116
"Cửu Nương, ta phát hiện cuộc đời quả nhiên là một cuộc tu hành."
"Hả? Là, là sao? Đối với chuyện pháp lý ta không hiểu lắm, ngươi, ngươi muốn luận đạo với ta sao?" Tô Cửu Nương sáng sớm thấy Trần Tu Bình đến chỗ mình, vừa tới đã mở miệng nói một câu như vậy, nụ cười trên mặt lập tức biến thành bối rối, "Tiên linh chúng ta đối với loại thiên địa đại đạo này không am hiểu nhiều, có phải ta không giúp được gì cho ngươi không?"
Trần Tu Bình nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Tô Cửu Nương, không khỏi sinh ra cảm giác tội lỗi.
Thế là hắn khẩn thiết nói: "Đừng để ý, ta chỉ nổi điên thôi."
Tô Cửu Nương càng mờ mịt.
Trần Tu Bình liền đổi đề tài: "Khâu Viên thế nào rồi?"
Tô Cửu Nương lập tức dời lực chú ý, vẻ mặt lo lắng: "Hắn có thể không được tốt cho lắm."
Trần Tu Bình sững sờ, hôm qua lúc rời đi, rõ ràng mạch đập bình ổn, huyết khí dư dả, sao hôm nay lại không tốt rồi?
Vừa định qua xem, Khâu Viên lại mở cửa phòng đi ra, trên mặt của hắn còn có vết bầm tím, nhưng nhìn tổng thể so với dáng vẻ dở sống dở chết hôm qua, quả thực chẳng khác gì hai người.
Trần Tu Bình đứng bên cạnh Tô Cửu Nương nhìn Khâu Viên, nói: "Sao lại không tốt? Ta thấy rất tốt."
Tô Cửu Nương cũng quay đầu nhìn Khâu Viên, ánh mắt lại vô cùng thê lương: "Thế nhưng hắn không nói được."
Khâu Viên: "..."
Trần Tu Bình: "..."
117
Trần Tu Bình tốn rất nhiều khí lực mới có thể giải thích rõ cho Tô Cửu Nương, Khâu Viên không phải là không nói được, mà chỉ là không thích nói chuyện.
Nói đến chỗ này, Trần Tu Bình tỏ vẽ bất mãn với Khâu Viên, hắn nói: "Nhưng mà Khâu Viên, ngươi cũng thật là, Cửu Nương thu lưu ngươi, kết quả ngươi ngay cả câu "Đa tạ" cũng không nói."
Khâu Viên sắc mặt âm lãnh như cũ nhìn Trần Tu Bình, lại nhìn Tô Cửu Nương, hơn nửa ngày mới thấp giọng nói câu: "Đa tạ."
Tô Cửu Nương vỗ vỗ ngực: "Hóa ra ngươi có thể nói chuyện a, thật sự quá tốt."
Khâu Viên: "..."
Trần Tu Bình: "... Ta dám cam đoan nàng không có ý mỉa mai ngươi."
Tô Cửu Nương còn có việc cần làm, nên rời đi trước, Trần Tu Bình và Khâu Viên thì ngồi trên ghế mây trong sân.
Trần Tu Bình nhìn nhìn Khâu Viên, thấy hắn không nói gì, liền mở miệng nói: "Ta tên là Trần Tu Bình, trước mắt là ngoại môn để tử đang tham gia khảo hạch, còn ngươi?"
Khâu Viên trầm mặc không nói.
"Còn ngươi?"
Khâu Viên trầm mặc không nói.
Trần Tu Bình ghé vào lỗ tai Khâu Viên: "Còn ngươi, còn ngươi, còn ngươi, còn ngươi, còn ngươi!!!!!"
Khâu Viên rùng mình một cái, hắn bịt lỗ tai khiếp sợ nhìn Trần Tu Bình, tựa hồ không nghĩ tới có người lại có thể làm chuyện trẻ con như vậy.
