Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 226: Dị biến




“Ara, chẳng phải ngài Khiên Hiệp Sĩ đây sao?”
“Cô là—”
Tại viện điều trị của thị trấn là một người mà tôi biết.
À ừm, chính xác thì đó là một trong những người đồng hành ban đầu của Motoyasu... Elena phải không nhỉ.
Vẫn là đôi mắt hờ hững như mọi khi và cảm giác khó chịu như vậy, bất chấp việc cô ta đang ở bàn tiếp tân của viện điều trị.
Lòng nhiệt tình của cô ta so với lúc còn là đồng hành của Motoyasu thì khác hẳn so với bây giờ, cứ như đó hoàn toàn là dối trá.
“Tại sao cô ở đây?”
“Để giúp cha mẹ tôi.”
Ngẫm lại thì, mẹ của cô ta là thương nhân.
Hơn nữa, tôi có nhớ là trước đây cô ta từng nói rằng sẽ đến lãnh địa của tôi sớm thôi.
“Trên đường đến thị trấn của ngài, tôi đã gặp và cứu một Á Nhân đang bị đạo tặc tấn công. Tôi nghĩ đây chắc là một trong những chủng tộc Á Nhân thân cận của Khiên Hiệp Sĩ.”
“Vậy cô là người đã cứu chú tôi rồi! Cám ơn rất nhiều.”
Đơn giản thì ông ta đã Class Up, nên có thể tự chiến đấu được.
Theo như lời của Elena, dường như chú của Imya đã bị đạo tặc tấn công, vừa bị thương nghiêm trọng vừa chạy trốn để tự bảo vệ lấy mình.
Tuy vậy, chiếc xe ngựa lại không thấy đâu, còn ông ta lại bị thương, nên chúng tôi không thể biết hiện trường đã xảy ra ở đâu.
“Xin đừng lo lắng cho tôi. Có lo thì lo về thiệt hại do ‘lửa lan’ kia kìa.” [1]
“Vậy à.”
“Tuy nhiên... Cần phải báo cáo với Khiên Hiệp Sĩ ngay. Dù đó chỉ là đạo tặc, nhưng chúng được trạng bị tốt hơn đạo tặc thông thường. Có điều gì đó không bình thường.”
Hm... Bây giờ thì tôi cần phải kiểm tra tình trạng chú của Imya trước đã.
Không, hay tôi nên báo cho Lão Già Cửa Tiệm Vũ Khí biết?
Dù thế nào thì bây giờ tôi cũng cần phải xem xét tình trạng của ông ta thế nào đã.
“Tạm thời thì chú của Imya hãy đừng nói chuyện nữa.”
“Vâng!”
“Elena phải không nhỉ? Rất tiếc, nhưng tạm thời thì mời cô giúp đỡ cho việc điều tra.”
“Ah, rồi rồi. Dù sao tôi vẫn là đối tượng bị tình nghi nhất mà lại.”
“Phải điều tra mới chứng minh là cô vô tội được.”
Melty đã cho những cấp dưới trực thuộc đi điều tra sự việc rồi, để tránh việc nhầm lẫn mà buộc tội oan.
Khi chúng tôi nói chuyện với tiếp tân, sự tình đã được giải thích.
Sau đó, cô ta dẫn chúng tôi đến chỗ của người điều trị.
Trong phòng khám là chú của Imya đang nằm ở đó và đang được chữa trị bằng ma pháp phục hồi.
“Ư...”
Chú của Imya có rất nhiều vết thương trên người, và chúng đều nhuộm đẫm máu.
“Được rồi... Tôi không sao đâu.”
Tôi cũng lấy ra ít thuốc, đồng thời sử dụng ma pháp hồi phục để giúp đỡ cho việc trị liệu.
“A, Hiệp Sĩ-sama...”
Chú của Imya trông thấy tôi và yếu ớt nói.
“Tôi rất... Xin lỗi. Vật mà chúng tôi đã lao tâm tốn sức để làm ra... Bị cướp mất rồi.”
“Đừng bận tâm về chuyện đó. Nếu đã bị cướp rồi thì ta chỉ việc đoạt lại là được. Quan trọng hơn cả là ông vẫn còn sống.”
“Tôi rất xin lỗi... Ưư...”
Chú của Imya ôm đầu đau đớn.
Không sao thật chứ? Vẫn có khả năng là lưỡi kiếm của bọn đạo tặc đã tẩm độc.
