Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 225: Đi ngang qua




“Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ đến Cửa Tiệm Vũ Khí để đặt làm xe kéo mới cho Firo, nên hãy chuẩn bị đi.”
“Xe kéo~?”
Firo, sau khi đã đưa Melty về lại thị trấn, nghiêng đầu hỏi.
“Ừ, Firo, ta muốn nhóc đi cùng, để chọn loại xe ngựa nhóc muốn.”
“Un! Rõ~!”
Mặt khác, chẳng có ai mà tôi muốn dẫn theo cả... Nên chỉ Firo là được rồi.
Dùng Portal, tôi bay thẳng đến Thành Phố nằm quanh Lâu Đài với Firo.
Và chúng tôi xuất hiện ở Cửa Tiệm Vũ Khí.
“Ô? An-chan đấy à. Thật không đúng lúc.”
Lão Già nhìn thấy tôi và thốt lên với giọng đầy tiếc nuối.
“Có chuyện gì à?”
“Ừm, chúng ta đã làm xong chiếc Khiên và đã chờ cậu. Nhưng vì không biết khi nào cậu sẽ đến nên ta đã bảo gã ấy đi giao rồi.”
“Vậy sao.”
Cơ mà, tôi đã chẳng có hỏi khi nào nó sẽ hoàn thành, với lại tương tự như vậy, chúng tôi cũng chẳng có thống nhất là khi nào sẽ đến yêu cầu làm chiếc xe kéo.
Lão Già có lẽ đã lựa chọn đúng rồi, còn tôi thì quả thật không đúng lúc chút nào.
“Ta nghĩ gã đó cũng gần đến rồi đấy.”
“Vậy thì tôi rất mong chờ điều đó, còn bây giờ, tôi trả tiền được chứ?”
“Nhận hàng rồi mới trả cũng được.”
“Hmm... Vậy tôi sẽ trả trước 5 đồng vàng, và sẽ trả nốt phần còn lại khi nhận nó. Vậy được chứ?”
“An-chan quả thật cố chấp. Cứ trả sau cũng được mà, nhưng nếu nhóc đã muốn vậy thì cũng được thôi.”
Lão Già gật đầu khi tôi đưa tiền.
Sự rộng lượng của ông ấy đã giúp tôi rất nhiều.
“Vậy? Hôm nay cậu đến để đặt chiếc xe kéo cho Điểu jou-chan này à?”
“Đúng vậy. Vì lần gặp trước ông bảo tôi mang con bé đến, nên tôi mang con bé đến đây.”
“Hưm~? Un. Xe kéo~!”
“Ừ. Vậy Điểu jou-chan. Cháu thích loại xe kéo như thế nào? Bằng sắt như cái trước đó hả?”
“Giá cả thì như thế nào?”
“Cậu dự tính sẽ chi bao nhiêu?”
“Tạm thời... Tôi có thể xoay sở được. Nhưng cũng tùy vào giá trị thôi.”
“Được rồi.”
Lão Già đưa những bản thiết kế xe kéo cho Firo xem vừa hỏi xem con bé thích cái nào.
“Cái trước đây bị hư à? Có cần tăng độ bền cho nó không? Hay là làm chiếc xe nhẹ đi để dễ di chuyển? Nếu như thế thì nó cũng có thể chịu được những chuyển động ‘thái quá’, dĩ nhiên là tới một mức độ nào đó thôi.”
“Hmm~... A ưm, càng nặng càng tốt.”
“Vậy thì... Lần sau hạn chế mấy hành động liều lĩnh lại nhé.”
“Cái đó, không~...”
“Điểu jou-chan có sức rất mạnh nên có lẽ như vậy không làm cô bé hài lòng rồi, nhưng nhẹ nhàng thì cũng rất quan trọng nếu muốn chạy được nhanh.”
“Thật vậy sao?”
“Ừ, khi chiếc xe nhẹ mà chắc, thì sẽ có thể chở được những vật nặng. Tất cả tùy thuộc vào Điểu jou-chan thôi.”
Lão Già gặng hỏi ý của Firo rất kỹ lưỡng. Thực sự thì, tôi rất e ngại trong việc hỏi vì có vẻ như là chúng tôi đang hiện thực hóa ước mơ của một đứa trẻ vậy.
Có khả năng là càng lúc nó càng dần trở thành một chiếc xe kéo kỳ dị.
“Nếu muốn xe nặng, chỉ cần bảo An-chan chất thêm hàng vào thôi. Vậy nên ta khuyến khích chọn một chiếc xe nhẹ mà vững chắc.”
“Vậy cũng được.”
“Làm bằng khoáng thạch gì thì được?”
“Để xem—, loại mà sẽ có phản ứng khi đưa sức mạnh vào đó ấy.”
“Được rồi. Vậy xe 2 bánh? Hay xe 4 bánh?”