Trần Tu Bình mặc kệ: "Còn ngươi?"
Khâu Viên rốt cục mở miệng: "Khâu Viên."
Trần Tu Bình bắt chéo hai chân: "Ngươi cũng không phải người câm, sao lại tích chữ như vàng thế? Hôm qua ta liều mình cứu ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi, còn bày mặt lạnh với ta, có đạo đức hay không?"
Khâu Viên trầm mặc không nói.
Trần Tu Bình nhìn Khâu Viên, đưa tay bóp mặt của hắn, Khâu Viên không ngoài dự đoán tránh đi, hắn đứng lên, cầm kiếm định rời đi.
Trần Tu Bình nhấc kiếm chặn đường hắn: "Ân cứu mạng, như vậy là xong rồi?"
Khâu Viên lạnh lùng nhìn Trần Tu Bình, một lúc sau, mới phun ra hai chữ: "Làm sao?"
Trần Tu Bình phảng phất như nghĩ đến đau cả não, một hồi lâu sau, hắn mới vỗ đùi, đột nhiên nói: "Ta biết rồi —— hình như mọi người đều nói như vầy, ân cứu mạng, không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp."
Khâu Viên: "..."
118
Khi Tô Cửu Nương quay lại, những gì nàng nhìn thấy chính là hai người đang luận bàn kiếm pháp trong sân.
Nàng thấy Trần Tu Bình mặc dù đang ở bên ngoài, nhưng vẫn dành thời gian luyện kiếm, lập tức vui vẻ không thôi, cảm thấy chân nhân đã tìm được một đồ đệ tốt, cho nên không quấy rầy bọn hắn, mà trở về phòng.
Hiện tại Trần Tu Bình trong lòng không ngừng kêu khổ, hắn không chút nghi ngờ Khâu Viên bây giờ đang cố ý trả thù hắn, không khỏi thầm hối hận vừa rồi mình đã đùa giỡn Khâu Viên.
Hai người truyền nguyên khí vào nhánh cây làm kiếm, mặc dù Trần Tu Bình kiếm pháp tuyệt diệu, nhưng hắn chỉ mới học được một ít, bản thân lại không có kinh nghiệm gì; mà Khâu Viên có kiếm thuật tinh diệu, lại tự mình khổ học một thời gian rất dài, giờ đây đã nước chảy mây trôi. So sánh hai người, Trần Tu Bình hoàn toàn không phải đối thủ của Khâu Viên, chỉ một lát sau, toàn thân trên dưới đều bị quất trúng rất nhiều dấu đỏ bừng.
Nhưng hắn tự thấy mình không thể thua khí thế, nên cắn răng cố nén, chỉ tập trung tìm kiếm sơ hở của Khâu Viên, hòng có cơ hội thắng hiểm, mãi cho đến khi toàn thân bất lực, tay chân như nhũn ra, rốt cục không quan tâm gì nữa mà nằm ra trên đất, nói: "Nghỉ ngơi chút đi."
Khâu Viên cũng rất mệt mỏi, hắn kinh ngạc trước sự khiên trì và quyết tâm của Trần Tu Bình, cũng thấy Trần Tu Bình quả thực tiến bộ rất nhanh.
Trần Tu Bình thở hổn hển, hỏi Khâu Viên: "Ngươi đang mượn cơ hội trả tư thù đúng không, đánh đau quá."
Khâu Viên liếc mắt.
Rừng xanh nước biếc, chim hót hoa nở, tuyết đậu trên hàng rào trong sân nhỏ vừa tan ra, Trần Tu Bình nằm trên mặt đất cảm giác được băng tuyết mát lạnh thấm ướt y phục, lại cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn thầm nghĩ: Nếu thời gian sau này cũng như thế, luận bàn kiếm pháp, nghiên cứu pháp thuật, khi trở về lại có thể nhìn thấy sư phụ, vậy không có gì có thể tốt hơn được nữa.
