Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 334: Quân vương móc tim! Trần ai lạc định




(*) Trần ai lạc định: có nghĩa là bụi trần rơi xuống, kết thúc tất cả mọi chuyện
Từ quan về nhà?
Quốc quân nghe nói như thế, sau đó tất cả biểu cảm tức khắc cứng lại.
Ước chừng một lúc lâu, Ninh Nguyên Hiến cất giọng run rẩy:
- Không có khả năng, ta sẽ không để cho ngươi từ quan! Nơi này là Việt quốc, sẽ không có người ta không che chở được, dù cho hoàng đế bệ hạ cũng không thể bao biện làm thay.
Từ trình độ nào đó là như vậy.
Hoàng đế của đế quốc Đại Viêm mặc dù là chủ cả thiên hạ, hơn nữa qua các loại thủ đoạn gián tiếp nắm các quốc gia trong tay.
Nhưng trên cơ bản nội chính cùng ngoại giao thiên hạ các nước cũng là độc lập tự chủ.
- Ninh Nguyên Hiến ta đây nếu là ngay cả ngươi đều không che chở nổi, còn có mặt mũi nào làm quân vương gì nữa? - Ninh Nguyên Hiến gần như gầm hét lên.
Câu nói của Thẩm Lãng từ quan về nhà này, quả thực đau nhói tôn nghiêm của ông.
Cùng lắm thì ăn vạ!
Ninh Nguyên Hiến ta đây không thèm trả tiền đấy, không bắt Thẩm Lãng đấy, ngươi có thể làm khó dễ được ta thế nào?
Đương nhiên, vậy có thể sẽ dẫn đến đế quốc Đại Viêm cùng hội Ẩn Nguyên trừng phạt.
Nhưng đế quốc Đại Viêm luôn không khả năng vì vậy mà xuất binh.
Thẩm Lãng không nói gì, cũng chỉ là lẳng lặng viết đơn xin từ chức.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Thẩm Lãng, ta biết ta từng để cho người thất vọng, hai mươi mốt năm trước Khương Ly bệ hạ huỷ diệt, sau đó ta vì giữ được vương vị đi cầu Chúc Hoằng Chủ, bỏ rơi nguyên phối thê tử của ta, dẫn đến nàng buồn bực sầu não mà chết, đồng thời đưa Ninh Hàn đến Thiên Nhai Hải Các, ngay lúc đó ta rất mềm yếu, ta thỏa hiệp. Trong lòng ta biết bởi vì chuyện này, Thái tử cùng Ninh Hàn đến bây giờ đều xem thường ta từ tận đáy lóng.
Đây là tâm ma của quốc quân Ninh Nguyên Hiến.
Cũng là sự sỉ nhục của ông.
Năm đó ông nhiệt huyết sôi trào muốn đi theo Khương Ly bệ hạ.
Mà Khương Ly huỷ diệt, sau đó ông cũng gần như tao ngộ tai họa ngập đầu. Ông không có thể chống lại áp lực của đế quốc Đại Viêm nên đành thỏa hiệp.
Từ đó về sau, Chúc Hoằng Chủ trở thành tướng phụ, biến thành lãnh tụ văn thần Việt quốc.
Tâm ma này có thể cả cuộc đời trừ khử không xong.
Trừ phi Ninh Nguyên Hiến có thể đứng lên một lần nữa ở cùng bị trí.
Bằng không chỉ cần cái sống lưng từng bị gãy, như vậy ở trong mắt nhiều người, ngươi vĩnh viễn đều không thể đứng thẳng.
Cũng chính bởi vì vậy, Ninh Nguyên Hiến sau này mới đặc biệt để ý tôn nghiêm của quân vương.
Đương nhiên Chúc Hoằng Chủ cũng hiểu chuyện, sau khi cứu vãn cục diện cũng không có phong mang tất lộ, ngược lại vô cùng thu liễm, mọi chuyện không giành trước, đều để lại vinh quang cho quốc quân Ninh Nguyên Hiến.
Lúc này mới khiến cho quan hệ của hai người như là cha con vậy.
Cũng chính bởi vì đã phải chịu sự sỉ nhục như vậy, Ninh Nguyên Hiến mới có thể hư vinh đến thế.
Nhưng tận sâu trong nội tâm ông đặc biệt rõ ràng biết, đoạn khuất nhục đó vĩnh viễn rửa không sạch.
Nhất là vương hậu Chúc Thị của ông, vô cùng ngạo mạn, cao cao tại thượng, giống như thời thời khắc khắc đều đang nhắc nhở, không có họ Chúc của ta, ngai vàng của Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi đã sớm khó giữ được.
- Thẩm Lãng, ngươi tin tưởng ta, ngươi tin tưởng ta... - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Lúc này đây, ta nhất định chống lại đến cùng, hội Ẩn Nguyên đừng hòng để ta khuất phục.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, ngài vẫn sống quá bản năng, mặt chưa đủ dày, lòng dạ chưa đủ đen. Hai mươi năm trước ngài là bỏ rơi nguyên phối, ngài từng phải khúm núm với họ Chúc, nhưng thì tính sao? Vì sao việc này ngược lại trở thành khúc mắc của ngài vậy?
Nghe được lời này của Thẩm Lãng, Ninh Nguyên Hiến kinh ngạc?
Lẽ nào cái này cũng không tính là sỉ nhục à?
Cái eo này từng bị người ta đánh gãy.