“4 đi—”
“Có mui không? Hay là loại kín?” (Trans: Kín như kiểu xe tù à???)
“Như một cái nhà lớn thì tốt nhất—”
“Haha, đừng quá mơ mộng như thế.”
Tôi sợ nó sẽ thành một chiếc xe cắm trại mất thôi.
“Và— *bang*— chiếc xe sẽ biến hình~”
Không có xe nào như thế đâu. Hay nói đúng hơn, chúng ta không cần nó.
Nếu có thể, một chiếc xe kéo thông thường là được rồi. Tôi tha thiết nghĩ như vậy.
Chúng tôi không cần một con Rôbô! Thật sự là cóc cần!
Nếu chiếc xe ngựa mà có hình con Golem thì chắc tôi đi đầu xuống đất cho đỡ xấu hổ mất.
“Cô bé có muốn là xe loại 2 tầng không?”
“Hmm—...”
Lão Già và Firo cứ tiếp tục như thế, và đến cuối cùng hai người đó cũng quyết định một bản thiết kế của chiếc xe kéo lớn hơn chiếc trước đây một chút.
Tôi không thể không khâm phục sự nhẫn nại của Lão Già.
Nếu không khéo léo, rất có thể nó sẽ là một chiếc xe kéo to đùng như một cái nhà mất.
Kim loại dùng làm sẽ là một loại khoáng thạch có khả năng phản ứng với ma lực của Firo và trở nên nhẹ hơn đồng thời cũng cứng cáp hơn.
“Nếu ta nhớ không lầm thì An-chan sẽ cung cấp khoáng thạch cho ta phải không nhỉ?”
“Ừ, tôi có thể hỏi mượn một mỏ quặng từ Nữ Hoàng. Tôi có lẽ sẽ có thể yêu cầu họ khai thác ra và ưu tiên ông.”
“Vậy sao. Vì có vài loại khoáng thạch hiếm cần dùng nên nếu cậu có thể cung cấp cho ta, giá thành sẽ rẻ hơn nữa.”
“Hiểu rồi. Xin hãy ghi ra những nguyên liệu cần dùng. Tôi sẽ mang đến sau.”
“Cám ơn, ta cũng sẽ lấy một vài tài liệu trong kho hàng của An-chan ở Lâu Đài nữa đấy.”
Lão Già vừa nói vừa viết ghi chú, xong mới đưa tôi, tôi nhận và kiểm tra những tài liệu cần thiết.
U~n... Có vài loại khoáng thạch trong đó mà tôi chưa từng nghe bao giờ. Tôi không rõ mình có tìm được chúng không nữa.
Dường như có thể tìm thấy chúng ở Zeltbur, không biết có thể khai thác được chúng ở MelroMark được không nhỉ?
Lát nữa tôi thử thử hỏi Nữ Hoàng xem.
Mà, có lẽ cũng không phải là ý tồi nếu đem theo mấy nô lệ Lemo đi theo lúc khai thác mỏ nhỉ.
Chú của Imia giờ đã là thợ rèn trong làng rồi, nên ông ta cũng sẽ cần một nguồn cung tài liệu lớn.
“Vậy thì tôi sẽ quay lại khi đã thu thập đủ tài liệu.”
“Được. Ta rất mong chờ vào lần gặp mặt tới.”
“Ừ, lần sau tôi sẽ tới.”
À thì, tôi cũng là khách quen của cửa tiệm này mà. Nên khi đã tìm được tài liệu tốt tôi sẽ mang đến và nhờ ông ta làm ra chiếc Khiên mới.
Mà nghĩ lại thì, ông ta đã có thể làm nó từ những tài liệu tôi thu được từ ma thú.
Bất cứ thứ gì trừ cái Khiên Linh Quy cũng đều tốt cả.
Có vẻ như khi có chú của Imia phụ giúp, hiệu suất còn cao hơn nữa.
Vấn đề ở đây là tiền. Nhưng tôi có thể xoay sở được ở một mức độ nào đó.
“Vậy thì phí chế tạo cho chiếc xe kéo sẽ ngốn khoảng bao nhiêu tiền vậy?”
“Ta phải làm nhiều thứ thêm vào để nó không bị hư. Nên với cậu, ta sẽ giảm còn 20 đồng vàng thôi.”
“Tương đối cao đấy... Nhưng đáng thử lám.”
Bởi vì nó sẽ là thứ tương xứng với sự năng động của Firo.
Mặc dù giá cả thì khá mắc, nhưng với tình hình tài chính hiện tại, có lẽ tôi sẽ xoay sở được.
“Ừm, à, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ có náo động xảy ra ở Thành Phố Lâu Đài, nên ông hãy cẩn thận đấy.”
“Hiểu rồi, An-chan.”
“Trường hợp xấu nhất, có thể là sẽ có sự kiện xảy ra ở đây với lý do tôi là khách quen đấy. Nên xin hãy cẩn trọng.”
