Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 196: Chỉ còn một nơi nữa




Hạo Thiên cùng tiểu Siêu và An Lam Nguyệt trở lại phòng, vừa vào đặt mông ngồi xuống thì An Lam Nguyệt liền nói
"Lúc nãy đệ mà không ngăn ta thì ta đã bẻ cổ lão ta rồi! "
Lúc nãy, khi mà Đường Xuyên chỉ ngón tay vào mặt An Lam Nguyệt, cô đã định giơ tay bẻ cổ lão, nhưng Hạo Thiên kế bên truyền ra một tia linh thức, ngăn hành động của An Lam Nguyệt lại. Bây giờ về tới phòng rồi, An Lam Nguyệt liền bực bội ra mặt. Hạo Thiên nói
"Không phải đệ đã xử hắn cho tỷ rồi sao. Tỷ còn khó chịu cái gì chứ?"
An Lam Nguyệt chu mỏ, nói
"Nhưng tỷ muốn tự tay bẻ cổ hắn cơ"
Tiểu Siêu mỉm cười nói
"Được rồi mà, ca ca đã giải quyết rồi. Tỷ đừng suy nghĩ nhiều nữa"
An Lam Nguyệt gật đầu, Hạo Thiên hỏi
"đệ có thấy tiểu Tuyết đâu không?"
Tiểu Siêu nói
"Muội ấy đi tìm cha và mẹ rồi"
Hạo Thiên gật đầu, tiểu Siêu hỏi
"Ca định khi nào thì để bọn nhóc đi? "
Hạo Thiên biểu cảm bình thản, nói
"2 ngày nữa, sau bữa tiệc ở học viện thì bọn chúng phải đi ngay"
An Lam Nguyệt nói
"Gấp như vậy? "
Hạo Thiên lắc đầu, nói
"Cũng không gấp lắm, nhưng nếu chúng ta để chúng đi sớm thì sẽ có nhiều thời gian tiếp xúc với bên đó hơn và chúng sẽ nhận được nhiều sự tin tưởng hơn"
Câu nói của Hạo Thiên đầy ẩn ý, nhưng tiểu Siêu và An Lam Nguyệt có thể nghe hiểu được. Cũng gật đầu đồng ý. 
........
Sáng sớm hôm sau, là ngày mà Hạo Thiên đã định ra và kêu gọi tất cả thành viên của công hội trở về. Mục đích chính là để xóa kí ức của những tên đã từng gặp và tiếp xúc với đám nhóc. 
Sáng sớm, ba người Hạo Thiên đi thẳng về phía công hội. Đến trước cửa thì đã tấp nập người người, đông đúc ồn ào. Ba người Hạo Thiên nhẹ bước phi vào trong, thẳng lên tầng hai mà không ai phát hiện ra. 
Số lượng thành viên hiện tại là 860 người, số lượng này tuy ít nhưng chất lượng thì rất tốt so với những công hội kia. Ban đầu chỉ định láy đủ 500 người thì ngưng, bởi Hạo Thiên chỉ lấy chất lượng chứ không lấy số lượng, nhưng không hiểu sao đến bây giờ đã tận 860 người rồi và hằng ngày vẫn có người đến xin vào công hội. Đành vậy, bây giờ lại cần tới số lượng nên mới nhận thêm vào, nhưng vẫn quan tâm bồi dưỡng chất lượng. 
