Sống Thử Trước Khi Kết Hôn

Chương 8:




Trên đường trở về nhà, trong đầu tôi quanh quẩn giọng nói dịu dàng trầm thấp của bác sĩ Ngụy.
Không phải cái gì khác, mà tất cả đều là…
Hoa lựu có công dụng trị chảy máu cam, viêm tai giữa, cầm máu vết thương hở…
Dùng một lượng hoa lựu vừa phải vò nát, nhét vào lỗ mũi, cầm được máu rất nhanh.
Người bệnh táo bón không được ăn lựu…v.v…
Về đến nhà đã hơn 11 giờ, mẹ tôi nghe thấy động tĩnh, mở cửa thò nửa cái đầu ra hỏi: “Về rồi à?”
Tôi ôm tim, bật đèn lên: “Mẹ làm con sợ suýt chết rồi đây này!”
“Bác sĩ thế nào?”
“Khá tốt, anh tuấn tiêu sái khí độ bất phàm, à đúng rồi, anh ấy tặng con một túi lựu, con để trên bàn, nhưng mà ba con bị táo bón, mẹ đừng để ba ăn.”
“Táo bón và lựu thì có liên quan gì?”
Tôi thuật lại toàn bộ những lời bác sĩ nói cho mẹ nghe.
“Được lắm!” Mẹ vỗ vai tôi, hai mắt tỏa sáng, “Vậy có nghĩa là chuyện thành rồi đúng không?”
Nói đến cái này, tôi lại nhớ tới hai chữ “về sau” của bác sĩ.
Tôi ngại ngùng cười: “Chắc vậy ạ.”
“Tốt rồi tốt rồi, hôm nào rảnh dẫn nó qua nhà chơi, chúng ta làm quen với nhau một chút.” Mẹ dặn.
Tôi giật mình: “Nhanh quá rồi đó! Bọn con mới ăn có một bữa cơm thôi mà!”
Mẹ hoài nghi hỏi: “Ăn có một bữa mà tới tận giờ này?”
“Còn đi xem phim, anh ấy không đi xe, con đưa anh ấy về.”
Động tĩnh của tôi và mẹ đã đánh thức ba, ba tôi cũng ngó ra xem náo nhiệt: “Xem phim gì thế?”
Mẹ tôi trợn mắt: “Đây là trọng điểm à?! Nó không giữ con ở lại nhà nó à?”
Tôi rất muốn gào thét.
“Bác sĩ Ngụy là chính nhân quân tử mẹ ơi! Làm gì có chuyện mới gặp mặt lần đầu tiên đã giữ nhau ở lại qua đêm!”
Ba phụ họa: “Đúng vậy.”
Mẹ tôi lại hỏi thăm thêm về bác sĩ, chủ yếu là về điều kiện gia đình, lương lậu các thứ, còn tôi phát hiện ngoại trừ biết nhà anh ấy trông như thế nào, bố mẹ anh ấy mở một siêu thị thì hoàn toàn không biết điều gì khác.
Tôi biết ý nghĩa của “xem mắt” chính là tìm hiểu trước gia cảnh của đối phương, về bằng cấp và tiền lương, cân nhắc hai bên gia đình có môn đăng hộ đối hay không rồi mới bắt đầu yêu đương.
Nhưng tôi rất không thích quá trình này, cho dù là đi xem mắt thì chẳng phải nên chú trọng tác phong, phẩm hạnh, nhân cách của đối phương hơn sao?
Nói chuyện yêu đương là người nói, không phải điều kiện gia đình nói, quan tâm cha mẹ người ta có bao nhiêu tiền làm gì?
Như lời bác sĩ Ngụy đã nói vậy, mỗi người không ngừng thay đổi, năm nay không có tiền, chẳng lẽ mười năm sau vẫn không có tiền sao? Năm nay kiếm được ít tiền, chẳng lẽ sang năm không kiếm được nhiều hơn?
