Sau cuộc nói chuyện với Nữ Hoàng, tôi gặp lại nhóm Raphtalia. Rồi chúng tôi đi đến Cửa Tiệm Vũ Khí của Lão Già.
Trước đây tôi đã giao cho ông ta tài liệu rồi, nên chắc sẽ chẳng có vấn đề gì đâu.
Nếu mà có, thì đó là...
“Ồ, chẳng phải An-chan đấy sao? Ta còn đang băn khoăn tại sao dạo này cậu không chịu ló mặt ra đây này.”
“Ờ thì, có chút...”
A, tim tôi đau quá.
Tôi đã phát điên rồi có ý muốn chinh phục thế giới.
Cho dù có bị đập đến chết, tôi cũng sẽ không bao giờ chịu thừa nhận đâu.
“Chủ Nhân ấy~” ヽ (✿゚▽゚) ノ
“Nói nữa là không có xe kéo đâu đấy.”
“Uu...”
Đúng thật là, cái con chim lắm mồm này.
Cơ mà, tại sao Firo lại có thể nói trúng được chính xác những gì người ta muốn giấu chứ?
Dù rằng dạo gần đây, con bé cũng có kiềm chế lại rồi, nhưng trước kia, con bé phải nói là siêu thọc mạch.
Tôi bắt Firo im lặng, và hỏi về chiếc xe kéo.
“Vậy chiếc xe kéo tôi đã đặt hàng thì sao rồi?”
“Ta đã hoàn thành từ lâu rồi. Bởi vì không có chỗ để, nên ta đã nhờ một người quen giữ giùm.”
Lão Già nói cho tôi nơi ông ta để chiếc xe, và tôi đưa tiền cho ông ấy.
Do tôi đã vắng mặt trong một thời gian dài, nên tôi chẳng còn cách nào khác là phải trả thêm tiền đỗ xe nữa.
“Được rồi, ta đã nhận được tiền công rồi. Điểu Jou-chan chỉ cần cầm tờ giấy này giao cho người đó là được.”
“Hiểu rồi...”
“Vậy thì, Firo chạy đi lấy ngay đây~!” ”
Tôi giao cho Firo tờ giấy mà Lão Già vừa đưa, để con bé đi lấy xe về.
Firo hăng hái chạy đi mất, và chỉ mới vài phút sau đã quay trở lại, kéo theo một cái xe sáng lấp lánh.
Nhanh dữ.
Trông có vẻ như con bé đang rất vui thì phải.
“Cái này ấy~! Sáng long lanh và rất hợp với Firo đấy~... Thật tuyệt vời!”
Tôi xem xét chiếc xe kéo mà con bé mang về.
Lớn hơn chiếc xe cũ một chút.
Đó là một chiếc xe kéo được làm bằng kim loại, nhưng... Phần trục và bánh xe tạo có cảm giác như máy móc. Trông nó cứ như là... Bản mẫu đời đầu của xe ô tô ấy.
“Nếu cậu bảo cái gã ở chỗ cậu nghiên cứu một chút thì có thể tạo ra vài thứ mới cho nó đấy.”
“Như là bánh xe có gắn chông ấy ạ~”
Ngươi muốn làm gì với mấy cái bánh xe có gắn chông đó vậy hả?
Cái con chim này tính dùng xe để cán chết đám ma thú trên đường đi chắc?
“Sau đó, nếu Firo thêm sức mạnh vào tay cầm của chiếc xe này~, nó sẽ trở nên rất nhẹ đấy!”
Firo nắm lấy chỗ tay cầm ở đầu chiếc xe, và tôi có cảm giác như là cả chiếc xe đang bắt đầu nổi lên.
Hửm... Con bé đã làm giảm bớt trọng lượng của chiếc xe à?
“Nó được làm từ khoáng thạch Graweik, thế nên chiếc xe có thể nổi được.”
“Ý ông là, chế tạo dựa trên nguyên lý Air Wake à?”
“Đúng thế. An-chan chưa nhìn thấy chúng bao giờ sao? Loại nham thạch nổi lơ lửng trên không ấy?”
... Tôi có thấy rồi.
Tuy rằng rất hiếm, nhưng đôi lúc tôi cũng thấy mấy thứ giống như viên đá nổi lơ lửng trên trời.
Dù sao đây cũng là một thế giới khác mà. Và chiếc xe này được tạo thành từ thứ quặng đó sao?
Tôi nhìn Lão Già, và ông ta gật đầu.
“Quặng thô có thể lơ lửng được, nhưng khi dùng để gia công, chúng chỉ có thể khiến vật dụng nhẹ hơn thôi. Trong quá khứ, chắc chắn là đã từng có kỹ thuật có thể giữ cho vật thể tiếp tục lơ lửng, nhưng giờ đã thất truyền rồi.”