Thế nhưng theo Thẩm Lãng, trong lịch sử có quá nhiều quân vương từng bị đánh gãy eo rồi.
Đừng nói gì đến Việt vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật.
Hán Cảnh Đế, trâu bò lợi hại không?
Hoàng đế của vương triều Đại Hán chí cao vô thượng.
Vào thời điểm loạn bảy nước, còn không phải chịu không nổi áp lực cực lớn, chém ngang lưng tâm phúc của mình Triều Thác.
Ông ta cũng coi là sỉ nhục, nhưng không có biến thành tâm ma.
Tiêu diệt bảy nước, sau đó ông ta vẫn là đế vương anh minh.
Không chỉ có như thế, Hán Cảnh Đế đã từng coi trọng Chất Đô đến cỡ nào, kết quả còn chưa phải là ngồi xem đối phương bị giết chết.
Tể tướng Chu Á Phu công lao nhiều cỡ nào? Với Hán Cảnh Đế cơ hồ là ơn tái tạo, công thần lớn nhất lúc bình định loạn bảy nước.
Kết quả còn chưa phải là bị Cảnh Đế giết chết.
Vị Lưu Khải bệ hạ này có tí xíu tâm ma nào à?
Vị Ninh Nguyên Hiến này phải gánh lấy danh hiệu cay nghiệt thiếu tình cảm, trong lòng lại cực kỳ trọng tình.
Cho nên, ông cũng không thể trở thành một vị quân vương lợi hại nổi.
Nhưng mà như thế ngược lại để Thẩm Lãng cảm thấy, Ninh Nguyên Hiến có một chút mùi vị của con người, càng giống như là một phàm nhân.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, ngài cùng Tể tướng Chúc Hoằng Chủ nhất định là phải rạn nứt, hoàn toàn không cần vì vậy mà sầu não. Bởi vì ở trong lòng Chúc Hoằng Chủ thật ra xem mình là thần tử của đế quốc Đại Viêm thần tử, mà không phải thần tử Việt quốc, những việc lão ta làm cũng chẳng qua là đi đầu cho việc đế quốc thống nhất thế giới mà thôi.
- Cho nên ngay từ lúc bắt đầu, thần không ủng hộ Thái tử Ninh Dực nối ngôi, sau lưng của Thái tử là họ Chúc cùng hội Ẩn Nguyên, hoàn toàn đại biểu cho lợi ích của đế quốc. Một khi Thái tử nối ngôi làm vua, vậy tương lai Việt quốc vẫn còn Việt quốc à? Nói chắc cũng chẳng hay ho gì.
- Chúc Hoằng Chủ mấy năm nay vẫn luôn đặc biệt khiêm tốn, rõ ràng là lãnh tụ thiên hạ văn thần, nhưng phần lớn thời gian ở trong nhà cáo ốm không ra như thể sợ đoạt nửa điểm danh tiếng của ngài. Kỳ thực cũng không phải là lão không tham quyền, mà lão càng thêm mưu tính sâu xa. Biểu hiện ra bên ngoài, lão đảm bảo cho Thái tử, nhưng trên thực tế ông ta bảo đảm lơi hắn giữ lại chính là Thái tử, nhưng trên thực tế hắn giữ lại chính là lợi ích của đế quốc Đại Viêm.
- Thần từng nhờ cậy bệ hạ vì Kim Mộc Thông hướng Chúc Nịnh cầu hôn, nếu như Chúc Hoằng Chủ là thần tử Việt quốc, vậy có thể hơi tiếp nhận cái cảnh ô liu này, thả ra một chút xíu thiện ý thì sao? Kết quả hoàn toàn không có!
- Ý kiến của thần và bệ hạ đặc biệt rõ ràng, dù cho Ninh Chính điện hạ nối ngôi, họ Chúc vẫn là lãnh tụ thiên hạ văn thần, địa vị nửa điểm không giảm. Vì sao Chúc Hoằng Chủ một mực từ chối, lẽ nào lão thương yêu Ninh Dực như vậy? Chưa chắc đi! Ninh Dực cũng không phải là con trai ruột của vương hậu, cũng chỉ làm con thừa tự mà thôi.
- Còn nữa, thần còn chưa đề cập đến cấp độ sâu hơn. Nếu Kim Mộc Thông có thể lấy Chúc Nịnh, vậy tương lai Ninh Chính điện hạ cũng có thể lấy con gái họ Chúc làm thê tử đồng thời lập làm vương hậu. Trác Thị, thê tử của Ninh Chính tuy rằng hiền lành, nhưng cuối cùng không có sinh dưỡng, hơn nữa còn là con gái nhà buôn, tương lai rất khó biến thành vương hậu. Kim Mộc Thông cùng Chúc Nịnh thông gia chỉ là một lần thăm dò nho nhỏ mà thôi!
- Nhưng Chúc Hoằng Chủ như đinh đóng cột mà cự tuyệt!
- Sau vụ Tế Thiên Đại Điển, vụ hội Ẩn Nguyên đều chứng minh một việc. Sự khiêm nhượng suốt hai mươi năm của Chúc Hoằng Chủ là giả, chẳng qua không có xâm phạm đến lợi ích căn bản của bọn họ, một khi xâm phạm, lão sẽ hóa thành mãnh hổ mà cắn xé người!
Nghe được lời Thẩm Lãng nói, sau đó Ninh Nguyên Hiến ngồi xuống, vễnh tai lắng nghe.
