Sô Cô La Chạy Trốn

Chương 15: Xong




Tôi đang đứng trong một cửa hàng đồ chơi người lớn, ngắm đồ chơi người lớn. Tại sao? Bởi vì Martha cần một cái quần lót “cưới em”, và tôi thà đứng ngắm đồ chơi còn hơn theo Martha sang mấy cái hàng ấy, bởi với trí tưởng tượng của mình, tôi lại sẽ hình dung ra Martha đang ưỡn ẹo. Có những thứ thà chết còn hơn dây vào người mình sẽ phải chạm mặt đến năm ngày trong tuần.
Hôm nay Renée nghỉ nên Martha năn nỉ tôi đi mua sắm với nó. Dù tôi chịu trách nhiệm thay Renée, đồng nghĩa phải biết nghĩ hơn, nhưng tôi vẫn đi, vì hai chị em đã không cùng đi mua sắm cả hàng bao nhiêu lâu nay rồi. Tôi nhớ những việc bạn gái tụ tập cùng làm với nhau... Tôi nhớ Jen.
Nó đã rơi ra khỏi thế giới của tôi. Giống như là đi đến một cửa hàng và phát hiện ra rằng họ đã hết sạch kẹo Mars rồi vậy. Và sắp tới cũng sẽ không có nữa. Bạn vẫn cứ đi, biết đâu chừng, nhưng rồi sẽ luôn thấy rằng đã hết sạch. Giống như tôi và Jen. Tôi vẫn thường gọi cho nó, hy vọng có thể nói chuyện được với nhau lâu lâu một chút, hoặc cười đùa một chút, nhưng không. Mọi cuộc nói chuyện đều gượng gạo, ngắt quãng, với những câu như “Vậy, mày sao rồi?” Chuyện vặt với bạn thân nhất của mình giờ đã thành thứ gì đó như ngoài hành tinh. Thay vì đối đầu, tôi đẩy cái khó chịu này sang một bên trong suy nghĩ, ước mong sao rồi tình hình sẽ lại như xưa. Phần lớn mọi việc đều thế mà, không phải sao?
“Chắc chắn quần lót ‘Lấy em’ là của John Lewwis hoặc La Senza,” tôi ngoái lại bảo Martha.
“Không, đấy là quần ‘cầu hôn em đi’ chứ,” Martha nói.
“Và sự khác biệt là...”
“Một đám cưới.”
Martha đến đứng trước mặt tôi. Nó đã vơ mớ tóc nâu ra sau và buộc lại thành một túm đuôi ngựa cao nhỏng lên, tô phấn mắt thật đậm và mặc thêm một cái áo khoác nhựa đen bóng cho hợp hoàn cảnh (có lẽ để cho thấy rằng chúng tôi sẽ không đến một cửa hàng cũ kỹ nào đó để mua quần lót). Còn hiện giờ, con bé đang cầm quần lọt khe đỏ, tay kia là một cái áo lót đỏ ở bầu đính đầy khoen kim loại.
Tôi ngoảnh đi. Martha bước theo ánh mắt tôi.Tôi lại ngoảnh sang chỗ khác; con bé cũng bước theo đó, làm tôi không thể không trông thấy chiếc quần nó đang cầm trên tay.
“Chị thấy không,” Martha giải thích, “chị có thể mua những món ren ren xinh xinh màu hoa hồng, và chắc chắn chàng sẽ cầu hôn. Nhưng những thứ như những tình yêu nho nhỏ quyến rũ này,” nó ném luôn chúng vào mặt tôi, “chắc chắn sẽ làm chàng nhận ra mình đá có một nữ thần tình ái, một người bạn, một nguồn vui, một phụ nữ để ái ân và một ai đó để dẫn về ra mắt bố mẹ, tất cả trong một. Nói ngắn gọn, chị mà mặc thứ này vào, anh chàng sẽ phải tìm lý do để KHÔNG cưới chị.”
Logic của Martha nghe cũng có vẻ logic, dù tôi không nghĩ nó sẽ đơn giản như vậy. Tôi chưa bao giờ mặc những thứ quần lót như thế.
“Em mừng là chị đã hạ gục được Greg,” Martha nói, rồi quay lại với đám quần lót của mình.
“Mày có thể làm ơn nói to lên tí được không? Chị không nghĩ bạn thân nhất của chị, người cho đến giờ vẫn chưa được kể bất cứ gì, đã nghe thấy đâu.”
