Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 130: Đáng thương mà đáng ghét




Editor: Tiểu Ly Ly.
"Người loạn luân, nên trảm!"
"Chưởng môn thì như thế nào? Chưởng môn càng phải lấy thân làm gương, hôm nay làm ra chuyện không biết hổ thẹn như vậy, không chết không đủ để trả lại công bằng cho người tức giận!"
"Ta chỉ thấy những năm này vì sao Lục chưởng môn một khi bế quan chính là trăm năm, hôm nay nghĩ đến, sợ là bên trong lặng lẽ vụng trộm với Ma Nữ đi! Hắc hắc......"
"Đáng tiếc đáng tiếc, ban đầu thiếu niên nhanh nhẹn nổi danh trên tiên giới, hôm nay lại làm ra chuyện như thế."
“Xích Hỏa này ngược lại dung mạo tuyệt lệ, cũng khó trách Lục chưởng môn không buông bỏ được. Thời gian lúc hai người họ vẫn còn là sư đồ, khi đó chưa bị người phát hiện, cũng không biết làm bao nhiêu chuyện cẩu thả......"
"Lục chưởng môn là người chính trực, mặc dù yêu thượng đệ tử mình, vậy thì như thế nào? Chỉ là tạm thời hồ đồ, cần gì phải đưa hắn vào đài Tru Thần khiến cho hồn bay phách tán đấy. Tiên giới thật vô tình!"
"Hừ, nếu không có tiên quy bó buộc, người thế nhưng lại loạn luân, chẳng phải như ma quỷ Yêu Tinh khiến cho rối loạn quy tắc Tiên giới sao. Biết rõ không thể làm mà thôi, Lục Nhiên là tự mình làm bậy thì không thể sống được!"
"......"
Huyền Tề đứng ở bên cạnh Thiên Âm, thấy sắc mặt nàng dần dần mất đi huyết sắc, đôi môi khẽ run. Nhẹ nhàng đưa tay ấn lên trên vai nàng, truyền âm nói: "Thiên Thiên, nếu không thoải mái, chúng ta cũng không nhìn. Thật ra thì cũng không có gì đẹp mắt, không bằng ta và muội......"
"Không." Thân thể Thiên Âm lay động, quét mắt qua từng sắc mặt của mọi người ở sau lưng, trên mặt đều là khinh bỉ khinh thường thống hận miệt thị, giống như một thanh đao nhọn hung hăng cắm ở trong lòng nàng. Nàng ngước mắt nhìn về Trọng Hoa. Cho tới nay, nàng cho là mình cũng có thể giống như Xích Hỏa kiên định tín niệm như vậy, giống như một tòa hải đăng tinh xảo hoa lệ, không tiếng động phá vỡ một vết nứt.  
Lòng người, thay đổi thật là nhanh.
Mấy ngày trước đây, nàng xem sư phụ tắm rửa, lời thề phụ trách tới cùng. Chỉ một cái chớp mắt, ngày đó lý tưởng hào hùng trong lời nói của mọi người, sụp đổ.
Bầu trời vẫn sáng rỡ như cũ, dưới đài Tru Thần lụa màu vạn trượng.
Lục Nhiên và Xích Hỏa, một đen một trắng, giống như vật tế đứng ở trên đài Tru Thần, hai người không nhìn vào đối phương, chỉ mắt lạnh nhìn mọi người, không đau khổ không buồn vui.
Xích Hỏa nhìn thấy Thiên Âm, nhưng không dừng lại liền thu hồi ánh mắt, nhìn về Lục Nhiên.
Nhưng đáy lòng Thiên Âm, lại vang lên âm thanh của nàng: Thiên Âm, cám ơn ngươi, vì ta hoàn thành tâm nguyện.
Thiên Âm rũ mắt, mặc cho âm thanh quanh mình lên xuống, nàng hỏi Xích Hỏa: "Ngươi cảm thấy hạnh phúc sao?"
"Hạnh phúc."