Để phòng ngừa, tôi dùng luôn cả thuốc giải độc.
Sau một lúc tập trung điều trị, tình trạng của chú của Imya đã ổn định lại.
Khi kiểm tra thương tích trên cơ thể, chỉ có một vết đâm, còn đa số là vết chém.
Chúng đều không phải vết thương trí mệnh... Thật sự kỳ lạ.
Việc hồi phục sẽ khó lắm.
Vẫn có khả năng là ông ta bị dính phải lời nguyền, nên cần phải dùng tới khả năng khuếch đại của nước thánh hoặc là bằng Long Mạch Pháp để chữa trị hoàn toàn.
Bây giờ thì chú của Imya đã ngủ say rồi.
“Được rồi...”
Do hiện trường ở gần lãnh thổ của tôi, nên việc thông báo trước cho Lão Già ở Cửa Tiệm Vũ Khí là rất trọng yếu.
Bọn đạo tặc vẫn còn quanh quẩn đâu đây, nên tôi cần phải đi đánh dẹp chúng ngay để đảm bảo trị an cho khu vực này.
Không thể cho phép chúng cướp đi chiếc Khiên của tôi được.
Tạm thời, tôi có cần báo cáo cho Lão Già của Cửa Tiệm Vũ Khí ngay không?
Mặc dù tôi chẳng muốn nói gì nhiều.
“Chú ơi...”
Tôi vỗ nhẹ vai của Imya đang lo lắng nhìn gương mặt đang ngủ của chú cô bé.
“Được rồi. Không nguy hiểm đến tính mạng đâu. Khi ông ta tỉnh dậy, hãy để ông ta nghỉ ngơi trong làng.”
“Vâng...”
“Và giờ, ta sẽ đi ra ngoài để săn đạo tặc một chút.”
“Vâng!”
Trong tình trạng thế này thì tôi không tài nào có thể nhắm mắt cho qua được.
Khi bị đánh thì tôi sẽ đáp trả lại.
Dám cướp đoạt trong lãnh thổ của ta à. Ta sẽ lột sạch sành sanh lũ các ngươi.
Trong khi Imya đang trông nom cho chú mình, tôi dẫn theo Firo, Atlas, và Rishia đến chỗ mà Elena đã chỉ.
Đó là một con đường rừng nằm ngay cạnh tuyến biên giới lãnh thổ của tôi.
Đó là một trong số những con đường đi từ Thành phố Lâu Đài đến làng tôi.
“Firo, có gì lạ ở đây không?”
“Ưm... Firo nghĩ là chẳng có ai ở đây cả?”
Hmm.
Đương nhiên chẳng thể nào tìm thấy lũ đạo tặc đó đơn giản như vậy rồi.
“Có lẽ nơi ẩn náu của chúng ở gần đây thôi. Đi dò xét xem.”
“Vâng.”
“Vâng~.”
“Atlas, có cảm nhận thấy gì không?”
“Ưm... Có gì đó, còn sót lại một ít tàn dư của một thứ sức mạnh xấu xa.”
“Xấu xa?”
“Đúng vậy. Tựa như là thứ sức mạnh của Thương Hiệp Sĩ và Kiếm Hiệp Sĩ vậy...”
“Ể?”
Quả đúng là Rishia, con bé cũng ngay lập tức cảm nhận được.
Dù con bé có tự lừa dối mình đến đâu chăng nữa thì cũng có giới hạn mà thôi.
Tuy nhiên, nếu trong trường hợp đó, khả năng Itsuki ở gần đây là khá cao.
Nhưng mà hắn sẽ được lợi lộc gì khi tập kích chú của Imya chứ?
Có thể là do những lời thầm thì của con Witch mới khiến hắn đi tấn công Á Nhân chăng.
Dù vậy... Elena không nhận ra được gì hết thì quả thật kỳ lạ.
Cơ mà, bình thường thì chú của Imya hay mang Khiên về cho tôi bằng cách nào nhỉ?
Dù bản thân tôi chưa từng hỏi ông ta, nhưng có lẽ là bằng xe đẩy.
Bất kể thế nào thì chú của Imya chẳng còn vật gì trên người cả.
Còn Elena lại không có mặt tại hiện trường lúc đó, nên chẳng thể nào biết được chúng chạy về đâu.
