Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 335: Khai hỏa với họ Chúc! Thái tử run rẩy! Đại sự của Lãng gia




Lúc Thẩm Lãng ra đi, Ngũ vương tử Ninh Chính không có đưa tiễn.
Kinh đô thần dân đều mắng gã vong ân phụ nghĩa, nếu không phải là Thẩm Lãng, Ninh Chính nhà ngươi bây giờ còn là một phế vật, đâu có thể nào tấn chức Hầu tước, lại thêm không có khả năng làm cái chức Đề đốc Thiên Việt.
Tuy rằng bệ hạ ý chỉ nói bất luận kẻ nào không thể đưa tiễn, nhưng người khác không tiễn ngươi cũng không tiễn, rõ ràng bạc tình bạc nghĩa.
Lúc Thẩm Lãng ra đi, Ninh Chính liền đứng ở chỗ cao nhất phủ Đề đốc Thiên Việt, thở một hơi thật dài.
Duy trì cái tư thế này, tầm hai khắc đồng hồ.
Mãi cho đến Thẩm Lãng từ cổng vòm rời khỏi kinh đô, gã mới đứng thẳng dậy.
- Thẩm Lãng, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng, cám ơn ngươi vì ta làm tất cả chuyện này.
...
Mà Vũ Liệt thì hai mắt đỏ rực, giống như một lần nữa về trạng thái đấu nô trước kia.
Liền muốn giết người.
Công tử đi, không còn có người mang các nàng đi làm đủ chuyện.
Hàm Nô đã giảm béo đến một trăm ba mươi tám cân, trở thành một mỹ nhân.
Nàng hoàn toàn khóc thở không được.
Ở trong mắt nàng, Thẩm Lãng mới là tiên giáng trần, như là người ngọc.
Nàng cảm thấy bản thân nếu như có năng lực, tuyệt đối sẽ không để Thẩm Lãng bị một chút tủi thân.
Đáng tiếc, nàng không có năng lực này.
Bên cạnh Lan Phong Tử không ngừng an ủi nàng.
Trong lòng gã với Thẩm Lãng cũng tràn đầy cảm kích vô hạn.
Đương nhiên, cảm kích này tính ra không phải là bởi vì Thẩm Lãng khám phá bọn họ, cũng không phải để gã đạt giải nguyên đầu bảng cuộc thi ân khoa.
Mà là bởi vì Thẩm Lãng tôn trọng tuyệt đối.
Thẩm Lãng là Trường Sử phủ Hầu tước Trường Bình, thậm chí là trụ cột Ninh Chính điện hạ.
Cho nên Lan Phong Tử cảm thấy mình ở bên người Ninh Chính nhiều lắm chính là làm việc vất vả, vốn sẽ không có thực quyền, chỉ có thể là kẻ phụ hoạ cho Thẩm Lãng.
Nhưng mà...
Ở phủ Hầu tước Trường Bình cùng quý phủ Đề đốc Thiên Việt, Thẩm Lãng dĩ nhiên là hoàn toàn uỷ quyền.
Tất cả chính vụ, toàn bộ giao cho Lan Phong Tử, nửa điểm đều không nhúng tay vào.
Ninh Chính cùng Lan Phong Tử đều là hai người mới, ngay từ đầu thật sự lảo đảo, sứt đầu mẻ trán.
Thế nhưng trải qua mấy tháng giày vò, bây giờ đã tiến triển rất nhiều.
Lan Phong Tử cũng cuối cùng từ một kẻ vô lại lang thang đầu đường xó chợ, dần dần lột xác thành làm một quan viên.
Một người không tham quyền thế này, Lan Phong Tử thật đúng là chưa từng thấy qua.
Thẩm Lãng lúc ở tại kinh đô, cũng chỉ làm một việc, là người che gió che mưa cho Ninh Chính điện hạ cùng tất cả mọi người.
Có thể nói như vậy, suốt hời gian mấy tháng Ninh Chính vô sự, đám người Lan Phong Tử vô sự, Khổ Đầu Hoan vô sự đều là bởi vì Thẩm Lãng che chở.
Lúc có hắn ở đó, giống như một cơ thể hút thù hận siêu max, tất cả công kích đều hướng về một mình Thẩm Lãng.
Mà bây giờ hắn đi!
Nhưng cũng là vì bảo hộ Ninh Chính.
Kẻ sĩ chết vì tri kỷ!
Thẩm công tử, ta sẽ không để cho ngài thất vọng, ta sẽ không để cho Ninh Chính điện hạ thất vọng.
Mà lúc này Hàm Nô khóc cuối cùng có thể nói một lời.
- Thiếp thầm mến Thẩm công tử hơn một năm, kết quả thật vất vả thiếp mới trở nên xinh đẹp, vậy mà ngài lại đi rồi.
Tức khắc tay của Lan Phong Tử cứng ngắc trên không trung.
- Hàm Nô, chúng ta không phải đã nói rồi sao!
Hàm Nô nói:
- Nói xong rồi, thiếp ngưỡng mộ Thẩm công tử, tiếp đó gả cho chàng mà, không thể được sao?
Lan Phong Tử kinh ngạc, khổ sở nói:
- Có thể, có thể!
Chẳng bao lâu gả tự nhẩm trong lòng.
Hàm Nô với Thẩm công tử thật ra là sùng bái tinh thần, giống như năm đó vô số nữ tử sùng bái Khương Ly bệ hạ vậy.
Đây là một loại tín ngưỡng hư vô mờ mịt, căn bản không phải tình yêu nam nữ.
Lan Phong Tử ta đây bây giờ còn sùng bái Thẩm công tử mà.
Cho nên, cái này căn bản cũng không xem như là cắm sừng đâu.
Tuyệt đối không phải!
Hàm Nô của ta là thuần khiết không tỳ vết!
Lan Phong Tử ta đây không có sừng!
...
Thẩm Lãng đi!
Thái tử, Tam vương tử, hội Ẩn Nguyên nhìn có chút hả hê, một người làm quan cả họ được nhờ.
Thế nhưng cũng âm thầm thở dài một hơi.
