Sô Cô La Chạy Trốn

Chương 14: Bài học lịch sử




Đây là lý do vì sao bạn phải ngoan.
Vì sao tôi phải ngoan, luôn luôn ngoan. Đây là lý do vì sao tôi không phá luật, không dùng ma túy - thậm chí là loại nhẹ nhất - hay lừa dối. Khi bạn làm vậy là sẽ nhận được kết cục như thế này đây. Ngồi sau xe cảnh sát.
Cái ý nghĩ ấy cứ đập vào đầu tôi mỗi khi tôi nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra để thấy rằng mình, thật sự, vẫn đang ngồi sau xe cảnh sát. Và ơn trời, họ đã tháo còng cho tôi. Tôi có thể hình dung trên mặt báo ngày mai: VỤ BÊ BỐI TRONG LÀNG GIẢI TRÍ! NHÂN VIÊN WYIFF QUAN HỆ NGAY TRÊN PHỐ!
Greg thì chắc không sao, cánh báo chí thì chắc sẽ chẳng moi nhau lên làm gì, hả?
*
Khi cảnh sát bắt được bọn tôi đang cố vi phạm vài điều luật đứng đắn nơi công cộng, tim tôi run lên như sắp ngừng đập ngay lập tức. Từ trưa đến giờ tôi mới chỉ ăn có mấy cái bánh quy, mà lại uống quá nhiều. Và để ngăn mình không phun ra, tôi vùi mặt vào áo khoác của Greg.
“Vui lòng đi với tôi,” viên cảnh sát nói khi cả hai bọn tôi chẳng đứa nào nhúc nhích.
Tôi không biết Greg thế nào chứ tôi thì vui lòng đi cùng hắn. Tôi sẵn lòng đi cùng hắn ở mọi mức độ. Không chỉ bởi vì chúng tôi sắp bị bắt, nhưng còn bởi nếu di chuyển, dù chỉ một chút xíu thôi, là tôi sẽ phun ngay. Greg mở mồm, làm cái bao cao su rơi bộp xuống đất. Ngay lúc đó tôi vô cùng biết ơn việc hắn nghiêm chỉnh thực hiện tình dục an toàn đến vậy. Nếu không thế thì bọn tôi đã phạm luật đến mức nào rồi cũng không biết.
Thế là tôi đi, tay vòng trước ngực, đầu cúi gằm, theo Greg hướng ra phía đường chính. Chỉ có duy nhất một điều tệ hại hơn việc bị bắt gặp đang cố làm tình trong con hẻm. Đó là khi một giọng nói điềm tĩnh và lịch sự cất lên: “Anh Walterson.”
*
Tôi nhìn ra ngoài cửa kính xe. (Ừ, tôi vẫn đang ở trong xe cảnh sát) Greg đang nói chuyện với viên cảnh sát biết tên anh ấy. Và làm sao cô ta lại biết được chứ? Tất nhiên là từ vụ hắn bị bắt do đột nhập và thiếu đứng đắn, tất nhiên rồi. Ở Leeds không có nữ cảnh sát nào khác. Cả Yorkshire này cũng không có nữ cảnh sát nào khác, và thế nên người bắt chúng tôi là chính cô ta.
Cái giây phút nhận ra cô ta là ai, tất cả bia, bánh trào ngược lên cổ họng tôi. Tôi phải hít thật sâu để ngăn mình không phun thẳng vào nàng cảnh sát đã nghe tôi cam đoan rằng Greg là một người tốt.
“Chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa đâu,” tôi lẩm nhẩm trong đầu.
Cô ta cũng nhận ra tôi, tất nhiên. Điều đó thể hiện trong ánh mắt, nhưng cô ta chẳng nói gì ngoại trừ yêu cầu tôi vào xe. (Ừ, tôi vẫn đang ở trong xe cảnh sát). Rồi cô ta đi ra xa một chút nói chuyện riêng với Greg trong khi đồng sự ở lại chỗ cái xe để canh chừng không cho tôi chạy trốn. Cứ làm như tôi trốn được ấy... bên trong xe cảnh sát làm gì có tay nắm hay gì đâu.
