Sư Phụ, Chúng Ta Cùng Luận Bàn Nhân Sinh

Chương 35:




115
Trần Tu Bình chân trước bước vào gian phòng, chân sau giọng nói của Trình Ấn liền vang lên: "Tu Bình, đến chính điện."
Lúc này Trần Tu Bình trên mặt còn có máu ứ đọng, khắp người đau nhức không thôi, quần áo thủng lỗ vài chỗ, chỉ muốn lập tức nằm ngã xuống giường, nhưng nghe thấy thanh âm này, hắn lập tức điên cuồng thay y phục chạy tới.
Trong khi chạy tới chính điện, Trần Tu Bình còn suy nghĩ: Thật tích cực a, ta cũng sắp bị cảm động bởi sự truy cầu đại đạo của mình rồi, mệt mỏi như vậy mà còn tràn đầy động lực.
Bất kể động lực rốt cuộc đến từ nơi nào, tóm lại Trần Tu Bình lấy tốc độ nhanh nhất đi đến chính điện, và trông thấy Trình Ấn.
Trình Ấn thấy hắn đi vào, ánh mắt ngưng lại, y quan sát mặt của Trần Tu Bình, trầm mặc không nói, ánh mắt sắc bén một hồi lâu, mãi cho đến khi Trần Tu Bình da gà da vịt đều dựng thẳng lên, mới chậm rãi mở miệng nói: "Hai ngày sau đối chiến, ngươi thấy thế nào."
Y không hỏi về chuyện bị thương, khiến Trần Tu Bình thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút thất lạc, nhưng hắn van nhanh chóng trả lời: "Dốc hết toàn lực!"
Trình Ấn mặt không biểu tình: "Trúc cơ sơ kỳ và kiếm pháp mèo ba chân?"
——QAQ sư phụ thế mà lại mặt không biến sắc nói lời trào phúng.
Mặc dù bị đả kích, Trần Tu Bình vẫn lớn tiếng nói: "Ta sẽ không dễ dàng từ bỏ!"
Trình Ấn lại trầm mặc, Trần Tu Bình không chịu nổi nhất là bầu không khí trầm mặc nghiêm túc này, đặc biệt là khi hắn bây giờ đã thực sự cởi mở trước mặt Trình Ấn, thấy Trình Ấn không nói lời nào, hắn thử thăm dò mở miệng nói: "Sư phụ, có pháp bảo cường lực nào không?"
Ánh mắt Trình Ấn trở nên lạnh lẽo: "Tham thì thâm, nếu ngươi có thể học được kiếm pháp bên trong Thủ Phách, cũng đã là cường giả đương thời, nhưng ngươi bây giờ thì sao? Ngay cả một hai phần mười, không, ngay cả trăm một hai cũng không có."
Chuyện này quá mức đả kích người. Trần Tu Bình hơi nản lòng, nhưng hắn sẽ không biểu hiện ra trước mặt Trình Ấn, đáng thương nhìn Trình Ấn nói: "Là Tu Bình sai."
Bộ dạng tiểu tức phụ này đại khái ngay cả Trình Ấn cũng nhìn không được, khiến cho sắc mặt của y trở nên âm trầm hơn rất nhiều.
Y lại không nói chuyện, lúc này Trần Tu Bình không dám nói lời nào, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, len lén giẫm cái bóng chơi.
Trình Ấn nhìn thấy khóe mắt giật giật, hỏi: "Bị thương sao lại không uống thuốc?"
Cuối cùng vẫn hỏi vấn đề này, Trần Tu Bình run lên, nhưng dù sao cũng còn may y không hỏi hắn tại sao lại bị thương, liền trả lời: "Ừm, cái đó... sư huynh nói, thuốc này rất trân quý, nếu dùng cho phàm nhân, quả thực có công hiệu làm cho người chết sống lại, nên ta không nỡ dùng..."
"Hoang đường." Còn chưa nói hết câu đã bị giọng nói của Trình Ấn cắt ngang, "Đại chiến đang ở phía trước, không giữ cho mình ở trạng thái hoàn mỹ, ngược lại còn khiêu khích gây chuyện, bị thương cũng không trị liệu, nếu ám thương bên trong, tối nay ngươi có thể sẽ chết."
Trần Tu Bình giật nảy mình: "Làm sao có thể, ta đã kiểm tra thân thể của mình."
Trình Ấn ánh mắt lạnh lẽo.
Trần Tu Bình cúi đầu: "Thật xin lỗi sư phụ, ta không nên mạnh miệng."
Trình Ấn hài lòng, y nói: "Ngươi đi theo ta."
Vẫn đi con đường lần trước, nhưng đường rẽ có giữa có lẽ có chút thay đổi, Trần Tu Bình tin chắc mình không phải dân mù đường, chỉ là phương hướng cảm giác không tốt, nhưng vẫn bị thông đạo giống nhau như đúc làm cho choáng đầu hoa mắt, mãi cho đến khi xuống một cái dốc, đi một đoạn bậc thang thật dài mới tiến vào một hang động.