Martha cười sảng khoái, theo cái kiểu “việc giữ bí mật với Jen có gây ra rắc rối nào thì cũng có liên can gì tới em đâu” ấy. “Giờ chị vui tính thật đấy,” nó nói tiếp, vẫn với âm lượng như cũ.
“Oi!”
“Thật đấy. Lúc trước chị cứng nhắc phết. Không, nói thế không đúng, vì trước đây chị cũng buồn cười. Đúng hơn là giờ giống như chị đã thoải mái hơn. Ngay cả khi chị hẹn hò với cái ông gì...”
“Sean,” tôi tiếp. (Không hiểu sao chẳng ai nhớ được tên của anh ấy? Khi tôi với Sean còn cặp kè thì Renée - người đã gặp Sean cả đống lần - gọi anh ấy là “Bạn trai của cô”, cứ như thể đó là ten người ta vậy. Chị gọi bạn trai của Martha bằng tên kia mà. Chị và Martha đều nhớ “Greg”. Nhưng lại chẳng ai nhớ “Sean”).
“Ừ, anh ta ấy, chị vẫn căng thẳng quá đi. Đúng rồi đó. Căng thẳng. Chênh vênh. Cứ như chị đang chờ cuộc chiến nổ ra vậy.”
“Giữa mày với bà Renée, còn ngạc nhiên gì chứ?”
“Em với bà Renée, xời! Chẳng là gì nếu so với em và Tony. Có lần em còn đấm cho một quả tím mắt luôn ấy chứ. Bọn em là vậy ấy mà.”
“Cô đã chọn xong quần chưa đấy hả?” tôi hỏi.
“Chuyện này không thể vội được. Nếu em chọn không đúng, em sẽ làm anh ấy sợ chứ không phải làm anh ấy cưới em. Ừm, không làm anh ấy cầu em cưới anh ấy.”
“Sao không đi hỏi anh ta cho rồi?” tôi nói.
“Em là một cô gái truyền thống,” Martha phẫn nộ nói. “Anh ấy là người phản hồi.”
“Nhưng mày sẽ không chờ thêm nữa?”
“Không phải vậy. Anh ấy muốn cầu hôn rồi, chỉ là chưa nhận ra điều đó mà thôi.”
“Hiểu rồi, và nếu cách này không được thì sao?”
“Không có chuyện ‘nếu không được thì sao’ ở đây,” Martha nói. “Bọn em đã yêu nhau ba năm rồi. Đã đến lúc kết hôn. Chị thấy đấy, em có còn là gà mái tơ nữa đâu.”
Martha sắp 26, còn tôi thì thu này sẽ là gái 31.
“Em muốn có con sớm nhưng phải kết hôn trước đã. Theo đúng thứ tự là phải như vậy.”
“Ai nói thế?” tôi hỏi.
“Em nói thế, tất nhiên. Sao chị không ma cái gì chiêu đãi Greg đi?” Martha ngoái lại hỏi.
“Hèm, không, cảm ơn. Bọn này còn đang vật vã với niềm ham muốn lắm.”
Martha lại xuất hiện trước mặt tôi, mắt tôi sáng lên. Nó chưa bao giờ có cơ hội nói chuyện kiểu này với tôi. Việc nó biết về tôi và Greg đã là một chuyện thần kỳ, và giờ con bé muốn đi vào tường tận hơn. “Hai người làm chuyện đó mỗi đêm chứ?”
“Ừ,” tôi nói. Nhẽ ra đây phải là Jen, nhưng Martha giờ là người bạn gái thân nhất tôi có sau Jen.
“Cái gì, MỖI đêm?”
Tôi gật đầu.
“Chà, ngay cả khi em và Tony mới gần nhau, bọn em cũng không làm được hằng đêm. Chị có làm chuyện đó cả khi... chị biết đấy.”
Tôi cố luận. Chị biết đấy, chị biết đấy... “Xin lỗi, nhưng chẳng hiểu gì cả.”
Martha hạ giọng, “Là khi đến tháng ấy mà.”
Bao nhiêu hơi ấm bùng lên trong người, làm đầu tôi thình lình có cảm giác như lửa đốt. Tôi đang đứng trong một tiệm bán đồ người lớn, nói những chuyện riêng tư với một người xa lạ. Tôi nhìn ra chỗ khác, về phía đám đồ chơi, và im.
“Có à!” Martha thì thầm. “Anh ta không nói gì à?”