Bên trong, một loạt bàn thức ăn trải dài ra, số lượng nhiều không đếm xuể. Đám này thấy mà nhỏ cả dãi, cứ chực chờ gần chỗ để thức ăn, cứ muốn nhào lên hốt ăn nhưng vẫn chưa ăn thông báo hay có động tĩnh gì, nên tất cả không ai động thủ. Thức ăn hôm nay toàn là những món bổ dưỡng, có lợi cho người tu luyện cày cấp, số lượng thì mỗi loại 30 phần, mà lại có đến hơn 40 loại, đám người này không thèm nhỏ dãi mới là lạ. Hạo Thiên đứng trên tầng 1 nhìn xuống, Nhược Tình chạy từ trong chạy ra, trong thấy Hạo Thiên liền khom người chào, nói
"tôi đã điểm danh và tất cả đều có mặt đông đủ cả rồi. Có thể bắt đầu chứ ạ? "
Hạo Thiên gật đầu, Nhược Tình đi xuống lầu, đám người dần dần tản ra, chừa ra một khoảng trống cho cô. Nhược Tình nói, giọng nói cao, rõ ràng, đủ lớn để toàn thể cùng nghe được
"Xin chào mọi người, tôi là ai hẳn mọi người đã biết rồi nhỉ. Hôm nay tôi cho gọi tất cả về đây là vì mệnh lệnh của hội trưởng, người sáng lập ra công hội này. Hôm nay tất cả mọi người sẽ được diện kiến khuôn mặt của chủ nhân nơi này, người sáng lập nên công hội Nghịch Thiên - hội trưởng Đường Hạo Thiên"
Nhược Tình vừa nói, cánh tay vừa chỉ thẳng lên lầu, nơi mà Hạo Thiên đang đứng. Đám người nhất loạt nhìn lên, không khỏi kinh ngạc, không tin vào mắt mình, có phải đang nhìn lầm hay không? Một tên hỏi
"Nhược Tình cô nương, có phải cô đang đùa chúng tôi không? "
Nhược Tình lắc đầu, nói
"Có thể mọi người sẽ kinh ngạc, nhưng tôi dám dùng tính mạng của mình ra đảm bảo, người đứng trên kia là hội trưởng công hội này, Đường Hạo Thiên. Còn hai vị đại nhân kế bên là Đường Siêu và An Lam Nguyệt, hai người đó là trợ lý đắc lực của hội trưởng, cấp bậc chỉ sau ngài ấy mà thôi"
Đám người vẫn tỏ ý không tin, cho đến khi Hạo Thiên nói
"Xin chào tất cả, ta là Đường Hạo Thiên, người sáng lập nên nơi này. Một số người mới có lẽ không biết ta là ai, nhưng nếu các người hỏi những người đã đăng kí vào đây đầu tiên thì họ sẽ biết, họ sẽ nói cho các ngươi biết về chúng ta. Còn hôm nay, ta gọi các ngươi về đây, mục đích cũng chỉ có một mà thôi. Tổ chức tiệc chiêu đãi những thành viên của công hội và cho các ngươi biết mặt của hội trưởng nơi này, để tránh sau này  các thấy bọn ta lại nghĩ rằng bọn nhóc từ đâu tới, ra oai ức hiếp, lúc đó nhận lấy hậu quả cũng không hề nhẹ đâu. Như 2 ngày trước, ta đã đuổi đi 1 nhóm người cũng vì mắc sai lầm trên. Các ngươi nên nhớ, đừng có trông mặt mà bắt hình dong, nhìn ốm yếu chứ không phải vậy, nhìn thấy họ cười đối tốt với mình ngoài mặt nhưng thực chất tâm họ không như vậy, cuộc đời đều đem đến cho ta những sự bất ngờ đến không tưởng, đừng quá tin tưởng ai đó rồi đến khi bị phản bội rồi mới hối hận..... Ta chỉ nói vậy thôi, các ngươi có thể bắt đầu bữa tiệc rồi! "
Giọng nói của Hạo Thiên tuy không to, lại đứng trên lầu ở một vị trí khá xa nhưng lại có cảm giác như nó đang kề bên tai mà nói với họ. Đám người nghe một cách nghiêm túc, đến khi Hạo Thiên dừng lại không nói nữa lại mang theo cảm giác hối tiếc, muốn nghe nữa. Nhưng khi nghĩ đến việc bữa tiệc đã bắt đầu, tất cả không ngừng ngại mà tiến lên tranh giành nhau mà ăn. 
Hạo Thiên đứng trên lầu, chờ đợi cho thời gian trôi qua, đợi đến gần 50p sau, khi những dãy đồ ăn sắp cạn hết, Hạo Thiên hướng 2 người tiểu Siêu và An Lam Nguyệt nói
"Chúng ta bắt đầu thôi"
Cả 2 gật đầu, cùng nhau lấy ra cây sáo của mình, thân sáo lấp lánh, thon dài được cả 3 cầm trên tay, từ từ đưa lên môi, bắt đầu thổi..... 
