*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Translator: Deforestation
Editor: Murakumo69
Do Firo chạy chậm nên chúng tôi cần đến 4 ngày mới về đến làng.
Dọc đường đi, chúng tôi “làm thịt” bất cứ con ma thú nào chúng tôi gặp, và cuộc hành trình của chúng tôi không gặp bất cứ trở ngại nào.
Tất cả những nô lệ ăn thức ăn tôi nấu lần đầu tiên đều có một phản ứng giống nhau. Nó ngon đến vậy sao?
Nhân tiện mà nói thì Fohl trở nên ủ rũ, đăm chiêu trong khi Atlas lại rất thích nó.
Vào đêm thứ 3 của chuyến đi...
“Naofumi-sama... Ừm... Em rất xin lỗi... Nhưng không biết ngài có thể thay băng cho em được không?”
“Để anh làm cho!”
“À, trong khi thay băng, ta sẽ bôi thuốc trị các chứng bệnh về da luôn.”
“Chết tiệt...”
Thuốc đang phát huy tác dụng nên da thịt của Atlas đang dần trở nên tốt hơn, tuy vậy, do con bé cảm thấy ngứa nên tôi tháo lớp băng quấn quanh người con bé ra.
“Hửm? Có vẻ như phần da nhìn như bị bỏng nay đã hồi phục lại rồi.”
“V-vâng.”
Fohl nhìn đứa em gái đầy ngạc nhiên.
Đây là một tình huống đáng ngạc nhiên đến thế sao? Thôi thì dù sao thì đó là một sự hồi phục thần kỳ.
Sau đó tôi tháo băng trên mặt con bé để kiểm tra.
“Ô...”
Khi Raphtalia nhìn thấy tình trạng của con bé, em ấy buột miệng thốt lên một tiếng. Rất hiếm khi Raphtalia để lộ thái độ như vậy do em ấy vẫn thường giữ im lặng khi tôi im lặng. Cũng đâu đáng ngạc nhiên tới mức đó chứ.
Người anh trai nhìn rất tự phụ nhưng dù tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần, khi nhìn cô em gái, tôi vẫn phải lấy làm kinh ngạc.
Dù là một nô lệ nhưng con bé có mái tóc sáng mượt, nước da mịn màng trắng trẻo.
Tôi băn khoăn không biết con bé bao nhiêu tuổi... Người anh trông tầm 12 hay 13 gì đó, nên con bé chắc hẳn phải trẻ hơn thế.
Mắt của con bé không tập trung về một hướng, đồng tử thì nở rộng ra. Tôi biết rằng nếu một người mù mà mở mắt thì mắt của họ cũng sẽ như thế này.
Gã Thương Buôn Nô Lệ đã nói nhiều điều không bình thường, nhưng chắng phải gã đã bán nô lệ ở cấp độ này với lý nào khác?
Dù sao thì tôi nên nói về việc này sau khi căn bệnh về da đã dược chữa khỏi hoàn toàn.
“Em cảm thấy thật sảng khoái. Naofumi-sama, cám ơn ngài rát nhiều... Vì đã bôi thuốc cho em.”
“Ừm...”
Tôi không thốt nên lời. Mặc dù Raphtalia và Firo, xét một cách khách quan thì cũng được xem là xinh đẹp nhưng Atlas lại có một vẻ đẹp ở một cấp bậc khác.
Mặc dù vẫn còn nhỏ, nhưng cũng có thể nói con bé trông tinh xảo như một con búp bê.
“Ooh... Atlas đã trở nên rất xinh đẹp rồi!”
Bộ ngươi là cha của cô dâu đêm trước ngày cưới à?
“Có vẻ như tiến độ hồi phục là rất tốt. Thuốc bôi cũng không thực sự cần nữa.”
“Vậy ạ?”
Atlas dùng tay sờ khuôn mặt của mình.
“Không còn thô ráp như trước nữa.”
“Có vẻ là như vậy.”
