Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 20: Đợt sóng tai họa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi chúng tôi vừa đến thì bọn ma thú thoát ra từ Đợt Sóng đang bắt đầu tàn phá ngôi làng.
Những người lính và du hành giả đóng tại nơi đó chỉ vừa đủ để chống lại cuộc tấn công của hàng đàn ma thú mà thôi. Không cần phải nói thêm là bọn họ bị áp đảo về quân số.
... Và tệ hơn nữa là hàng rào phòng thủ sắp sửa bị phá vỡ rồi.
“Raphtalia, ngươi đi sơ tán dân làng mau!”
“A? Vậy còn Naofumi-sama thì sao?”
“Ta sẽ giữ chân chúng lại.”
Chương 20 – Đợt Sóng Tai Họa 1
Tôi lao thẳng đến tiền tuyến và dùng cái Khiên đập mạnh vào một đàn ma thú trông như con châu chấu.
Lẽ dĩ nhiên, âm thanh của tiếng kim loại va chạm tuy vang lên nhưng chẳng hề tạo ra một tí tổn thương nào cả.
Tuy vậy, tôi có thể thu hút sự chú ý của chúng.
Chuyện này cũng giống như những gì tôi thường làm khi chiến đấu cùng với Raphtalia.
“Gừ...”
Một đàn ma thú nhỏ như những con châu chấu lao về phía tôi. Tiếp theo, tôi lập tức quyết định ngay mục tiêu tiếp theo của mình là gì: Đó là những con thây ma (giống như zombie vậy đó) và một đàn ong.
*Bang! Bang! Bang!*
Không rõ là do bộ Giáp Man Di hay do cái Khiên mà tôi chẳng hề chịu tí tổn thương nào.
“Ng, ngài Hiệp Sĩ?”
“À, đúng rồi... Các ngươi tự đi tổ chức lại hàng ngũ trong lúc ta lo thu hút bọn chúng.”
Tôi thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc trong số người dân ở làng Riyuto.
“V-Vâng, thưa ngài.”
May mắn thay, chẳng có ai bị thương nặng trong số những người còn sống sót.
Tuy vậy bọn họ nhân cơ hội đó đều rút lui hết và cuối cùng để lại tôi là người duy nhất còn lại ở tiền tuyến.
“Cái quái gì...!!”
Rốt cuộc bọn họ nghĩ cái gì vậy?
Trong khi tôi mải suy nghĩ, bọn ma thú tranh thủ thời cơ tấn công tôi bằng đủ loại nanh, vuốt...
Tuy vẫn còn nghe tiếng *bang, bang* nhưng tôi lại chẳng thấy đau tí nào, có chăng chỉ là cảm giác ngưa ngứa thôi.
Tuy vậy tôi vẫn cảm thấy chẳng thoải mái chút nào khi lũ ma thú bò nhung nhúc trên cơ thể, nên tôi cố gắng đánh văng chúng.
*GA!!*
Chết tiệt! Bọn người ở thế giới này cứ vậy mà trút hết việc lên đầu người khác à?
“C-Cứu t~...!”
Đang bị lũ ma thú tấn công ở sau lưng tôi là ông chủ quán trọ, ông ta đã giúp đỡ tôi khá nhiều.
t r u y❤e n c u a t u i N e t Ngay khi ông chủ quán trọ gần như bị con ma thú giết chết, tôi liền hét lên.
Air Strike Shield!”
Tôi hét tên kỹ năng để triệu lên ngay lập tức một chiếc khiên bảo vệ trước người ông chủ quán trọ.
Ông chủ quán trọ bị giật mình vì sự xuất hiện bất thình lình của chiếckhiên, nhưng sau đó, ông ta nhìn về phía tôi.
“Chạy nhanh đi!”
“... Ô, cám ơn cậu!”
Sau khi cúi chào và nói lời cảm ơn tôi, ông ta nhanh chóng cùng gia đình rời khỏi nơi đó.
“AAAAAAAAAA!”
Một giọng hét chói tai vang lên.
Tiếng hét phát ra từ một cô gái đang chạy trốn khỏi lũ ma thú đang đuổi theo, trông có vẻ như cô ta khó có thể thoát được.
Tôi đợi cô ta chạy vào trong tầm kỹ năng và...
Shield Prison!”