Quan trọng nhất vẫn là nhân phẩm và ý chí cầu tiến.
Khó khăn cùng nhau gánh, sung sướng cùng nhau hưởng.
Bác sĩ Ngụy là một người đam mê y học, rất có tu dưỡng, cuộc sống hàng ngày hơi nguyên tắc nhưng nói chuyện rất hài hước thú vị, phương diện học thức và giáo dưỡng không có lời nào để chê.
Anh ấy cũng không ghét bỏ trình độ học vấn và nghề nghiệp bình thường của tôi, chẳng lẽ tôi lại không biết xấu hổ mà chê anh ấy?
Mẹ tôi nghe xong bài thuyết trình của tôi, nghẹn họng nhìn tôi trân trối: “Con học được cách bênh người ngoài rồi cơ à?”
Ba: “Gì mà bênh với không bênh, lúc trước bà bảo để nó tự do tìm hiểu mà, giờ sao hỏi lắm thế, nó lớn rồi, chẳng lẽ còn không biết nhìn người sao?”
Tôi phụ họa: “Ba nói đúng!”
Ba tôi xoa mắt, thúc giục: “Được rồi, ngủ sớm đi, muộn rồi, còn gì mai nói tiếp.”
Tôi tắm rửa đánh răng xong, thả người lên giường, phát hiện wechat có tin nhắn mới.
[Ngụy Nam Lâm: Về đến nhà an toàn chưa?]
Đây hình như là lần đầu tiên Ngụy Nam Lâm chủ động gửi tin nhắn cho tôi, tôi mỉm cười gõ chữ trả lời.
[Sơ Kỳ: Về rồi, tôi vừa mới đi tắm.]
[Ngụy Nam Lâm: Ừm.]
Tôi nhận ra người này ngoài đời và trên wechat như hai nhân cách khác nhau, phong cách thay đổi một cách chóng mặt, vì vậy đành chủ động tìm đề tài.
[Sơ Kỳ: Bình thường mấy giờ anh đi ngủ?]
[Ngụy Nam Lâm: Trước 11 giờ.]
Đừng có thật thà thế! Tôi nhìn thoáng qua kim đồng hồ sắp chỉ 12 giờ, bĩu môi.
[Sơ Kỳ: Vậy được rồi, anh nghỉ ngơi đi, lúc nào nói chuyện tiếp.]
[Ngụy Nam Lâm: Ừm.]
Bình thường tôi hay buôn dưa với đồng nghiệp nên trong wechat lưu khá nhiều meme, đủ loại đủ kiểu, tìm một hồi không thấy cái nào đứng đắn một chút, cuối cùng quyết định gửi meme một con gấu trúc nhỏ đáng yêu.
Hai con gấu trúc nhỏ ôm nhau, còn thân mật cọ cọ xoa đầu nhau, trên đầu còn có một trái tim.
Tôi ghi thêm một câu: Ngủ ngon, mơ đẹp.
Nhưng mà năm phút trôi qua không thấy có tin nhắn trả lời.
Tôi chán nản tắt đèn đầu giường, chỉnh lại chăn gối, chuẩn bị đi ngủ.
Bỗng nhiên di động rung lên, nhìn thấy avatar của Ngụy Nam Lâm có một dấu chấm đỏ, tôi lập tức tỉnh táo lại.
Anh ấy gửi đến một cái meme có độ phân giải thấp.
Một con gấu trúc bự cuồng dã mỉm cười tà mị, phía dưới là hàng chữ: Ngủ cái gì mà ngon, ta ước đêm nay ngươi nhớ ta đến mất ngủ.
14.
Tôi hoài nghi anh ấy bị tà ma nào đó ám, bác sĩ Ngụy giải thích, nói là trong lúc lướt weibo nhìn thấy cái meme này, cảm thấy rất buồn cười, ấn tượng rất sâu, nhưng không có ai để gửi đi nên không lưu lại, tìm mãi mới thấy.
