Sự Quyến Rũ Của Bóng Đêm

Chương 70: Chiếc váy cũ kỹ được cất giữ




Một tiếng cạch vang lên, bà thợ may đẩy cửa vào. Bà nhặt chiếc đèn lồng ở dưới đất lên. Khi bước vào phòng, bà thắp những chiếc đèn lồng khác, căn phòng bỗng sáng như ban ngày.
"Lúc bắt đầu làm thợ may, tôi đã thiết kế nhiều mẫu váy cho các quý bà, quý cô thuộc tầng lớp thượng lưu. Có lẽ tôi sẽ tìm được một bộ tử tế cho cô."
Thợ may nói thêm:
"Nhưng sau hôm đó cô phải gửi lại đấy."
Eve nghe thấy thế thì tròn mắt, cô vội cúi thấp đầu:
"Cảm ơn rất nhiều, bà Russo. Tôi sẽ không quên lòng tốt của bà!"
Vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt bà thợ may không hề thay đổi, đôi bàn tay duyên dáng mảnh khảnh của bà mở từng chiếc rương đựng những bộ váy áo khác nhau. Trong khi tìm chiếc váy, Eve tò mò hỏi:
"Sao bà lại quyết định giúp tôi?"
Người phụ nữ này không có lý do gì để tặng váy cho cô, dù là váy cũ đi chăng nữa, vì bà sẽ chẳng thu được lợi ích gì từ cô cả. Trừ khi.. người phụ nữ đó định đưa cô đến đây để uống máu cô. Eve sợ hãi, tim lệch một nhịp.
"Tôi cũng từng không có một bộ đồ tử tế để mặc. Tôi xuất thân từ một gia đình nghèo, vốn không ở vùng này." Khi thợ may nói, Eve nhận ra giọng địa phương của bà.
"Gia đình cha mẹ tôi thuộc tầng lớp trung lưu, nhưng họ không đủ khả năng sống xa hoa như những kẻ giàu có khác. Một người phụ nữ tốt bụng đã tặng tôi một chiếc váy. Nó màu đào. Thế là tôi quyết định tự mở cửa hàng, tái sử dụng các chất liệu để làm ra những món hàng tốt hơn. Tôi hiểu cái cảm giác không có thứ mà những người khác đều có." Người phụ nữ giải thích.
"Gia đình của bà là ma cà rồng sao?" Eve hỏi, người phụ nữ gật đầu.
"Trông cô có vẻ ngạc nhiên nhỉ."

Người phụ nữ cười rồi lấy một chiếc váy màu nâu cam từ trong rương ra:
"Cô thử cái này trước đi, để tôi sẽ xem còn cái nào nữa không."
Eve cầm chiếc váy đi ra sau vách ngăn gỗ, đang lúc mặc nó, cô nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần.
"Nó có vừa không?" Thợ may hỏi. Bà vòng qua tấm ngăn gỗ nhìn Eve. Cô vẫn đang thay đồ.
Eve vội vàng che chiếc váy trước mình, người phụ nữ mở to mắt. Bà nói:
"Cô không cần ngại, tôi đã thấy qua nhiều cơ thể quý bà quý cô rồi, giờ nhìn nó cũng như mấy con ma-nơ-canh thôi. Tôi nghĩ chúng ta nên tìm một cái khác."
"Tôi thấy cái này ổn mà, bà Russo." Eve nói. Cô không kén chọn, cô chỉ cần một trang phục phù hợp để dự vũ hội thôi.
"Cô đánh giá thấp tôi quá đấy, cô gái." Thợ may quay lại nhìn Eve.
"Tôi chưa bao giờ để một khách hàng nào bước chân ra khỏi cửa hàng khi bản thân tôi không cảm thấy hài lòng. Vả lại, cô đừng đánh giá thấp vũ hội tổ chức tại dinh thự Moriarty như vậy."
Bà Russo lại mở một chiếc rương khác, lựa hết váy này đến váy kia, sau đó bà tìm thấy một chiếc váy màu lam nhạt. Bà khẽ lẩm bẩm:
"Sao mình có thể quên mất bộ này nhỉ."
Người phụ nữ vòng qua bên kia vách ngăn, đưa chiếc váy cho Eve mặc. Thoạt nhìn, đây có vẻ là một chiếc váy đơn giản, không có gì quá bắt mắt. Nhưng mặc lên lại khiến người ta cảm thấy thật thanh lịch, duyên dáng.
"Đây là bộ váy đẹp nhất tôi may cho một người phụ nữ, tiếc là cô ta đã qua đời vì bị người sói tấn công."
Người phụ nữ nói và đưa chiếc váy cho Eve thử.
"Người ta cho rằng đó là điềm gỡ nên tôi mới cất kỹ nó trong rương. Cô biết người ta nói gì không, bất hạnh của người này có thể là may mắn của người khác đấy."
Khi Eve mặc xong, cô đứng trước gương, thợ may xuất hiện bên cạnh cô. Eve thích thiết kế của chiếc váy, mặc dù phụ kiện của nó cần phải điều chỉnh một chút. (Truyện được dịch bởi Johanna và chỉ đăng tải trên dembuon.vn, mong các bạn ủng hộ)
"Trông lộng lẫy chưa kìa?" Bà Russo hỏi và cảm thấy ngưỡng mộ tác phẩm cách đây ba thập kỷ của bản thân.
"Để tôi xem cần thắt chặt ở đâu."
Trong lúc người phụ nữ đo, Eve chú ý đến dải ren màu hoa cà chạy dài từ dưới ngực đến phía sau lưng cô, sau khi được buộc, phần ren còn lại rủ xuống.
Eve ở đó thêm vài phút, chờ thợ may chỉnh sửa bộ váy màu lam nhạt. Bà đưa nó cho cô. Cô cúi thấp đầu và cảm ơn bà một lần nữa:
"Cảm ơn vì đã cho tôi mượn chiếc váy, bà Russo. Tôi không thể diễn tả được mình hạnh phúc đến thế nào."