Tôi triệu lên một cái Khiên dạng hộp để bảo vệ cô gái.
Ngay khi nhìn thấy chiếc Khiên bất ngờ hiện ra, lũ ma thú quay sang tấn công tôi.
Tốt lắm. Cứ đến với ta đi. Ta ‘thơm ngon’ lắm đó!
Tôi lùa lũ ma thú đi trước khi Shield Prison hết hiệu lực.
*Bang! Bang!*
*Hộc, hộc,... *
Cơ thể tôi càng lúc càng trở nên nặng nề hơn do số lượng ma thú bu vào tôi không ngừng tăng lên.
Ngay lúc đó, một cơn mưa lửa đổ ập xuống.
Một đoàn hiệp sĩ lao đến từ phía sau của đám quái vật. Những Ma Pháp Sư trong nhóm đó chính là những kẻ đã bắn ra cơn mưa lửa về phía tôi.
“Ê, Mấy tên này. Có cả đồng minh đang chiến đấu ở đây đó.”
Mặc dù tất cả đồng minh mà tôi nói chỉ có mình tôi.
Do đa số trong đám quái vật này là côn trùng nên ma thuật lửa có tác dụng rất lớn. Dưới ảnh hưởng của cơn mưa lửa, lũ quái vật phát hỏa và cháy rụi thành tro.
Hẳn nhiên là không chỉ sức phòng ngự vật lý của tôi cao, mà cả sức phòng ngự với ma thuật cũng cao nốt.
Trước mắt tôi là một mảng lửa cháy rực màu đỏ hồng, cùng với đó, cơn giận của tôi cũng đang sôi trào, tự hỏi đòn tấn công vừa rồi có phải chỉ là “bắn nhầm vào đồng minh” hay không. Tôi trừng mắt nhìn chúng và từ từ tiến lại chỗ của đám hiệp sĩ, vung mạnh chiếc áo choàng để phủi bay những đốm lửa còn dính trên đó.
“HỪM... Ra là Khiên Hiệp Sĩ... Tên khốn này sống dai thật.”
Cái tên trông có vẻ như là đội trưởng của hiệp sĩ đoàn nhổ nước bọt xuống đất và liếc xéo mắt nhìn tôi trong khi phun ra những lời đó.
Ngay lúc đó, một bóng đen lao thẳng về phía hắn ta, vung cao cây kiếm.
Tên đội trưởng nhanh chóng rút kiếm để đỡ đòn tấn công cùng với một tiếng *Keeng* inh tai.
“Ngươi làm vậy với Naofumi-sama là có ý gì hả? Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi nếu như ngươi cố tình làm vậy.”
Raphtalia đầy sát ý tuyên bố.
“Một đồng đội của Khiên Hiệp Sĩ sao?”
“Đúng vậy. Ta là thanh kiếm của Naofumi-sama! Ta không cho phép bất kỳ hành động thiếu tôn trọng nào!”
“... Một đứa Á Nhân mà lại dám nói chuyện ngang hàng với hiệp sĩ như chúng ta à?”
“Các ngươi đã không bảo vệ người dân mà lại còn dùng ma thuật để thiêu cháy đồng minh, Naofumi-sama cùng với lũ ma thú kia. Vì những lý do đó, các ngươi không xứng đáng với danh hiệu Hiệp Sĩ.”
“Chẳng phải hắn vẫn đang an toàn ở kia sao?”
“Không. Không ổn tí nào!”
Raphtalia tiếp tục tranh cãi với tên đội trưởng hiệp sĩ đoàn đó trong khi những kẻ khác sắp bao vây con bé.
Shield Prison!”
“” Chết tiệt, tên kh~.”
Tôi nhốt bọn hiệp sĩ lại trong cái khiên và trừng mắt nhìn bọn chúng, những kẻ đang cố cướp đi những cố gắng của tôi.
“Kẻ thù thực sự ở đây là lũ ma thú từ Đợt Sóng, đúng chứ? Đừng có nhầm lẫn mục đích của các ngươi!”
Bọn hiệp sĩ, tức giận đến xám mặt, quay đầu đi khi nghe tôi quở trách.
“Một Anh Hùng tội phạm thì không có quyền nói những lời đó.”
“À... Được thôi. Vậy ta đoán rằng các ngươi muốn biến thành kẻ thù của ta chứ gì!”