Ngẫm lại thì, tôi nhớ là tôi có thấy nó trong cái danh sách tài liệu cần cung cấp mà Lão Già đã đưa cho tôi.
Thế nhưng, tôi đưa luôn cho Nữ Hoàng và giao hết việc kiếm tài liệu cho bà ta.
“Nếu dùng chúng với số lượng lớn, chắc là chiếc xe có thể lơ lửng được đấy. Nắm vào tay kéo của xe càng mạnh, thì chiếc xe càng hút lấy nhiều ma lực hơn, và càng trở nên nhẹ hơn.”
“Oa... Vậy nếu Firo tập trung đủ sức mạnh thì nó sẽ bay được phải không?”
“Chẳng phải ta vừa mới nói sao, Điểu Jou-chan? Không thể bay được đâu.”
“Ểểể?”
“Vậy sao.”
Nói cách khác, khả năng lơ lửng của loại quặng đó đã biến mất sau khi được gia công, nhưng lại có thể làm nhẹ nó đi bằng cách dùng ma lực.
Tôi lấy ra một vật phẩm có khả năng khuếch đại ma lực mà tôi đã tạo ra từ Item Creation, và trộn lẫn Khí vào. Tôi nắm lấy tay cầm của chiếc xe.
Ư... Chiếc xe này hấp thu nhiều ma lực thật.
“Oa!”
Chiếc xe nổi cao hơn mặt đất một chút.
“Cả Firo nữa~”
Firo vỗ cánh để tập trung ma lực... Có vẻ như đó là cách nạp ma lực vào chiếc xe kéo theo nguyên lý mà con bé đã nghe được từ ‘tôi’ khi trở nên kỳ lạ kia.
Chiếc xe bắt đầu từ từ nổi cao hơn.
“Ô... Tuyệt đấy...”
Lão Già trông có vẻ rất hứng thú.
Tuy nhiên, cái này...
“Auuuu...”
Rầm một tiếng, chiếc xe rơi xuống mặt đất.
Vốn dĩ chiếc xe này cũng có trọng lượng mà. Bằng cách kết hợp cả Ma Lực và Khí, đây đã là giới hạn của tôi rồi.
“Chỉ có thể làm nó lơ lửng trong một khoảng thời gian ngắn thôi.”
“Uuu... Xe kéo bay...”
Đúng là một chiếc xe kéo đầy lãng mạn.
Tôi cũng muốn có một chiếc nữa. Bởi vì nó rất thuận tiện.
“Dù sao, cậu vừa mới cho ta thấy một chuyện rất thú vị. Lần sau cậu muốn ta làm gì nữa đây?”
“Để xem...”
Hiện tại, tôi không cần vũ khí hay áo giáp gì cả.
Và tôi cũng chẳng có tài liệu.
Tên ‘tôi’ kỳ lạ kia đã ‘hào phóng’ xài hết mớ tài liệu hiếm mà chẳng biết tiếc là gì.
Nhưng do Đợt Sóng gần như đã ở ngay trên đầu rồi, nên toàn bộ Hiệp Sĩ chúng tôi đều đi luyện Lv mỗi ngày.
Tôi không thể pha chế được, nên liên tục trong mấy ngày qua, tôi cũng đi cùng với Raphtalia và Firo để tăng Lv.
Những loại tài liệu mà tôi đã thu được trong khi đi tiêu diệt ma thú, tôi nghĩ là có thể làm được cái gì đó.
Bởi vì chú của Imia cũng có thể làm được rất nhiều thứ, nên việc duy nhất mà tôi có thể nhờ Lão Già làm chính là...
“Tôi muốn một thanh kiếm cho Raphtalia.”
“Cho em sao?”
Raphtalia trông có vẻ bất ngờ.
Dưới ảnh hưởng của Raph Shield, Raphtalia đã mạnh hơn so với trước đây.
Và trên hết, sau khi tu hành với Babaa trong 3 tháng vừa qua, con bé còn được Power Up hơn nữa.
Lv của con bé đã chạm mức giới hạn 100, nên tôi muốn cho con bé những trang bị xứng đáng.
Theo như Ren và những tên Hiệp Sĩ khác đã nói, thì Phượng Hoàng rất mạnh.
Tôi muốn có thể chiến đấu với nó ở trong tình trạng hoàn hảo nhất.
“Ừ, ông có thể tạo ra thứ gì từ số tài liệu Linh Quy không?”
“Nếu như thế thì giá tiền sẽ khá cao đấy.”
“Không sao. Cây Linh Quy Kiếm mà trước đây tôi đã nói ấy, ông làm cái đó được chứ?”
