Bà thợ may không nói gì với Eve, bà quay người bước vào căn phòng phía sau cửa hàng. Ba phút sau, một nhân viên nam bước đến chỗ Eve và nói với cô:
"Thưa cô, cô được gọi."
Eve giật mình, hỏi anh:
"Tôi á?" Cô chỉ vào mình, nhân viên gật đầu. Cô quay lại nhìn cô Rosetta, cô ta đang bận thảo luận với một nhân viên khác về loại vải mình muốn may và về mẫu thiết kế của chiếc váy.
Thấy cô gái đang bận, Eve bèn đi theo nhân viên. Anh ta dẫn cô vào phòng phía sau. Những chiếc đèn lồng được thắp lên và treo trên tường dù hành lang và các phòng khác vẫn còn đủ ánh sáng.
"Bà Russo, bà muốn gặp tôi sao?" Eve cần chắc rằng nhân viên này đã tìm đúng người, thợ may quay lại nhìn cô bằng đôi mắt sắc lẹm như trước.
"Phải, là tôi. Cô đang tìm một chiếc váy rẻ tiền à?" Bà thợ may xác nhận.
"Đúng vậy." Eve gật đầu.
"Cô gái, cô nên biết rằng không có gì là" rẻ "cả. Không chỉ ở cửa hàng này thôi, mà toàn bộ cửa hàng ở Thung lũng Hollow đều như vậy. Nói cách khác, ở thị trấn này, nếu cô có dưới năm đồng tiền vàng thì sẽ chẳng mua nổi một ly nước trái cây tử tế đâu. Tôi phải khen ngợi sự dũng cảm của cô khi dám bước vào cửa hàng và yêu cầu như thế." Bà thợ may nói, Eve nở một nụ cười xin lỗi.
"Xin thứ lỗi cho tôi nếu tôi vô tình xúc phạm bà." Eve nhớ lại, cô phải xem liệu mình có vừa với chiếc váy của cô Marceline hay không đã, nhưng có lẽ..
"Nếu tôi đổi một chiếc váy thì sao ạ? Biết đâu loại vải đó có thể giúp ích cho bà?"
Bà thợ may đang nhìn chằm chằm vào Eve bỗng bật cười lớn tiếng, các nhân viên khác đều quay sang nhìn bà chủ của mình. Người phụ nữ nói:
"Lâu lắm rồi tôi mới gặp được một người như cô đấy."
Eve cúi đầu nói:
"Tôi cũng không định đổi đâu, chỉ là tôi cần tham dự một buổi tiệc gấp."
"Thật không may làm sao."
Bà thợ may lẩm bẩm rồi nói:
"Cho tôi xem chiếc váy mà cô muốn đổi, nhớ là phải có giá trị nhé. Cứ mang nó đến đi rồi ta sẽ nói chuyện."
Dù bà thợ may không hứa sẽ giảm giá váy ở đây cho cô nhưng Eve rất biết ơn vì bà đã sẵn lòng xem chiếc váy kia. Sau khi thảo luận với nhân viên xong, cô Rosetta quay sang Eve:
"Cô có ưng ý chiếc váy nào không, Eve?"
"Chắc là tôi sẽ xem sau, cô Rosetta. Cô xong chưa?" Eve hỏi, cô Rosetta gật đầu.
"Tôi nghĩ là rồi." Cô gái đáp, đặt một chiếc túi nhung đỏ lên bàn cho bà thợ may. Cô ta nói với người phụ nữ:
"Trong đây là mười lăm đồng tiền vàng."
Bà thợ may rất vui khi được giao dịch con gái của một Hầu tước, bà lịch sự cúi đầu:
"Tôi sẽ chuẩn bị chiếc váy trong bốn mươi tám giờ tới."
"Tuyệt vời." Cô Rosetta trả lời rồi bước ra ngoài cửa hàng.
Khi Eve đưa mắt nhìn thợ may, bà khẽ cúi chào, cô cũng làm như vậy rồi cô theo cô Rosetta ra khỏi cửa hàng.
Eve trở về nhà, cô vội đi vào phòng, lấy chiếc váy màu lam của cô Marceline. Thật ra cô cũng định lấy chiếc váy rách còn lại, nhưng Eugene đã cắt nó thành nhiều mảnh và dùng nó để lau chùi nhà cửa hay xe ngựa.
Eve đi chuyến thứ hai đến Thung lũng Hollow. Lúc này, bầu trời đã ngả tối, lượng người trên đường cũng đông đúc hơn. Quay lại cửa hàng, cô nhận thấy người bảo vệ đứng trước cửa đã không còn ở đó. Khi cô đẩy cửa ra, chiếc chuông phía trên cửa kêu leng keng. Nhân viên cửa hàng cũng đã về, chỉ còn lại bà chủ thôi.
Bà thợ may Russo nhìn chiếc váy mà Eve mang đến rồi đặt lên bàn. Bà tháo kính ra, tặc lưỡi. Bà nói:
"Chiếc váy cô mang sắp rách rồi. Nếu nhìn kỹ, cô sẽ thấy các sợi chỉ đã bị bung ra. Chỉ cần mặc một khoảng thời gian thì nó sẽ rách."