Tuy nhiên, ngay khi hắn đang mặc sức tưởng tượng về những khoảnh khắc tuyệt đẹp, thì một cỗ uy áp khổng lồ tựa như mây đen áp đỉnh ập tới, khiến cho hắn phải sợ hãi đứng dậy.
Tô Cửu Nương đã đi ra đứng trước mặt hắn, nhưng không hiểu vì sao sắc mặt nàng cũng tái xanh, không còn thong dong bình tĩnh nữa.
Người tới mặc Cẩm Bào, thắt lưng đeo đủ loại trang sức, râu tóc đen tuyền dài thượt, khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, trông giống như một người phú quý rảnh rỗi, nhưng lời nói lại không chút khách khí: "Các ngươi thân là ngoại môn đệ tử, lại hợp tác với yêu thú để tổn thương đồng môn, hôm nay chắc chắn phải bị trừng trị nghiêm khắc." Dứt lời liền vươn tay đánh về phía Cửu Nương.
Cửu Nương lập tức biến thành nguyên thân Cửu Vĩ Hồ, toàn thân phóng to ra đến kích thước như tòa nhà ba tầng, điều đáng ngạc nhiên là bàn tay của người mới đến kia cũng không ngừng to lên, chẳng mấy chốc cũng có kích thước tòa nhà ba tầng, sau đó đè lên người Cửu Nương.
Trần Tu Bình hét lên: "Cửu Nương —— ——!!!"
Nhưng ngay khi vừa lên tiếng, hắn cũng đám người còn lại trói hai tay, bịt miệng lại.
Tất cả chuyện này xảy ra chỉ trong vài giây, Tô Cửu Nương bị đạo nhân mặc cẩm bào thu vào ống tay áo, Trần Tu Bình và Khâu Viên bị những người khác bắt lại rồi cho mặc phong linh pháp khí. Sau đó cả đoàn người nhanh chóng rời khỏi nơi đó, chỉ để lại một mảnh hoa tàn lá úa và làn gió nhè nhẹ.
119
—— Chuyện gì đây?
Trần Tu Bình hoàn toàn không biết rõ.
Hắn cố gắng bình tĩnh lại, rốt cục nhớ lại lời nói ban đầu của Cẩm y Đạo nhân—— " Các ngươi thân là ngoại môn đệ tử, lại hợp tác với yêu thú để tổn thương đồng môn, hôm nay chắc chắn phải bị trừng trị nghiêm khắc."
Đúng, hắn đã nói như vậy.
Trần Tu Bình phân tích từng câu từng chữ lời nói đó, tổn thương đồng môn, hợp tác với yêu thú, nghĩ tới nghĩ lui, chắc chắn là nói đến sự kiện ngày hôm qua.
Trần Tu Bình cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều run lên —— thật không biết xấu hổ, ta còn chưa đi tố cáo, ngược lại bọn hắn là kẻ ác mà lại đi cáo trạng trước sao?
Nghĩ đến đây, hắn đã bị đưa vào trong một đại điện, trong điện vắng vẻ không người, gạch đá màu xanh xám lộ ra vẻ âm trầm không một tia nhân khí. Hắn bị đẩy ngã xuống mặt đất.
Phong linh pháp khí trói hai tay hắn ra sau lưng, hắn không giữ được thăng bằng, nhất thời chỉ có thể nằm trên đất ngẩng đầu lên.
Rồi hắn trông thấy đám người ngày hôm qua.
Tổng cộng có tám người, thấy hắn nhìn qua, một nửa trốn tránh ngoảnh mặt đi, một nửa ngạo mạn vênh váo. Trần Tu Bình phát giận đến mức sắp cắn nát răng, vừa định nói chuyện, thì nghe được Khâu Viên đang nằm bên cạnh nói khẽ: "Lát nữa ngươi xem như không quen biết với ta, báo ra tên sư phụ ngươi, rồi thoát ra đi."