“Chị, ờ, thì, không,” tôi lúng túng. “Đấy là ý của hắn. Hắn nói nếu tôi không phiền... Chúng tôi không nói về chuyện đó nữa.”
Martha thở dài, rồi quay lại với đám quần lót của nó. “Trước đây chị chưa bao giờ kể với em những chuyện đó. Em cũng được một ít về chị, nhưng là vì em hỏi, và giống như là chắt máu từ đá ra vậy. Giờ chị hẹn hò với Greg và đã trở thành một cuốn sách mở hơn,” nó nói. “Không hẳn là một cuốn sách mở, mà là... thoải mái hơn.”
“Có chừng mực thì tốt chứ sao.”
“Thế thì chắc chị sẽ là người lành mạnh nhất thế giới này ấy.”
“Oi!”
Martha nhăn nhở. “Mà dù sao, khi nào hai người định có em bé?” Martha ngoái lại hỏi.
Tôi nghĩ về gia đình mình. Tứ tán khắp nơi, và quá phức tạp khiến tôi thậm chí không thể nghĩ đến việc kết hôn. Suy nghĩ của tôi vậy đó. Tôi không tin vào hôn nhân, đó là địa ngục nơi trần thế. Những người khác gặp rắc rối với việc chọn cô chị cô em nào làm phù dâu cho mình? Tôi thì rắc rối với việc nên mời ông bố đến đám cưới. Liệu tôi có muốn thêm một đứa con vào mớ hỗn độn này nữa không? Không. Sự điên khùng rồ dại phải chấm dứt tại tôi. Anh trai tôi thì khác. Chắc lão ấy có, mà thật ra, chắc chắn lão nên có con. Nhưng tôi thì không, hôn nhân và con cái không phải dành cho tôi.
“Chị chưa nghĩ đến chuyện đó,” tôi đáp.
“Thật á hả?” trong giọng nói của nó chứa đựng sự hoảng hốt. “Thế Greg bao tuổi rồi?”
“Tháng Mười này là 32, sao?”
“Có lẽ hai người đều còn trẻ...” Martha trầm ngâm. “Nhưng mà đừng để lâu quá, chị biết đấy.”
“Để cái gì lâu quá?”
Martha quay lại trước mặt tôi, lần này cùng một chiếc quần trơn tuột, màu xanh như quả chanh, lại còn đính thêm đủ thứ. “Cho tôi ra khỏi đây!” não tôi hét lên.
“Con của chị sẽ rất xinh xắn,” Martha mơ màng nói. “Phải thế thôi, Greg đẹp trai mà.” Rồi nó cau mày nhìn tôi. “Thế không phải là em chấp nhận anh ta đâu. Anh ta có thể làm chị hạnh phúc, nhưng vẫn là một tên khốn.”
Ấy là mày còn chưa biết hết đấy, em gái ạ.
“Tuy vậy,” nó tiếp tục, “có lẽ anh ta đã tìm được đúng người phụ nữ của mình. Đó là lý do vì sao trông anh ta ngày càng đẹp hơn. Hôm trước em có trông thấy anh ta ở WHSmith, trông ổn phết. Hạnh phúc. Ừ, đúng rồi đấy, anh ta đã gặp được người phụ nữ của mình nên không còn cái kiểu khốn nạn trước đó. Cũng mừng,” nó nhún vai, “Em mừng là cuối cùng thì phụ nữ vùng Yorkshire này cũng được an toàn.”
Martha quay lại với đám quần lót. Bỏ lại tôi đứng đó. Cái gì? “Chuyện quái này là về gì đây?” tôi nói với Martha.
“Về chị với Greg, và con của hai người sẽ xinh xắn thế nào,” nó nói, như thể không vừa đánh một vòng lên tận Manchester để đi từ đầu này sang đầu kia của Leeds vậy.
Và, khoan đã, cái gì cơ? “Mày nói cứ như đúng rồi ấy. bọn này chỉ mới hẹn hò nhau. Chưa ai trong hai đứa nghĩ đến chuyện lâu dài cả.”
“ luôn nghĩ đến chuyện lâu dài. Ngay từ lúc gặp chị là đã nghĩ rồi. Đó là lý do vì sao anh ta không ơi hời gì lại sau một cuộc tình một đêm: anh ta nhìn vào tương lai và không thấy gì lâu dài cả, nên nó chỉ là cuộc tình một đêm. Hiển nhiên họ sẽ không bao giờ nói chuyện đó với chị. Và đó là lý do vì sao đàn ông lại có cái trò phủi tay bỏ đi chẳng vì lý do nào cả. Một phụ nữ sẽ hẹn hò với một người vì cô ta thấy thích anh chàng, cô ta sẽ cố gắng, sẽ có những hành động kỳ quái nhất, bởi vì đang vun đắp cho mối quan hệ của mình. Trong khi đàn ông... họ gặp phụ nữ, hẹn hò với cô nàng vài lần rồi lập nên một bảng so sánh trong đầu.