Lại âm điệu cũ vang lên, tiếng sáo trầm bổng, lúc lên cao lúc lại xuống thấp, giai điệu nhịp nhàng uốn lượn, cả 3 cất lên giai điệu xao động lòng người, khiến tất cả những người đang ăn uống phải dừng lại, cùng hướng mắt lên mà nhìn, tận hưởng âm điệu du dương trầm bổng phát ra từ cây sáo của cả 3. Một sự im lặng tuyệt đối, chỉ còn lại tiếng sáo thu hút lòng người, giai điệu lúc sôi trào lúc lại êm đềm cuốn hút, từng âm từng âm lại khác nhau, khiến người ta muốn nghe mãi. 
Kéo dài đến 5p sau, cả 3 dừng lại, Hạo Thiên nhếch mép cười, tất cả đám người đã lăn quay ra bất tỉnh. Ngủ li bì, không ai động đậy cả. Lần này, Hạo Thiên thay đổi hoàn toàn kí ức của những người biết đến đám nhóc, đổi tất cả hình ảnh của đám nhóc bằng hình ảnh của cậu và tiểu Siêu, đại loại như đám nhóc đã từng giúp đỡ ai cái gì thì đổi  lại hoàn toàn là hình ảnh của Hạo Thiên và tiểu Siêu. Không chừa lại chút dấu vết gì về đám nhóc cả, khiến đám nhóc như người không tồn tại, hay chưa hề gặp mặt trong tâm trí của họ. 
Xong xuôi, Hạo Thiên xuống đánh thức Nhược Tình dậy, cô gái mơ màng mở mắt, bắt gặp Hạo Thiên thì giật mình lật đật ngồi dậy, xấu hổ nói 
"Xin lỗi chủ nhân, tôi đột nhiên thấy buồn ngủ cho nên..... "
Hạo Thiên nói
"Không sao, bọn họ cũng giống cô thôi.... "
Hạo Thiên chỉ tay qua đám người, Nhược Tình nhìn sang, lại giật mình một cái, định quát lên một tiếng như bị Hạo Thiên cản lại, nói
"Không sao, để họ như vậy đi. Đợi họ dậy rồi thì phát cho mỗi người 1 viên tăng cấp đan bậc 2 cấp 2, quản lý các ngươi thì mỗi người 3 viên, sau đó cho người dọn dẹp bữa tiệc. Bây giờ ta phải đi rồi"
Nhược Tình gật đầu, nói
"Cung tiễn chủ nhân"
Hạo Thiên, tiểu Siêu và An Lam Nguyệt rời đi. Lần này không về lại Đường gia mà về học viên Hoàng Long. Còn nơi này là chưa xử lý nữa thôi, đợi tới ngày mai nữa thì tất cả sẽ xong xuôi, êm đẹp, bọn nhóc cũng lên đường rồi. 
Tiến tới cửa chính ngoại viện học viện Hoàng Long, mới vào trong được vài bước, lại bị người ta kéo lại chặn đường, là một lão sư ban kỉ luật của ngoại viện, lão ta khuôn mặt chính trực, tuy bề ngoài khá hung dữ nhưng  Hạo Thiên cảm nhận được sự quan tâm học viên từ ông ta, vì một số học viên cũng bị bắt lại như cậu vậy. Lão sư này nói
"Các em cũng gan lắm, dám đi trễ giờ canh trực của tôi. Có phải lần trước chịu phạt không đủ hay không? "
Một học viên khuôn mặt cầu xin, nói
"Chu Bằng lão sư a, người tha cho tụi em lần này đi. Sẽ không có lần sau nữa đâu ạ! "
Chu Bằng nói
"Lần trước cũng nói câu y như vầy, em còn câu nào khác không hả? Còn các em này, sao không quỳ xuống chịu phạt? "
Chu Bằng nhìn 3 người Hạo Thiên, đám học viên cũng nhìn theo. Hạo Thiên quay sang nhìn đám học viên, chúng đang quỳ, hai tay giơ cao, làm Hạo Thiên nhớ lại hình ảnh cậu chịu phạt khi đi trễ ở kiếp trước, cũng y như vầy. Hạo Thiên mỉm cười, nụ cười làm người khác sững sờ, đám học viên sững người một lát, Chu Bằng nói
"Em cười cái gì? "
Đám học viên chợt khựng lại, mắt trừng lớn nhìn 3 con người đang đứng, một tên nói nhỏ
"Chu Bằng lão sư, ngài lại đây em nói cái này"
Chu Bằng khom người, ghé sát mặt người học viên này. Giọng nói cậu ta hoảng sợ, lo lắng nói
"Chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.