Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 129: Đài Tru Thần




Vậy mà đệ tử chạy vào trước nàng một bước vừa một câu nói, không chỉ là một tiếng sấm, khiến cho cả đám các lão đại bối rối kinh ngạc.
Thiếu niên kia lật trang sách ra, tức giận chỉ cho Trọng Hoa nhìn: "Đông cung sách này ta thấy tận mắt nàng vẽ, người nhìn xem, nam tử ở trên này chính là tôn thượng ngài!"
Bên trong trang sách, hai bóng người triền miên, nam tử thanh quý như thần, cô gái không tướng mạo, cũng là vóc người thướt tha. Bút pháp nhập thần, bên cạnh giải thích tường tận, cái gì cần có đều có.
Trọng Hoa nhàn nhạt giương mắt, thiếu niên này làm như bị kinh sợ hù dọa, sức lực cầm sách không khỏi buông một chút.
Không biết gió từ nơi nào xông vào tới, thổi sách đông cung xuống trên mặt đất, trên bìa mặt, viết ba chữ to “Thanh tâm chú” đường đường chính chính, tựa như là tiên vận* chảy theo dòng.
Tiên vận: thanh cao tiên khí.
Hết sức bắt mắt.
Thiên Âm nhìn mắt Trọng Hoa sâu thẳm yên tĩnh, chỉ cảm thấy dưới đất trời nổi lên mưa đá, lăng trì cũng không đủ lấy làm nàng sợ như lúc này.
Trong điện yên lặng như tờ.
Trọng Hoa chậm rãi nhặt quyển “Thanh Tâm Chú” này, trong lúc mọi người nín thở, từng tờ một mở ra, cho đến phiên dịch xong tờ cuối cùng. Yên lặng chốc lát, đột nhiên nhìn Thiên Âm, giọng nói giống như gió mát: "Đồ đệ ta họa rất tốt, vi sư quá mức vui mừng."
Thiên Âm cúi đầu, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc ý tưởng lóe lên, cứng rắn nhảy ra một câu: "Sư phụ có thoả mãn hay không?" 
Trọng Hoa hài lòng không?
Trọng Hoa nói, hài lòng.
Hài lòng đến tất cả ghế ngồi của mọi người ở xung quanh hắn khi đứng dậy, hóa làm phấn vụn.
Thiên Âm biết, tai vạ đến nơi rồi.
Từ đó về sau, nàng nhớ kĩ dáng vẻ cũng không tồi kia, thế nhưng lại vạch trần nàng ở trước mặt mọi người, tiểu đệ tử mà Tiên Tôn Đại Hàm Vô Nhai sủng ái nhất, Trường Khanh.
Thiên Âm bị phạt chép Thanh Tâm Chú ba ngày ba đêm.
Lúc đi ra, nàng mặt tươi cười. Tất cả mọi người không hiểu, một người bị phạt, vì sao lại thấy, thần thái hồng hào như vậy.
Sau đó ngày đó, một quyển tranh vẽ của Trường Khanh, bắt đầu truyền ra từ các đệ tử, cuối cùng thành bộ sư tầm quý báu của mọi người.
Vì vậy, trong một đêm Trường Khanh, nổi danh trên Tiên giới.
Thời điểm Trường Khanh cầm kiếm cặp mắt đỏ tươi tuyên bố muốn đánh chết Thiên Âm, Trọng Hoa nói trở về Thái A.
Chúng tiên môn trầm mặc, nhưng mà lại không một người nào dám ngăn cản.
Có Lưu Quang và Trọng Hoa, còn có Lưu Cần sau khi nhận được tin tức Hoa Tần mang liền phái ra một đám trưởng lão. Các đại tiên môn, không còn vì Thần Tàng mất khống chế mà hạ thấp chỉ số thông minh chạy đến một nhóm người này cướp người. Cho dù Thần Tàng mê người, nếu không còn mạng ở đây, bảo tàng có lớn hơn nữa, cũng chỉ là một tên phế vật.
Vậy mà đi tới nửa đường, một tin tức lại đột nhiên truyền vào trong tai đám người Trọng Hoa: Lục Nhiên và Ma tộc Xích Hỏa riêng tư gặp nhau tại Thần Đãng Sơn, chuyện tình yêu của sư đồ ở ba ngàn năm trước rốt cuộc lại thấy ánh mặt trời. Tiên giới khiếp sợ, chờ đợi chính là, hình phạt ùn ùn kéo đến. Nguyên Ly Nặc tức giận, hạ lệnh đưa hai người đến đài Tru Thần. 
Thời điểm Thiên Âm nghe thấy tin tức này, cảm giác được ánh mặt trời trên đỉnh đầu quá mãnh liệt, làm cho người ta choáng váng liên tục.
Trọng Hoa vịn nàng, bất động trên không trung, con mắt sắc thâm sâu không cách nào thấy rõ: "Ít nhất, Lục Nhiên được như nguyện ý."
Nàng đột nhiên nhìn về hắn, nơi cổ họng giống như mắc nghẹn, hô hấp làm sao cũng vẫn nghẹn lại.
Theo Trọng Hoa đi tới đài Tru Thần trong nháy mắt đó, Thiên Âm nghĩ, đài Tru Thần, thật là đẹp.
Vị trí đài Tru Thần nằm ở Thần Đãng sơn. Nàng nhớ ban đầu thời điểm hắc bạch lông mày Tiên Nhân bắt cóc nàng đến Đại Liệt Cốc, nàng từng có liếc mắt nhìn qua.
Khi đó nàng không biết ánh sáng Vạn Tử Thiên Thao này, là lệ khí dới ánh mặt trời dâng lên đài Tru Thần tạo thành một cảnh tượng huyền ảo.
Giờ phút này, các đại Tiên Tôn Chưởng môn đều tề tụ ở đây, trưởng lão đệ tử Tiên môn đứng xem hai người trên đài Tru Thần, có người tức giận có người chết lặng có người thổn thức. 
Thiên Âm nghe được có người nhỏ giọng rên rỉ: "Một đời Chưởng môn Lục Nhiên, lại yêu thương đồ đệ của mình, rơi vào kết cục này, cũng là tự thực ác quả*."
Tự thực ác quả*: tự làm tự chịu.
Lại có người than: "Trường Lưu vì thế mà hổ thẹn, hôm nay sợ là Tiên Tôn Trường Lưu quyết định muốn đánh hai người này rơi xuống đài Tru Thần rồi."
Có người tiếp lời: "Cho dù Tiên Tôn Trường Lưu không đành lòng thì như thế nào? Đây là tiên quy, là Tiên Tôn dĩ nhiên là không cho phép có người khiêu chiến tiên quy. Cho dù thân phận cao hơn nữa, cũng phải tuân theo pháp tắc thế gian này. Sư đồ mến nhau, không khác nào loạn luân, lần này Lục chưởng môn kiên quyết là không trốn thoát kết quả sẽ bị chết." 
Thiên Âm vốn không muốn nghe, nhưng âm thanh kia trái lại như loại bùa chú toàn bộ đánh vào trong tai.
Lời của editor: Chuyện tình yêu của Lục Nhiên và Xích Hỏa sẽ có kết cục như thế nào??? Mong là kết cục viên mãn a ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.