Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 160: Thôn quy




Sau khi trận đấu của Itsuki kết thúc, Coliseum vẫn còn tổ chức những sự kiện khác nữa nhưng tôi không còn hứng xem nữa.
“Ta nghe nói rằng những cửa tiệm vũ khí ở nơi đây rất tốt. Ta muốn đi xem thử.”
“Để tôi dẫn ngài đi xem nhé? Đúng vậy.”
“Ừm,... Nhờ ông.”
Thành phố này khá náo nhiệt nên rất dễ bị lạc.
“Vậy thì, có ai muốn hướng dẫn ngài Khiên Hiệp không.”
Một gã đàn ông lực lưỡng giơ tay lên.
Người đó hướng dẫn tôi đi đến khu vực mua sắm lớn nhất trong thành phố.
Kiến trúc nơi đây đem lại cho tôi cảm giác như một trung tâm thương mại ở thế giới kia.
“Ô. Ô. Chẳng phải ngài Khiên Hiệp Sĩ đây sao?”
“Ta không quen ông!”
Người Bán Phụ Kiện vẫy tay gọi tôi từ cửa tiệm gần bên, nhưng tôi giả vờ không biết ông ta.
“Đây là một trong số những cửa tiệm tôi quản lý. Tôi rất muốn khoe với ngài về một số mặt hàng của tôi.”
Vậy ra đây là cửa tiệm riêng của ông ta.
Tôi có thể trông thấy những viên Ruby được trưng bày.
Nếu tôi tiếp tục phớt lờ ông ta, có lẽ sau này tôi sẽ phải hối tiếc.
Tôi THỞ một hơi dài rồi đi vào cửa tiệm.
“Ông có một cửa tiệm lớn đấy.”
“Đúng vậy, ngài đang tìm kiếm thứ gì vậy?”
“Ta đang tìm vũ khí và áo giáp.”
“À, vậy ngài nên đi lên tầng 2. Ngài có chắc là không có hứng thú gì với những món phụ kiện ở tầng 1 này không?”
Tôi đảo mắt nhìn quanh cửa tiệm. Những phụ kiện lấp lánh được trưng bày khắp cửa tiệm. Quá chói mắt.
“Ta không có hứng thú.”
“Nhân tiện, ngài Khiên Hiệp Sĩ vẫn còn sử dụng những kỹ thuật mà tôi đã dạy ngài chứ? Ngài không thể làm ra những sản phẩm chất lượng nếu ngài để kỹ năng của mình bị ‘lụt’ đi đâu.”
“Đôi khi ta vẫn làm.”
Tôi có tạo ra một số phụ kiện cho nô lệ từ những vật liệu lấy có được từ ma thú.
Hầu hết chúng đều đang đeo các phụ kiện làm từ xương ma thú.
Tuy bằng xương nhưng hiệu quả của chúng lại cao không ngờ. Ngoài ra, chúng cũng rất lâu hư. Khiếm khuyết là chúng không tăng thêm được bao nhiêu chỉ số.
“Đây này. Dù nó trông chút khó coi.”
Tôi đưa cho ông ta xem một món phụ kiện mà tôi ngẫu nhiên làm trong lúc rảnh.
“Ô! Một món phụ kiện bằng xương à!?”
“... Có vấn đề gì sao?”
“Ngài đang nói cái gì vậy?... Fumu Fumu, vật liệu sử dụng có thể rẻ, nhưng các điểm cộng nó cung cấp làm nó có ‘giá’ đối với các du hành giả.”
“Chắc chắn nó là đồ rẻ tiền rồi. Nếu như ta luyện tập thiết kế lại nó thì có được giá hơn không?”
“Dĩ nhiên. À, có đúng là ngài được ban cho một vùng lãnh thổ rộng lớn không?”
“... Nếu ông muốn dựng một cửa tiệm ở đó thì cứ đi mà dựng.”
“Tôi vẫn còn hợp đồng nơi đây nhưng chắc chắn sẽ đến.”
Đôi mắt của người Người Bán Phụ Kiện lóe lên một tia sáng xấu xa khi ông ta hô lên điều đó.
Tôi ngần ngừ trước khi tiếp tục. Bất cứ ai mà chẳng như vậy.
“Dẫu sao, nếu ông có đến, nhớ là không được làm ảnh hưởng tới công việc xây dựng.”
“Tôi hiểu... Fu fu fu...”
Vì lý do quái gì mà tất cả những thương nhân tôi gặp đều quỷ quyệt vậy chứ?
“Vậy việc bán các phụ kiện Miraka thế nào rồi?”
“Chúng khá được yêu thích. Dù gì thì một đợt tai họa lớn cũng vừa giáng xuống mà... Nên ngay cả một người thường dân cũng hiểu được rằng phải tự bảo vệ bản thân mình.”