Thẩm Lãng lại nói:
- Còn có gia tộc họ Tiết cùng Xung Nghiêu, hai nhà này biểu hiện ra bên ngoài là thần tử Việt quốc, nhưng thời thời khắc khắc đều nịnh nọt đế quốc Đại Viêm, sự việc Xung Sư Sư cùng con của Vũ thân vương đế quốc Đại Viêm tương thân, tâm tư của Xung Nghiêu đã rành rành. Còn có Bá tước Vũ An Tiết Triệt, trước đó, ông ta quản lý Hắc Thủy Đài của ngài, sau khi thường trú đế quốc Đại Viêm, chịu trách nhiệm ngoại giao cùng tin tức cho Việt quốc. Lúc này đây hội Ẩn Nguyên chiếm đoạt đám người có huyết mạch trống rỗng của thần, Hắc Thủy Đài lại liên tục không ngừng cung cấp tin tức hội Ẩn Nguyên. Còn không chỉ như vậy, ngay trước khi hội Ẩn Nguyên cướp giật đám người có huyết mạch trống rỗng của thần, Ngô Tuyệt đệ tử của núi Phù Đồ trước tới tìm thần, đại biểu núi Phù Đồ cảnh cáo thần nghiêm trọng, không nên tiếp tục thí nghiệm sửa đổi huyết mạch, đồng thời phải hoàn toàn nộp lên thành quả nghiên cứu đã có.
Nghe thế, mắt của quốc quân Ninh Nguyên Hiến bỗng nhiên co rụt lại.
Ông là người thông minh, ngửi được một tín hiệu hết sức nguy hiểm.
Thẩm Lãng nói:
- Kết quả, báo cáo nghiên cứu của thần về huyết mạch trống rỗng, chẳng bao lâu rơi vào rồi trong tay hội Ẩn Nguyên. Bậc thầy luyện kim của đối phương lập tức qua những gì thần ghi chép, còn có những tư liệu nghiên cứu liên quan của núi Phù Đồ đã tiến hành kiểm tra đo lường huyết mạch những người đó, xác định thân phận của ba nghìn bảy trăm người có huyết mạch số không này.
- Bệ hạ, họ Xung đang âm thầm nịnh nọt đế quốc Đại Viêm, họ Tiết chẳng phải sao? Mối quan hệ củaYến Nan Phi cùng núi Phù Đồ không phải mật thiết tầm thường, mà trong việc tiêu diệt Khương Ly bệ hạ núi Phù Đồ đóng vai nhân vật trọng yếu. Khương Ly bệ hạ huỷ diệt, sau đó núi Phù Đồ cũng là kẻ thu lợi lớn nhất, quan hệ núi Phù Đồ cùng đế quốc Đại Viêm cũng cực kỳ mật thiết.
- Cho nên, Thái tử cùng Tam vương tử Ninh Kỳ của ngài, đều đã không kịp chờ đợi mà cấu kết cùng đế quốc Đại Viêm.
- Mặc kệ ai trong hai vị vương tử này lên ngôi, địa vị của Việt quốc trong tương lai đều rất khó nói. Chỉ có Ninh Chính điện hạ, trong mắt của điện hạ chỉ có Việt quốc, hơn nữa không sợ hãi chút nào, tràn đầy ý chí tan xương nát thịt.
Ninh Nguyên Hiến tỉnh táo lại, cầm lấy ấm trà, rót trà vào trong ly của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng tiếp tục nói:
- Sau khi đế quốc Đại Viêm diệt Khương Ly bệ hạ, vốn muốn nhất cổ tác khí (*) đi tiêu diệt các nước thiên hạ, thống nhất thế giới phương đông. Nhưng là cả thế giới phương đông quá lớn, tung hoành nghìn dặm. Hơn nữa bên trong của đế quốc Đại Viêm cũng rắc rối khó gỡ, muốn diệt bên ngoài trước tiên phải bên trong yên ổn! Cho nên đế quốc Đại Viêm mở ra tân chính, tiếp tục tiêu diệt uy của Khương Ly bệ hạ quét ngang quý tộc lâu đời xây dựng chế độ quân chủ tập quyền triệt để. Trải qua thời gian mười mấy năm, tân chính đế quốc Đại Viêm đã gần hoàn thành.
(*) một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm
- Mà một khi đế quốc Đại Viêm hoàn thành quân chủ tập quyền triệt để, kế tiếp sẽ phải chiếm đoạt các nước xung quanh.
- Dĩ nhiên, thần có một câu thật lòng, hoàng đế của đế quốc Đại Viêm hiện nay là nhất đại hùng chủ (*) hiếm có. Người như vậy thống nhất thiên hạ cũng không có gì không tốt, thế nhưng ông ta phong toả văn minh, làm cho dân trí ngu muội dốt nát, dường như muốn áp chế toàn bộ thế giới ở phương diện văn minh cấp thấp, điều này làm cho thần chẳng hề ưa ông ta chút nào.
(*) vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất
Nhưng mà hoàng đế bệ hạ nghĩ như thế nào hoàn toàn không có quan hệ gì với Thẩm Lãng, ông ta không quan tâm thiên hạ vạn dân, cũng sẽ không quan tâm văn minh có tiên tiến hay chẳng, có phải tiến lên thụt lùi hay không.