"Cho dù Lục chưởng môn chịu hết chỉ trích mất đi tánh mạng, ngươi cũng cảm thấy hạnh phúc sao? Hắn đã từng cao cao tại thượng được mọi người kính yêu như vậy, hôm nay ngàn người chỉ trỏ vạn người phỉ báng, ngươi cũng cảm thấy hạnh phúc sao? Hắn vốn có vạn năm sinh mạng có thể lưu danh Tiên sử, lại bởi vì tâm nguyện một mình ngươi  mà để tiếng xấu muôn đời, dù vậy, ngươi còn cảm thấy hạnh phúc sao?" 
Xích Hỏa không trả lời, bởi vì Lục Nhiên dắt tay của nàng.
Nàng khẽ hé đôi môi đỏ mộng, hoặc là nói cho Lục Nhiên nghe, hoặc là nói cho Thiên Âm nghe: "Sinh không thể cùng nhau, nhưng chết lại có thể chung một chỗ." 
Hai mắt Nguyên Ly Nặc đỏ tươi như máu, nếu không phải mọi người đang ở đây, có lẽ hắn đã sớm phóng tới loạn kiếm đâm chết hai người này.
"Lục Nhiên, ngươi thật sự không hối hận?!" Hắn đang nhìn đồ đệ mình mến yêu, hỏi một câu cuối cùng, dù là hắn biết, đây thật ra là câu hỏi dư thừa mà thôi. 
Nếu hắn hối hận, hắn bế quan nhiều năm không ra là vì sao? Nếu hắn hối hận, ngày qua ngày thấy vật nhớ người là ai? Nếu hắn hối hận, làm sao lại có mặt tại Thần Đãng Sơn này, vì sao lại một lòng muốn chết ở đài Tru Thần?
Lục Nhiên không có đối mặt với hắn, không biết không nguyện đối mặt hay là không mặt mũi nào để đối mặt, hắn quét mắt qua từng người, khẽ mỉm cười, như gió ấm phất vào mặt.
Rất nhiều người nguyền rủa hắn chết đi, không khỏi dời ánh mắt.
Cuối cùng ánh mắt hắn nhìn Trọng Hoa, trong ánh mắt này, hàm chứa nói không rõ cảm xúc: "Ba ngàn năm trước, ta chỉ muốn làm như vậy. Ta dứt khoát yêu nàng, ta chỉ hối hận ban đầu không kiên định, để cho nàng uổng phí chịu khổ mấy ngàn năm."
Hắn nhìn về Xích Hỏa, đáy mắt tình cảm dịu dàng nhộn nhạo: "Sinh không thể yêu, không bằng chết đi."
Thời điểm hai người song song nhảy xuống đài Tru Thần, im hơi lặng tiếng, ngay cả đám bụi bậm cũng không lưu lại.
Duy nhất lưu lại, là tiếng hoan hô của mọi người trong Tiên giới, sảng khoái sung sướng như vậy, thật giống như đối phương vừa mới nhảy xuống là kẻ thù mà bọn hắn không đội trời chung.
Trên thực tế, người nào lại biết người nào? Rất nhiều người, chưa từng gặp mặt lại muốn đầy người khác vào chỗ chết, chỉ vì câu: Tiên giới không tha.
Nhị hộ pháp của Ma tộc bị buộc lên đài Tru Thần, Ma tộc không một chút động tĩnh. Giống như Xích Hỏa chết đi, từ đầu tới đuôi đều không liên quan đến bọn họ.
Nguyên Ly Nặc vốn là vẻ mặt dịu dàng, lại vì chuyện của Lục Nhiên mà giật mình, nguội lạnh không ít. Thời điểm trước khi đi lướt qua Trọng Hoa, hắn dừng chân, ước chừng nhìn chòng chọc Thiên Âm nửa khắc đồng hồ.
Thiên Âm cảm thấy ánh mắt của hắn, vô cùng ác độc.
Nàng vẫn không hiểu, Lục Nhiên kiên trì mấy ngàn năm, thậm chí ôm tâm tình mà chết đi cũng không tiếc tự tay sát hại Xích Hỏa cũng không phản bội Trường Lưu và sư phụ của hắn, nhưng lại vì sao đến Thần Đãng Sơn, hắn bỏ qua kiên trì mấy ngàn năm. 