“Tất cả đều nhờ ơn của Naofumi-sama. Cám ơn ngài rất nhiều.”
Atlas nhanh chóng cúi đầu cám ơn.
“Đừng lo về việc đó.”
Một đứa nô lệ nhìn lén chúng tôi thông qua một vết nứt trên xe. Tôi có thể nghe một giọng nói nho nhỏ nói cái gì đó về một người đẹp.
Con bé vẫn chưa hoàn toàn hết bệnh, nhưng sẽ sớm thôi. Quả đúng là thuốc Yggdrassil, tác dụng thật phi thường.
“Và... Là vậy dó, Fohl. Ngươi hiểu rồi chứ?”
“... Ừm...”
Fohl sực tỉnh lại khi nghe tôi nói rồi gật đầu một cách khó chịu.
Tôi đã chữa trị cho đứa em gái ốm yếu của tên nhóc đến mức này, nên tôi sẽ bắt tên nhóc làm việc cật lực.
“Naofumi-sama.”
“Chuyện gì?”
“Xin hãy kể cho chúng em nghe... Điều gì sẽ chờ đón chúng em ở ngôi làng chúng em sắp đến? Raphtalia-san, xin hãy dạy dỗ chúng em.”
Thông thường, khi đi xe kéo, tôi thường xử lý các bộ phận của ma thú, pha chế thuốc và học ma thuật, nhưng lúc này đây tôi không làm những chuyện đó.
Ừm, cũng được thôi.
“Những ngày địa ngục mà ta sẽ bắt các ngươi làm việc đến kiệt sức sẽ____”
“Naofumi-sama!”
Raphtalia lớn tiếng cắt ngang.
Tôi chỉ đang định dọa bọn chúng một tí.
Raphtalia ghét những trò thế này thì phải.
À, thì, tôi có cảm giác rằng có lẽ tôi là nguyên nhân của việc đó.
“Tch! Xem nào...”
Raphtalia và tôi kể cho Atlas nghe về những dân làng khác và những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.
Có lẽ chỉ là chuyện bình thường, nhưng khi nhìn đứa bé gái ốm yếu này đã trở nên khỏe lên như thế nào, tôi mừng là tôi đã học bào chế thuốc.
“Chúng ta về rồi~”
Các nô lệ phải chịu nghi lễ kết nạp (aka tăng tốc) của Firo khi con bé quyết định chạy chơi khi chúng tôi về gần đến làng và lúc mà chúng tôi về đến nơi, các nô lệ đều đã mệt lả.
“A, chào mừng đã về. Tôi đã đến từ trước rồi~”
... Thế nào mà Sadina lại về trước chúng tôi chứ?
Nói thật thì việc này thật bất ngờ. Cô ta còn nhanh hơn cả Firo nữa à?
“Cô nhanh đấy!”
“Hmph... Nếu Firo mà nghiêm túc hơn thì Firo đã về sớm hơn rồi!”
“Nhóc háo thắng như vậy để làm gì chứ?”
Firo trừng mắt khiêu khích nhìn Sadina trong khi lẩm bẩm vậy.
Đây là danh dự của Firo với tư cách một con thú cưỡi à?
Thật không cần thiết... Sadina còn không phải là chiến mã nữa.
Ngoài ra, Firo lúc đó cũng đang kéo xe chở các nô lệ chưa có kinh nghiệm đi xe kéo và người bệnh.
Nếu con bé mà cố đua thì sẽ rất là phiền phức.
“Anh trai, anh có ổn không?”
“Ừ, ừ... Anh ô~ *ugh*...”
Thật bất ngờ là Atlas dường như không hề bị say xe.
Hừm, tôi sẽ phải la Firo do đã đùa giỡn khi đang kéo xe có người bệnh trên đó.
“Vậy ra... Đây là... Làng của Naofumi-sama.”
Atlas đang nghiên cứu ngôi làng mặc dù con bé không hề thấy đường.
