Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 19: Ký Ức/Hắc Thú




00:17
Chỉ còn 17 phút nữa là Đợt Sóng sẽ kéo đến.
Chắc hẳn thành phố lâu đài đã biết đến việc này rồi, nên chỉ thấy những đội hiệp sĩ cùng du hành giả trang bị sẵn sàng đứng chờ xuất phát trong khi đó dân chúng thì lại nhốt kín trong nhà.
Vì tôi là Anh Hùng nên tôi chẳng thể nào thoát khỏi vụ này và sẽ bị dịch chuyển tới nơi Đợt Sóng sẽ diễn ra do năng lực của cái Đồng Hồ Cát Chạm Rồng.
Hiệu quả này cũng sẽ được áp dụng lên những đồng hành của tôi nên Raphtalia cũng sẽ được chuyển đi theo.
“Cũng sắp tới lúc rồi, Raphtalia.”
“Vâng!”
Chắc vì đang tràn đầy tinh thần chiến đấu nên Raphtalia hăng hái gật đầu.
Ừm, miễn con bé nhiệt tình thì tôi cũng chẳng có gì phản đối cả.
“Naofumi-sama, em có thể nói chuyện với ngài một lúc không?”
“Hửm? Được thôi... Có chuyện gì?”
“À, không có gì đâu. Chỉ là khi nghĩ đến chuyện chiến đấu với Đợt Sóng, em dâng lên một cảm xúc thật khó tả.”
... Thế quái nào mà con bé lại lẩm bẩm những lời y như trong death flag thế này?
Ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi!
Vì nếu con bé mà chết đi thì bản thân tôi cũng sẽ gặp phiền toái lắm... À, chờ chút! Sao mà tôi lại có dòng suy nghĩ như thế chứ? Có vẻ là do tôi bị ‘lậm’ anime và manga quá nặng rồi!
Dù thoạt trông thế giới này rất giống như một game, nhưng nó chắc chắn không phải là game. Đây là đời thực!
Cứ trông đó thì biết. Lũ khốn Anh Hùng kia có ‘hàng’ tốt quá trong khi tôi còn chẳng biết liệu bộ giáp của mình có mạnh mẽ không nữa.
Có lẽ tôi sẽ bị thương trong chiến đấu cũng không chừng.
Nếu cuộc chiến này kết thúc chỉ với vài vết thương thì thật quá tốt, tuy vậy, vẫn có khả năng là tôi sẽ bỏ mạng tại đó.
Nếu điều đó xảy ra, hẳn lũ rác rưởi của đất nước này sẽ nhảy cẫng lên vì vui mừng trước thi thể của tôi.
~~~ Một cái kết thích đáng cho một tên tội phạm!
... Được rồi. Cóc phải vì bất cứ ai khác, tôi chiến dấu cho chính bản thân mình.
Để tồn tại thêm một tháng nữa!
“Sự thật là... Em bị nô dịch do hậu quả của Đợt Sóng thứ nhất.”
“... Vậy sao?”
À, tôi cũng cho rằng sự việc ắt hẳn là như vậy.
“Em sống ở một ngôi làng vùng biên của đất nước này. Đó là một ngôi làng Á Nhân gần biển chuyên về nông nghiệp. Đó cũng là nơi đầu tiên Đợt Sóng xảy ra.”
Cha mẹ hòa thuận, mọi người trong làng sống chan hòa với nhau.
Tuy nhiên, một đàn những con Skeleton (Hài Cốt Binh) đột ngột kéo đến từ Đợt Sóng.
Tuy vậy, lúc đầu bọn Skeleton chỉ có số lượng mà thôi nên những du hành giả ở vùng phụ cận có thể đánh bại chúng.
Sau đó là hàng đàn những con ma thú và bọ khổng lồ kéo đến và làm cho bức tường phòng ngự bị sụp đổ.
Và tiếp đó là một con Cerberus toàn thân đen nhánh với ba cái đầu. Những dân làng bị chà đạp lên như thể những nụ hoa dại không sức kháng cự.