Sau lại nàng mới biết, năm đó thời điểm trục xuất Xích Hỏa khỏi sư môn, yêu cầu duy nhất của Lục Nhiên, là tha cho Xích Hỏa một mạng. Nhưng Nguyên Ly Nặc lại ở sau lưng hắn cho Xích Hỏa xuống Phệ Hồn Đan. Ngày đó thời điểm nàng tìm Lục Nhiên, nhắc tới chuyện này, sau lại Lục Nhiên đi tìm Nguyên Ly Nặc. Khi đó, nàng và mọi người trong Thái A vừa từ Trường Lưu rời đi.
Giữa hai người nói cái gì cũng không biết, chỉ biết là có đệ tử thấy Lục Nhiên khạc ngụm máu, vẻ mặt hết sức thất vọng rời khỏi Trường Lưu.
Nguyên Ly Nặc đuổi theo, người của các đại tiên môn không rõ xảy ra chuyện gì, rối rít phái người theo dõi. Nguyên Ly Nặc trước một bước đến Thần Đãng Sơn gặp được Xích Hỏa trọng thương chưa lành, Nguyên Ly Nặc vẫn coi nàng như một điều nhục nhã của hằn, vốn định vì vậy mà triệt để giết chết nàng, để cho Lục Nhiên đứt niệm tưởng, Lục Nhiên lại vừa vặn chạy tới. Hai sư đồ đánh nhau một trận. Lúc Lục Nhiên bị thương, người của những tiên môn khác cũng đã chạy tới, từ đoạn đối thoại của ba người đoán được một ít nguyên nhân.
Sau lời đồn đãi của tất cả mọi người, Lục Nhiên yêu đồ đệ mình, muốn vào Ma tộc.
Mà trên thực tế, Lục Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới muốn dấn thân vào Ma tộc.
Nguyên Ly Nặc tự tay đưa hai người tới đài Tru Thần, Xích Hỏa không có phản kháng, bởi vì Lục Nhiên.
Rất lâu sau đó, Thiên Âm mới đột nhiên hiểu rõ, trong ánh mắt của Nguyên Ly Nặc khi liếc mắt, là hận hắn.
Nhóm người dần dần rời đi, chỉ còn lại người Thái A thì Trọng Hoa nhìn sắc mặt tái nhợt nàng, hòi: " Thiên Âm, ngươi cảm thấy Xích Hỏa đáng thương sao?"
"Đáng thương."
"Vì sao?"
"Bởi vì nàng có ba ngàn năm yêu mà không thể làm gì."
"Nàng đáng ghét sao?"
"Đáng ghét."
"Vì sao?"
"Bởi vì nàng ích kỷ tham lam, Lục chưởng môn mới có kết cục này."
Trọng Hoa vuốt tóc nàng, động tác này, từ lúc nàng còn rất nhỏ hắn vẫn làm, chỉ là giờ khắc này, lại có bất đồng.
Hắn nói: "Lần này trở về, vi sư hứa cho ngươi kết đôi với Huyền Tề được không?"
Đón ánh sáng muôn màu muôn vẻ dưới đài Tru Thần, mặt mày Thiên Âm tất cả đều là nụ cười, cười đến long lanh trong suốt: "Trước khi đồ nhi 18 tuổi, nhất định tìm một vị hôn phu tốt mang tới trước mặt sư phụ. Huyền Tề ca ca, con không muốn giết hại hắn."
Một bên Huyền Tề nhìn nàng, cười nói: "Coi như muội có lương tâm, biết không thể hại ta. Ta còn chờ tẩu tẩu của muội, nếu như muội gả cho ta, tương lai tẩu tẩu muội đến tới tìm thì ta phải làm sao đây?"
Thời điềm đi khỏi Thần Đãng Sơn, Thiên Âm quay đầu lại nhìn về đài Tru Thần.
Nơi đó ánh sáng rực rỡ xa hoa vẫn như cũ.
Lời editor: Hay cho câu "Sống không thể cùng nhau, chết lại muốn chung một chỗ". Kết cục của Lục Nhiên Xích Hỏa xem như vậy cũng là viên mãn, đúng không ^^.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.