“Ngươi có thể thấy à?”
“Không, nhưng nguồn năng lượng (aura) [1]...”
À, nhắc mới nhớ, con bé cũng đã từng nói kiểu như thế rồi.
Thật đáng ngạc nhiên khi con bé, dù không thể nhìn thấy gì, lại không cảm thấy bất tiện.
Ý tôi là, nguồn năng lượng (aura)...
“Thật tốt là ngài đã về. Tôi có một núi chuyện cần báo cáo với ngài đến nỗi tôi đang cảm thấy mất kiên nhẫn rồi đây.”
Nữ Hiệp Sĩ đang ở đó lúc tôi về, và cả Melty nữa.
Melty giận đến nỗi mà đầu cô bé gần như là bốc khói luôn.
Vậy là cô bé lại bị kích động nữa rồi.
“Tại sao anh lại đi khi mà Firo đã nói rằng tôi sẽ đến chỗ của Naofumi sớm chứ?”
“À, giờ nhắc lại thì, có việc đó thì phải.”
Tôi đã quên khuấy đi mất. Firo đã có nói là Melty sẽ sớm đến chơi.
“Khi tôi đến ngôi làng, Naofumi đã đi mất rồi, cả Firo cũng đi luôn, nên chẳng có lý do gì để tôi ở lại cả!”
“Xin lỗi. Xin lỗi. Vậy khi nào thì cô đi?”
“Hỏi tôi khi nào tôi về sau khi tôi đã đợi ở đây lâu đến vậy. Thô lỗ cũng vừa phải thôi chứ!”
“Bởi vì cô là công chúa kia mà.”
“Tôi là công chúa thì sao chứ?”
Vì sao mà nữ hoàng tương lai của một quốc gia con người lại đến thăm một ngôi làng Á Nhân vậy?
“Tôi có lệnh từ mẫu hậu đàng hoàng.”
“À, ra là vậy.”
Có vẻ như Nữ Hoàng vẫn còn mưu tính gán ghép tôi với Melty.
À thì, trên cương vị của bà ta thì lôi kéo được Khiên Hiệp Sĩ sẽ rất có lợi.
“Vậy cô sẽ ở lại đây trong bao lâu?”
“Cũng lâu đó. Mẫu hậu phái tôi đến đây để giúp Naofumi trong việc quản lý lãnh thổ. Nhằm để học cách quản lý các làng và thị trấn để chuẩn bị cho tương lai... Phải nói đúng hơn là tôi bị ép buộc phải làm việc phiền phức này.”
“Cả cha và mẹ cô đều quái lạ. Về đầu óc ấy.”
Cả cha và mẹ cô ta đều như vậy.
Mặc dù cô bé vượt trội hơn cô chị bất chấp tuổi tác nhưng học cách quản lý lãnh thổ vào cái lứa tuổi này thì quả là yêu cầu hơi cao.
Iya, việc này thì không thể giống với việc tôi làm những đứa Á Nhân trưởng thành nhanh chóng được.
“Im đi! Tôi biết điều đó.”
“Tốt thôi. Giờ đi chơi với Firo đi.”
“Tại sao??? Anh không nghe tôi nói cái gì hết à?”
Tôi có nghe chứ, nhưng... Thôi kệ.
Có vẻ như Melty sẽ làm nhặng xị cả lên thêm một lần nữa nếu tôi nói, nên hãy dùng đến liệu-pháp-chống-Melty.
“Ê, này, Firo. Đến đây và chơi với Mel-chan đi này.”
“Okay~y!”
“Chờ... Firo-cha___... Tôi vẫn đang nói chuyện với Naofumi___...”
Và thế là Melty vùng vẫy trong khi bị Firo lôi đi.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Đúng như mong đợi, khi nói đến Melty, Firo là biện pháp hữu hiệu nhất.
“Iwatani-dono, sao ngài không đối xử với Công Chúa Melty tử tế hơn một chút?”