Thế nhưng, vị hoàng đế chí cao vô thượng này hình như nhìn Thẩm Lãng có chút khó chịu.
Mặc dù ở trong mắt hoàng đế bệ hạ, Thẩm Lãng hoàn toàn là một tiểu nhân vật không quan trọng. Nhưng từ một chút chi tiết trong đó, Thẩm Lãng vẫn nhìn ra được thái độ của đế quốc Đại Viêm đối với hắn, vô cùng không hữu hảo.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Như lời ngươi nói, vậy Việt quốc của ta chẳng phải là vô cùng nguy hiểm?
Thẩm Lãng lắc đầu nói:
- Là rất nguy hiểm, đế quốc Đại Viêm một khi muốn chiếm đoạt thiên hạ, các nước sẽ không khoanh tay chịu trói. Đứng mũi chịu sào không phải chúng ta, bởi vì Việt quốc chúng ta cuối cùng không có cùng tiếp giáp nhiều với đế quốc Đại Viêm, cần nhất lo lắng ngược lại là nước Ngô. Hơn nữa hoàng đế bệ hạ đã tại vị bốn mươi mấy năm, năm nay đã bảy mươi ba tuổi! Việc cấp bách nhất với toàn bộ đế quốc là thuận lợi chuyển tiếp ngôi vị hoàng đế thuận lợi mà không phải thống nhất thiên hạ. Cho nên chúng ta chí ít còn có mười năm, ứng đối với chuyện đế quốc Đại Viêm mở rộng!
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Nếu như ngươi đã rõ ràng như thế, vậy tại sao còn phải từ quan về nhà? Vì không ở lại tới phụ tá Ninh Chính, nó căn bản là không thể rời bỏ ngươi.
- Không... - Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ ngài sai rồi, thần kỳ thực sẽ không phụ tá người nào! Thần chỉ biết oán kẻ khác, chỉ biết diệt địch!
Như thế thật.
Cho đến bây giờ, Thẩm Lãng đều là oán trời oán đất oán không khí.
Đối với chính vụ, hắn hoàn toàn chẳng mó đến.
Thậm chí đối với quân vụ cũng không thèm đụng.
- Hơn nữa Ninh Chính điện hạ kỳ thực cũng không quá cần người khác phụ tá, năng lực cá nhân của điện hạ mạnh phi thường. - Thẩm Lãng nói:
- Có thể điện hạ không phải là người thông minh nhất, nhưng tuyệt đối kiên định nhất, rất có kiên nhẫn, nước chảy đá mòn, mài sắt nên kim, những câu nói đó đúng là để miêu tả điện ah5..
- Quan trọng nhất là, nếu như thần vẫn ở lại kinh đô, mâu thuẫn ngài cùng họ Chúc sẽ hoàn toàn trở nên gay gắt, mâu thuẫn ngài cùng đế quốc Đại Viêm cũng sẽ trở nên gay gắt, chuyện này đối với chiến cuộc kế tiếp đặc biệt bất lợi.
- Ở trong mắt thiên hạ, Ninh Chính điện hạ hoàn toàn là dựa vào thần mà quật khởi. Chỉ cần thần vừa đi, vậy ở trong mắt thiên hạ, Ninh Chính điện hạ gần như coi như là tranh ngôi thất bại, ở trong mắt Thái tử cùng Tam vương tử, điện hạ cũng mất đi uy hiếp.
- Gần đây Ninh Chính điện hạ đã quá chói mắt, lấy được chỗ tốt quá nhiều, điện hạ cần giấu tài, củng cố thành quả thắng lợi lúc trước!
- Hơn nữa lúc trước thần cũng đã nói, mục tiêu hàng đầu để thần giúp đỡ Ninh Chính điện hạ tranh ngôi chính là thu được sự tán đồng của ngài, mà lúc này về điểm này cũng thành công một nửa. Kế tiếp thần sẽ ra đi, ngài cũng càng thêm có thể thấy rõ ràng năng lực Ninh Chính điện hạ, nhìn xem điện hạ có gượng dậy nổi không sau khi thần đi? Hay lại càng xuất sắc?
- Hơn nữa một khi thần ra đi, mối quan hệ của ngài cùng họ Chúc, ngài cùng đế quốc Đại Viêm, thậm chí ngài cùng quần thần cũng có thể được hòa hoãn rất nhiều. Khi có đại chiến, chuyện này đối với ngài vô cùng trọng yếu.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ý của ngươi là ta sẽ thỏa hiệp một lần?
- Đúng! - Thẩm Lãng nói:
- Hơn nữa phải thỏa hiệp tương đối triệt để, phải cho thần ra đi một cách thật thảm, một loại ra đi gần như lưu vong vậy. Để hội Ẩn Nguyên thoải mái, Thái tử thoải mái, quần thần thoải mái! Lúc này có thể liền cần Công tước Biện Tiêu phối hợp, lúc đầu Biện phi thích hợp hơn, thế nhưng Biện phi quá dịu dàng, không làm được vai xấu thế này.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Vậy ngươi lúc nào thì trở về?
Thẩm Lãng nói:
- Mấy tháng sau!
Ninh Nguyên Hiến trầm mặc chốc lát nói:
- Ngươi... với chiến cuộc phía nam đặc biệt bi quan? Ngươi cảm thấy Việt quốc thất bại?