“Cậu quá lo rồi đấy. An-chan.”
“Vì nếu không như vậy, tôi đã không thể nào sống đến bây giờ được.”
Lão Già gật gù trước câu trả lời của tôi.
“Chẳng phải đây là một cửa tiệm nổi tiếng ở Thành phố Lâu Đài này sao? Ta cũng đã quen với sự ghen tị và phiền toái rồi, và ta cũng đã từng chiến đấu với rất nhiều sơn tặc, đạo tặc trước đây. Nên đừng lo lắng quá, An-chan. Ta sẽ không thua trước mấy chuyện nửa vời như thế đâu.”
“... Vậy thì tốt quá.”
Dù có như thế nào, Lão Già trông rất mạnh mẽ, nên có vẻ lo lắng là không cần thiết rồi.
“Mà, sắp tới đây, ta sẽ vắng mặt một thời gian.”
“Chi vậy?”
“Vì nguồn cung ứng tài liệu thôi. Nên có lẽ chúng ta sẽ gặp lại ở trong khu mỏ.”
“Nguồn cung ứng à...”
“Việc lưu chuyển khoáng thạch trên thị trường cũng không đến nỗi quá tệ, nhưng nếu không tự lực tìm nguồn cung cấp cho mình thì sẽ không đủ.”
“À, thì ra là vậy.”
Nói vậy ông ta thiếu nguồn cung cấp à.
Vụ việc con Linh Quy đã trở thành nguyên nhân khiến cho những thường dân phải xúc tiến vũ trang hóa trên toàn quốc.
Kết quả là rất nhiều loại khoáng thạch dùng làm tài liệu cho vũ khí đang trong tình trạng cạn kiệt.
Tôi hiểu rõ điều đó, và tôi cũng đang cất trữ để kiếm lợi từ nó mà.
Dù gì thì, cảm giác nguy cơ sẽ đến đang dâng cao, cùng với đó là mối quan tâm về Đợt Sóng đang lớn dần lên.
Ở thế giới cũ của tôi, dẫu cho có tai họa gì ở đâu đó ở Nhật Bản đi chăng nữa, tôi vẫn cảm thấy chung quanh mình rất an toàn, có lẽ do thấy trước được những thiệt hại mà nhận thức của tôi đã được nâng lên.
“Thật đáng tiếc, nhưng đành phải để mọi sự lại như thế thôi.”
Với một cảm giác như vậy, tôi rời khỏi cửa tiệm.
À, khi tôi đến trước Nữ Hoàng và hỏi vè tiến triển thì tôi được bảo là kế hoạch đã bắt đầu được mấy ngày rồi.
Quả thật tình hình rất nguy hiểm.
Nghĩ kỹ lại thì tôi nhận thấy Thành phố đang có hơi căng thẳng.
Vì lý do nào đó mà có nhiều Mạo Hiểm Giả có thái độ thù địch hướng về phía tôi, và nhìn trộm vào cả Cửa Tiệm Vũ Khí nữa.
... Chuẩn bị trước à. Do đã cảnh báo trước rồi, nên tôi chỉ có thể mong rằng mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
Tôi phải báo cáo với Nữ Hoàng biết mới được.
Chúng tôi quay về từ Thành phó Lâu Đài, và tôi tiếp tục học với Atlas trong khi chờ chú của Imya về đến.
“Ông ta chậm quá.”
Mặt Trời đã lặn, bữa tối cũng đã xong, nhưng chú của Imya vẫn chưa thấy đâu.
Mà ngẫm lại thì... Cả những nô lệ đáng ra sẽ trở về hôm nay cũng chẳng thấy quay về.
Chúng bị trì hoãn gì à?
Cho dù có lo lắng thì cũng chẳng có cách nào khác. Có lẽ bọn chúng chậm trễ vì phải giao món hàng khác nữa.
Tôi không nghĩ quá sâu về chuyện đó nữa.
Trưa ngày hôm sau... Có một chuyện ồn ào ở trị trấn kế bên.
“Hiệp Sĩ-sama!”
Khi tôi đang chuẩn bị bữa trưa thì Imya, với sự thay đổi lớn trong sắc mặt, chạy vào bếp.
“Có chuyện gì sao?”
“Ư, Ưm... Chú...”
“Có chuyện gì với chú của em à?”
“Cái đó, chú ấy được đưa đến thị trấn trong tình trạng bị thương rất nặng.”
“Cái gì!? Ta ngay lập tức sẽ đến trị trấn ngay. Tất cả mọi người ngừng mọi công việc lai, mặc lấy áo giáp vã vũ khí, luôn ở trong trạng thái cảnh giới tới khi ta quay trở lại.”
Để lại những lời đó, tôi cùng Imya chạy thẳng đến thị trấn kế bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.