Nói thực sự, cái tay Thẩm Lãng này quá tà môn.
Sức chiến đấu kinh khủng.
Lúc hắn tại kinh đô, thực sự khiến người ta áp lực cực lớn.
Hiện tại hắn đi.
Thậm chí có một loại cảm giác bầu trời sáng sủa.
Đã không có Thẩm Lãng, Ninh Chính liền triệt để phế đi.
Có thể tự bảo vệ mình hay không cũng là vấn đề lớn, huống chi là tranh ngôi?
Hoàn toàn không phải uy hiếp!
Trác Chiêu Nhan cười nói:
- Tay Thẩm Lãng này, chiến thuật đặc biệt lợi hại, nhưng không hề có con mắt chiến lược! Hoàn toàn vì mình thoải mái, căn bản không quản hậu quả, cũng có thể gọi là tầm nhìn hạn hẹp.
Thái tử lại một lần nữa cầm lên một bức tượng chạm ngọc mỹ nhân quen thuộc mà thưởng thức.
Thẩm Lãng đi, sau đó khí chất cả người Thái tử cũng phải tăng lên.
- Chúng ta đã cướp đi ba nghìn bảy trăm tên huyết mạch số không của Thẩm Lãng, Thẩm Lãng điên cuồng trả thù hội Ẩn Nguyên, san Ân Tế Lâu thành bình địa, thoải mái thì có thoải mái, hơn nữa thủ đoạn kinh ngạc chấn động cực kỳ. Thế nhưng là có ý nghĩa sao? Hoàn toàn không để ý hậu quả! - Trác Chiêu Nhan cười lạnh nói:
- Hắn cũng không nghĩ một chút, hội Ẩn Nguyên Viêm Kinh tức giận cỡ nào? Thậm chí đế quốc Đại Viêm sẽ tức giận cỡ nào? Làm sao có thể tha được hắn? Hắn cho rằng quốc quân có thể bảo vệ hắn, không biết quốc quân người này cay nghiệt thiếu tình cảm nhất, thời khắc mấu chốt ông ta đều có thể hi sinh nguyên phối của chính mình, huống chi chỉ là một tên lộng thần? Cho nên tên giặc Thẩm Lãng này nhìn như thông minh, kỳ thực chỉ là một tiểu nhân ánh mắt thiển cận, lòng dạ nhỏ mọn! Sự phóng túng hạng nhất của hắn không đáng trông cậy vào!
Chủ bộ phủ Thái tử nói:
- Bất chấp bản thân nhỏ yếu sự thực đi làm tức giận hội Ẩn Nguyên, đơn giản là vô cùng ngu xuẩn.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Điện hạ, Thẩm Lãng đi, kế tiếp sẽ động thủ đối với Ninh Chính à?
- Muốn, đương nhiên muốn! - Thái tử Ninh Dực nói.
Ngôn Vô Kỵ nói:
- Đánh rắn sẽ phải đánh dập đầu, Ninh Chính hưởng thụ vinh quang không nên có, liền phải trả giá thật lớn.
Vụ Tế Thiên Đại Điển, Thái tử Ninh Dực đến bây giờ đều canh cánh trong lòng.
Dựa vào cái gì hả?
Người tụng xướng sớ tế thiên chỉ có thể là ta.
Vì sao là Ninh Chính, hơn nữa còn tỏa ánh sáng bắn ra bốn phía?
Liền chỉ cần một kiện sự này, Ninh Chính đáng chết!
Đương nhiên, Thái tử bây giờ sẽ không giết chết Ninh Chính, cũng đến khi hắn nối ngôi, sau đó sẽ tuyệt đối không để Ninh Chính còn sống.
Bây giờ, sẽ phải kéo Ninh Chính chạy từ vị trí Đề đốc Thiên Việt xuống.
Tiếp đó phải nghĩ biện pháp cướp đoạt tước vị của gã, để gã một lần nữa biến trở về tên phế vật cà lăm lúc trước.
Thái tử nói:
- Báo tin Thư Đình Ngọc, động thủ đi!
...
Ở bên trong một căn cứ của hội Ẩn Nguyên.
- Chỉ có Ninh Chính ngã xuống, mới có thể bù đắp lại uy nghiêm của Thái tử điện hạ, đây là vảy ngược của hắn, hơn nữa vị trí phủ Đề đốc Thiên Việt nhất định phải đoạt lại! - Trác Chiêu Nhan nói.
Thư Đình Ngọc không khỏi cau mày.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Khổ Nhất Trần giả mạo mã phỉ, giết sạch cả nhà Liên Hoa công tử Liên Cẩm, đồng thời động hình phạt riêng giết chết Liên Cẩm cùng Biện Thấm, cái tội danh này còn chưa đủ để Ninh Chính rơi đài à? Nếu như ngươi cần nhân chứng cùng vật chứng thì chúng ta có thể cung cấp.
Thư Đình Ngọc nói:
- Cũng là chuyện thứ nhất này, vô cùng dễ tuôn ra bê bối của Liên Hoa Các, sẽ kéo cả Biện phi xuống nước, Thái tử điện hạ nhất định phải vào lúc này đắc tội Biện phi cùng Công tước Biện Tiêu à?
Trác Chiêu Nhan nói:
- Chỉ diệt Ninh Chính, chỉ giết Khổ Đầu Hoan! Không dẫn bạo bê bối, giương cung mà không phát, bức bách quốc quân đi vào khuôn khổ.
Chân mày của Thư Đình Ngọc giãn ra, chuyện này ngược lại là có thể làm.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Bệ hạ vấn tội Thẩm Lãng, đi đày hắn, biểu hiện ra uy phong lẫm lẫm, trên thực tế là gánh không được áp lực hội Ẩn Nguyên cùng đế quốc Đại Viêm nên mới thỏa hiệp cầu xin tha thứ. Thừa dịp ông ta bệnh thì đòi mạng, được một tấc lại muốn tiến một thước vốn là chuyện đương nhiên. Nếu như bệ hạ thỏa hiệp một bước, vậy thì có bước thứ hai, bước thứ ba! Chúng ta tuôn ra sự viên Thành Vệ Quân của Ninh Chính giả mạo mã phỉ giết sạch cả nhà Liên Hoa công tử, lại giương cung mà không phát với bê bối của Liên Hoa Các, danh tiếng của Biện phi liền tràn ngập nguy cơ, vì bảo hộ Biện phi, quốc quân chỉ có thể đi vào khuôn khổ, huống hồ ông ta lại chẳng ưa Ninh Chính chút nào.