Ở phía trước tiền tuyến đang đầy rẫy những quái vật đang bốc cháy, chúng đều đánh về phía tôi, trong khi càng lúc càng có nhiều con hơn nữa đến từ Đợt Sóng đang chuẩn bị tham chiến.
Nhìn cảnh tôi chịu đựng tất cả những chuyện đó, bọn hiệp sĩ xanh cả mặt.
Nói cho cùng, tôi là Khiên Hiệp Sĩ mà. Mấy kẻ như đám hiệp sĩ này chẳng bao giờ có thể giữ vững được tiền tuyến này.
“Raphtalia, đã hoàn tất việc di tản người dân chưa?”
“Không... Vẫn chưa xong! Nhưng em cho rằng chỉ cần thêm một lúc nữa thôi.”
“Được rồi. Vậy hãy nhanh chân lên và giúp việc sơ tán đi.”
“... Nhưng...”
“Tuy đám đồng minh này vừa dội một mưa lửa xuống ta, nhưng nó chẳng đau đớn hay ngứa ngáy gì cả. Chỉ là... Thái độ của lũ này thật không thể chấp nhận được.”
Tôi vỗ nhẹ vai Raphtalia, sau đó trừng mắt nhìn bọn hiệp sĩ.
“... Ta sẽ giết các ngươi, bất kể là dùng đến cách nào. Ví dụ như là dẫn dụ những con ma thú tồi tệ nhất đến và sau đó bỏ mặc các ngươi, hay những ‘trò vui’ khác thú vị hơn.”
Lời dọa nạt của tôi đã phát huy hiệu quả. Bọn hiệp sĩ hít mạnh một hơi và ngừng niệm ma thuật.
“Giờ đây, Raphtalia, cuộc chiến đã chính thức bắt đầu. Hãy giúp di tản người dân khỏi cuộc chiến này đi. Ồ, đừng lo, có cả một đống kẻ địch luôn. Sau đó chúng ta xử chúng cũng không muộn.”
Bất ngờ thay, bọn hiệp sĩ có thể tự lo lấy thân mình được nên... Có lẽ mặc kệ chúng chắc cũng chẳng có vấn đề gì.
“V-Vâng!”
Nghe lệnh tôi, Raphtalia nhanh chóng chạy về phía ngôi làng.
“Chết tiệt. Cố ra vẻ ta đây dù ngươi chỉ là một Anh Hùng phạm tội.”
Ngay khi Shield Prison hết thời gian hiệu lực, tên đội trưởng hét lên với tôi.
“A, được, được... Ngươi muốn chết chứ gì.”
Những con ma thú bắt đầu nhằm tôi mà tiến tới.
Tên ngốc ngậm miệng tức thì do biết rằng điều gì sẽ xảy ra nếu tôi mà bỏ mặc bọn chúng chơi với lũ ma thú này.
Chậc. Tôi chẳng tài nào tìm được một người kha khá từ cái đám này.
Những tên này thuộc nhóm cho rằng tôi chẳng thế làm gì được ngoài việc bảo vệ người khác do tôi chỉ là Khiên Hiệp Sĩ. Có đứa ngu ngốc nào lại đi giúp người khác chỉ vì vui thú chứ?
Sau đó, việc ‘thu dọn’ bọn ma thú bị kẹt lại do Đợt Sóng cũng hoàn thành, nếu xét theo một mức nào đó.
Ngay khi việc sơ tán người dân được hoàn tất, Raphtalia nhanh chóng quay về tiền tuyến. Đó cũng là lúc tôi bắt đầu mở đợt phản công.
Sử dụng đội ngũ hiệp sĩ như là những tấm khiên sống, chúng tôi diệt gọn những con ma thú bằng cách nhử chúng chui vào thế trận của chúng tôi.
... Vài giờ nhanh chóng trôi qua.
“Được rồi. Có lẽ đến đây là kết thúc rồi.”
“Có vẻ như vậy, con boss này hạ dễ như ăn bánh vậy.”
“Đúng vậy. Với cái đà này thì Đợt Sóng tiếp theo chúng ta sẽ thắng là cái chắc.”
Những Anh Hùng dũng cảm chiển đấu của chúng ta đang vô tư trò chuyện ngay tại trung tâm của tiến tuyến, ngay trước xác của một con Chimera, con boss của Đợt Sóng lần này.