Vậy là ông ta đang kiếm được ‘món hời’.
“À, giờ ta đi xem khu bán vũ khí đây.”
“Tôi rất mong chờ cho lần gặp mặt tới.”
“Ừ, ừ...”
Nói chuyện với những tên thương nhân đồi bại thế này luôn làm tôi cảm thấy rã rời.
Tôi đi lên tầng 2 trong khi vẫn đang suy nghĩ như vậy.
A... Các loại vũ khí được trưng bày rất đa dạng, trông nơi đây giống như một căn phòng triển lãm.
Mặc thử cũng OK.
... E-tto, ở đây trưng bày mấy món vũ khí như là Kiếm Sắt Thiên Thạch (Vẫn Thiết Kiếm) hay Thương Sắt Thiên Thạch (Vẫn Thiết Thương). À, hẳn đây chính là nơi mấy tên kia có được những sản phẩm hiếm đến vậy.
Hô! Có cả bộ giáp làm từ Linh Quy nữa.
Chủng loại vũ khí thì cũng chẳng có nhiều khác biệt so với ở Melromark.
Giá cả thì lại mắc hơn nhiều.
À thì, giá cả của món hàng khi được nhập khẩu thì vốn phải mắc hơn chỗ xuất xứ của nó chứ.
Hmm... Tôi nhìn vào những chiếc khiên, nhưng chúng cũng không khác mấy so với cửa tiệm của Lão Già.
Mà cũng có nhiều cái tôi chưa từng thấy. Chắc tôi nên thử chạm vào chúng.
“À, mấy cái khiên này, tôi dùng thử chúng được không?”
“Cứ tự nhiên.”
Được sự đồng ý của nhân viên bán hàng, tôi cầm chúng lên và kích họat Sao Chép Vũ Khí.
Khiên Gai, Khiên Đĩa Bay, Khiên Đá Quý, Khiên Bạch Kim... (Spike Shield, Frisbee Shield, Jewel Shield, Platinum Shield) [1]
Tôi sao chép lại tất cả những chiếc khiên trông lạ lẫm với tôi.
Tôi rất muốn thử xem mình đã mạnh thế nào với những điểm cộng thêm này.
Dạo này, tôi chẳng mấy khi chiến đấu... Và chỉ số của tôi vẫn còn bị giảm xuống do ảnh hưởng của lời nguyền.
Tôi nhớ là Lão Già đã nói rằng tài liệu từ con Linh Quy là rất khó xử lý, có vẻ đó là sự thật.
Trong cửa tiệm lớn như thế này, tôi chẳng thấy được mấy món làm từ loại tài liệu đó.
“Hửm?”
Tôi để ý thấy có một món vũ khí được trưng bày với tấm bảng “Không Bán” trên đó.
Đó là một thanh kiếm lưỡi đơn. Chỉ cần liếc qua, tôi cũng có thể nhận ra được nó được làm bằng tài liệu từ con Linh Quy.
Tôi kích hoạt kỹ năng giám định...
Kiếm Linh Quy
Chất lượng...
Thật vô ích. Kỹ năng giám định của tôi không thể hoàn toàn giám định được nó.
Nhưng tôi có thể thấy là nó được làm rất hoàn hảo. Do nó chỉ để triển làm chứ không để bán.
Có lẽ nó sẽ được đem bán đấu giá trong thời gian tới.
Vậy ra thực sự có những thợ lành nghề trong thế giới này. Do hiện tôi đã hết tiền nên cũng chẳng thể làm gì hơn.
Tôi sẽ nói chuyện với Lão Già về nó sau.
Sau đó, tôi đi xung quanh xem xét một lúc nữa rồi rời đi.
“Chúng ta sẽ quay trở về ạ?”
Khi quay lại, tôi thấy Rishia đang đứng chờ ở điểm hẹn với nét mặt thất vọng.
“Anh phải đưa những nô lệ mua được về làng. Anh không có tiền để có thể thuê chỗ trọ cho tất cả họ được.”
Tôi cũng có thể để chúng ở lại với tay Thương Buôn Nô Lệ và đón chúng sau, hoặc tôi có thể cho chúng về trước với Firo, nhưng... Nếu Rishia có thể tìm thấy Itsuki thì nguy hiểm lắm. Nên tốt nhất là sớm rời khỏi đây.
Raphtalia đang vã cả mồ hôi lạnh khi cố an ủi Rishia.
“Ne, Ne, Ne, tại sao Raphtalia Onee-chan...”
“Im lặng, chim.”
Firo nhìn chăm chăm vào Raphtalia và đang vào Mode “chất vấn”, nhưng tôi dùng phong ấn nô lệ để dừng con bé lại.
“Mu...”
Firo cố bất mãn cố kêu ca với tôi nhưng tôi bắt con bé phải im lặng.