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, lúc trước Việt quốc chúng ta cùng tộc Sa Man đại chiến vô số lần, ngài với tộc Sa Man cần phải có ấn tượng vô cùng sâu sắc, ngài cảm thấy thế nào?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Giống như mỗi người cũng như bị thần kinh, loại tâm thần không sợ chết ấy.
- Đúng rồi! - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Tộc Sa Man so với Khương quốc còn dữ dằn hơn, mấy trăm năm qua đều chiến đấu, hơn nữa phần lớn thời điểm cũng là nội chiến tộc Sa Man. Mỗi một lần Việt quốc chúng ta cùng tộc Sa Man đại chiến, cũng là lấy nhiều đánh ít, hơn nữa đều lợi dụng nước Nam Ẩu làm bia đỡ đạn, nhưng thực sự sức chiến đấu chúng ta không bằng tộc Sa Man, nhất là càng vào rừng nhiệt đới phía nam. Ta đã thấy rất nhiều võ sĩ tộc Sa Man, ví như có một nhánh lính đánh thuê tinh nhuệ dưới trướng vua Khương Arunana, toàn bộ là võ sĩ tộc Sa Man. Đấu nô mạnh nhất từ các nước Tây Vực cũng đều là xuất phát từ tộc Sa Man. Sức chiến đấu của chủng tộc này đặc biệt anh dũng, chỉ bất quá vẫn không có thống nhất, như là năm bè bảy mảng. Mà hôm nay vua Căng muốn thống nhất toàn bộ tộc Sa Man, ngưng tụ sức chiến đấu bưu hãn này thành một chiến đao, cộng thêm có Đại Kiếp Tự cùng các nước Tây Vực hỗ trợ, mặc dù Việt quốc chúng ta ở chiến trường nước Nam Ẩu có mười mấy vạn đại quân, nhưng ta đối với cục diện chiến đấu vẫn là vô cùng bi quan.
Ninh Nguyên Hiến đi tới bản đồ trước mặt.
Phát hiện địa bàn tộc Sa Man bị Thẩm Lãng vẽ viết rất nhiều chỗ.
Thẩm Lãng lại nói:
- Thần đã đến Khương quốc vài lần, ngài không biết vua Căng ở trong lòng các nước Tây Vực, ở võ sĩ tộc Sa Man, thậm chí ở võ sĩ Khương quốc là anh minh thần võ cỡ nào, quả thực như người từ trên trời giáng xuống, được cái gọi là tộc Sa Man coi là anh hùng lớn nhất. Ưng Dương đã từng nói cho thần biết, mặc dù hắn thuần phục với nữ vương Arunana, nhưng rất nhiều võ sĩ tộc Sa Man dưới trướng hắn đều muốn muốn đi đầu nhập vào vua Căng. Vua Căng hôm nay đã trở thành hy vọng toàn bộ tộc Sa Man, có lực ngưng tụ đáng sợ.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Vậy ngươi cảm thấy người này liền không thể chiến thắng à?
Thẩm Lãng nói:
- Tác chiến ở rừng rậm phía nam của tộc Sa Man, quân đội nhiều không bằng tinh! Cho nên thần muốn luyện một nhánh quân Niết Bàn hoàn toàn thích hợp tác chiến ở vùng núi, loại quân đội siêu cấp thần xạ thủ. Lần này thần từ quan về nhà, một là vì né tránh phong mang đế quốc Đại Viêm cùng hội Ẩn Nguyên, hai là vì hòa hoãn mâu thuẫn giữa ngài cùng họ Chúc, ba là vì để tránh cho để Ngũ vương tử Ninh Chính biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Còn có nguyên nhân trọng yếu nhất, thần cần đầy đủ thời gian cùng tinh lực đi chuẩn bị đối phó vua Căng, đây là kẻ địch mạnh nhất của thần từ trước tới nay/
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ngươi là muốn để cục diện trở lại quỹ đạo, để Thái tử một lần nữa cùng đấu với Ninh Kỳ, mà Ninh Chính thì an tĩnh ở kinh đô trưởng thành.
- Đúng! - Thẩm Lãng nói:
- Cho nên trước khi đi, thần có mấy kiến nghị.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ngươi nói!
Thẩm Lãng nói:
- Thứ nhất, sau khi thần chán nản rời khỏi kinh đô, ngài sẽ ra sức nâng cao địa vị của Tam vương tử Ninh Kỳ địa vị, trực tiếp giao hành tỉnh Thiên Bắc cho Tam vương tử, sắc phong Tam vương tử là Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc. Triệu hồi Tiết Triệt về nước, để ông ta đảm nhiệm Thiên Việt Trung đô đốc.
Quốc quân nghe không khỏi kinh ngạc.
Chuyện thứ nhất này, thế lực Tam vương tử Ninh Kỳ liền tăng vọt.
Phía bắc hành tỉnh Thiên Tây, hành tỉnh Thiên Bắc, thành Thiên Việt, ba chỗ tất cả thuộc về Ninh Kỳ, thiên hạ tổng cộng năm đô đốc, phe Tam vương tử chiếm ba cái.
Phe Thái tử, miễn cưỡng chỉ có một hành tỉnh Thiên Nam, vị trí Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây này đến bây giờ đều còn chưa có quyết định.
Chuyện thứ nhất này, Thái tử cùng Tam vương tử bởi vì Thẩm Lãng mà có kết minh ngắn ngủi, trong nháy mắt sẽ vỡ tan.