“Cái gì cơ?”
“Được rồi,” Martha quay lại chỗ tôi, lần này tay không. “Trong đầu của đàn ông ấy mà, chia thành hai cột, ‘Lợi’ và ‘Hại’.
“Dưới cột ‘Hại’ sẽ thế này:
. không được vui vẻ với các cô nàng khác nữa;
. không được nói chuyện với mấy cô bồ cũ nữa;
. phải dành thời gian làm những thứ cô nàng thích;
. khả năng cô ta sẽ phồng lên;
. cô nàng không hòa thuận với đám bạn của mình;
. bố mẹ không chịu.
“Rồi, và dưới cột ‘Lợi’ sẽ thế này:
. sex đều đặn;
. có người nghe mình nói những chuyện không thể nói với mấy thằng bạn;
. nàng đẹp thì sẽ đẹp mặt mình biết bao;
. có người cùng trả các hóa đơn;
. có người sản xuất cho mình những đứa con xinh xắn;
. không còn phải đi à ơi gì nữa.
“Em nói thật đấy,” Martha nói, rõ ràng đã nhận thấy vẻ ngờ vực trên mặt tôi. “Anh ta sẽ cân bằng hai cột này trong đầu mình, nếu l hơn hại, anh ta sẽ tiến tới. Và sau khi gắn với chị ba, rồi sáu tháng, anh ta sẽ nghĩ chị có tiềm năng lâu dài... hoặc cứ để tạm đó cho tới khi tìm được một cô nàng mới hay ho hơn. Dù gì thì, cũng là một kế hoạch lâu dài.”
“Nhưng chị thì chưa,” tôi nói, và tin chắc đám con gái hư đốn của bạn trai tôi, à xin lỗi, đám con gái hư đốn ngày xưa của bạn trai tôi, cũng vậy.
“Ờ, nhưng anh ta thì rồi,” Martha quả quyết.
“Mày có biết Greg đâu,” tôi đáp.
“Thế chị nghĩ anh ta hạnh phúc là vì đâu? Anh ta trông đầy hy vọng vào tương lai và những đứa con xinh xắn. Cứ nghe lời em đi, Greg chán đi lăng nhăng rồi, anh ta đang nghĩ đến chuyện lâu dài với chị đấy, chị yêu ạ.”
“Anh nghĩ có lẽ mình nhớ cái sự bảo đảm của một mối quan hệ, nhưng người anh cần là em.” Giọng Greg đang vang lên. Ngực tôi thắt lại, những ý nghĩ đó làm tôi kinh hãi. Tôi không nghĩ tới một mối quan hệ dài hơi. Tôi không cần điều đó. Khi bạn không tin vào hôn nhân và không muốn có con thì việc gì phải vội, hãy cứ thư thả tìm cho ra người phù hợp với mình, và tận hưởng. Bạn có thể quyết định sống độc thân vì bạn phát điên lên với các mối quan hệ. Cơ thể bạn không tích tắc điểm giờ, không nhắc bạn nhớ phải đi tìm một người nào đó phù hợp để cùng sinh con. Bạn không cần phải nghĩ đến chuyện ổn định hay lên kế hoạch cho tương lai. Và thế nên bạn hoảng lên khi có người nhắc cho bạn nghe là người yêu của bạn có thể có một động cơ khác, và vì bạn không nghĩ về một mối quan hệ dài lâu, người ta sẽ bỏ bạn mà đi.
“Thế thì hắn thất vọng tràn trề mất thôi,” tôi nói, cố tỏ ra cứng cỏi. “Mày tìm được quần chưa?”
“Rồi chứ.” Nó phóng lại chỗ tôi cùng một cái áo lót PVC đen và một cái quần chẽn thủng li ti li ti. Nó ướm chiếc áo lên ngực. “Gợi cảm đấy chứ? Chị thấy sao?” nó hỏi.
“Tao ghét mày,” tôi trả lời. “Nhờ cái quần lót và cái bảng cân bằng, chắc tao không bao giờ quan hệ nữa quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.