Nếu cái Flag này mà được dựng lên thì phiền toái lắm.
Con bé đang có dấu hiêu suy sụp sẵn rồi, nên tôi không muốn nó bộc phát lúc này.
Có lẽ là sau khi Itsuki... Trở lại là bản thân nhiều hơn tí nữa thì tôi mới để Rishia... ‘Xử lý’ hắn.
Tôi khá ngần ngại khi để bọn họ gặp nhau, chỉ vì lý do tinh thần thôi.
Có vẻ như Rishia vẫn còn giữ hình ảnh rất tốt của Itsuki trong lòng.
Tôi cho rằng tính cách của hai người sẽ ngăn trở cho cả hai làm lành với nhau.
Chuyện đó sẽ không tốt chút nào cho Rishia.
Nhưng ít nhất thì con bé vẫn chịu lắng nghe.
“Rishia.”
“Có chuyện gì ạ?”
“Em muốn trở nên mạnh hơn để Itsuki thừa nhận em, đúng chứ?”
“Vâng.”
“Vậy sau này nữa, em vẫn sẽ tiếp tục cố gắng trở nên mạnh hơn, phải không?”
“Đúng vậy. Em còn một quãng đường dài nữa. Em muốn mình đủ mạnh để ít nhất cũng có thể chiến đấu bên cạnh Itsuki-sama.”
Và đó chính là lý do tại sao tôi không thể để hai người gặp nhau bây giờ được.
Vì cả Itsuki và cả Rishia nữa.
Mặc dù tôi chỉ quan tâm đến Rishia. Còn về tên kia thì...
Nếu bây giờ gặp nhau thì cả 2 đều có thể làm được điều gì đây.
Và thế là chúng tôi đều giữ im lặng và quay lưng lại với mong ước hội ngộ Itsuki của Rishia.
Chiếc xe ngựa chở nô lệ của Thương Nhân Nô Lệ đã đến.
Chúng tôi kết nối ba chiếc xe đó vào chiếc xe ngựa của chúng tôi.
Còn Firo thì lại đang vui hơn bao giờ hết.
Người Buôn Nô Lệ còn việc ở Zeltbur nên ông ta sẽ lưu lại nơi này.
Cũng không nhất thiết chúng tôi phải trở về cùng nhau. Hình như ông ta có ý thích tôi ở điểm nào đó, còn tôi lại chẳng muốn đi cùng với gã đấy tí nào.
Tôi nhìn những nô lệ trong chiếc xe tôi đang ngồi. Chật quá.
Dù chúng tôi đã chia người vào trong những chiếc xe khác để chuyến hành trình dễ ‘thở’ hơn, nhưng Sadina lại quá to lớn... Chỉ mình cô ta cũng đã choán quá nhiều chỗ rồi.
“Ê này, cô lớn quá. Sao cô không đi đến đó bằng đường biển một mình đi?”
“Naofumi-sama!?”
Raphtalia nổi giận rồi.
Đó cũng là một phản ứng đương nhiên. Tuy nhiên, Sadina quả thực quá choán chỗ đi.
Cô ta quá lớn để ngồi lọt trong một chiếc xe ngựa. Tôi có thể cho cô ta đi bộ, nhưng liệu cô ta có thể theo kịp cước lực của Firo?
Hoàn toàn không thể!
Vậy việc để cô ta một mình đi đường biển có tàn nhẫn quá không?
“Nghe được đấy!”
Sadina lại rất vui vẻ chấp nhận yêu cầu của tôi.
Tôi chỉ nửa đùa thôi mà. Cô biết chứ?
“Thật sao?”
“Như thế sẽ dễ hơn là đi trên đất liền nhiều. Và nếu tôi đi theo dòng hải lưu, sẽ đến sớm không ngờ đấy.”
“Cô tự mình đối phó với bọn ma thú ở biển được chứ?”
“Đừng xem thường tôi.”
Tôi nghĩ Lv của cô ta... Nằm trong khoảng 40.
Kể cả được giảm giá, cô ta vẫn khá mắc.
“Được rồi. Vậy hẹn gặp lại.”
“Aa. Tôi không thể đợi đến lúc gặp lại mọi người được.”
Cô ta nói vậy rồi nhảy ùm xuống sông.
Zeltbur ở gần biển nên chắc hẳn cô ta sẽ không việc gì đâu.
“Sadina Nee-chan rất mạnh, ngài biết đấy.”
Hình như Raphtalia rất tự hào về những nô lệ từ ngôi làng mà tôi mua được trong đợt này.
Sadina không có mấy dấu hiệu bị ngược đãi như những nô lệ khác.
“Onee-chan đã từng bảo vệ cho mọi người.”
“Hmm...”
Có phải đó là vì cô ta lớn tuổi hơn?
Chỉ số của cô ta không cao mấy, nhưng tôi đoán chừng cô ta rất mạnh.