Thư Đình Ngọc nói:
- Thế nhưng Biện phi thích Ninh Chính.
Trác Chiêu Nhan cười lạnh nói:
- Đây chẳng qua là điệu bộ giả mù sa mưa mà thôi, cuối cùng Ninh Chính đối với bà ta có ơn cứu mạng, nếu như không giả vờ thích Ninh Chính, chẳng phải là lòng lang dạ sói? Thế nhưng khi quan hệ đến lợi ích của bản thân, Biện phi nhất định sẽ vứt bỏ Ninh Chính. Hoặc là bà ta vứt bỏ Ninh Chính, hoặc là thân bại danh liệt. Liên Hoa công tử buôn bán trẻ con vô tội, tội ác ngập trời, Biện phi lại đi viết lưu niệm cho hắn ta, Biện Thấm cũng liên quan đến trong đó, lẽ nào Biện phi không phải ô dù của chúng sao? Đến lúc đó Biện phi dù cho nhảy vào Nộ Giang cũng rửa không sạch.
- Vì bảo vệ mình, bảo hộ họ Biện, Biện phi nhất định phải hi sinh Ninh Chính!
Trác Chiêu Nhan nói như đinh chém sắt.
Thư Đình Ngọc nói:
- Trác cô nương, không biết ngươi cũng có phát hiện hay không? Khi phe Thái tử, hội Ẩn Nguyên, Tam vương tử liên thủ, không có gì bất lợi. Chúng ta thành công ép buộc người huyết mạch số không, gãy mệnh căn quân Niết Bàn của Thẩm Lãng. Hơn nữa còn thúc ép quốc quân từng bước nhượng bộ thỏa hiệp!
Trác Chiêu Nhan cười lạnh nói:
- Đương nhiên, coi như là quốc quân cũng không thể có thể lấy một mình chống lại thiên hạ, huống chi phía trên còn có một đế quốc Đại Viêm.
Thư Đình Ngọc nói:
- Cho nên chuyện này, cũng phải do ba nhà chúng ta cùng làm! Ba nhà cùng nhau hướng quốc quân tạo áp lực, lại một lần nữa thúc ép ông ta đi vào khuôn khổ!
Trác Chiêu Nhan cau mày.
Thư Đình Ngọc nói:
- Lúc này đây, hội Ẩn Nguyên chẳng lẽ còn muốn tranh đoạt mười thiên tài họ Lan cùng quân Niết Bàn à?
Ở trong mắt Trác Chiêu Nhan, mất đi Thẩm Lãng Ninh Chính liền chỉ là một phế vật, không có bất kỳ kháng cự nào lực, huỷ diệt hoàn toàn dễ dàng.
Mà hai nghìn ba trăm tên quân vương bài Niết Bàn của dưới trướng Ninh Chính, thậm chí mười một huynh đệ họ Lan cũng làm cho người thèm nhỏ dãi không ngớt.
Thứ phế vật như Ninh Chính này lại có tư cách gì có mạnh mẽ quân đội như vậy?
Thái tử cơ hồ là muốn nuốt nhánh quân Niết Bàn này, như vậy, gần như hổ thêm cánh.
Đây chính là quân đoàn vương bài đã luyện tốt, có thể trực tiếp ra chiến trường đại sát tứ phương.
Cũng là dựa theo cách nói hội Ẩn Nguyên, lần này vẫn thế lực ba nhà cùng nhau thúc ép quốc quân.
Chỗ tốt kia chẳng phải lại muốn chia cho ba nhà sao?
Thư Đình Ngọc nói:
- Ngươi yên tâm, lần quân Niết Bàn này, hội Ẩn Nguyên chúng ta không cùng chia, toàn bộ cho Thái tử cùng Tam vương tử.
Ở trong mắt họ, nhánh quân Niết Bàn vương bài đã là thịt trong miệng, bữa ăn trong mâm.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Thẩm Lãng buồn cười, mỗi ngày làm loại việc cho người khác dùng, ngu xuẩn không thể thành!
...
Trác Chiêu Nhan lại một lần nữa cùng Tiết Tuyết gặp mặt.
- Chúc mừng, chúc mừng!
- Cùng vui, cùng vui!
Thứ nghiệt súc Thẩm Lãng này bị đuổi đi, đương nhiên đáng giá chúc mừng.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Ba nhà chúng ta liên thủ, không có gì bất lợi, lần này lại chơi một lần nữa thế nào?
Tiết Tuyết nói:
- Xin lắng tai nghe.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Diệt Ninh Chính.
Tiết Tuyết kinh ngạc:
- Có cần phải thế không?
Không có Thẩm Lãng Ninh Chính chính là phế vật, không có nửa phần uy hiếp, dù cho muốn đánh chó chết, có cần phải ba nhà cùng nhau liên thủ à?
Trác Chiêu Nhan nói:
- Mười hunh đệ họ Lan, đây chính là dư nghiệt huyết mạch của Khương Ly, còn có hai nghìn hơn ba trăm tên quân Niết Bàn vương bài, bọn họ theo Ninh Chính, chẳng phải là phung phí của trời?
Tiết Tuyết tâm động gật đầu.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Phe Thái tử đứng ra tố cáo Thành Vệ Quân dưới trướng Ninh Chính, giả mạo mã phỉ, chém giết cả nhà công tử Liên Hoa, đại nghịch bất đạo, khủng khiếp. phe Tam vương tử đứng ra đón ý nói hùa, ba nhà chúng ta cùng nhau tạo áp lực bệ hạ! Ninh Chính nhất định phải diệt, chiếm lấy quân Niết Bàn dễ như trở bàn tay!
Tiết Tuyết nói:
- Vậy Khổ Đầu Hoan thì sao?