Thẩm Lãng nói:
- Kể từ đó, phe Thái tử lại muốn tới van xin ngài, thậm chí Chúc Hoằng Chủ sẽ lại một lần nữa hướng ngài thỏa hiệp! Cuối cùng chức Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây phe Thái tử nhất định phải được, còn cần ngài sắc phong. Hơn nữa ta và Ninh Chính điện hạ lúc này là kẻ thù chung thiên hạ quần thần, chỉ cần sự ân sủng của ngài rời xa chúng ta, ngài lập tức liền sẽ trở thành trọng tài cao cao tại. Bởi vì quần thần có hỗ trợ Ninh Kỳ, có hỗ trợ Ninh Dực, duy chỉ có không có hỗ trợ Ninh Chính điện hạ.
- Tóm lại lúc thần không ở kinh đô, thái độ bệ hạ sẽ xa lánh Ninh Chính điện hạ, yên tâm điện hạ nhất định gánh được. Ngài ra sức ân sủng Tam vương tử Ninh Kỳ, mà lúc này lòng của Thái tử sẽ nóng như lửa đốt, Thái tử sẽ trăm phương nghìn kế mà nghĩ biện pháp bù đắp lại cục diện, ở mặt thanh thế triệt để chiến thắng Ninh Kỳ. Mà chiến trường nước Nam Ẩu liền trở thành lựa chọn tốt nhất của Thái tử, cuối cùng năm đó ngài chính là dựa vào đánh thắng đại chiến Ngô Việt mà thanh thế kinh thiên, nhất cử đánh bại Ninh Nguyên Vũ lên ngôi làm vua, Thái tử Ninh Dực chắc chắn muốn sao chép kỳ tích của ngài.
Nếu như Thẩm Lãng không có đoán sai, gia tộc họ Chúc nhất định sẽ ở chiến trường nước Nam Ẩu đầu nhập vô số tài nguyên, thậm chí công chúa Ninh Hàn cũng sẽ nghĩ biện pháp tương trợ. Ngay khi chiến cuộc nước Nam Ẩu thuận lợi nhất, Thái tử Ninh Dực nhất định sẽ nghĩ biện pháp xuôi nam, chiếm lấy thành quả thắng lợi cuộc chiến nước Nam Ẩu.
Tức khắc, Ninh Nguyên Hiến run lên nói:
- Nếu như chiến bại, Ninh Dực sẽ chết sao?
Cha con dầu cho xa cách đến đâu, Ninh Dực cũng cuối cùng con trai ruột của ông.
- Sẽ không. - Thẩm Lãng nói:
- Vua Căng xảo quyệt vô song, hắn không có khả năng tổn thương Ninh Dực.
Ninh Nguyên Hiến tin tưởng ánh mắt Thẩm Lãng.
Thế nhưng ở sâu trong nội tâm, ông vẫn cảm thấy chiến trường nước Nam Ẩu chưa chắc sẽ thua.
Bởi vì kế tiếp tổng binh lực Việt quốc ở nước Nam Ẩu sẽ vượt qua mười ba vạn to lớn, đồng thời mấy thành thị chính của nước Nam Ẩu đều ở trong tay của Chúc Lâm cùng Ninh La.
Mấu chốt nhất là vua Căng từ nhỏ lớn lên dưới mắt của ông, làm hạy nhân, vận mệnh của vua Căng hoàn toàn nắm giữ ở trong tay của ông, cho nên thoạt nhìn ghã càng giống như là một kẻ yếu.
Thẩm Lãng luôn mồm vua Căng lợi hại dường nào, thậm chí trong tình báo của Hắc Thủy Đài cũng nhắc đến rất nhiều.
Thế nhưng... con người có ấn tượng quá sâu sắc.
Ở trong lòng Ninh Nguyên Hiến, vua Căng chính là kẻ yếu.
Hơn nữa trong lòng Ninh Nguyên Hiến cũng đặc biệt phức tạp.
Ông đương nhiên hy vọng trận đại chiến này Việt quốc sẽ thắng.
Nếu như muốn cho Việt quốc chiến bại lấy tư cách mai táng danh dự của Thái tử, đổi lấy Thẩm Lãng cùng Ninh Chính quật khởi, đổi lấy Thẩm Lãng ngăn cơn sóng dữ?
Ninh Nguyên Hiến về tình cảm cũng không tiếp thụ được.
Cho nên ở một trận chiến nước Nam Ẩu này, Ninh Nguyên Hiến nhất định sẽ dốc hết toàn lực đạt được thắng lợi.
Thế nhưng, ông lại cực kỳ khát vọng Thẩm Lãng trở về.
- Thẩm Lãng ngươi cũng nghĩ xong, ngươi đi lần này, nếu như cục diện không như ngươi đã tính, vậy Thái tử liền như mặt trời ban trưa. Ninh Chính tranh ngôi sẽ không có chút khả năng nào nữa, mà ngươi cũng hoàn toàn không có hy vọng tái nhậm chức. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ngươi nhất định phải đi à?
Thẩm Lãng gật đầu.
Ninh Nguyên Hiến nhìn Thẩm Lãng một cái thật sâu.
Người này giống ai vậy?
Linh hồn hóng đãng bất kham, thiên mã hành không đến cỡ nào thật sự có chút quen mắt.
Thật sự ghen tị với hắn.
Ninh Nguyên Hiến lúc này lại một lần nữa suy nghĩ sâu xa, bản thân vì sao thích Thẩm Lãng như vậy.