Tôi nhìn hai người nói chuyện. Không ai trong họ thể hiện quá nhiều cử chỉ; và ngôn ngữ cơ thể của Greg, như ta có thể đoán được, chứa đầy sự ăn năn. Đầu hắn cúi, mắt nhìn xuống đất, tay siết chặt sau lưng. Còn nàng, tay chống hông, tay kia đặt trên dùi cui.
Nàng đang nói gì đó.
Greg gật, trông rất hối lỗi.
Nàng lại nói tiếp, Greg nhướng mắt, giữ ánh nhìn của hai người gặp nhau trong một giây, rồi nhìn đi chỗ khác, và đáp lời.
Cuối cùng, sau khoảng thời gian dài vô tận, cả hai cùng quay lại chỗ xe. Nàng cảnh sát mở cửa xe. “Cô có thể đi. Cả hai có thể đi. Cả hai rõ ràng là những người tốt.
Con quỷ.
“Cám ơn chị cảnh sát,” tôi nói. Và trước khi có thể tự ngăn mình, thì những từ “Điều này sẽ không xảy ra nữa đâu, tôi hứa,” đã vọt ra khỏi miệng tôi.
“Nên là như thế,” cô ta đáp. “Vì với một số người thì đấy sẽ là lần thứ ba không may mắn rồi.” Cô ta nở một nụ cười giả tạo với tôi, trong giây lát tôi cảm thấy như muốn đấm cho một cái. Ngay vào cái bản mặt khó ưa đó. Tôi hạ được ả đó. Dám lắm. Mày điên rồi hả? tôi tự nhủ mình . Hay mày thích ngồi xe cảnh sát về đồn rồi?
Greg vòng tay quanh vai tôi, khi chúng tôi ra đường vẫy một chiếc taxi.
*
“Anh ngủ với cô ta rồi, đúng không?” tôi nói, giữa những ngụm nước to. Tôi dằn cái cốc vại xuống và chồm qua bàn, chăm chăm nhìn vào Greg, người đang ngồi bên bàn ăn và đăm đăm nhìn xuống. Giờ chỉ cần thêm một bộ đồng phục với một ông cố vấn pháp luật nữa thôi là chẳng khác gì sở cảnh sát. Tôi lập tức thẳng người dậy.
Greg vẫn im lặng, biết rằng bất cứ những gì nói ra lúc này sẽ chỉ chống lại mình mà thôi.
Tôi lắc đầu ngờ vực, và lại lấy đầy một cốc nước. Tôi dựa vào bồn rửa và chăm chăm nhìn mớ tóc đen dày che khuất khuôn mặt hắn. Người đàn ông tự trọng nào lại để tóc dài hơn bạn gái mình chứ? Dài hơn hầu hết mọi cô gái mà anh ta biết? Khi thời trang phái nam bây giờ là trọc lóc thì Greg lại để tóc dài... “Sau khi tôi băng ngang thành phố, mệt bã người, chỉ để nhắc anh rằng cô ta đã có chồng, hủy cả số điện thoại của cô ta, rồi phải nghe Sean cằn nhằn, thì anh vẫn ngủ với cô ta.”
Greg ngẩng đầu lên, cặp mắt Minstrels ánh lên giận dữ. “Nếu không thì giờ ta đã vào tù hết rồi.”
Tôi nhìn hắn chăm chăm, quyết không thừa nhận cái lý do ấy. “Anh sẽ đi hả?”
“Đi đâu?”
“Anh sẽ gặp cô ta hả?”
“Em đang nói cái gì thế
“Đừng. Đừng đi, được chứ?” Tôi đe, cái giọng khu Đông Nam London của tôi đột nhiên đanh lại. “Em biết lúc đó anh không phải đang nghe một bài thuyết giảng về sự đứng đắn nơi công cộng. Cô ta muốn gặp anh, phải không? Em chỉ muốn biết sự thật thôi. Anh định đi gặp cô ta phải không? Sự thật. Em chỉ cần có vậy.”
Greg lắc đầu. “Không. Anh đã bảo cô ta em là bạn gái của anh.”