Cứ như thể việc sơ tán người dân là trách nhiệm chỉ thuộc về những hiệp sĩ và du hành giả vậy...
Dù đã một tháng đã trôi qua rồi mà bọn này vẫn tưởng rằng đây chẳng là gì khác ngoài một trò chơi!
Cũng khá là phiền phức cho tôi để có thể phớt lờ bọn Anh Hùng mắc dịch này, nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi khi đã qua được Đợt Sóng lần này.
Bầu trời đã trở lại màu sắc thông thường, Chẳng bao lâu, dần dần chuyển sang màu cam đỏ của hoàng hôn.
Vậy là tôi sẽ có thể sống sót cho ít nhất một tháng nữa.
... Dù tôi vẫn không bị bất cứ thương tổn nào hết, nhưng đó có lẽ là do Đợt Sóng này còn khá yếu; Ngay lúc này, tôi thực sự không thể nào biết được liệu mình có thể chịu đựng nổi Đợt Sóng tiếp theo không nữa.
Đến một lúc, khi tôi không còn có thể chịu nổi đòn tấn công của chúng... Lúc đó, điều gì sẽ xảy ra cho tôi?
“Các ngài làm rất tốt, các vị Anh Hùng dũng cảm. Đức Vua đã chuẩn bị sẵn sàng một bữa tiệc ăn mừng chiến công của các ngài. Chúng tôi rất vinh hạnh được mời quý ngài tham dự và chúng tôi cũng sẽ trao tặng phần thưởng cho các ngài.”
Hẳn nhiên tôi chẳng hề muốn tham gia chút nào. Tuy vậy, tôi lại chẳng còn đồng bạc nào. Do đó, tôi sẽ cùng với những kẻ này trở lại Lâu Đài.
Tôi nhớ rằng quốc gia này cứ một quãng thời gian thì cho chúng tôi một khoản tiền trợ cấp.
500 SC. Vào lúc này, đối với tôi, đó là một món tiền khá lớn.
“A, Ừm...”
Những người dân làng Riyuto trông thấy tôi và đến nói chuyện.
“Chuyện gì vậy?”
“Cám ơn ngài rất nhiều. Chúng tôi sẽ không còn sống nếu ngài đã không có ở đây.”
“Dù ta không có ở đây, mọi việc rồi cũng chẳng khác gì.”
“Không đâu.”
Một dân làng khác phản bác lại lời nhận xét của tôi.
“Chính nhờ ngài có mặt tại đây mà chúng tôi mới được sống sót.”
“Nếu các người đã nghĩ vậy thì cứ làm những gì các người muốn.”
“” “VÂNG!” “”
Các dân làng cúi đầu chào tôi và quay về làng.
Ngôi làng của họ đã bị tàn phá nặng nề. Tôi cho rằng xây dựng lại ngôi làng này sau này sẽ rất khó khăn.
Lúc bình thường bọn họ luôn khinh rẻ tôi. Còn hiện tại, đáp trả lại việc tôi cứu mạng họ, chỉ mỗi một tiếng cám ơn là hết... Quả là một bọn chỉ biết tư lợi!
“Naofumi-sama!”
Sau một trận chiến dài, toàn thân dính đầy mồ hôi và lấm lem bùn đất, Raphtalia đang cười tươi chạy đến chỗ tôi.
“Chúng ta làm được rồi. Mọi người đang bày tỏ lòng biết ơn với ngài kìa.”
“... Ta đoán vậy.”
“Thế này thì sẽ chẳng có ai trở nên giống như em nữa. Tất cả đều nhờ vào Naofumi-sama.”
“... Ờ.”
Không biết do niềm vui chiến thắng trận chiến khó khăn hay nhớ lại những ký ức đau buồn của bản thân, hai mắt của Raphtalia đang chảy những dòng nước mắt.
“Em cũng đã... Cố gắng hết mình...!”
“Đúng vậy. Ngươi thực sự đã làm rất tốt.”
Tôi vỗ nhẹ đầu và khen con bé.
Đúng vậy. Raphtalia đã tuân theo những chỉ thị của tôi và đã tận lực chiến đấu.
Tôi sẽ là một tên khốn ngu ngốc nếu tôi không nhận ra chính xác điều đó.