“Mối quan hệ của bọn ta vốn là như thế này. Cô bé rất cứng đầu.”
“Vậy ư? Cô ấy đã cực kỳ thất vọng khi hay tin Iwatani-dono không có ở đây.”
“Chỉ vì Firo không có ở đây thôi. Bọn nó là bạn thân mà.”
“Tôi không nghĩ vậy đâu, nhưng... Tôi cho rằng từ bây giờ mọi chuyện chắc đành phải phụ thuộc vào sự kiên trì của công chúa vậy.”
“Cô đang nói cái quái gì vậy?” (T/N: Chậc! Chậc! Tên Naofumi này quả thật rất “tối dạ”!)
“Đừng bận tâm. Quan trọng hơn là, tôi có một vài tin cần báo cáo.”
“Bộ người phụ nữ và con nhóc đó cuối cùng cũng gây rắc rối rồi à?”
Khi nói vậy, tôi muốn ám chỉ Rat và Taniko.
Bất cứ khi nào tôi rời làng trong một khoảng thời gian dài, tôi cũng nghĩ rằng chuyện gì đó sẽ xảy ra.
“Không phải. Thực ra bọn họ khá ngoan ngoãn.”
“Vậy à?”
“Dường như bọn họ rất vui vẻ chơi đùa với bọn ma thú.”
“LÀM VIỆC ĐI!”
Sự thụ động này là không đúng!
Tại sao bọn họ lại chơi chứ?
Chậc... Tuy rằng bọn họ chẳng gây rắc rồi gì, nhưng như vậy có khác gì chẳng làm việc gì hết?
“Vậy? Rắc rồi là gì?”
“À, cũng có tí liên can tới người phụ nữ đó. Nhưng mời ngài đến nhà kho.”
“Có cái gì ở đó?”
“Ngài đến đó sẽ biết.”
“À. Chờ ta một chút.”
Sau khi thấy những người nô lệ mới đã xuống xe ngựa, tôi gọi các nô lệ trong làng đến.
Và tôi ra hiệu cho Imia khi thấy con bé trồi lên từ một cái lỗ. Đó là một cái hang à?
“Imia, ta có mang về một số một số đứa nô lệ quen em này.”
“Ể? A, Chú!”
“Ô! Đúng là Imia rồi. Cháu lớn quá.”
Imia và một người tộc Lemo khác đoàn tụ vui vẻ.
“Cám ơn ngài rất nhiều, Khiên Hiệp Sĩ.”
“Ể? Ngài ấy là Khiên Hiệp Sĩ sao?”
Nghĩ lại thì đúng là tôi chưa từng nói cho bọn họ biết.
Cả nhà Imia cúi đầu thật thấp để cám ơn.
Tâm trạng của bọn họ chuyển sang lòng ngưỡng mộ. Mặc dù vẫn còn một số kẻ không quan tâm gì.
“Ta muốn các ngươi học những nghề khác nhau và làm việc thật tốt. Ta có thể yêu cầu việc đó ở các ngươi chứ?”
“Chúng tôi sẽ làm suốt đời để trả ơn cho ngài.”
“... Quê nhà mấy người ở SiltWelt hả?”
“Hở? Không, Không phải. Nhưng... Truyền thuyết về ngài Khiên Hiệp Sĩ rất nổi tiếng và chúng tôi đã nghe nhiều về các tin đồn. Ngoài ra, ngài còn để cho chúng tôi gặp lại Imia.”
“Ta không biết liệu nó có thoải mái hay không, nhưng ta muốn các ngươi sống tốt hơn một chút. Bởi vậy, ta muốn các ngươi làm việc thật chăm chỉ.”
“Vâng!”
Và thế là tôi đã đảm bảo rằng mình đã có được một số thuộc hạ giỏi.
Tôi sẽ nghĩ về nghề nào để bọn họ học sau.
“Và giờ, những nô lệ mới các ngươi, tự giới thiệu bản thân đi. Kết thân với một số bạn để dễ làm quen với cuộc sống ở đây đi.”