Những đứa trẻ của ngôi làng chắc hẳn đã dựa vào cô ta khá nhiều.
“... Ra vậy.”
Fohl nhìn vào Sadina lúc cô ta biến mất dưới làn nước.
Tên nhóc này hiểu được ý chí của cô ta sao?
Cậu ta đặt một bình nước bên cạnh Atlas đang nằm ngủ trên chiếc xe ngựa.
“Onii-sama, cám ơn anh.”
“Không có gì. Em thấy khỏe hơn chút nào không?”
“Vâng... Hầu hết các cơn đau đều biến mất rồi.”
“Tốt quá.”
“Naofumi-sama, khi nào chúng ta sẽ khởi hành?” [2]
Atlas hướng về tôi mà hỏi.
Cô bé không thấy gì nên tôi có hơi lo lắng.
“À, chúng ta sẽ khởi hành sớm thôi.”
“Vâng.”
“Ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu ngươi uống thêm thuốc.”
Tôi chuyển cái khiên của mình thành Khiên Thần Mộc và đưa tất cả số thuốc Yggdrasil còn lại cho Atlas.
Chắc hẳn điều này sẽ cải thiện hơn nữa tình hình sức khỏe của cô bé.
“Cám ơn ngài...”
“Đừng để tâm.”
Tôi đánh mắt nhìn Fohl.
“Gununu” [3]
Cậu ta trông có vẻ đang rất hối hận.
Còn tôi sẽ bắt thằng nhóc này làm việc thật vất vả để bù lại tiền thuốc.
Thuốc rắt đắt, nên ngươi chuẩn bị tinh thần vào địa ngục trần gian đi.
“Naofumi-sama...”
Atlas nắm lấy tay tôi.
“Xin hãy hòa thuận với anh trai của em.”
“Bọn anh đâu có tranh chấp gì đâu! Đúng không?”
Fohl tiến đến gần và thân mật quàng tay qua vai tôi.
Thái độ thân thiết giả đò này là thế quái nào?
Nếu ngươi nghĩ rằng chúng ta là bạn thì ngươi nhầm to rồi.
“Cả anh nữa, Onii-sama. Ngài ấy chính là một con người tuyệt vời đấy.”
“A-Anh biết rồi!”
“Thế thì tốt quá.”
Atlas có vẻ rất mệt mỏi.
Mặc dù thuốc đang phát huy tác dụng, nhưng căn bệnh vẫn chưa dứt hẳn.
“Em cảm thấy hơi mệt.”
“Vậy nghỉ ngơi đi. Ngôi làng của chúng ta ở rất xa... Và con chim kéo xe của chúng ta thì lại là một tài xế rất tồi. Nên bây giờ tốt hơn ngươi nên nghỉ ngơi đi.”
“Con chim kéo xe của ngài? Đó có phải là... Người mạnh mẽ giống như ngài Naofumi-sama không?”
Atlas chỉ tay về phía Firo.
Mặc dù bị mù, như có vẻ như cô bé cảm nhận được thứ gì đó khác biệt.
“Có chuyện gì vậy, Chủ Nhân?”
“À, nô lệ mới của chúng ta, tên là Atlas, bị mù, nhưng con bé có thể cảm thấy nhóc rất mạnh.”
“E he he. Firo được khen kìa.”
“Người đó... Rất năng động... Rất ngây thơ... Em có thể nhìn thấy rằng người đó được lớn lên trong lòng tốt của Naofumi-sama.”
“Đúng vậy!”
Firo ưỡn ngực trả lời đầy tự hào.
Lòng tốt à? Tôi từng đối xử tử tế với ai vậy? Cô bé này đang nói cái quái gì vậy?
Tôi sẽ coi như chưa nghe cái gì hết.
“Dẫu sao, chúng ta có một bệnh nhân ở đây. Nên đột ngột tăng tốc là cấm tiệt.”
“Vâng~”
“Còn Atlas, nếu thấy buồn ngủ thì cứ ngủ đi. Để một mình Fohl đấu tranh chống say xe được rồi.”
“... A...”
Fohl đưa mắt nhìn tôi thách thức. Tôi cũng chẳng thèm quan tâm.
Việc kết nối những cỗ xe đã hoàn tất. Chúng tôi rời khỏi Zeltbur trong sự bao trùm của bóng tối màn đêm.
Chú Thích
[1] Frisbee Shield là loại khiên của Captain America sử dụng. Mấy loại khiên này tác giả để tiếng Anh nên không dịch chính xác được. Để rõ hơn có thể tra trên google ra hình ảnh của chúng.
[2] (Eng T/N) Chỉ có Atlas là đọc đúng tên của Naofumi theo chữ Kanji (尚文), còn những người khác đọc theo âm nghe được (ナオフミ).
[3] Tiếng lẩm bẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.