“Em đã đánh bại được rất nhiều ma thú.”
“Ừm, việc đó giúp ta rất nhiều.”
“E he he!”
Khi thấy Raphtalia cười vui vẻ như vậy, tôi lại có cảm giác bực tức, khó chịu. Sau đó, chúng tôi đi về Lâu Đài.
“A. Quả không hổ danh các vị Anh Hùng! Ta thật không thể giấu được sự ngạc nhiên trước sự khác biệt to lớn về số thương vong giữa Đợt Sóng lần trước và Đợt Sóng lần này.”
Khi mặt trời đã lặn và màn đêm buông xuống, trong bữa tiệc chúc mừng được tổ chức ở Lâu Đài, nhà vua lớn tiếng tuyên bố.
Nói thêm là tôi chẳng thể nào biết được con số thương vong của Đợt Sóng trước là bao nhiêu, nhưng lần này, nó đã sụt giảm xuống con số chỉ ở hàng đơn vị.
Tuy vậy, tôi chẳng hề có ý định vơ hết toàn bộ công lao được, vì suy cho cùng, chính lũ Anh Hùng kia mới là người đánh bại con boss.
Tuy nhiên, với cái tình hình này thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị đẩy vào cuộc chiến có mức độ thương vong lớn hơn nhiều.
May mắn lần này Đợt Sóng xảy ra ở gần Lâu Đài, nhưng ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu cái hiệp sĩ đoàn kia không đến kịp chứ.
Thực sự có quá nhiều vấn đề...
Tôi nhấn vào bảng Trợ Giúp và xác nhận.
Trận Chiến Chống Lại Đợt Sóng:
Khi đã chuẩn bị sẵn sàng trước khi thời gian đếm ngược của Đồng Hồ Cát kết thúc thì những thành viên được đăng ký cũng được dịch chuyển theo.
Rõ ràng có thể dịch chuyển những hiệp sĩ cùng tham chiến với Anh Hùng trong cuộc chiến chống lại Đợt Sóng. Nhưng chẳng phải là đám hiệp sĩ đó đều bị bỏ lại phía sau trong Đợt Sóng vừa rồi sao?
Nhìn cái thái độ của bọn chúng thì có lẽ chúng chẳng thèm xem tôi như là một Anh Hùng nên chẳng có lí do gì chúng lại đi cùng với tôi.
Thế nhưng... Sao đám Anh Hùng khốn kiếp kia lại không sử dụng cái chức năng này?
Bọn chúng có vẻ như đã hiểu rõ cách thức hoạt động của thế giới này nên có những chuẩn bị trước cũng chẳng có gì là lạ.
... Hẳn là bọn chúng không phải không biết, chỉ là chẳng muốn làm mà thôi.
Tóm lại, chuyện này quá là phức tạp!
Trong bầu không khí chúc mừng chiến thắng này, tôi lặng lẽ lấy phần ăn của mình và ngồi trong một góc.
“Có nhiều món quá!”
Raphtalia đang lấp lánh nhìn chằm chằm vào hàng núi thức ăn mà bình thường con bé chưa từng có dịp ăn.
“Cứ đi và ăn bất cứ món gì ngươi thích.”
“Vâng!”
Tôi không thường mua đồ ăn ngon cho con bé... Nên có lẽ sẽ là lựa chọn sáng suốt khi để con bé ăn bất cứ món gì mình thích. Một khi đã ăn đủ no, con bé sẽ trở nên hữu ích hơn nữa.
“A... Nhưng em sẽ lên cân nếu em ăn quá nhiều.”
“Ngươi vẫn đang trong tuổi lớn mà, phải không?”
“Ơ... ——”
Chẳng biết vì sao mà khuôn mặt Raphtalia lại hiện lên vẻ mặt phức tạp.
“Cứ ăn món nào ngươi thích, chẳng có vấn đề gì hết.”
“Naofumi-sama thích con gái mập mạp sao?”
“Cái gì??”
Con bé vừa nói cái gì vậy?
“Không, không có gì đâu.”
Chỉ nghĩ về phụ nữ là tôi lại nghĩ tới con khốn kia, trong tâm trí tôi lại tràn ngập cảm giác vô cùng khó chịu.