Trần Tu Bình sửng sốt, lần đầu tiên hắn nghe Khâu Viên nói nhiều như vậy, thế nhưng trong lời nói lại mang ý quyết chết, hắn lập tức trở nên căng thẳng, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi lăn đi, ca là loại người tham sống sợ chết à?" Sau khi lấy hết dũng khí nói ra câu đó, hắn trừng mắt nhìn tu sĩ Cẩm Bào kia, hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn.
Tu sĩ Cẩm Bào lại rất khoan thai, hắn hỏi tám người kia: "Hai người này có phải người các ngươi nói không?"
Tám người gật đầu nói "Phải".
Trần Tu Bình nhịn không được hô lên: "Rõ ràng là các ngươi có ý định giết người trước! Bây giờ lại đổi trắng thay đen, các ngươi không sợ thiên đạo có mắt à!"
Người dẫn đầu trong tám người cau mày, bình tĩnh đứng dậy, hành lễ với Cẩm Bào lão nhân nói: "Hư trưởng lão, chúng ta tuyệt đối không dám lừa gạt ngươi, hai người này hôm qua cấu kết với yêu thú, tổn thương chúng ta, chúng ta liều chết mới bỏ trốn được, hôm nay thân thể vẫn bị trọng thương, thỉnh trưởng lão tra xét."
Trần Tu Bình trợn to hai mắt: "Các ngươi có biết xấu hổ hay không, sao các ngươi không nói các ngươi đánh Khâu Viên bị thương thành cái dạng gì? Nếu Cửu Nương muốn giết các ngươi, sao có thể để các ngươi chạy được?"
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị lệch, sau đó cả người bay ra ngoài tông vào tường, cổ họng ngòn ngọt phun ra một ngụm máu, trong tai không nghe được thanh âm nào khác, chỉ có tiếng ong ong không ngừng vang lên, tầm mắt cũng hoàn toàn mơ hồ.
Hư trưởng lão kia cười đắc ý, cũng không biết lấy tu vi của hắn đi tổn thương một tiểu tu sĩ thì có gì hay mà đắc ý, sau đó nói: "Tên nghịch tặc này còn không nhận tội, đúng là không có cốt khí." Nói xong, hắn vươn tay kéo Khâu Viên tới, sau khi tra xét một phen lại ném xuống đất.
"Huyết khí dư dả, xương cốt cứng cỏi, nào có thương tích gì? Nói dối cũng không tốt, bản trưởng lão đã hiểu rõ chân tướng sự việc, nhất định phải xử tử bọn hắn."
Tám người quỳ xuống đồng thành: "Hư trưởng lão anh minh."
Thủ lĩnh của tám người bí mật thở phào nhẹ nhõm, nghe đồn trưởng lão Hư Liên Phong ở Luyện Khí các và Trình Ấn đều bản lĩnh cao cường, mặc dù là trưởng lão cùng một tông, nhưng lại chưa từng có sắc mặt tốt khi gặp nhau, hôm qua khi hắn phát hiện chỗ dựa của tên tiểu tử Khâu Viên kia là đồ đệ của Trình Ấn, liền nghĩ ra kế sách như vậy.
Hiện tại xem ra, có vẻ việc này lại đúng ý Hư Liên Phong.
Loại việc thần tiên đánh nhau này, hắn cũng không dám tham dự quá nhiều, cho nên hắn không nói gì dư thừa mà chỉ không ngừng phụ họa, đối với hắn mà nói, chỉ cần cam đoan Khâu Viên rơi vào trong tay của bọn hắn là được, còn Trần Tu Bình thì không nằm trong phạm vi suy tính của bọn hắn.
Hư Liên Phong thả Tô Cửu Nương ra.Màu lông trắng noãn nguyên bản của Tô Cửu Nương, lúc này bị chín đạo lôi quang quấn quanh, lông bị đốt cháy khét vài chỗ, phát ra từng tràng đau đớn.