Trác Chiêu Nhan cười lạnh nói:
- Phế vật tới chỗ nào cũng là phế vật, võ công cao hơn nữa cũng vô ích, hắn sớm phải chết!
Tiết Tuyết gật đầu nói:
- Đồng ý!
Trác Chiêu Nhan nói:
- Đến lúc đó, mười huynh đệ họ Lan về Tam vương tử, hai nghìn quân Niết Bàn về Thái tử điện hạ, ba trăm tám mươi quân Niết Bàn về Tam vương tử điện hạ.
Tiết Tuyết cau mày, nhưng vẫn gật đầu một cái rồi đáp:
- Được!
Lần ra mặt này, cuối cùng chẳng qua là phe Thái tử, phe Tam vương tử ở bên cạnh phụ họa mà thôi.
Ngay sau đó, Tiết Tuyết cười nói:
- Quân vương làm được phân thượng này, thật là không có thú vị gì hết.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Cái eo của Ninh Nguyên Hiến từng bị đánh gãy rồi, lần này lại bị đánh gãy, một quân vương không thể đứng thẳng thắt lưng là không có tôn nghiêm!
...
Ba phương đã nói thỏa đáng hoàn tất!
Kế tiếp, phe Thái tử bắt đầu chọn lựa ra đầu người.
Quốc quân thỏa hiệp, Thẩm Lãng bị đi đày, Thái tử lại một lần nữa danh tiếng vô lượng.
Dễ dàng liền chọn lựa ra mấy người khởi xướng.
Ngự Sử Đài, Đại Lý tự, phủ Đề đốc Thiên Việt tổng cộng chín quan viên, đều đã chuẩn bị xong tấu chương tố cáo.
Lúc Ninh Chính chấp chưởng phủ Đề đốc Thiên Việt, rất nhiều quan viên bằng mặt không bằng lòng, Ninh Chính trực tiếp đề bạt quan thất bại phía dưới thay vào, làm mất quyền lực những quan viên này, duy trì phủ Đề đốc vận chuyển bình thường, hiệu quả tốt vô cùng.
Nhưng những thứ quan viên bị mất quyền lực này chắc chắn trong lòng tràn đầy oán hận.
Thái tử chào hỏi một tiếng, những thứ quan viên phủ Đề đốc này dưới trướng Ninh Chính đều xuất đầu.
Qua một ngày tìm kiếm nhân chứng, chế tạo vật chứng.
Sau đó viết tố chương tố cáo tường tận vô cùng, quả thực ba hoa chích choè.
Chí ít nhìn qua, hoàn toàn là bằng chứng như núi.
Ninh Chính lại để quan quân dưới trướng giả mạo đạo tặc giết cả nhà người ta, quá đáng sợ.
Quả thực bất chấp sai lầm to nhất thiên hạ.
Một khi bị tuôn ra, chính là tội danh rất lớn.
Đừng nói không gánh nổi chức quan này, thậm chí tước vị cũng không giữ được.
Còn Khổ Đầu Hoan tự mình xuất thủ, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đương nhiên, cái gọi là nhân chứng cùng vật chứng cũng là ngụy tạo.
Thẩm Lãng cùng Khổ Đầu Hoan làm việc cẩn thận cỡ nào, làm sao có thể sẽ lưu lại đầu mối.
Nhưng đây là đấu tranh chính trị, căn bản cũng không phải là thẩm án.
Bức hiếp quốc quân mới là quan trọng nhất, còn những chứng cớ này, có thể bàn giao cho thiên hạ là được.
Mà thiên hạ vạn dân ngu xuẩn vô cùng lại biết cái gì, còn chưa phải là người khác dẫn dắt cái gì, bọn họ liền tin tưởng cái đó sao?
Hơn nữa Thái tử tin tưởng vững chắc, áp lực đế quốc Đại Viêm cùng hội Ẩn Nguyên vẫn còn như cũ.
Ba nhà dưới sự liên thủ, quốc quân nhất định sẽ thỏa hiệp, coi như là vì bảo hộ Biện phi danh tiếng, ông ta sẽ thỏa hiệp hi sinh Ninh Chính.
...
Cho nên nói, trên cái thế giới này một khi thỏa hiệp, liền tuyệt đối không nên trách kẻ địch được một tấc lại muốn tiến một thước.
Lấy đấu tranh cầu hoà bình, thì hòa bình còn; lấy thỏa hiệp cầu hoà bình; thì hòa bình mất!
Thẩm Lãng mới vừa bị đi đày vài ngày, Thái tử, Tam vương tử cùng hội Ẩn Nguyên nếm được ngon ngọt, chuẩn bị lại một lần nữa đến càn quét.
Rõ ràng mài đồ đao soàn soạt hướng Ninh Chính, hướng quốc quân.
Hôm nay triều hội, còn chưa có bắt đầu, thiên hạ quần thần cũng đã biết muốn phát sinh cái gì.
Lại một lần nữa tràn đầy cảm giác gió thổi báo giông tố sắp đến.
Tể tướng Chúc Hoằng Chủ vẫn không có tới, cáo ốm ở nhà.
Trong triều đình, quan viên phe Tam vương tử cùng Thái tử liếc mắt nhìn nhau, đều ăn ý gật đầu.
Bọn họ cũng đều biết ngày hôm nay phải làm gì mà.
Thái tử diệt Ninh Chính, Tam vương tử phụ họa.
Nguyên bản lúc Tô Nan ở đây, phe trung lập rất mạnh mẽ.
Tô Nan ngã, Nam Cung Ngạo thái độ mờ ám, phe trung lập bị tổn thương nặng.
Sau khi quốc quân bị bệnh!
Toàn bộ phe trung lập tan tác chim muông, đều dựa vào đến dưới trướng Thái tử cùng Tam vương tử.
Đương nhiên lúc này vẫn có phe trung lập.
Ví như Lễ bộ Thượng thư, ví như Ngự Sử Đại Phu, ví như Lại Bộ Thượng Thư hạng thứ ba Thượng Thư Đài.
Chức quan đều rất lớn.
Thế nhưng gần đây bọn họ cũng trầm mặc.