Làng của Raphtalia bị tàn phá nặng nề nên mọi người bỏ chạy trong tuyệt vọng, tự tìm đường thoát thân. Tuy vậy, thật không may là những con ma thú này lại cực kỳ tàn nhẫn, chúng không để cho một ai thoát khỏi. Chúng tự do tung hoành giết người cứ như đây là sân chơi cho chúng.
Cũng giống như những người khác, cha mẹ của Raphtalia dắt con bé chạy trốn cho tới khi đến rìa một vách đá sát biển.
Nhận ra rằng có chạy trốn cũng vô ích nên cha mẹ của con bé quay lại nhìn Raphtalia và nở một nụ cười.
Với tình trạng như vậy, chạy trốn là không thể, họ vuốt ve nhẹ nhàng đầu của Raphtalia đang sợ hãi.
“Raphtalia... Từ giờ trở đi, con sẽ phải đối mặt với những tình huống khó khăn. Và thậm chí con có thể sẽ chết.”
“Nhưng con biết không, Raphtalia! Cả cha và mẹ đều mong con có thể sống... Nên hãy tha thứ cho sự ích kỷ của cha mẹ.”
Dù vẫn còn nhỏ nhưng trong thâm tâm, con bé vẫn hiểu được rằng cha mẹ mình chỉ muốn con bé được an toàn.
“Khôông! Cha ơi! Mẹ ơi!”
*Don*
Hai con người, với mong muốn Raphtalia có thể sống sót nên họ đẩy con bé từ vách đá xuống biển.
Trong khi đang rơi, Raphtalia chứng kiến cảnh cha mẹ mình bị những con ác thú vồ lấy.
Raphtalia bị nhấn chìm xuống mặt biển. Tuy vậy, kỳ diệu thay, con bé vẫn còn sống và bị trôi dạt vào một bờ biển gần đó một cách thần kỳ.
Khi tỉnh lại, Raphtalia đứng dậy và tìm đường đến vách núi tìm kiếm cha mẹ.
Vào thời điểm đó, lũ ma thú đã bị khuất phục bởi những đội du hành giả và hiệp sĩ của đất nước.
Phải rất khó khăn mới đi qua được vùng hoang vu đầy rẫy tử thi, cuối cùng, Raphtalia cũng đến được vách núi đó.
Có rất nhiều máu... Và rất nhều mảnh thịt rải rác chung quanh. [1]
Khi hiểu rằng cha mẹ đã chết, Raphtalia quỵ xuống và một cảm giác như là một cái gì đó tận sâu trong tâm can đang bùng nổ.
“Iyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Sau đó con bé lang thang vô định, khóc nức nở, thực lòng cầu mong tìm lại được hơi ấm của cha mẹ trong nỗ lực chạy trốn khỏi thực tế.
Và rồi con bé đã bị xem như nô lệ và bị bắt nhốt vào cái cũi tối tăm trong góc của cái căn lều xiếc đó.
Nơi đó... Nếu phải so sánh thì chính là giống như trong địa ngục.
Mỗi ngày đều có ai đó bị mua đi hay bị bán trả lại. Raphtalia cũng không phải là ngoại lệ.
Lúc đầu, bọn họ tính mua con bé làm người ở. Một tay quý tộc khỏe mạnh mua con bé về với ý định dạy nhiều thứ cho con bé.
Nhưng vào lúc đấy, con bé bị bệnh ho và mỗi đêm khi chìm vào giấc ngủ lại gào thét do gặp cơn ác mộng đó.
Nên ngay ngày hôm sau, con bé bị đem bán trả lại.
Người tiếp theo mua con bé cũng với ý định dạy con bé làm việc nhưng cũng ngay lập tức đem con bé trả lại vào ngày sau đó.
Người mua trước tôi là kẻ ác độc hơn cả.
Hắn đã mua con bé vào ban đêm. Suốt đêm, hắn không ngừng dùng roi quất con bé. Ngay sáng ngày hôm sau, hắn đem bán con bé mình đầy thương tích.
Bản thân tôi lại không hề có chút ngạc nhiên nào khi biết trong đất nước này tồn tại những tên bệnh hoạn tìm hứng thú trong việc hành hạ người khác.
Cuối cùng, thân thể phải chịu bệnh tật hành hạ, tâm hồn gần như tan vỡ do bị những cơn ác mộng hành hạ, lại thêm vào việc bị mua đi bán lại nhiều lần không đếm xuể... Đó là tình trạng của con bé khi tôi mua nó.