Cũng nhờ ả ta mà với tôi, phụ nữ chính là loại sinh vật đáng ghê tởm...
“Vâng. Em quên mất là Naofumi-sama vốn là kiểu người như vậy.”
Con bé nói như kiểu từ bỏ hy vọng và tập trung vào bữa tiệc.
“Naofumi-sama, món này ngon quá đi!”
“Vậy thì tốt.”
“Vâng!”
Hừm... Bữa tiệc thật là mất thì giờ. Đến khi nào thì tôi mới được nhận phần thưởng của mình đây?
Nơi này tràn ngập một đám cặn bã. Cứ nhìn xung quanh là lại khiến tôi hăng tiết.
... Nghĩ lại thì cũng có khả năng là ngày mai phần thưởng mới được phát ra.
Vậy ra lần này tôi đến đây chẳng để làm gì à? Cũng không hẳn như vậy, tiết kiệm ít tiền thức ăn cũng không phải tệ lắm.
Nhìn Raphtalia có vẻ hứng thú với thức ăn ở bữa tiệc này và con bé lại là Á Nhân đang trong giai đoạn trưởng thành, chi phí thức ăn của con bé thật chẳng hề nhỏ chút nào.
“Nếu có gì đó đựng thức ăn, mình chắc nên mang về một ít.”
Số thức ăn này chắc có lẽ chỉ dùng được đến ngày mai nhưng sẽ tiết kiệm được ít tiền cho tôi... Tôi sẽ hỏi xin bọn họ phần thức ăn thừa và có lẽ còn dư ít nguyên liệu nấu ăn cũng nên, tôi sẽ nấu chúng lại sau. Bất cứ cái gì cũng tốt.
Đột nhiên, Motoyasu nổi giận đùng đùng dạt đám đông và xông về hướng tôi đang đứng.
Thật phiền toái, giờ ngươi muốn làm cái gì nữa đây?
Mặc kệ hắn, tôi đi theo đám đông và nhường đường cho hắn, nhưng Motoyasu lại nhìn tôi hằm hằm và bước đến.
“NÀY. NAOFUMI!”
“... Chuyện gì?”
Hắn ta tháo một chiếc găng tay ra và ném nó về phía tôi.
Theo như tôi hiểu thì hắn ta đang muốn thách đấu với tôi.
Đám đông xôn xao hẳn lên khi nghe lời tuyên bố của hắn.
“Quyết đấu với ta!”
“Ngươi đang nói cái quỷ gì vậy?”
Rốt cuộc thì não của tên này phẳng đến mức nào vậy?
Ngươi cứ tưởng rằng đây là thế giới game riết nên ngươi cũng hóa ngốc luôn rồi à?
Cái tên Thương Hiệp Sĩ trời đánh khốn kiếp này, kẻ chỉ biết bỏ mặc sự sống chết của những người dân vô tội chỉ để đi đánh boss!
“Ta biết cả rồi. Raphtalia-chan đi theo ngươi chỉ vì tiểu thư này là nô lệ của ngươi.”
Hắn chỉ thẳng vào tôi và hét lớn những lời đó.
“Hửm??”
Raphtalia chợt thốt lên một tiếng, không hiểu có chuyện gì. Và người được nói đến vẫn đang vui vẻ thưởng thức bữa tiệc...
“Vậy thì sao nào?”
“... ‘Vậy thì sao nào?’... Ngươi dám nói vậy à? Ngươi có nghiêm túc khi nói vậy không đó?”
“Ô-ô.”
Có gì sai khi sỡ hữu nô lệ?
Chẳng có ai nguyện ý sát cánh chiến đấu cùng với ta, bởi vậy nên ta sử dụng nô lệ.
Dẫu sao, cái đất nước này cũng đâu có luật nào cấm chế độ nô lệ.
Vậy lý do quái gì mà ngươi nổi giận với ta?
“Con bé là nô lệ của ta. Việc gì tới ngươi?”
“Con người... Không phải vật sở hữu của kẻ khác! Chúng ta đều là những Anh Hùng đến từ thế giới khác càng không được sử dụng nô lệ, chính điều đó làm cho hành động của ngươi là sai trái.”
“Ngươi nói những điều đó làm gì?... Trong thế giới của chúng ta cũng từng có rất nhiều nô lệ, không phải sao?”