Bọn họ có thể không theo phụ họa Thái tử đã rất khá, muốn bọn họ đứng ra cùng Thái tử quyết đấu, vậy thì thật là làm khó rồi.
Duy nhất có thể bênh vực lẽ phải, có thể cũng chỉ có tư cách già nhất, mắt không được phép có hạt cát là Vương thúc Ninh Khải, thế nhưng lão có chức cao mà không có quyền.
Cho nên một khi quan viên phe Thái tử đứng ra tố cáo Ninh Chính, trong đám triều thần không ai dám đứng ra biện hộ Ninh Chính.
Thái tử cùng Tam vương tử liên thủ, tuyệt đối là dời núi lấp biển.
Vương thúc Ninh Khải đứng ở trong triều đình, ai cũng không để ý tới, trưng ra cái gương mặt, Đại Tông Chính Vương thúc Ninh Dụ đến đây tiếp lời, lão cũng không để ý.
Lão không quen nhìn Ninh Dụ.
Lấy tư cách vương thúc, nịnh nọt như ngươi là có ý gì đây?
Ngươi đường đường Đại Tông Chính đi nịnh bợ Thái tử, cũng không sợ mất mặt sao?
Nguyên bản Ninh Khải cực kỳ không quen nhìn Thẩm Lãng, mà bây giờ lại thêm không quen nhìn Thái tử cùng Ninh Kỳ.
Không giống nhân thần.
Lấy tư cách Thái tử, ngay cả đệ đệ ruột thịt của mình đều dung chứa không được sao?
Đều đã lưu đày Thẩm Lãng, các ngươi còn muốn như thế nào nữa? Cũng còn đuổi tận giết tuyệt Ninh Chính sao?
Cho nên kế tiếp Ninh Khải nhất định phải bênh vực lẽ phải.
Đáng tiếc, lão biết mình một cây chẳng chống vững nhà, vãn cứu không được vận mệnh Ninh Chính.
- Bệ hạ giá lâm!
Theo đại thái giám Lê Chuẩn một tiếng hô to.
Ninh Nguyên Hiến uy phong lẫm lẫm giá lâm, ngồi ở trên ngai vàng, trên mặt rất có vẻ hết sức phấn khởi.
Trung thần thầm nghĩ, e là bệ hạ ngài cũng chỉ gượng cười thôi.
Ngài mới vừa thỏa hiệp đầu hàng, lưu đày Thẩm Lãng.
Bây giờ chúng ta lại muốn lại một lần nữa động thủ vây công.
Thần tử còn có thể thỏa hiệp, bởi vì thần tử thỏa hiệp là bản phận.
Nhưng quân vương một khi thỏa hiệp đầu hàng, đó chính là tai họa thật lớn.
Toàn bộ quan viên đưa mắt nhìn về hướng Ninh Chính, vẫn chói mắt như thế. Thẩm Lãng đều đã bị lưu đày, vì sao ngươi không từ quan bảo toàn tiểu thê tử thương nhân bên cạnh vậy?
Trong cái triều đình nào, nào có chỗ dung thân cho Ninh Chính nhà ngươi đâu?
Sấm chớp rền vang này sẽ dễ dàng đem ngươi nghiền thành là bột mịn.
- Có bản tấu tới, không thì bãi triều!
Khi Lê Chuẩn thốt ra lời này.
Mấy tên quan viên của phe Thái tử lập tức chuẩn bị ra khỏi hàng, tố cáo Ninh Chính, chính thức khai hoả, diệt Ninh Chính!
Nhưng mà vào lúc này, quốc quân bỗng nhiên cười nói:
- Đúng rồi, ta mới vừa nhận được thư của Vương thúc Ninh Cương, nói thân thể có chuyện khó chịu, muốn về kinh đô tĩnh dưỡng.
Nghe những lời này, tất cả mọi người hành quân lặng lẽ.
Ninh Nguyên Hiến bỗng thả ra một ngòi nổ lớn.
Ý vị này vị trí Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc trống đi?
Phe Thái tử cùng Tam vương tử gần như dựng hết tóc gáy trên cổ.
Toàn bộ Việt quốc, tổng cộng có hai chức Đại đô đốc, hai Trung đô đốc, một Hạ đô đốc.
Đại đô đốc mới là đỉnh phong quan lớn biên giới.
- Vương thúc Ninh Cương càng vất vả công lao càng lớn, quả nhân nghĩ không nên để vương thúc tiếp tục làm lụng vất vả, cần phải để vương thúc về kinh đô, vậy hẳn an bài cho vương thúc vị trí nào?
Thượng Thư Đài!
Tất cả mọi người bản năng nghĩ đến cái chỗ này.
Ninh Cương cùng Chúc Nhung cũng là Đại đô đốc hành tỉnh, một khi về kinh đô thì cũng chỉ có an bài tiến vào Thượng Thư Đài.
Nhưng số lượng Thượng Thư Đài có hạn, luôn là bốn người, năm người thì sẽ bể bụng.
Nhất định phải có người lui ra, mới có thể bổ đi sung vào một người.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:
- Tướng phụ quanh năm thân thể không tốt, dưỡng bệnh ở nhà, cho nên quả nhân nghĩ có phải hay không ở Thượng Thư Đài lại thêm một tướng vị? Lại Bộ Thượng Thư, ngươi cứ nói đi?
Lại Bộ Thượng Thư ra khỏi hàng, khom người nói:
- Sự việc Thượng Thư Đài, vượt qua quyền hạn của thần, xin bệ hạ càn cương độc đoán.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Vậy được, vậy hãy để cho Vương thúc Ninh Cương trở về đi, Thượng Thư Đài lại thêm một vị trí, sắp sếp vương thúc ở hạng chót!
Mọi người trong lòng run rẩy.
Ninh Cương là vương tộc, hiện nay cũng không có biểu hiện ra lập trường của mình, cho nên vẫn là nghiêng về với quốc quân.
Ninh Nguyên Hiến tiếp tục nói:
- Còn có Xu Mật Viện, Tô Nan đã chết, vị trí này cũng trống không. Xu Mật Viện lúc đầu có bốn người, kết quả Biện Tiêu quanh năm không ở kinh đô, Tô Nan lại chết, Nam Cung Ngạo lại phải nam chinh, nói cách khác Xu Mật Viện chỉ có một mình Xung Ngạc. Xung Ngạc, ngươi cảm thấy có bận bịu không?
