Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 351:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giờ khắc này, trong lòng Ninh Kha đột nhiên hơi xúc động.  
“Anh ta vậy mà lại bỏ ra hai mươi vạn để mua quần áo cho mình ~”  
Cô ta ngơ ngác nhìn tờ hóa đơn tự lẩm bẩm, tuy rằng hai mươi vạn cũng chỉ con số không đáng kể với gia đình cô, nhưng vẫn cần phải lấy từ trong nhà.  
Từ nhỏ, Ninh Kha đã rất hiếu thắng vì nhà mình không thiếu tiền, nhưng cô ta lại thích tiêu tiền mình kiếm được, không thích đòi tiền của gia đình để tiêu.  
Bộ đồ lót đắt nhất trên người cô ta kể từ sau khi đi làm cũng chỉ hơn tám trăm đồng, còn là cô ta cắn răng mua.  
Còn bây giờ thì sao?  
Nhìn tờ hóa đơn cộng lại là hai mươi vạn, nội tâm của Ninh Kha có chút không thể bình tĩnh.  
Tuy rằng một người thích một người khác không thể dùng tiền để đo lường, nhưng ít nhất cũng có thể chứng minh chịu chi rất nhiều tiền vì cô ta, đó là điều mà cô ta quan tâm lúc này ~  
Nói không cảm động là giả, sâu trong nội tâm của Ninh Kha có chút dao động.  
“Tên khốn khiếp, có phải đang chuộc tội không đây?”  
Trong miệng cô ta lẩm bẩm mắng chửi, nhưng trên mặt đã có ý cười.  
Bất tri bất giác cô ta ngâm nga một khúc nhạc ngọt ngào, chọn một bộ đồ lót và một bộ quần áo ngoài áo rồi cầm lấy, Ninh Kha đi ra khỏi phòng ngủ.  
Không phát hiện Dương Bách Xuyên ở phòng khách thở ra một hơi, đi về phía phòng bếp.  
Nửa tiếng sau, Ninh Kha mặc quần áo Dương Bách Xuyên mua đi ra, trên mặt mang theo sự vui vẻ mà ngay cả bản thân cô ta cũng không biết.  
Vừa đi ra đã thấy Dương Bách Xuyên mặc tạp dề từ phòng bếp bưng hai đ ĩa thức ăn đi ra.  
Cảnh tượng này làm cho Ninh Kha có chút khó hiểu, không nghĩ tới Dương Bách Xuyên lại còn biết nấu cơm?  
Mà Dương Bách Xuyên thì nhìn thấy Ninh Kha tóc ướt sũng đi ra khỏi phòng tắm, trên người mặc một bộ váy dài màu trắng mà anh mua.  
Bản thân cô ta đã cao sẵn rồi, cao 1m71, mặc váy dài có thể khoe rõ từng đường nét xinh xắn trên vóc người của cô ta, váy nhìn qua rất vừa vặn.  
Dương Bách Xuyên nhìn Ninh Kha kìm lòng không được nuốt nước bọt, giờ khắc này, tóc Ninh Kha xõa ngang vai, làn da trắng nõn hồng hào, ánh mắt to tròn, hơn nữa lồ ng ngực nóng bỏng, đường cong hình chữ S... Thật sự là quá mê người, anh nhìn cô ta đến ngây ngẩn.  
Bị Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm, sắc mặt Ninh Kha đỏ lên, trong lòng lại rất ngọt ngào, cô gái kia không hy vọng được đàn ông thèm khát ư?  
Nhìn Dương Bách Xuyên, cô ta trừng mắt nói: “Nhìn cái gì đấy?”  
Lời nói đang trách tội nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng.  
“Chậc ~ quá đẹp!” Dương Bách Xuyên ngơ ngác nói, sau đó mới phản ứng lại, sợ tính tình Ninh Kha nóng nảy lại tức giận nữa, anh vội vàng nói: “À đúng rồi, cơm nước tôi vừa mới làm xong rồi, mau tới đây ăn cơm đi!”  
Dương Bách Xuyên liếc mắt nhìn qua, lại thấy trong mắt Ninh Kha cũng có chút buồn cười, anh mỉm cười đi tới, cô ta đúng là đã đói chết rồi, nhìn bên ngoài sắc trời đã hoàng hôn, lăn lộn cả ngày cũng chưa có ăn cơm.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.