Phong cách của thạch động này rất ảo diệu ——
Bệ đá có chiều cao và chiều rộng bằng người, giá kim loại cao bằng người, xích sắt thô to bằng cổ tay, chậu kim loại, quan tài bằng đá có kích thước bằng người (có lẽ), lò luyện đan (có lẽ), và một số đồ vật thượng vàng hạ cám không biết tên, nếu không phải tin tưởng Trình Ấn, Trần Tu Bình cảm thấy mình có lẽ sẽ chạy trốn lập tức.
—— Cái này, cái này, cái này, cái này, cái này, cái này là cái quái gì!!!
Trần Tu Bình sợ đến mức không nên lời, nơi này nếu đặt ở hiện đại là nơi giam/ cầm, S/ M play tốt nhất, đặt ở cổ đại, tuyệt đối không thể nghi ngờ là chỗ tra tấn người, chẳng lẽ sư phụ đã bị ta chọc tức đến mức muốn sử dụng thủ đoạn mạnh rồi sao?
Trần Tu Bình thì đang bị dọa đến câm như hến, Trình Ấn lại rất tự nhiên đi vào, sau đó kéo ra một ngăn tủ nói: "Tới đây."
Trần Tu Bình ngẩn người, sau đó hắn lại khiếp sợ.
Trong ngăn kéo có rất nhiều hộp ngọc được xếp ngay ngắn, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, xuất trần lại cao quý, trên mặt bốn hộp viết —— Dưỡng Khí hoàn, Long Hổ đan, Uẩn Khí đan, Sinh Cơ hoàn.
Trần Tu Bình trợn mắt hốc mồm.
—— Ai nói Trình Ấn là kiếm tu đứng ra chúng ta nói chuyện!!!
Trình Ấn lấy bốn hộp trên cùng đưa cho Trần Tu Bình, lúc này y nói chuyện rất ôn hòa nhã nhặn: "Bốn hộp này ngươi cầm trước đi, đan dược dù không thể ăn bậy được, nhưng ngươi cũng không cần quá lo lắng, ta luyện ra đan dược, đương nhiên sẽ có cách giúp ngươi hóa giải."
Trần Tu Bình máy móc nhận lấy.
Sau đó Trình Ấn nói với hắn: "Hôm nay ta quả thực cũng nên truyền cho ngươi một pháp môn, pháp môn này dùng để cứu mạng những tu sĩ trước Kim Đan khá hiệu quả, bởi vậy ta sẽ truyền thụ cho ngươi sớm."
Trần Tu Bình nghe được lời này của Trình Ấn, liền âm thầm cười, hắn không khỏi đắc ý nghĩ: Sư phụ vẫn rất quan tâm ta nha.
Sau đó câu nói tiếp theo của Trình Ấn lại làm cho hắn đỏ bừng cả khuôn mặt.
Trình Ấn nói: "cởi  áo ra, nằm xuống bệ đá kia."
Trần Tu Bình không cho rằng suy nghĩ của mình quá phức tạp, người hiện đại bị ảnh hưởng nhiều lắm, Trần Tu Bình cảm thấy mình không phải nghĩ lung tung, mà là liên tưởng hợp lý—— mặc dù hắn một mực tự nhận mình là thẳng nam, nhưng lại không rõ vì sao gần đây luôn có vài ý tưởng về nam nam, nhưng phòng này quả thật rất khả nghi.
Nhưng Trần Tu Bình đương nhiên không đến mức cảm thấy Trình Ấn có ý đồ với mình, hắn chỉ nghĩ tới đây sắc mặt liền ửng hồng, sau đó yên lặng đi qua, cởi áo nằm xuống bệ đá.
Bệ đá lạnh buốt, nhưng sau khi nằm một lát, lại cảm giác được một loại hô ứng nào đó với huyết mạch của mình, lập tức câu thông với nguyên khí thiên địa, tuần hoàn trong cơ thể.
Trần Tu Bình trong lòng thầm kinh ngạc, sau đó ngay tại thời điểm hắn đắm chìm trong huyết mạch của mình, có thứ gì đó quấn chặt thân thể của hắn.
—— Hở?
Trần Tu Bình đem lực chú ý hướng đến ngoại giới, phát hiện vai, eo, mông của mình đều bị trói chặt.
Lúc này Trình Ấn mở miệng: "Bắt đầu có khả năng sẽ đau một chút, ngươi phải ráng chịu đựng."
——... Hở?
"Nhưng sau một thời gian dài, sẽ không có cảm giác không thoải mái nữa, ngươi sẽ cảm nhận được chỗ tốt của nó."
—— ----... Hở hở?
Có tình tiết nào ta không biết bị lướt qua nhanh chóng rồi sao? Vì sao lời này nghe kỳ quái như vậy???
Trần Tu Bình nói nanh: "Sư sư sư sư sư phụ, ngươi muốn làm gì!!!!!"