Lúc này ông đã hiểu rõ hơn.
Từ trong tiềm thức, Ninh Nguyên Hiến cũng vô cùng khát vọng có thể sống được tiêu sái sảng khoái giống như Thẩm Lãng.
Muốn diệt người nào liền diệt người đó.
Loại chuyện khủng khiếp như san bằng tổng bộ hội Ẩn Nguyên cũng dám làm ra.
Quá sảng khoái.
Đây rõ ràng chính là lý tưởng của chính Ninh Nguyên Hiến.
- Vậy được, như ngươi mong muốn! - Ninh Nguyên Hiến nói.
Thẩm Lãng chắp tay lạy xuống nói:
- Bệ hạ, bảo trọng!
Ninh Nguyên Hiến vốn cũng rất muốn nói Thẩm Lãng nhà ngươi cũng bảo trọng.
Thế nhưng...
Tên khốn kiếp này bảo trọng cái rắm.
Vĩnh viễn chỉ có phần hắn đi hại người khác thôi.
- Tạm biệt!
Ninh Nguyên Hiến nói, sau đó rời khỏi thư phòng Thẩm lãng g, trở về hoàng cung.
Lúc này đây cáo biệt, có thể phải mất thời gian rất mới có thể gặp lại sau.
Nếu như gặp lại một lần nữa.
Vậy đại biểu thế cục tất cả như là Thẩm Lãng tính toán.
Lúc đó cục diện của Việt quốc đã trời long đất lở, tình thế cực kỳ nguy hiểm.
......
Ngày kế!
Chuyện quốc quân đi gặp mà Chúc Hoằng Chủ không cho khách vào nhà vẫn được truyền ra ngoài.
Tất cả mọi người ngừng thở.
Quân vương cùng Tể tướng, coi như là rạn nứt?
Ngay sau đó, đế quốc Đại Viêm cùng tổng bộ hội Ẩn Nguyên Viêm Kinh có thái độ càng ngày càng cứng rắn.
Thậm chí Liêm thân vương của đế quốc đã canh chừng, nếu Việt quốc kiên trì quỵt nợ không trả thì vậy đế quốc có thể sẽ áp dụng lệnh trừng phạt nhất định với Việt quốc.
Cái gọi là trừng phạt, kể cả chính trị và mua bán.
Một khi ý chỉ của đế quốc Đại Viêm xuống, tất cả các nước xung quanh đều ngừng mua bán với Việt quốc.
Kết quả kia cũng là phi thường trí mạng.
Quốc quân tạm thời không có tiếng nói.
Hai ngày sau!
Công tước Biện Tiêu nổi giận đùng đùng xuôi nam.
Ông ta vốn chưa từng trở mặt bao giờ, trực tiếp ở trong thư phòng quốc quân gầm lên.
Dựa vào cái gì?
Thẩm Lãng dựa vào cái gì trực tiếp giết người họ Biện chúng ta?
Lẽ nào hắn không thể bắt Biện Thấm giao cho Biện phi à?
Đây là coi khinh Biện Tiêu ta sao?
Công tước Biện Tiêu sau khi từ hoàng cung rời khỏi, trực tiếp vọt tới phủ Hầu tước Trường Bình.
Chợt rút ra huyền thiết trọng kiếm, chém cổng phủ Hầu tước thành phấn vụn!
Tiếp đó, ông ta nửa khắc cũng không có dừng lại, rời khỏi kinh đô, trở về Diễm Châu.
Giống như ông ta lúc này đây tới kinh đô, cũng chỉ là phát tiết một chút thịnh nộ với Thẩm Lãng.
Công tước Biện Tiêu tỏ thái độ, dường như là một cọng rơm cuối cùng áp đảo lạc đà.
Quốc quân cuối cùng truyền xuống ý chỉ, trách mắng Thẩm Lãng, hạ lệnh hắn phải đóng cửa hối lỗi.
Ngay sau đó, lại ngay cả hạ ba đạo ý chỉ vấn tội.
Tội đầu tiên, ở hành tỉnh Thiên Tây xem mạng người như cỏ rác, khiến lê dân gặp nạn, đồng thời một mình chém giết Trung đô đốc Lương Vĩnh Niên, đại nghịch bất đạo.
Tội thứ hai, chém giết Tham tướng phủ Đề đốc Thiên Việt ở cổng Huyền Vũ tương đương mưu phản.
Tội thứ ba, làm bẩn trong sạch Tam công chúa Ninh Diễm.
Ba tội, sau đó quốc quân hạ lệnh trục xuất Thẩm Lãng khỏi phủ Đề đốc Thiên Việt, trở lại về phế tích biệt viện họ Kim.
Võ sĩ Hắc Thủy Đài, bao vây xung quanh biệt viện họ Kim.
Bây giờ thế này, hoàn toàn là muốn bỏ tù Thẩm Lãng.
Đúng ngay tại lúc này.
Huyền Vũ Hầu Kim Trác dâng lên tấu chương, tỏ ý thái độ hết sức cường ngạnh.
Điều này làm cho quốc quân ở trên triều đình giận tím mặt, tức điên ý đồ mưu phản của Kim Trác.
Chuyệ này chẳng những không để cho quốc quân thỏa hiệp, ngược lại hạ chỉ cao thủ Hắc Thủy Đài tiến vào biệt viện họ Kim, triệt để giam lỏng Thẩm Lãng.