Không còn lựa chọn nào khác ngoài mở rộng phạm vi tìm kiếm thôi.
“Nói chung, ta không rõ chúng định sẽ làm gì. Nên mọi người, hãy thật cẩn thận.”
“E, em hiểu rồi.”
“Vâng.”
“Vâ~ng.”
Mà, đã có Firo với Atlas ở đây, nên mai phục bọn tôi là chuyện không thể nào.
Nhưng để đề phòng tấn công bất ngờ, tôi triển khai Khiên Lưu Tinh.
Chúng tôi tìm kiếm cho đến tận tối mịt nhưng vẫn chẳng tìm được gì cả.
“Thật là phí thời gian.”
Tôi quay về thị trấn và thông báo tình hình cho Melty.
Tạm thời chúng tôi công bố rộng rãi cho mọi người là ở khu vực này có đạo tặc xuất hiện.
Nếu may mắn, sẽ có Mạo Hiểm Giả nào đó xử giùm bọn đạo tặc hộ tôi.
“À à, phải rồi. Có một vấn đề mà tôi nghĩ Naofumi nên biết.”
“Chuyện gì?”
“Dạo gần đây, số lượng những người ra vào thị trấn đang giảm đi.”
“Có chuyện gì sao?”
“Không rõ nguyên nhân là gì, tuy nhiên... Có một thứ gì đó kỳ lạ đang diễn ra... Một vài thương nhân trở nên kém thân thiện hẳn đi, cứ như là biến thành người khác vậy.”
“Hmm...”
Cái gì vậy? Tôi có cảm giác như thể những sự việc này là một dạng tấn công gián tiếp vậy.
“Tôi đã thông báo với Mẫu Hậu về hành động của phái cách mạng, nhưng có lẽ là đã có điệp viên ẩn náu ở bên trong lâu đài.”
“An ninh tồi tệ đến thế sao?”
“Không phải là tồi tệ, nói đúng hơn là kỳ quặc. Tốt hơn hết là chúng ta phải thật cẩn thận.”
“Được rồi. Cô sẽ là Nữ Hoàng tương lai đấy, nên hãy tăng cường thêm người bảo vệ đi.”
Có thể thấy là Melty đang trong tình trạng rất phiền muộn.
Tôi để Firo lại với Melty rồi quay về làng.
“Ta về rồi đây.”
“Ồ, mừng đã về.”
Lúc đó, tôi gặp Ren đang dỡ hàng khỏi chiếc xe ngựa.
Chính là vì có một Hiệp Sĩ đi theo bảo hộ, nên cả nhóm đều ổn.
Hay nói đúng hơn, tôi rất muốn hỏi hắn có thấy bất cứ ai khả nghi không.
“Có đạo tặc đang hoành hành ở gần đây, các người ổn cả chứ?”
“Không? Chẳng có chuyện gì đặc biệt cả.”
Có vẻ như Ren và những đứa khác chẳng hề gặp phải chúng.
“Chỉ là, tôi hiểu hơn một chút về lời nguyền của tôi rồi.”
“Hô...”
“Có vẻ như là, tôi cũng không thể nhận được điểm kinh nghiệm khi chiến đấu.” (Trans: Số đen nhỉ. Vừa bị giảm Lv –mà còn không được nhận EXP để bù lại)
Lời nguyền của Bạo Thực à.
Tôi cứ tưởng cái giá phải trả chỉ là bị mất lượng lớn điểm kinh nghiệm thôi chứ, không ngờ trong 1 khoảng thời gian còn không thể nhận được điểm kinh nghiệm nữa.
“Ta có ở gần đó khi ngươi chiến đấu không?”
“À.”
Gần đây, tôi với Motoyasu đã nghiên cứu về Penalty (Hình Phạt) khi Tứ Thánh Hiệp Sĩ cùng nhau chiến đấu.
Kết quả là, khi có một Hiệp Sĩ khác ở gần sẽ không nhận được điểm kinh nghiệm, do nhóm Hiệp Sĩ sẽ tự cản trở sự tăng trưởng của nhau.
Có lẽ vẫn còn những chuyện khác nữa, nhưng liên quan đến điểm kinh nghiệm là thứ dễ thấy nhất.
Miễn là không có một Hiệp Sĩ nào ở gần trong phạm vi bán kính 1 km thì điểm kinh nghiệm thu vào sẽ chẳng bị ảnh hưởng gì cả.