Trình Ấn trầm ổn nói: "Ta muốn gieo một hạt giống của linh thú phi hành trên lưng ngươi —— ta chọn Phong Ưng."
"... Ồ." Trần Tu Bình vô cùng xấu hổ vì mình hiểu sai —— sư phụ nghĩ cho ta nhiều như vậy, ta thế mà lại mạo phạm y!
Rồi trong khoảnh khắc tiếp theo, tất cả ý nghĩ tan thành mây khói.
Chỉ có một loại cảm giác chiếm cứ đầu óc của hắn, đó chính là đau đớn.
Cơn đau dữ dội tựa như dung nham quét qua, nháy mắt bao trùm thân thể của hắn, đồng thời cũng lấy đi ý thức của hắn.
Hắn vùng vẫy theo bản năng, bàn tay lạnh buốt đặt bên eo của hắn, thanh âm êm ái phảng phất mang theo kem tươi, lướt qua bên tai hắn: "Nhịn một chút, Tu Bình."
Trần Tu Bình miễn cưỡng giữ được một tia ý thức dưới câu nói này, nhưng đau đớn vẫn khiến hắn suýt chút nữa cắn nát răng, từ từ, đau đớn biến thành dòng nhiệt nóng rực, du đãng trên lưng, nhưng đau đớn trước đó lưu lại vẫn khiến toàn thân tê liệt, Trần Tu Bình toàn thân bất lực, trên trán đầymồ hôi.
Dần dần, nhiệt độ thiêu đốt cũng chầm chậm tiêu tán, Trần Tu Bình từ từ cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của Trình Ấn.
Điều gây ra tất cả những chuyện vừa rồi hóa ra chỉ là một ngón tay của Trình Ấn.
Trần Tu Bình không còn gì để nói.
Hắn vô thức phác họa hình dạng của bàn tay kia trong tâm trí, sau đó cảm thụ được nó vẽ xuống từng đường nét trên cơ thể mình.
Khi vẽ ra nét cong cuối cùng, Trần Tu Bình chỉ cảm thấy chấn động mạng toàn thân, sau lưng dường như có thêm thứ gì đó, cảm giác ngứa ran khó chịu, một giây sau hắn được cởi trói rồi bay lên.
Trần Tu Bình sửng sờ.
Hắn lở lửng bên cạnh đỉnh đầu của Trình Ấn, có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đen nhánh của trong thạch động, còn có sống mũi thẳng tắp, lông mi dài mảnh, Trần Tu Bình chỉ muốn đưa tay ra chạm vào.
Ngay thời điểm hắn định biến suy nghĩ thành hành động, hắn rớt xuống, rơi thẳng vào lòng Trình Ấn.
Trần Tu Bình vô thức nắm lấy cánh tay Trình Ấn, khí tức mang theo mùi thuốc nhàn nhạt quanh quẩn bên mũi của hắn.
Hắn nghe thấy giọng của Trình Ấn: "Lúc còn trẻ khi ta đạt được pháp môn này, đã mừng rỡ như điên, khi đó ta đang trốn tránh sự truy sát của địch nhân, có pháp môn như vậy trong tay không thể nghi ngờ đã đề cao khả năng sinh tồn của ta. Lúc đó bản thân ta bị trọng thương, máu tươi chảy ra như suối, dùng pháp môn này ở trên lưng, ta cũng đau đớn muốn chết giống như ngươi, nhưng ta —— nhất định sẽ không chết."
Khi y nói câu này, Trần Tu Bình cảm thấy cơ bắp của Trình Ấn bỗng nhiên căng cứng.
Trần Tu Bình đột nhiên cảm thấy mình vô năng đến cực điểm.
Trước đây khi hắn đọc tiểu thuyết, chỉ cảm thấy nhân vật chính chậm rãi gặp kỳ ngộ, luôn sáng tạo ra kỳ tích, hắn luôn không xem trọng đau khổ bọn họ gặp phải, chỉ cho rằng đó là điều cần thiết cho sự phát triển của cốt truyện, nhưng bây giờ nghĩ lại, cho dù sau này họ thành công cỡ nào g, nỗi đau mà họ phải trải qua đều là có thật.
Trình Ấn thành công giống như nhân vật chính, nhưng chắc chắn y cũng thống khổ như nhân vật chính.
Bây giờ y dùng ngữ điệu lạnh như băng trần thuật chuyện này, phảng phất như đang kể chuyện xưa của  một người khác, nhưng lúc ấy y nhất định cũng bị nỗi đau khổ tuyệt vọng che ngợp bầu trời.
Trần Tu Bình nhìn Trình Ấn mím chặt môi, đột nhiên muốn hôn y.
Sau đó dưới đáy lòng, một đạo Thiên Lôi cứ như vậy bổ trúng hắn.
—— Ta... muốn hôn sư phụ?
—— Ta muốn hôn một nam nhân?!!—— Ta mẹ nó... ta mẹ nó cứ như vậy cong rồi???!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.