“A, tất nhiên anh đã làm thế rồi. Ôi, em xin lỗi, anh yêu, em thật là đần độn quá mà. Phải không anh? Lại còn ngồi đây mà lo rằng anh sẽ lại lao vào người phụ nữ nào đó mà với họ, lời thề ước hôn nhân là không gì phá bỏ được. Nhẽ ra em phải biết tất cả những gì anh phải nói là ‘Anh có bạn gái rồi,’ và cô ta sẽ từ bỏ. Mình nên tung chiêu này lên Internet anh ạ. ‘Chị em ơi, đừng lo, nếu chàng định lừa dối bạn thì hắn chỉ việc nói với cô nàng mà hắn định à ơi rằng, Anh có bạn gái rồi, và thế là xong.’ Mình sẽ được giải thưởng đấy, chắc chắn. Một thông báo dịch vụ công cộng rất thành thật. Đi nào, để em bật máy, còn anh thì dùng kỹ năng báo chí của anh mà múa may từ ngữ nhé.”
Tôi đã có thể nói, “Cô ta có chồng rồi, tại sao lại còn phải quan tâm đến việc anh có bạn gái làm gì?” nhưng đó không phải là tôi. Nếu tôi định thể hiện quan điểm gì thì sẽ phải trình bày nó thành cả một bài thuyết dài cơ.
“Anh bảo với cô ta rằng anh phải mất một năm trời mới hẹn hò được với em nên không muốn làm hỏng nó,” hắn nói khẽ.
Tôi lại uống thêm một ngụm nước nữa. “Và cô ta chấp nhận chuyện đó sao? Cô cảnh sát có chồng chấp nhận chuyện đó chứ?”
“Không. Có. Anh biết không. Cô ta bảo gọi cho cô ta nếu chuyện không suôn sẻ.”
“Hay cô ta nói gì đó đại loại như, ‘Nếu anh đổi ý thì biết phải tìm em ở đâu đấy. Gọi em nhé,’ phải không?”
Greg lại nhìn xuống bàn và gật đầu.
“Điếm,” tôi lầm bầm qua thành cốc, loạng choạng, chơi vơi với sự điên rồ, cố nhìn nhận sự việc thật sáng tỏ. Vậy ai, trong tất cả những chuyện này, mới là con điếm đây? Và ai đáng phải đem phủ nhựa đường bôi hắc ín lên người?
“Em bị sao vậy?” Greg hỏi và đứng dậy. ( nghĩ cái nhận xét điếm đàng kia đã gây ra phản ứng như thế). Giọng hắn giờ Yorkshire lắm rồi, có lẽ để đáp lại việc tôi đột ngột trở thành một cô nàng London khó chịu.
“Cứ như thể em không biết trước đây anh thế nào vậy. Em, và mọi người, đều biết trước đây anh thế nào.”
“Anh muốn biết em làm sao hả?” tôi hỏi, cao giọng.
“Ừ,” hắn đáp, giọng cũng tương đương tôi.
“Anh thật sự muốn biết em bị làm sao?” giọng tôi lại vống thêm một tông nữa.
“Ừ!” giọng hắn cũng cao lên như vậy.
Tôi dằn cái cốc xuống bàn bếp.
“Em muốn đi đâu đó mà không đụng phải những người anh đã ngủ cùng. Nếu họ không gọi điện đến chỗ em làm việc thì cũng ngồi vào chỗ em ở quán. Và nếu không ngồi vào chỗ của em ở quán thì cũng bắt em ở ngoài đường. Em không thể đến một nửa số quán rượu ở Headlingley này chỉ bởi vì anh đã ngủ với các nhân viên ở đó; và để kéo anh ra khỏi những rắc rối, em đã phải đóng vai bạn gái của anh. Chúng ta không thể đến một nửa số quán ở Hyde Park vì anh đã quan hệ với vài cô con gái rượu của ông chủ quán đó và giờ ông ta đã ra án tử với anh, em, Jen và Matt. Và đấy là chưa nói đến quán xá trong các trường đại học.”
“Vấn đề của em là, em không thể quay đi đâu mà không chạm mặt các chiến tích của anh.”
Greg để yên cho những lời nói của tôi lơ lửng trong không khí. Không gì có thể xóa được sự thật rằng hắn, thật sự, là một tên khốn. Và rằng tôi, thật sự, là một kẻ đạo đức giả bởi đã chẳng lấy đó làm vấn đề gì to lớn trước khi bắt đầu ngủ với hắn.
Hắn sắp bỏ tôi, tôi nhận ra điều đó khi hắn chỉ im lặng nhìn cái bàn. Hắn sẽ bảo tôi câm đi vì tôi đã cao giọng và nổi điên lên.