Phạm vi đó không hề nhỏ, khá lớn là đằng khác.
Khi chiến đấu trong phạm vi này, không một ai nhận được điểm kinh nghiệm nào hết.
Dĩ nhiên, có thể rộng hơn hoặc nhỏ hơn một chút, nhưng không thể nằm ngoài phạm vi phỏng đoán được.
Đến khi ra khỏi phạm vi đó thì Ren mới có thể có được điểm kinh nghiệm. Nhưng Ren đã nằm ngoài phạm vi mà vẫn không nhận được điểm kinh nghiệm thì rất có khả năng là do lời nguyền.
Đúng thật là, bị dính vào cái lời nguyền cấm tăng trưởng này, cái số của tên Ren này đúng là mạt hạng.
Dù hắn có nghiêm túc muốn trở nên mạnh mẽ, mà nếu lời nguyền không giải được chút nào thì cũng tương đương như không làm được gì cả.
“Nữ Hiệp Sĩ và Taniko đã về rồi hả?”
“Taniko? Anh muốn nói tới Windia à?”
Cái tên Ren này, không biết đến mấy cái nickname do tôi đặt ra à?
Mà, cũng chả sao.
“Đúng vậy. Vậy rốt cuộc bọn họ đi về rồi hay chưa?”
“Không, chỉ tôi thôi.”
“Vậy sao.”
À, bọn họ rồi sẽ quay về thôi mà, vì đến một mức độ nào đó thì tôi vẫn khá tin tưởng vào họ.
“Ren này, có một băng nhóm đang muốn làm chuyện gì đó trong lãnh thổ của ta. Ngày hôm nay, một trong số những thuộc hạ của ta đã bị tấn công và bị thương nặng. Nên hãy cảnh giác đấy.”
“Cái gì? H, hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức. Cứ nói một tiếng là được.”
“Thế à. Vậy ta để việc tuần tra cho ngươi nhé.”
“Anh cứ tin ở tôi.”
Tôi giao cho Kiếm Hiệp Sĩ nhiệm vụ tuần tra. Chắc hắn vẫn có thể giải quyết được ở một chừng mực nào đó.
Tôi cũng phải thật cảnh giác mới được.
“Nói mới nhớ, những nhóm bán rong khác vẫn chưa trở về nữa.”
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng chẳng hề thấy những nhóm đi bán rong trở về ngày hôm nay ở đây.
Giờ nghĩ kỹ lại thì, những nhóm đã di 2, 3 ngày trước vẫn chưa quay về nữa.
Bỏ trốn hết rồi à?
Để đề phòng, tôi kiểm tra hạng mục nô lệ.
...?
Không phải là tôi không thể thấy, nhưng... Cái quái gì vậy chứ. Nó chớp chớp y như bão cát, giống như cái màn hình tivi bị mất sóng vậy.
Chúng vẫn còn sống, cũng chẳng có vi phạm một lệnh cấm nào, nhưng lại không trở về...?
“Nhắc mới nhớ, ngày hôm nay cũng chẳng thấy Kiel đâu nữa.”
Con bé đã ra đi bán rong vào sáng sớm hôm nay.
Thay vì lấy mấy con Filo Rial được sản xuất hàng loạt, con bé lại chọn mấy con Catepilland vốn dùng để tuần tra quanh đây.
Khó mà nói rằng cái con chó đóng khố, thèm cả cái bánh Crepe rơi xuống đất kia lại bỏ trốn được.
Dù không thể phủ nhận có khả năng là con bé đó đã cố tình đóng giả như thế, nhưng lý do để rời bỏ ngôi làng mình sinh ra vẫn rất nhỏ.
Và nếu để đánh lừa tôi, thì một tên gián điệp lại càng phải tỏ ra vâng lời.
“Bé Catepilland quay trở về rồi kìa!”
Ồ?
Có vẻ như tôi đã lo lắng vô ích rồi.
Nhưng, khi quay về phía có tiếng động, tôi không thốt nên nổi lời nào.
“Chuyện gì xảy ra thế này!?”
Taniko vừa hét lên vừa chạy vội tới.
Con Catepilland đã trở về, nhưng mình đầy vết thương.
Chú thích


[1] 飛び火: Lửa bay/Lửa lan. Ám chỉ một việc đã xảy ra có thể gây ra những ảnh hưởng tưởng chừng như không liên quan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.