Eve nhíu mày, bặm môi. Cô nói:
"Bà nghĩ chiếc váy này được bao lâu rồi?"
"Có lẽ không quá vài tháng. Ai đưa nó cho cô thế?" Bà thợ may vừa hỏi vừa bước đến một chiếc tủ. Bà mở tủ, lấy một cái chai và rót chất lỏng màu đỏ cam vào ly.
"Cô muốn uống không?" Bà mời.
Eve lắc đầu:
"Không, cảm ơn. Chị của cô chủ tôi gửi cho tôi."
"Ừm." Nữ ma cà rồng ngân nga, nhấp một ngụm. Chỉ cần nhìn qua, bà đã biết đây không phải là chiếc váy mà chị của cô chủ cô có thể mặc vì chất liệu của nó quá kém.
"Nếu cô nghe lời khuyên của tôi, thì đừng bao giờ mặc cái này."
Eve không định mặc nó, nhất là sau khi chiếc váy đầu tiên bị rách. Có lẽ cô phải dùng những chiếc váy mình có rồi.. Cô Marceline nói đúng, mọi người sẽ không chú ý đến trang phục của cô vì cô không phải là một vị khách quan trọng, cô chỉ là một gia sư thôi.
"Tôi không biết giới thượng lưu sẽ mời người ở thị trấn khác đến dự đấy." Lời lẽ lịch sự và tinh tế, nhưng vẫn chứa đầy ẩn ý.
Đơn giản là vì giới thượng lưu không mời những người có địa vị thấp hơn mình.
Eve trả lời: "Người tổ chức vũ hội là mẹ của đứa bé mà tôi làm gia sư cho."
Bà thợ may đã đưa ly lên môi, hạ nó xuống và hỏi:
"Nhà Moriarty."
"Bà biết họ sao?" Eve hỏi, nữ ma cà rồng cười lớn, rót toàn bộ chất lỏng vào miệng.
"Ai mà chẳng biết nhà Moriarty, nếu không biết họ thì là một sự xúc phạm đấy. Người ta đồn Hoàng đế đã phong họ từ Tử tước lên Công tước, nhưng họ từ chối. Ngoài ra, họ là ma cà rồng thuần chủng và một ít trong số đó xuất thân từ những gia đình có huyết thống rất mạnh. Họ chính là hoàng gia trong xã hội sinh vật bóng đêm."
Dường như nhà Moriarty có sức ảnh hưởng hơn cô nghĩ.
"Nhưng phải nói là tôi rất ngạc nhiên khi họ lại tuyển được một gia sư sau chuyện xảy ra lần trước." Bà thợ may nói, và nó gợi cho cô nhớ những gì cô Marceline đã nói vào tối nay.
"Nhiều lúc tôi cũng tự hỏi liệu mình có nên nghỉ việc không." Eve lẩm bẩm, bà thợ may cười.
"Một khi hiểu được thế nào là tự lập thì cô sẽ khó cưỡng lại lắm. Cô đang làm việc cho một gia đình có danh tiếng, và dù khó khăn đến đâu thì nó cũng có những quyền lợi nhất định."
Bà trả lời, giơ chiếc ly rỗng của mình lên rồi đặt xuống bàn.
"Tôi đã làm thợ may suốt bốn mươi tám năm qua và hiện vẫn tiếp tục. Tôi khá ngạc nhiên khi biết cô đang làm việc ở đó, chắc hẳn cô không biết câu chuyện xảy ra vài tháng trước nhỉ."
Eve lắc đầu:
"Tôi cô nghe về chuyện xảy ra với cô gia sư trước. Sao bà biết chuyện này?" Cô hỏi người phụ nữ.
"Tôi là thợ may, cô gái à. Những người phụ nữ vào đây thường rất lắm chuyện, có thể xem đó là nghề* của họ." Bà thợ may đáp.
(*Nguyên văn: "Pick more than a thing or two", có nghĩa là biết rất nhiều hoặc giỏi một vấn đề nào đó)
"Có tin đồn cô gia sư đã làm điều gì đó không thể tha thứ với cô bé và cậu chủ Vincent đã đẩy cô ấy xuống mồ."
"Không thể tha thứ?" Eve hỏi.
"Ừm. Thu thập thông tin chi tiết về các gia đình thượng lưu, bởi thế nên mới thu hút được mấy kẻ buôn chuyện."
Người phụ nữ nói:
"Theo tôi. Cô có thể để chiếc váy đó trên bàn."
Bà thợ may dẫn Eve đi qua một hành lang rồi họ đến trước một cánh cửa khác. Bà thợ may vừa mở khóa cửa bằng một chiếc chìa khóa lớn vừa nói:
"Tôi nghĩ cô không đủ khả năng mua váy và đầm được may cho khách hoặc hàng do tôi may. Nhưng tôi nghĩ có thể sẽ có thứ gì đó hữu ích cho cô."