Xung Ngạc có thể nói thong thả sao?
Dĩ nhiên ông ta muốn nói, thần không bận rộn chút nào, Xu Mật Viện có mỗi mình thần là được rồi.
Nhưng lời này ông ta tuyệt đối không thể nói, bằng không sắc mặt tham quyền liền quá khó coi.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Vương thúc Ninh Khải, ngài cũng từng là mang binh, bây giờ cũng là Thái Tử Thái Bảo, không bằng khổ cực một cái, vào Xu Mật Viện hỗ trợ một trận, tiếp nhận vị trí Tô Nan thế nào?
Ninh Khải ra khỏi hàng, khom người nói:
- Thần tuân chỉ!
Ninh Khải cũng biết mình không có bản lãnh gì, nhưng quân vương cần, lão bụng làm dạ chịu. Bản lãnh khác thì lão không có, chỉ có đầu cứng rắn, dám bênh vực lẽ phải.
- Hạ chỉ đi, sắc phong Ninh Khải là đại tướng quân Trấn Quân, Xu Mật Viện đệ nhị phó sứ.
Quần thần lại một lần nữa run lên.
Hai chức rồi!
Quốc quân trực tiếp cầm nhét hai vương tộc vào Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện.
Nhưng hai địa phương này, thật sự chỉ có thể do quốc quân định đoạt, thần tử đã không quyền lên tiếng.
Giống như Minh triều, thần tử dù cho ngưu bức nữa, dù cho ngươi có thể làm hoàng đế mất quyền lực, cũng không thể tự phong làm thủ phụ, thứ phụ.
Con trai của Gia Tĩnh là hoàng đế Long Khánh, đại khái là một trong hai vị hoàng đế thật sự uất ức nhất trong cả nhà Minh.
Nhưng dù cho hoàng đế có uất ức thế nào, cũng có thể che chở thầy của mình Cao Củng hô phong hoán vũ. Vua Long Khánh vừa chết, nhân vật lợi hại như Cao Củng cũng bị hai người Trương Cư Chính cùng Phùng Bảo liên thủ rơi đài, chết thảm trong nhà.
Kế tiếp, ánh mắt quốc quân Ninh Nguyên Hiến mang theo trào phúng nhìn phía chúng thần, đây là giống như một loạt tay sai, chỉ cần một miếng thịt ném xuống, đám người kia liền đều nhào lên, cũng không xem tướng ăn có đẹp hay không.
Ninh Nguyên Hiến cất giọng nói chuyện vẫn hồ hởi không ngớt.
- Không gì hơn chuyện này, nhưng chức Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc sẽ bị trống ghế, ai có thể gánh chịu trách nhiệm nặng nề như thế?
Nghe những lời này!
Trong triều đình giống như sôi trào vậy.
Giống như mồi ném vào hồ nước, vô số con cá đều nhao nhao bu lại.
Phe Thái tử thật sự tìm không được người.
Trương Tử Húc? Ông ta là Trường Sử phủ Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc, miễn cưỡng tấn chức Trung đô đốc còn có thể, trực tiếp tấn chức Đại đô đốc, không thể nào.
Hơn nữa, tội danh ăn hối lộ trên người của ông ta còn chưa có rửa sạch mà.
Cựu Đề đốc Thiên Việt Trương Triệu?
Người này bị đoạt chức, sau đó đầy bụng bực tức, hơn nữa có thể từ Đề đốc tấn chức đến Trung đô đốc, trực tiếp tấn chức đến Đại đô đốc, quá đột ngột.
Lúc này, phó sứ Xu Mật Viện Xung Ngạc ra khỏi hàng:
- Thần tiến cử Tam vương tử Ninh Kỳ đảm nhiệm Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc!
Nghe những lời này, toàn tràng ồ lên.
Tam vương tử Ninh Kỳ tuy rằng biểu cảm vẫn lãnh khốc, nhưng nồng nhiệt trong mắt làm sao cũng không che giấu được, thậm chí không khí hít thở ra cũng là nóng rực.
Trung đô đốc Thiên Việt tuy rằng cũng không sai, nhưng cuối cùng chẳng qua là Trung đô đốc.
Hơn nữa nơi này là kinh đô, công công bà bà quá nhiều, coi như là Trung đô đốc cũng rất khó thi triển.
Nhưng hành tỉnh Thiên Bắc liền không giống như vậy, chẳng những là Đại đô đốc, hơn nữa còn là chân chính một mình đảm đương một phía.
Ninh Nguyên Hiến đưa mắt nhìn về hướng Tam vương tử Ninh Kỳ, lộ ra vẻ tán thưởng:
- Mấy năm này Ninh Kỳ đúng là làm được không tệ ở kinh đô. Thế nhưng, nếu như nó điều đi nhậm chức Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc, chức Trung đô đốc Thiên Việt liền trống ra, nên do người nào đảm nhiệm bây giờ?
Lần này, toàn bộ triều đình đâu chỉ sôi trào, quả thực sẽ phải gầm thét.
Ông trời!
Vậy mà duy nhất một lần muốn quyết định hai cái chức vụ Đại tướng nơi biên cương sao?
Lúc này, tể tướng thứ ba Thượng Thư Đài bước ra khỏi hàng nói:
- Thần tiến cử cựu Đề đốc Thiên Việt Trương Triệu, hắn tấn chức Trung đô đốc Thiên Việt, thích hợp nhất.
Phe Thái tử quả nhiên lòng nóng như lửa đốt.
Tể tướng Thượng Thư Đài cũng không nhịn được đi ra đoạt vị trí.
Đáng tiếc là Thái tử không thể tự mình mở miệng, bằng không Ninh Dực chỉ sợ đều muốn đích thân lao tới.