Tôi không biết tí gì về thế giới của tên Motoyasu này. Nhưng thực tế chuyện lịch sử nhân loại chưa từng hiện hữu chế độ nô lệ là không có khả năng.
Nhìn theo một khía cạnh khác: Bản thân từng cá nhân của xã hội đều là nô lệ của các công ty, hội nhóm nào đó rồi.
“Không phải không thể được. Chỉ là ngươi không được phép. Chính ngươi, người từ thế giới khác, là không thể!”
Tự tiện cưỡng ép người khác tuân theo lý tưởng của mình à?... Đầu óc tên này có vấn đề thật rồi!
“Thật đáng tiếc! Đây là thế giới khác. Nô lệ hiện hữu ở đây. Vậy việc ta dùng nô lệ thì có vấn đề gì?”
“Tên kh-kh-khốn!”
Motoyasu nghiến răng kèn kẹt và chỉ cây thương về phía tôi.
“Quyết đấu với ta! Nếu ta thắng, ngươi phải thả Raphtalia-chan ra!”
“Mắc gì ta phải chấp nhận lời tuyên chiến của ngươi? Ta được gì nếu ta thắng?”
“Ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn với Raphtalia-chan! Vẫn y như trước đây!”
“Ngươi mất trí à?”
Tôi cố phớt lờ tên Motoyasu và bỏ đi bởi vì cuộc quyết đấu này chẳng đem lại chút lợi ích gì cho tôi.
“Ta đã nghe chuyện của Motoyasu-dono rồi.”
Đám đông dạt ra cho nhà vua đi qua.
“Ta có nghe rằng một trong số các Anh Hùng đang sử dụng nô lệ... Mặc dù đó chỉ là tin đồn. Nếu ngươi từ chối đề nghị quyết đấu của Motoyasu-dono thì ta ra lệnh cho ngươi. Phải quyết đấu!”
“Con khỉ! Cứ giao phần thưởng từ Đợt Sóng cho ta. Ta không muốn phí thời gian vô ích ở đây!”
Nhà vua thở dài và búng ngón tay.
Những tên lính chẳng biết từ đâu xuất hiện và vây lấy tôi.
Khi tôi nhìn sang Raphtalia, con bé cũng đã bị những người lính bắt giữ lại.
“Naofumi-sama!”
“... Các ngươi đang dọa dẫm ta đấy à?”
Tôi nói trong lúc trừng mắt nhìn tên vua bằng ánh nhìn hung ác nhất có thể.
Tên này, hắn chẳng hề, và cũng chưa từng tin những gì tôi nói.
Hơn nữa, còn làm như không biết những gì tôi đang phải chịu đựng ở đây.
“Ở đất nước này, lời nói của ta là tuyệt đối. Nếu như không tuân theo thì ta cũng có thể cưỡng chế tịch thu nô lệ của Khiên Hiệp Sĩ.”
“... Chậc!”
Những chuyện như là hóa giải phong ấn nô lệ chắc hẳn pháp sư hoàng gia biết rất rõ.
Nói cách khác, để bảo toàn được mối liên hệ của tôi với Raphtalia, tôi phải chấp nhận lời thách đấu.
Đừng có đùa! Tôi đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua nô lệ và trang bị cho con bé. Chưa kể tới thời gian và công sức tôi đã bỏ vào nữa!
“Trận đấu này là vô nghĩa! Tôi... Ư-ư-ư~”
Binh sĩ nhét một miếng vải vào mồm Raphtalia, không cho con bé nói bất kỳ lời nào.
“Nô lệ nếu không bênh vực cho chủ sở hữu sẽ phải chịu hình phạt. Nên chúng ta buộc nô lệ này phải im lặng.”
“... Không có con bé thì ta làm sao chiến đấu.”
“Phần thưởng của cuộc quyết đấu thì tại sao phải tham chiến?”
“Cái gì! Lũ kh~!”
“Được rồi. Cuộc quyết đấu sẽ được tổ chức trong khu vườn của Lâu Đài.”
Tên vua khốn nạn đó cắt ngang lời nói của tôi và công bố nơi quyết đấu.
Chết tiệt! Các ngươi không thấy là ta chẳng có tí sức tấn công nào sao?
Cuộc quyết đấu này với tôi gần như không có cơ hội chiến thắng nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.