Chính là cây kiếm mà cái gã Ren kia đã làm hư ấy.
Nếu có nó, tôi nghĩ Raphtalia chắc chắn sẽ mạnh hơn nữa.
“Còn ngươi thì có cần gì không, Fohl? Bởi vì ngươi chiến đấu bằng tay không, nên ngươi có muốn bao tay không?”
“Tôi... Có cảm giác như món nợ sẽ lại tăng thêm cho coi.”
“Ngươi hiểu rõ đấy.”
Dù có như thế nào, thằng nhóc này chiến đấu chính là để trả nợ. Sau khi kiếm đủ tiền thì có lẽ nó sẽ ngay lập tức rời khỏi chỗ của tôi.
Nhưng ít nhất, chính là lúc sau khi kết thúc cuộc chiến với Phượng Hoàng.
“Tôi không cần gì cả.”
“Vậy sao. Ta cứ nghĩ là để có thể thắng được em gái, ngươi sẽ muốn có thứ gì đó chứ.”
“Ông đang bảo tôi giết Atlas đấy à?”
“Bộ ngươi không biết ‘nương tay’ là gì à...”
Và, nếu có vũ khí, ngươi nghĩ mình có thể đánh bại con bé sao?
Atlas theo phong cách chiến đấu thụ động, rất giỏi trong việc né tránh. Và con bé cũng có được giác quan rất thần kỳ.
Với Firo là đối thủ mà Atlas cứ như đang chơi đùa ấy, còn khi làm đối thủ của tôi, con bé cũng đã ghi nhớ được cách phòng thủ của bản thân tôi.
Phong cách chiến đấu của con nhóc về cơ bản là phòng ngự, sau đó đợi khi đối thủ lộ sơ hở thì sẽ tấn công.
A, vậy nghĩa là, Atlas chẳng còn ở mức độ mà tên nhóc có thể nương tay được à?
Nếu là như vậy, thì không phải là tôi không hiểu.
“Ta đề cử ngươi sử dụng Nunchuk kiểu Nhật hay Tonfa xem.” (Nunchuk: Côn nhị khúc.)
“Từ chối!”
Tại sao thằng nhóc này lại cố chấp như vậy chứ?
Tôi cứ nghĩ là có vũ khí sẽ giúp nó trong chiến đấu.
Nhưng mà thôi kệ nó đi.
Tiếp đến là Firo, nhưng...
“Sao vậy, Chủ Nhân~?”
... Tôi đã mua cho con bé xe kéo rồi, nên chắc vậy là được rồi nhỉ.
Ngẫm lại thì, Chú của Imia đã nói ông ta có thể tạo ra được cái gì đó từ đám tài liệu mà Sadina trục vớt được.
Tôi sẽ bảo ông ta thử tạo ra một bộ móng vuốt xem.
Ừ. Tôi sẽ chỉ nhờ Lão Già làm thanh kiếm lần này thôi.
“Vậy thì, xin nhờ ông hãy làm ra một cây kiếm trước khi Đợt Sóng tiếp theo xảy ra. Không cần tiết kiệm chi phí đâu. Tôi sẽ đem tài liệu hiếm từ chỗ tôi đến, nên hãy chọn bất cứ món gì mà ông cần từ chúng.”
Tôi nhớ là lúc trước khi rời đi, Chú của Imia nói với tôi là hãy ghi lại những gì Lão Già cần nhờ ông ta làm vào tờ giấy.
Tôi đưa cho Lão Già bản danh sách tài liệu và nói lại lời của ông ấy.
“Fumu... Cậu có một số tài liệu thú vị đấy. Vậy thì ta sẽ lấy cái này và cái này. Ta sẽ chế tạo ra một cây kiếm còn tốt hơn cả cây mà An-chan từng thấy khi trước nữa, hãy chờ mà xem.”
“Tôi rất chờ mong đấy.”
“Được.”
“Vậy thì, Firo, chúng ta không thể đem xe kéo về bằng Portal được, nên hãy cố mà kéo nó về đi.”
“Un!”
Tôi nhận danh sách những tài liệu cần thiết từ Lão Già, và quay trở về làng.
Vì lý do gì đó mà đám Filo Rial đều nhìn chằm chằm vào chiếc xe kéo của Firo bằng ánh mắt ghen tị.
Tôi nhớ là loài Filo Rial hình như chính là dùng xe kéo để xác định xem bản thân vĩ đại hay không vĩ đại thì phải.
Firo ưỡn ngực đứng giữa đám chim đó.
Và mấy con Filo Rial khác lại nhìn đăm đăm vào tôi... Đừng có mà nhìn chằm chằm vào ta như thế.