Thế nhưng nghe được tên Trương Triệu này, quốc quân nhíu mày, nhìn phía Tam vương tử Ninh Kỳ nói:
- Ninh Kỳ, con đảm nhiệm phủ Trung đô đốc Thiên Việt nhiều năm, hiệu quả rất tốt, con cảm thấy ai tới tiếp nhận chức vụ tương đối phù hợp?
Nghe nói như thế, trong lòng Tam vương tử Ninh Kỳ gần như vui mừng đến nổ tung.
Không phải đâu?
Thiên hạ lại có chuyện tốt như vậy?
Ta được một chức Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc đã là ngạc nhiên lớn lao.
Chẳng lẽ, Trung đô đốc Thiên Việt cũng phải thuộc về phe ta sao?
Thế nhưng, cần phải tiến cử ai đây?
Xung Ngạc?
Phó sứ Xu Mật Viện kiêm nhiệm Thiên Việt Trung đô đốc?
Không được, quan chức không phối hợp!
Chẳng bao lâu, Tam vương tử Ninh Kỳ nghĩ tới một người.
Một cha vợ khác của gã, cha của Tiết Tuyết, Bá tước Vũ An Tiết Triệt, sứ thần thường trú Việt quốc ở Viêm Kinh.
Nhạc phụ là dòng chính của phụ vương, hôm nay vẫn quản lý ngoại giao cùng tin tức cho Việt quốc.
Thế nhưng... Đối với tranh ngôi mà nói, sợ rằng chiếm lấy quyền khống chế kinh đô càng trọng yếu hơn đi.
Tức khắc, Tam vương tử Ninh Kỳ nói:
- Nhi thần tiến cử Bá tước Vũ An Tiết Triệt.
Nghe những lời này!
Quan viên phe Thái tử gần như muốn nhảy ra ngoài.
Tướng ăn Ninh Kỳ nhà ngươi khó coi quá rồi đấy.
Được chức Đại đô đốc Hành tỉnh Thiên Bắc chức còn chưa đủ sao, lại vẫn muốn để nhạc phụ của mình đảm nhiệm Trung đô đốc Thiên Việt.
Chuyện thứ nhất này, năm đô đốc thiên hạ, ngươi chẳng phải là chiếm đi ba cái.
Thế lực thậm chí lập tức vượt qua Thái tử điện hạ?
Tức khắc, quan viên phe Thái tử đều mình trần ra trận, phản đối Tiết Triệt đảm nhiệm Trung đô đốc Thiên Việt.
Ngược lại không có công kích ông ta, mà là nói vị trí đại thần Việt quốc thường trú Viêm Kinh quá quan trọng, căn bản không thể xa lìa Tiết Triệt.
Thái tử cùng Chúc Nhung liếc nhau.
Nhìn thấu trong mắt không ổn.
Ngày hôm nay lúc đầu hướng muốn liên thủ Tam vương tử lại một lần nữa thúc ép quốc quân thỏa hiệp, triệt để tiêu diệt Ninh Chính.
Không nghĩ tới, lại diễn biến thành khai hoả với phe Thái tử toàn diện.
Quốc quân điên rồi!
Với Thái tử cùng phe họ Chúc tiến hành vồ đến điên cuồng.
Quả nhiên, Ninh Nguyên Hiến cất giọng thản nhiên:
- Tiết Triệt đảm nhiệm Trung đô đốc Thiên Việt, dường như là một lựa chọn tốt!
Nghe những lời này, quan viên phe Thái tử gần như cả người rét run.
Bệ hạ điên thật rồi.
Vì đánh Thái tử, lại không tiếc tất cả nâng cao Tam vương tử Ninh Kỳ.
Cái này, cái này cũng như thế nào cho phải?
Quan viên phe Thái tử sắc mặt kịch biến, thất kinh, sự việc tố cáo Ninh Chính lập tức bị vứt đến lên chín từng mây.
Tức khắc, quan viên phe Thái tử đều quỳ xuống dập đầu, nịnh hót nhìn quốc quân.
- Bệ hạ nghĩ lại, bệ hạ nghĩ lại a...
Nhìn thấy một màn này, quốc quân trong lòng vô cùng thoải mái!
Đã quá mức!
Thẩm Lãng trước khi đi để lại sách lược quả nhiên có hiệu quả.
Đơn giản là thành công lớn.
Kết minh ngắn ngủi của Thái tử cùng Tam vương tử trong nháy mắt tan tành.
Ninh Nguyên Hiến lập tức khôi phục biến thành trọng tài cao cao tại thượng.
Thế là, Ninh Nguyên Hiến cảm thấy còn chưa đã ghiền, lại thêm một cây đuốc.
- Vương thúc Ninh Khải, chức Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây trống không đã lâu, vài lần nói để Trương Tử Húc nhậm chức, thế nhưng đi qua vài lần điều tra, sợ rằng người này khó có thể chịu trách nhiệm trọng trách, vậy nên để ai đảm nhiệm tốt?
Nghe những lời này.
Phe Thái tử gần như muốn nhảy dựng lên.
Quả thực từng đợt rợn cả tóc gáy.
Bệ hạ đây là ý gì?
Đây là muốn đổi Thái tử à?
Năm đô đốc của thiên hạ, lại muốn nhổ hết cánh Thái tử sạch sẽ à?
Vương thúc Ninh Khải thật không có lửa cháy đổ thêm dầu, mà là khom người nói:
- Bệ hạ, việc này sự quan trọng đại, cần phải bàn bạc kỹ hơn!
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Vậy được, vậy sẽ bàn lại! Ngày hôm nay bãi triều được chưa?
Chính thức bãi triều.
Quan viên Tam vương tử hăng hái bừng bừng, đắc ý phi phàm.
Quan viên phe Thái tử mặt mũi ê chề, ủ rũ, cảm thấy không ổn.
Mới vừa tiến vào đại điện, quan viên hai phe còn cười ăn ý.
Mà lúc này, giống như đại địch sinh tử vậy, trừng mắt lạnh với nhau.
Tất cả mọi người biết, bệ hạ đây là kéo Tam vương tử chèn ép Thái tử.
Nhưng vậy thì sao?
Phe Tam vương tử thích như mật ngọt a.
Sau khi bãi triều.
Thái tử sắc mặt tái nhợt, chạy vội về phủ đệ của Chúc Hoằng Chủ.