Đúng ngay tại lúc này, nữ vương Khương quốc Arunana bắt đầu trục xuất sứ thần Việt quốc.
Thái độ của nữ vương bệ hạ này đặc biệt rõ ràng.
Nếu như Việt quốc dám can đảm bắt Thẩm Lãng, Khương quốc trực tiếp cùng Việt quốc rạn nứt.
Quốc quân giận dữ.
Ở trên triều đình cười nhạt trào phúng, năm đó Tô Nan lũng đoạn ngoại giao Khương quốc, uy hiếp Việt quốc.
Hôm nay Thẩm Lãng chỉ có hơn chứ không kém.
Tức khắc, toàn bộ triều đình thần tử đều phụ họa.
Quốc quân lại một lần nữa hưởng thụ mùi vị quần thần nhất hô bách ứng.
Hơn nữa quần thần chủ động tấu lên, Việt quốc của ta sắp cùng vua Căng tiến hành quyết chiến, cho nên lúc này tuyệt đối không thể làm tức giận Khương quốc.
Thẩm Lãng là một nhân vật bé nhỏ không đáng kể, bỏ qua cho một mạng thì tạm tha một mạng đi.
Quốc quân tức giận đến toàn thân run.
Tiếp đó hạ chỉ cướp đoạt tất cả công danh, tất cả chức quan của Thẩm Lãng, cách chức làm thứ dân.
Thậm chí còn có nghe đồn quốc quân sẽ đối Ninh Chính động thủ.
Thế nhưng Biện phi lấy cái chết chống lại, cuối cùng giữ được tước vị cùng chức quan của Ninh Chính.
...
Lê Chuẩn công công đi phế tích biệt viện họ Kim tả tơi tuyên chỉ!
- Cướp đoạt tất cả công danh, tất cả chức quan của Thẩm Lãng, lập tức trục xuất kinh đô, đi đày hai nghìn dặm, vĩnh viễn không thu nhận, khâm thử!
- Thẩm Lãng, ý chỉ bệ hạ đã nói rất rõ ràng, ngươi lập tức rời khỏi kinh đô, nửa khắc đều không cho phép dừng lại.
- Hơn nữa, bất luận kẻ nào đều không được đưa tiễn, không thể đi cổng chính, phải đi cửa sau rời khỏi!
Sau khi ý chỉ hạ xuống!
Thẩm Lãng mang theo một số ít người Kim Mộc Thông, Băng Nhi, con gái nhỏ, vợ chồng Kiếm vương Lý Thiên Thu, Đường Viêm mê võ v.v… chật vật rời khỏi kinh đô.
Thê lương vô cùng!
Suốt hơn một năm qua, Thẩm Lãng ở kinh đô có quốc quân nuông chiều cùng tín nhiệm, hoàn toàn là hô phong hoán vũ, bướng bỉnh vô cùng. Mỗi một lần đều trùng trùng điệp điệp, động hơn mấy trăm ngàn người theo. Uy phong lẫm lẫm, ương ngạnh không ai bì.
Hơn nữa mặc dù chỉ là một tiểu quan lục phẩm, nhưng mỗi một lần đều nghênh ngang ở giữa đường lớn Huyền Vũ, phi ở giữa đường Chu Tước.
Hiện tại thế nào?
Chỉ có thể mang theo hai mươi mấy người, cùng đi một chỗ với đám dân chúng, ảo nào rời khỏi cổng vòm.
Điệu bộ chật vật cỡ này hoàn toàn như là chó chết chủ!
Mọi người nhìn vào, đều phỉ nhổ.
Thứ lộng thần như Thẩm Lãng, hưng cũng ở chỗ này mà vong cũng ở chỗ này thôi!
Lúc trước oai phong tám hướng, mà bây giờ thê thảm không thể tả, rõ ràng tạo hóa trêu người.
...
Thẩm Lãng rời khỏi kinh đô, tất cả kết thúc!
Kinh đô tất cả, tiến vào quỹ đạo!
Diễm Châu, phủ Công tước Uy Vũ.
Biện Tiêu cùng Trương Xung đang đang đánh cờ!
- Xung công, lúc trước ta nửa điểm không coi trọng Ninh Chính, cũng căn bản không nghĩ đến chuyện hỗ trợ Ninh Chính, cũng chẳng quen nhìn Thẩm Lãng chỗ nào. - Biện Tiêu nói:
- Thậm chí nhìn hắn chỗ nào cũng đều chán ghét.
Trương Xung nói:
- Bây giờ như thế nào đây?
Biện Tiêu nói:
- Người này vô cùng giỏi, đặc biệt giỏi. Nếu đứa bé Ninh Chính này có tiền đồ, tương lai ta có thể ủng hộ nó.
Trương Xung cười nói:
- Chúng ta!
Biện Tiêu cười to nói:
- Đúng, chúng ta! Chúng ta mới thật sự là cùng chung chí hướng, mà không phải là đảng phải cấu kết về lợi ích!
...
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Hôm qua đi đám giỗ ba rồi lên, có lẽ trời quá nóng và gặp đủ thứ dị ứng dưới quê (mèo bị dị ứng nhang và gia cầm) nên lúc lên Sài Gòn lại lăn đùng ra bệnh. Đến khi dậy do ngủ sai tư thế hay sao mà tay phải đau nhừ, đến tối mới đỡ. Xin lỗi mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.