“Ngài biết không, em rất vui vì đã gặp Naofumi-sama!”
“... Ừm...”
“Ngài là người đã dạy cho em cách để sinh tồn.”
“... Ừm...”
Tôi lơ đãng nghe chuyện của con bé và máy móc trả lời. Bởi vì nó cũng chẳng mấy quan trọng đối với tôi.
“Chính vì vậy, ngài đã cho em một cơ hội. Một cơ hội để chiến đấu chống lại Đợt Sóng.”
“... Ừm...”
“Vậy nên em sẽ thật cố gắng! Em chính là thanh kiếm của ngài, dù ngài có đi bất cứ đâu, em đều đi theo ngài.”
“Ừm... Vậy, chúc may mắn!”
Mặc dù tôi đang hành xử có hơi thô lỗ, nhưng giờ đây, tôi chỉ có thể hành động như thế mà thôi.
00:01
Thời gian chỉ còn một phút nữa.
Tôi chuẩn bị lại tinh thần, và sẵn sàng cho việc dịch chuyển.
00:00
*Biiing*
Một âm thanh chói tai vang khắp toàn thế giới, tiếng động mạnh đó vẫn còn quanh quẩn ở bên tai tôi.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tầm nhìn của tôi bị cuốn đi, quang cảnh đã thay đổi. Tôi biết rằng mình bị dịch chuyển.
“Bầu trời...”
Bị nhuộm màu rượu đỏ kỳ lạ, bầu trời xuất hiện những vết rạn và chúng càng lúc càng rộng ra do sự rạn nứt của không gian.
“Đây là...”
Trong lúc đang quan sát cảnh vật chung quanh, 3 bóng đen chạy vượt qua tôi. Theo sau đó là 12 người khác. Chính là bọn Anh Hùng chết toi kia.
Bọn chúng cũng như tôi, đều bị dịch chuyển đến đây nên việc gặp chúng là điều không phải bàn cãi. Nhưng rốt cuộc bọn chúng đang chạy tới đâu?
Nhìn về hướng bọn chúng đang chạy đến, tôi thấy kẻ địch đang nhung nhúc hiện ra, xô đẩy chen lấn nhau để thoát khỏi vết nứt khổng lồ kia.
“Đây là vùng phụ cận của làng Riyuto!”
Sau khi tỉ mỉ quan sát quang cảnh, Raphtalia lo lắng kêu lên.
“Bởi vì nơi đây là vùng nông thôn nên sẽ có rất nhiều người cư ngụ ở đây!”
“Nhưng hẳn là mọi người đã đi sơ...”
Đột nhiên tôi nhận ra một điều quan trọng!
Chúng tôi chưa từng biết trước nơi nào Đợt Sóng sẽ ập đến, đúng chứ? Vậy thì làm thế quái nào mà họ biết được nơi nào cần được sơ tán chứ!
“Ê! Lũ ngốc kia. Chờ một chút!”
Lờ đi lời gọi của tôi, 3 tên Anh Hùng kia tiếp tục chạy về phía trước, hướng về nơi Đợt Sóng đang phát sinh.
Trong lúc đó, một đám nhện quỷ tách ra khỏi đạo quân ma thú và thẳng tiến về phía ngôi làng.
Đoàn người của đám Anh Hùng kia chỉ làm được mỗi một việc là bắn một quả pháo sáng lên trời để báo hiệu.
Chắc chắn là để chỉ đường cho những đội hiệp sĩ.
“Chậc! Raphtalia. Chúng ta cần phải mau chóng đi đến chỗ của ngôi làng đó!”
Tôi nhận ơn của không ít người làng Riyuto. Nên nếu để bọn họ chết trong Đợt Sóng này, lương tâm tôi sẽ rất cắn rứt.
“VÂNG!”
Sau đó, chúng tôi nhanh chóng chạy về phía ngôi làng, khác hẳn hướng lũ Anh Hùng khốn kiếp kia đang tới.
Chú thích


[1] Hy vọng Đọc giả không cảm thấy buồn nôn khi đọc cảnh này...:(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.