“Với Mimi,” tài năng của Greg, ngoài việc rất giỏi làm tình, còn là nhớ tên mọi cô nàng mà hắn đã cùng, “cô ấy làm anh nhận ra rằng em là người bạn quý giá nhất. Em đánh liều công việc của mình vì anh, cũng như cái cách em giận dữ đã làm anh nhận ra không phải em chỉ có hơi chút hờn ghen. Và điều đó làm anh hy vọng, làm anh nghĩ rằng có thể mình có cơ hội với em.” đi vòng qua bàn, lại chỗ tôi. “Khi anh gặp Alyson, cô cảnh sát, như anh đã nói với em, đó là lần đầu tiên anh nhận ra rằng mình muốn có điều gì đó đặc biệt với em. Với cô ta, anh chỉ muốn tình dục, cả hai chúng ta đều biết như thế.”
“Và với Nina, anh cố hẹn hò với cô ấy bởi vì khi nhận ra mình thật sự cảm thấy như thế nào về em, anh biết điều đó sẽ gây ra rất nhiều rắc rối. Anh nghĩ có lẽ mình nhớ cái sự bảo đảm của một mối quan hệ, nên đã cố gắng, nhưng khi Nina muốn ràng buộc anh đã hoảng sợ, vì trong thâm tâm, anh biết mình cần em.
“Cái đêm cô ấy tấn công anh, anh đã nghĩ rằng, mình phải đến chỗ Amber, cô ấy sẽ làm chuyện này êm thấm. Và em đã làm vậy. Em băng bó cho anh mà không nói lấy một lời rằng, ‘Đã bảo rồi’ hay ‘Đáng đời lắm’, dù thật sự là như vậy.
“Vậy nên, nói thật, anh không hối tiếc về bất cứ gì, hay về bất cứ ai trong số ba người ấy, vì tất cả họ, bằng cách riêng của mình, đã giúp anh và em đến được với nhau.
“Với họ...” hắn ngừng lời. Giọng vùng Yorkshire của hắn không còn nặng nữa. “Anh chẳng thể làm được gì. Anh không thể thay đổi quá khứ, anh chỉ có thể hứa rằng sẽ không bao giờ làm thế nữa. Chừng nào mình còn ở bên nhau, anh sẽ không bao giờ. Anh chẳng thể nói gì hơn. Trừ anh xin lỗi. Và anh ghét mình vì đã đẩy chúng ta vào những rắc rối này.”
Tôi không biết nói gì. Bạn không thể thay đổi quá khứ. Bạn có thể viết lại nó, làm cho nó có vẻ hay hơn, tốt hơn, để bạn có thể làm anh hùng chứ không phải một tên vô lại. Nhưng bạn không thể thay đổi được những gì đã diễn ra. Nếu bạn dan díu với ai đó, thì rõ ràng bạn đã làm vậy, có nói rằng điều đó không xảy ra cũng không thay đổi được gì. Nếu bạn lăng nhăng, thì bạn đã lăng nhăng rồi. Giả vờ mình trong sạch như tuyết tan trên đỉnh núi cũng không thể thay đổi điều đó. Tất cả những gì bạn có thể thay đổi là hiện tại. Tất cả những gì bạn có thể thay đổi bắt đầu từ bây giờ. Đó là lý do vì sao người ta lại luôn nói về sống trong hiện tại, vì đó là những thứ duy nhất bạn có thể kiểm soát được.
Những cái trò triết lý này thật quá sức cho chỉ một buổi tối bắt đầu bằng bữa tiệc sinh nhật. “Tối nay chưa bao giờ xảy ra, được chứ?” tôi bảo với Greg, là cách của tôi để nói rằng chúng tôi sẽ không cãi nhau về chuyện này nữa.
Sự nhẹ nhõm tràn đầy trên khuôn mặt Greg, người hắn thả lỏng ra trước khi hắn nở một nụ cười tỏa nắng. “Nhưng phải mà em trông thấy mặt em lúc ở trong xe cảnh sát. Hay lắm ấy.”
“Xe cảnh sát nào? Cả đời em chưa bao giờ ngồi trong xe cảnh sát cả,” tôi đáp, chất giọng đặc London của tôi cũng đã loãng đi.
“À, ừ, anh xin lỗi, chưa bao giờ xảy ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.