình dáng tự nhiên của Sadina vẫn tốt hơn. Tôi cảm thấy cái cơ thể được sắp xếp hợp lý đó có nhiều ý vị hơn.”
“Ara~... Được khen như vậy. Onee-san xấu hổ quá.”
“Vâng, vâng.”
Và như vậy, sau khi nói chuyện với hai người phụ nữ có số tuổi cao nhất trong làng, tôi trở về nhà mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.