Sống Thử Trước Khi Kết Hôn

Chương 7:




Ngụy Nam Lâm mở cửa nhà, quay lại hỏi tôi: “Cậu có muốn vào nhà ngồi một lúc không? Tôi cắt lựu ra giúp cậu.”
Buổi tối, cô nam quả nam ở chung một phòng, tôi không thể không nghi ngờ, nghĩ rằng anh ấy có ý đồ không tốt với mình.
Ngụy Nam Lâm lấy dép đi trong nhà ra, “Vào nhà đi, tôi sẽ truyền thụ kỹ năng cắt lựu tổ truyền của tôi cho cậu.”
Làm tôi sợ hết hồn! Còn tưởng anh ấy sẽ nói là nhiễm sắc thể tổ truyền!
Tôi xoắn xuýt, ngại ngùng nói: “Hay là thôi, tôi về nhà ăn cũng được.”
Ngụy Nam Lâm chần chừ hai giây rồi hỏi một câu kinh người: “Cậu bị hôi chân à?”
“Ê?!!—“
12.
Để chứng minh với bác sĩ là chân tôi không bị thối, tôi đành cởi giày đi vào nhà.
Kết cấu nhà anh ấy không khác nhà tôi là mấy, có nhiều thêm một khu vườn nhỏ, trang trí kiểu Âu, phòng khách dán giấy dán tường màu xám, đồ dùng trong nhà đơn giản mà tiện nghi, trên tường treo vài bức tranh vẽ bằng màu sắc trung tính góp phần tăng sự ấm áp cho căn nhà.
Tôi tham quan một lượt, đủ nhìn ra thói quen sống của anh ấy.
Phòng ngủ của bác sĩ Ngụy sạch sẽ ngăn nắp, trên bàn còn có một mô hình lắp ráp chưa hoàn chỉnh.
Mô hình nhìn có hơi kỳ cục, tôi cầm lên để nhìn cho kỹ: “Anh đang ráp cái gì vậy?”
“Kết cấu phóng to của lớp biểu bì da người.”
“…..”
Tôi vội vàng đặt cái mô hình xuống.
“Anh để mấy cái này trong phòng tối ngủ không thấy sợ à?”
“Không sợ.” Anh ấy cầm mô hình lên, ung dung phân tích: “Cậu xem, đây là chất sừng, đây là lớp mỡ, đây là tuyến bã nhờn, màu đỏ là các mạch máu, còn đây là động mạch chủ… đây là cơ Li Mao.”
“Cái gì gà?”
(*chữ cơ và chữ gà đồng âm, đều là ji)
“Cơ pili, chịu sự chi phối của andrenalin và dây thần kinh giao cảm, sẽ sinh ra phản ứng lông tơ dựng đứng.”
“Là vậy à…”
“Xung quanh chỗ này chính là cơ Li Mao.”
“Tôi chỉ biết Mao Cầu thôi.”
“Cậu biết tác dụng của nhóm cơ này là gì không?”
Là một con ếch xanh, ộp ộp ộp ộp ộp….
Tôi nghe đến mức mơ màng sắp ngủ.
Cũng may là đề tài này sớm kết thúc, Ngụy Nam Lâm dẫn tôi đi tham quan phòng khác, “Bên này là thư phòng, đây là phòng của bố mẹ tôi.”
Ngụy Nam Lâm mở cửa thư phòng bày đầy các cuốn sách chuyên ngành, Trung Anh có đủ, trên bàn còn có một cái mô hình đầu lâu.
Cái này nhìn buổi tối sẽ bị hù chết đó!
Tôi vội vàng lùi ra ngoài.
“Vậy bố mẹ anh đâu?”
Ngụy Nam Lâm: “Bọn họ ở quê, bình thường công việc rất bận nên ít khi tới đây.”
Tôi bấm tay tính toán, bố mẹ của Ngụy Nam Lâm hẳn là đã tới tuổi về hưu hết rồi.
“Hai bác bận cái gì vậy?”
“Bọn họ mở một cái siêu thị, kinh doanh buôn bán.”
“Siêu thị?!” Mắt tôi sáng lên, “Vậy chẳng phải là anh sẽ được ăn vặt miễn phí sao?!”
“Hồi nhỏ đúng là có ăn, giờ thì không thích ăn nữa.”
“Sướng quá, tôi muốn ăn nhưng không có mà ăn.”
“Trong đồ ăn vặt có rất nhiều chất phụ gia, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe, nên ăn nhiều rau và các loại thịt.” Ngụy Nam Lâm nói.
“Nhưng tôi thích ăn mấy cái chất phụ gia đó.”
“…..”
Không ngờ trên đời này cũng có người chán đồ ăn vặt.
Phòng bếp nhà Ngụy Nam Lâm trang hoàng theo kiểu bán mở, ở giữa là một cánh cửa trượt.
Tôi thấy anh ấy lấy một con dao ở trên giá xuống, động tác như đang làm phẫu thuật, cắt một hình vuông trên vỏ lựu.
Gân trắng của lựu nhìn rất rõ.
Anh ấy lại dùng dao khứa theo đường gân, nhẹ nhàng bẻ ra, quả lựu “nở hoa” rồi.
“Thần kỳ quá!” Tôi nhận lấy một miếng lựu.
“Ngọt không?”
“Rất ngọt.”
“Lát nữa tôi hái thêm cho cậu mấy quả, cậu mang về mà ăn.”
“Cảm ơn anh!”
“À đúng rồi…” Ngụy Nam Lâm bỗng quay lại nói, “Người bị táo bón, viêm niệu đạo, tiểu đường không nên ăn lựu, hẳn là cậu không bị mấy cái này?”
Người tôi cứng đờ: “Thế nào thì bị tính là táo bón?”
Anh ấy: “Một tuần cậu đi nặng mấy lần?”
!!!!!
Tuy đều là đàn ông nhưng lần đầu tiên gặp mặt đã thảo luận về vấn đề tế nhị này thì tôi cũng biết ngại đó! Huống chi ai để ý bình quân mỗi tuần mình đi mấy lần làm gì!
Ngụy Nam Lâm nghiêm túc nói: “Là thế này, thể chất, thói quen ăn uống và thói quen sống của mỗi người khác nhau, dẫn đến số lần đi vệ sinh khác nhau. Bình thường mỗi tuần đi nặng khoảng ba lần là bình thường, nếu ít hơn ba lần, quá trình đi khó khăn, phân khô cứng thì chính là đã bị táo bón.”
Rốt cuộc là anh tốt nghiệp chuyên ngành nào vậy hả?!
Phạm vi nghiệp vụ phủ rộng quá rồi đó!
“… Không đều lắm, chắc khoảng 1-2 lần.”
“Tình trạng thì sao?”
“Có nhất định phải nói cụ thể vậy không?!” Trong đầu tôi có hình ảnh hiện lên rồi đó!
“Vậy tôi không hỏi vậy nữa, chỉ muốn biết cậu cảm thấy thế nào?”
“Tôi nghĩ là tôi bình thường, không gặp khó khăn gì cả!”
Ngụy Nam Lâm gật đầu: “Tốt, vậy thì cậu có thể tiếp tục ăn.”
“…..” Tôi không muốn ăn nữa rồi!
*** Hết chương 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.