Mọi người bắt đầu giới thiệu bản thân nhặng xị cả lên. Cả ngôi làng sống động hẳn lên.
“Ừm, vậy chúng tôi sẽ ở đâu?”
Một trong số những nô lệ thủy tộc hỏi.
Quả vậy, sẽ rất khó cho bọn họ sống trong một ngôi làng bình thường, hoặc là các nhà từ cây lều trại.
“Các ngươi có thể sống ở gần biển cùng với Sadina.”
“À, vâng.”
Các Thú Nhân dạng cá heo và bạch tuộc gật đầu ngoan ngoãn.
À, có lẽ bọn họ cũng rất ngạc nhiên khi biết rằng tôi là Khiên Hiệp Sĩ.
“Có vẻ như các ngươi rất khéo tay. Các ngươi cũng sẽ sớm được phân công công việc. Nhưng ta muốn các ngươi lên Lv đủ để có thể tự bảo vệ bản thân.”
“Hiểu rồi.”
Thú Nhân bạch tuộc đồng ý với cái vẫy tay rồi đi về phía biển với những cái chân của hắn.
Còn về người cá heo... Tôi cũng chẳng để ý kỹ lắm, nhưng nếu so sánh với chiều cao của Sadina, thì hắn ta khá là thấp. Và tròn nữa.
Có phải vấn đề ở đây là tuổi tác? Cũng giống như Raphtalia khi em ấy còn nhỏ.
Tôi cho rằng tôi không nên hỏi đến giới tính của hắn ta. Lỡ ra hắn ta lại là nữ trong khi tôi tưởng là nam thì sẽ phiền lắm. [2]
Tỉ lệ nữ trong làng cao đã là rắc rối rồi. Sẽ tốt hơn khi tôi không biết. Cũng không cần phải hỏi làm gì.
“Fohl và Atlas thì...”
Cặp anh em đó... Fohl đang cõng Atlas và đang tự giới thiệu với Kiel và những người khác.
Mặt Fohl thể hiện rõ ràng sự không hài lòng nhưng Atlas thì lại đang rất vui vẻ thân mật trò chuyện với những người bạn mới
... Firo và Melty đi đến đâu vậy chứ?
Tôi sẽ phải làm gì nếu bọn họ không giới thiệu ở đây?
“Đã để cô phải đợi rồi.”
“À, không sao. Nhưng tôi đã có thêm động lực khi chúng kiến những hành động của Iwatani-dono.”
“Vậy à?”
“Đúng vậy. Khát khao cải thiện ngôi làng của mọi người đang dâng cao.”
“Thế sao...”
Tôi đã luôn quan tâm tới hiệu quả mà...
“Hiếm có ai có thể làm như vậy môt cách vô thức. Iwatani-dono đúng là một Anh Hùng.”
“Cô có khen ta như vậy cũng chẳng được gì đâu. Ngoài ra, ta làm mọi việc vì bản thân ta. Những kẻ đó chỉ làm việc theo sở thích của bọn họ mà thôi.”
“Phư phư... Ra đó là lý do mà Raphtalia thân mến của ngài luôn luôn tự hào.”
“Huh?”
Tôi chả hiểu cô ta nói cái quái gì cả.
Bộ Raphtalia đã kể chuyện này nọ à?
“Thế, cô cần báo cáo chuyện gì?”
“Tôi đã nói rồi, mời ngài đi đến nhà kho. Rat cũng đang chờ ở đó.”
“Huh?”
Tại sao mà Rat cũng ở đó chứ?
Tạm thời chỉ còn cách là đi theo Nữ Hiệp Sĩ mới biết được.
Chú thích:
[1]Nguyên gốc là Khí Phối (sự hiện diện, dấu hiệu, linh cảm, cảm giác).
[2]Chắc Đọc giả vẫn chưa quên chapter Imia xuất hiện chứ (146-147). 😀