Nguy cơ đến.
Bệ hạ đối với gã khai hỏa, với họ Chúc khai hỏa!
...
Thành Huyền Vũ!
Cục cưng Mộc Lan mang thai gần sáu tháng, gần như vui mừng đến độ muốn nổ tung.
Phu quân cặn bã của nàng sắp trở về!
Hai người lại sắp trải qua một đoạn thời gian sinh sống như trẻ sinh đôi kết hợp vậy.
Hai người lại trải qua cuộc sống không biết xấu hổ..
Nàng đã tra được đặc biệt rõ ràng, sau khi mang thai ba tháng trước tám tháng cũng có thể thân thiết.
Nàng gần như đi sớm ba ngày đón Thẩm Lãng.
Kết quả càng đón càng xa, càng đón càng xa, cuối cùng gần như đi đến ba trăm dặm.
Cuối cùng, thấy đoàn xe phu quân.
Mộc Lan quyết định muốn làm nũng, muốn đùa giỡn.
Bởi vì thiếp mang thai, thiếp có công lao.
Nhưng mà cái bụng có chút lớn, hai người không thể chăm chú ôm.
Thế nhưng, thiếp nhưng có thể ôm ngang phu quân mà.
Đúng, cứ quyết định như vậy!
Khoảng cách đoàn xe còn có mấy trăm mét, cục cưng Mộc Lan chạy như bay.
- Tiểu thư chậm một chút, cẩn thận hài tử, cẩn thận hài tử...
Kết quả vọt tới trước đoàn xe
Mộc Lan chỉ thấy được Băng Nhi cùng Kim Mộc Thông, còn có bé con Thẩm Mật đẹp kinh người.
Hoàn toàn không gặp bóng dáng Thẩm Lãng.
- Băng Nhi, phu quân đâu?
Băng Nhi nói:
- Phu quân đi một chỗ, đi gặp một người.
Cục cưng Mộc Lan vô cùng mất mát, gần như muốn khóc lên, nói:
- Phu quân đi nơi nào? Đi gặp người nào?
- Muội không biết, chuyện bí mật như thế phu quân sẽ không nói cho muội biết. - Băng Nhi ôm bé con rồi nói:
- Bảo bảo, gọi mẹ, gọi mẹ...
Băng Nhi vừa thấy mặt, để bé con Thẩm Mật kêu Mộc Lan là mẹ.
Bé Thẩm Mật mở to đôi mắt đen lúng liếng, nhìn khuôn mặt của Mộc Lan, rồi nhìn vào cái bụng căng tròn của nàng.
Tràn ngập tò mò.
Mộc Lan trong lòng như hòa tan, đưa tay nói:
- Bảo bảo, để mẹ ôm một cái!
...
Thẩm Lãng không có trực tiếp về nhà, mà là đi núi Lạn Ngoa (*).
(*) núi nát giày
Hắn đi gặp một người, một nhân vật truyền kỳ, một nhân vật mang tính bi kịch.
Đại tông sư Lan Đạo!
Đã từng nhân vật phong vân toàn bộ thế giới phương đông.
Trương Xung đã từng ở dưới cửa lão học tập võ công mấy tháng.
Ninh Kỳ cũng đã từng là học trò lão, còn có vô địch dũng tướng dưới trướng Ninh Kỳ là Lam Bạo, cũng là học trò Lan Đạo.
Lão không chỉ là võ đạo đại tông sư, hơn nữa còn là bậc thầy bắn cung số một Việt quốc.
Thuật bắn cung của hắn, độc bộ thiên hạ.
Thế nhưng bây giờ...
Gân mạch hai tay hai chân đều đứt cả.
Danh hiệu đại tông sư cũng bị tước đoạt.
Bí mật ẩn cư ở phía trên núi Lạn Ngoa, triệt để trở thành phế nhân.
Mà người này, chính là nhân vật then chốt để Thẩm Lãng huấn luyện nhánh quân vương bài Niết Bàn thứ hai.
Thậm chí là nhân vật linh hồn.
Nếu có thể được người này, tuyệt đối như hổ thêm cánh. Nhánh quân vương bài Niết Bàn thứ hai, liền thành công hơn phân nửa!
Trong núi vắng vẻ.
Thẩm Lãng đi tới trước một nhà tranh.
Khom người nói:
- Thẩm Lãng bái kiến đại tông sư Lan Đạo, khẩn cầu đại tông sư rời núi!
...
Chú thích của Bánh: Chương thứ nhất hơn tám ngàn chữ đưa lên! Ngày hôm nay giao thừa, ta làm vãn bối muốn xin các thân thích ăn cơm, sẽ uống chút rượu. Ngày hôm nay phần 2 có lẽ sẽ khuya lắm rồi, nhưng các huynh đệ nhất định phải cho ta vé tháng, đừng làm cho đêm 30 tuột xuống top vé tháng, tuyệt đối cầu xin!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Lão Bánh ghi vậy thôi, chứ tiếp theo đã xỉn. Cho nên phần phụ chú của chương sau Mèo đẩy lên luôn chương này.

Đêm nay tỉnh rượu chỗ nào, cũng là ói ngay chỗ đó!
Ta là chị dâu của Cao Điểm.
Cao Điểm uống say, nhà cha ta tương đối nhỏ, cho nên chúng ta về nhà ăn tết tìm thuê một căn nhà khác ở tạm.
Ngày hôm nay chúng ta mời các trưởng bối ăn cơm.
Cao Điểm uống rượu vô cùng trực tiếp, thuộc về cái loại tự rót cho mình.
Chúng ta chín giờ tan cuộc, sau khi ta tiễn hắn về nhà còn khá bình thường, kết quả sau khi xem tiết mục giao thừa, hắn đã cũng là ói ngay chỗ đó, trên mặt đất trên giường khắp nơi đều là bãi nôn.
Ngày hôm nay nhất định là không thể up chương mới.
Cho mọi người nói một tiếng xin lỗi,
Chúc mọi người tết âm lịch hạnh phúc, mọi việc như ý!
Hạnh phúc an khang, bình an cát tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.