Vừa quay đầu lại, cô ta ngửi thấy một mùi hương rất thơm, là mùi cá, nhìn thấy trong tay Dương Bách Xuyên bưng một tô canh cá lớn.
Cô ta nhịn không được hỏi: “Đây là canh cá gì mà thơm quá đi!”
Dương Bách Xuyên cười ha ha, tháo tạp dề ra và nói: “Quê chúng tôi có một loại cá gọi là cá Rồng hoang dã, nghe nói là mụ phù thủy già Từ Hi thái hậu kia sau khi ăn xong loại cá này đã ban cho nó cái tên là cá Rồng, nếm thử đi ~”
Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Ninh Kha rất muốn ăn thử.
Nửa tiếng đồng hồ, Ninh Kha cảm thấy thỏa mãn, một mình cô ta uống hết hơn phân nửa canh cá Rồng, thật sự rất ngon, tâm trạng cô ta rất tốt, thuận miệng nói với Dương Bách Xuyên: “Lần sau tôi muốn ăn tiếp, anh phải làm cho tôi.”
Dương Bách Xuyên vừa nghe cô ta nói vậy, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm, xem ra cô gái này đã bớt giận rồi, anh cười ha ha và nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần cô muốn uống tôi có thể làm cho cô bất cứ lúc nào.” Nói xong, anh lại hỏi: “Vậy... cô không tức giận nữa chứ?”
“Hừ, còn phải xem thái độ của anh rồi nói sau.”
Ninh Kha ra vẻ tức giận quay đầu lại.
Nhìn thấy bộ dáng tức giận của cô ta xoay lưng ra đằng sau, trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động, lập tức ôm lấy cô ta, Ninh Kha phản kháng như có như không mà đi vào phòng ngủ.
Ngay lập tức, trong phòng tràn ngập cảnh xuân, tất cả đều là âm thanh tuyệt vời ~
Lại một đêm trôi qua, Ninh Kha trong phòng ngủ quấn lên người Dương Bách Xuyên như bạch tuộc.
Mặt trời rọi qua cửa sổ chiếu vào mặt, hai người lần lượt tỉnh giấc.
Ninh Kha nhìn Dương Bách Xuyên, vẽ vòng vòng lên ngực anh: "Nếu anh dám phụ lòng em thì em sẽ bắn chết anh."
"Khụ khụ, không đâu không đâu." Dương Bách Xuyên cười gượng vài tiếng, liên tục đảm bảo. Với hiểu biết của anh về Ninh Kha thì cô nàng thật sự có thể làm ra chuyện này.
Nghĩ mà nhức đầu!
Sau một đêm phóng túng, giữa hai người không còn khoảng cách, Ninh Kha không còn giận dỗi Dương Bách Xuyên nữa.
Mà Dương Bách Xuyên cũng rất có thiện cảm với Ninh Kha. Anh nhớ lại tối qua cô nàng chủ động quả là cực phẩm, nhưng cuối cùng vẫn bị anh "đánh" tơi tả, treo cờ trắng đầu hàng.
Hai người đã làm ổ ở nhà ngày một đêm không đi ra ngoài, Ninh Kha cũng không về đồn cảnh sát, hôm nay thức dậy cô ta nhất định phải trở về báo tin.
Trước khi đi, Ninh Khả đỏ mặt hôn lên mặt Dương Bách Xuyên rồi mới cười khanh khách rời đi.
Dương Bách Xuyên vuốt v e gương mặt được cô ta hôn, cứ cười khúc khích mãi.
Sau khi rời giường, anh cho con chồn và Hầu Đậu Đậu ăn, tiếp đó chuẩn bị đến chợ bán dược liệu để bổ sung dược liệu vì trong không gian bình Càn Khôn không còn nhiều lắm.
Anh lái xe đến chợ bán dược liệu mua một lèo hơn hai mươi vạn dược liệu. Tin nhắn trong điện thoại thông báo số dư trong thẻ ngân hàng, không ngờ anh chỉ còn chưa đầy một trăm vạn.
Đây là lợi nhuận nhà họ Liễu gửi tới lần trước. Dương Bách Xuyên nhẩm tính thời gian thì thấy đan Trú Nhan cung cấp cho nhà họ Liễu không còn nhiều. Vốn dĩ anh định tiếp tục luyện chế rồi gửi sang bên ấy, vì mấy ngày trước Liễu Sơn Hải đã nhắn tin nói đan Trú Nhan không đủ, thúc giục đòi hàng.
Nhưng sau khi trở về anh bận tìm tranh cổ giúp Triệu Nam nên không có thời gian luyện chế.