Có thể trở thành người đầu tiên được nhận cái meme này, tôi cảm thấy vinh hạnh sâu sắc.
Nhưng mà vẫn muốn nói…
[Sơ Kỳ: Ngốc quá. Hình gấu trúc giống nhau hết, chỉ cần thay dòng chữ tiếng Trung bên dưới là được, anh gửi muộn hơn vài phút nữa là tôi ngủ mất rồi.]
[Ngụy Nam Lâm: Vậy cậu có thấy thú vị không?]
Tôi bật cười.
[Sơ Kỳ: Thú vị lắm!]
[Ngụy Nam Lâm: Vậy là tốt rồi, ngủ đi.]
[Sơ Kỳ: Giờ tôi lại không ngủ được nữa!]
Gửi xong câu này đi lại thấy hối hận, tuy bình thường tôi hay dùng ngữ khí oán giận trêu chọc bạn bè, châm biếm bọn họ quấy rầy giấc ngủ của tôi, nhưng bác sĩ lại rất ngay thẳng, tôi sợ anh ấy hiểu lầm nên vội vàng thu hồi tin nhắn.
Đáng tiếc là không kịp.
[Ngụy Nam Lâm: Tôi tâm sự với cậu nhé?]
Tôi định nói không cần thì đối phương gửi yêu cầu gọi video, lông tơ toàn thân tôi vô thức dựng thẳng, mở đèn bàn lên, hắng giọng rồi mới bấm đồng ý.
Hình ảnh bên phía Ngụy Nam Lâm toàn một màu đen, camera của tôi thì chỉ quay mỗi lỗ mũi, tôi vội vàng giơ điện thoại lên, điều chỉnh góc độ.
“Anh đâu rồi?”
“Ở đây.” Giọng nói cực nhẹ của Ngụy Nam Lâm vang lên, ngữ điệu vẫn rất dịu dàng.
“Ặc, sao bên đó tối thế?”
Ngụy Nam Lâm: “Tôi không bật đèn, ánh sáng mạnh không có lợi cho giấc ngủ.”
“Ặc, vậy sao anh còn gọi video cho tôi?”
Ngụy Nam Lâm: “Cậu nói cậu không ngủ được mà, tôi tâm sự với cậu, nhưng mà nằm trên giường chơi di động sẽ rất có hại cho đốt sống cổ và dây thần kinh thị giác, tôi kiến nghị cậu đặt điện thoại sang một bên, không cần phải đối mặt với nó, nghe âm thanh thôi là được rồi.”
Hóa ra là thật sự muốn dỗ tôi ngủ.
Tôi cảm động đến mức không nói được lời nào.
Vì vậy tôi cũng tắt đèn bàn đi, gác điện thoại sang một bên, bên tai là giọng nói của anh ấy.
“Nằm đàng hoàng lại chưa?”
Tôi ngoan ngoãn kéo chăn lên đắp kín, đáp: “Rồi.”
“Nhắm mắt lại.”
Lòng tôi tràn đầy chờ mong làm theo, “Nhắm rồi.”
Tôi cứ tưởng sẽ có một câu chuyện cổ tích ấm áp, hoặc là một câu chuyện xưa rung động lòng người nào đó, hoặc là một câu chuyện ma sởn tóc gáy.
Kết quả —
“Sắp chuyển mùa rồi, tôi sẽ nói về một vài điều cần thiết để phòng tránh cảm mạo.”
“…..”
Chưa tới ba phút sau tôi ngủ lăn quay.
Không hổ là bác sĩ tâm lý, hiệu quả thôi miên max điểm!
Sáng hôm sau tỉnh lại, tôi thấy tin nhắn mới chưa đọc của anh ấy, là một bức ảnh dài, mất vài giây load mới hiện ra, tiêu đề là: nguyên nhân, tác hại và các phương pháp điều trị ngủ ngáy.
?????
*** Hết chương 8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.