Bà Russo nhẹ gật đầu, nói:
"Không có gì. Tôi sẽ gặp lại cô vào tuần sau, nhỉ?"
"Vâng, tôi sẽ trả lại chiếc váy sau khi vũ hội kết thúc." Eve đáp, cô nhìn người phụ nữ bước vào trong cửa hàng, còn mình ở bên ngoài cùng chiếc túi đựng váy của bà Russo và chiếc váy của cô Marceline.
Tiếng chuông tháp vang lên, Eve quay đầu nhìn về phía tòa tháp, đồng hồ đã điểm bảy giờ. Thấy mình vẫn còn nhiều thời gian, cô quyết định đi xem các cửa hàng giày.
Khi Eve bước đi, mắt cô nhìn vào tên các cửa hàng, cô khẽ nhẩm các tên ấy. Cô không thể ngăn mình nhìn chằm chằm vào các món đồ trưng bày sau bức tường kính của vài cửa hàng.
Rời mắt khỏi những cửa hàng đắt tiền, khi nhìn sang những cửa hàng khác, cô bắt gặp Vincent ở hướng đối diện. Cô còn chưa kịp chuyển đường, anh đã chú ý đến cô.
Vincent không đi một mình, anh ta đi cùng người đàn ông mà Eve đã gặp vào đêm người cá bị giết. Vincent nói gì đó với người đàn ông, người này cúi đầu và rời đi.
Khi hai người dần tiến gần nhau hơn, một nụ cười méo mó xuất hiện trên khuôn mặt nghiêm túc của Vincent. Càng gần anh, Eve lại tỏ vẻ hơi lạnh lùng. Nhưng ngạc nhiên thay, anh không dừng lại nói chuyện với cô, cứ thế lướt ngang qua cô.
Hửm?
Eve không nhận ra rằng mình đã nín thở. Cô tò mò, tự hỏi Vincent đã mỉm cười với ai. Cô quay lại và bắt gặp anh đang chào một cô gái có mái tóc nâu, còn hôn vào mu bàn tay cô ấy. Cô gái rất đẹp và dường như hai người họ có rất nhiều chuyện cần nói với nhau.
Eve tự nhủ, đó là điều hiển nhiên mà. Chẳng hiểu sao cô lại lo rằng anh sẽ làm phiền cô nữa.
Cô là một gia sư. Và ở một thị trấn như Thung lũng Hollow, những người như anh và cô không thể nào hợp nhau được.
Eve xoay người, tiếp tục nhìn qua các cửa hàng. Cô nhìn tận mười lăm phút. Những đôi giày đó quá đắt, cô không đủ khả năng chi trả, nhưng cô chỉ nhìn những đôi giày thôi, không nhìn giá. Dù vài bảo vệ và chủ cửa hàng có thái độ khó chịu với cô, nhưng họ càng trừng mắt nhìn cô khiến cô càng không dám di chuyển.
Khi cô đứng trước cửa hàng giày cuối cùng và có lẽ là đắt nhất ở đây, Vincent đút hai tay vào túi quần, bước đến chỗ cô:
"Cô định bỏ việc gia sư để làm bảo vệ cho cửa hàng à?"

Anh tinh tế dời tầm mắt sang tay cô rồi quay lại nhìn vào mắt cô.
Eve quay sang anh, nhận ra anh chỉ có một mình. Cô thấy một vài người đi đường nhìn hai người họ.
Cô nói:
"Tôi chỉ ngắm mấy đôi giày thôi."
"Ánh mắt của cô đã nói thay cô rồi. Ngắm cách nhã nhặn chút đi, không thôi người ta sẽ tưởng nhầm cô định trộm đồ đó." Vincent nói, anh liếc sang người bảo vệ đang để mắt đến Eve.
"Tôi biết mà." Eve nở một nụ cười cay đắng, đáp.
Vincent dùng ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm Eve rồi ra lệnh:
"Vào đi."
"Gì cơ?"
"Rõ ràng là cô đang cần một đôi giày mà, tôi cũng không muốn gia sư của em gái mình trở thành trung tâm của những lời đàm tiếu."
Vincent nói bằng giọng điệu hiển nhiên.
"Tiền giày sẽ trừ vào tiền lương của cô."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.