Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 86: Khai trương




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
Ngày 7 tháng 8, ngày hoàng đạo!
  Hợp khai trương, xuất hành, thăng quan, động thổ; kị đưa tang, hạ táng;
  Tại cửa hàng phố đồ cổ Đông Thai.Vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là một dãy những lẵng hoa chúc mừng trong sảnh.
  "Đại Trụ, đừng lo lắng."
Ở trong cửa hàng, Phương Minh nhìn thấy Đại Trụ căng thẳng như vậy liền mỉm cười động viên, sang dậy hắn đã thấy Đại Trụ thâm quầng hai mắt, hẳn là tối hôm qua không thể nào ngủ được.
  Hơn nữa, đối với Đại Trụ mà nói, đây là chuyện lớn trong đời, từ một ngươi làm công ăn lương bây giờ đã có thể làm chủ một cửa hàng, cả đêm không ngủ được cũng là chuyện dễ hiểu.
  Chỉ là, lo lắng khẩn trương cũng không nên biểu lộ ra ngoài như vậy, đã là chủ một cửa hàng mà cứ biểu lộ khuôn mặt cứng đờ lo lắng như vậy, người ngoài không biết lại nghĩ có chuyện không hay.
  "Đúng, cười lên nào, cứ bình thường thôi, đừng lo lắng quá."
  Thấy Đại Trụ cười miễn cưỡng như vậy, Phương minh cũng không nói thêm, bắt ép hắn cười như thế đúng là làm khó hắn mà.
  “Chúc mừng!Chúc mừng!”
Hoa Bác Vinh và Hoa Minh Minh cùng một đam người theo sau bước vào cửa hàng, có đem theo quà gì đó được phủ bằng vài đỏ.
  "Cảm ơn, chú Hoa."
  Phương Minh ôm người lên tiếng cảm ơn, vì hắn cũng biết quà là bảng hiệu mà chú Hoa có nhắc đến trước đó.
  Cái thang màu đỏ đã được chuẩn bị được đặt ở cả hai bên cửa, một số công nhân cẩn thận treo tấm bảng, và miếng vải đỏ vần giữ nguyên chưa mở ra.
  Đến giờ khai trương sẽ do Phương Minh và Đại Trụ kéo xuống.
  "Phương Minh, Đại Trụ, chú Hoa chúc hai con làm ăn phát đạt."
  Khuôn mặt của Hoa Bác Vinhvô cùng vui vẻ, và không có gì mãn nguyện hơn sự thành công của đồ đệ ân nhân của mình, hơn nữa, hai người còn mở cửa hàng ngay bên cửa hàng của nhà mình, cuối cùng Hoa Bác Vinh cũng có cơ hội trả nợ món ân tình này cho ân nhân rồi..
  "Chúc mừng hai ông chủ trẻ, chúc doanh nghiệp phát đạt, mỹ nhân vây quanh!"
Hoa Minh Minh cũng lên tiếng chúc mừng, nhưng sau đó liền bị Hoa Bác Vinh đánh vào đầu, quát."Thằng nhóc này nói bậy bạ gì vậy hả?”
  "Phải chúc như vậy mới đúng chứ, ai mà không thích giàu sang và gái đẹp chứ." Hoa Minh Minh lại tiếp tục nói.
  "Thằng nhóc này, mau trở về dọn dẹp đi."
  Hôm nay là ngày cửa hàng Phương Minh khai trương, Hoa Bác Vinh tâm trạng cũng vui hơn, Hoa Minh Minh cũng biết cho nên mới dám nhiều lời như vậy.
  "Chúc mừng cậu chủ Phương, sau này Phố đồ cổ chúng ta lại thêm náo nhiệt rồi."
  Không lâu sau khi Hoa Bác Vinh đến thì có một nhóm người khác cũng đến, người đi đầu ai cũng nhận ra, đó chính là quàn lý của Phố đồ cổ.
  "Chào Sở trưởng Trương!"
  Phương Minh chào ông ta, chính gọi là quan chức ấp cao không bằng quản lý trực thuộc, tạo quan hệ tốt thì càng được lợi.
  "Ông chủ Phương quả là trẻ tuổi và có tương lai.Lúc còn bằng tuổi cậu tôi chỉ mới là một người học việc."
  Một người khác lên tiếng, Hoa Bác Vinh liền thì thầm vào taiPhương Minh: "Đây là chủ cửa hàng gỗ Thượng Trân ở ngã tư đường, họ Tiền."
  "Chào ông chủ Tiền, tiểu sinh sao có thể so sánh với ông chủ Tiền đây chứ.Con còn phải học hỏi thêm rất nhiều từ chú."
  Phương Minh cũng mỉm cười chào hỏi, lúc sau cũng có rất nhiều người đến chúc mừng, đại đa số đều là chủ các cửa hàng lớn trên con phố.
  Mời được những người đến tham gia khai trương cũng nhờ sự giúp đỡ của Hoa Bác Vinh. Phương Minh cũng biết, họ đến đây không phải vì hắn hay Đại Trụ mà đa phần là vì nể mặt của Hoa Bác Vinh.
  Phương Minh đoán rằng Phố đồ cổ này không hẳn lúc nào cũng hòa khí như vẻ ngoài họ thể hiện.
Những con người kinh doanh đồ trang sức này, trên mặt ai cũng nở nụ cười thân thiện nói chuyện với nhau, nhưng ai biết được trong lòng họ rốt cuộc nghĩ cái gì.
  Về điểm này, Hoa Bác Vinh là người trong nghề đã mười mấy năm nên biết rõ, cho nên việc ông ta giúp Phương Minh thuê lại cửa hàng của Tống Hùng cũng nhiều người biết, sẽ không ai dám làm khó Phương.
Cửa hàng Hoa Bảo Lâu của Hoa Bác Vinh ở Phố đồ cổ này vô cùng có tiếng tăm, quan hệ vô cùng rộng rãi, tình cảm của nhân viên nội bộ cùng rất tốt, cho nên chủ những cửa hàng khác cũng không dám đắc tội với Hoa Bác Vinh.
  Việc khai trương lần này, Phương Minh và Đại Trụ cũng không có mời bạn bè gì, Phương Minh chỉ vừa mới đến Ma Đô, còn Đai Trụ dù đã ở Ma Đô một thời gian, nhưng cũng không co quen biết nhiều bạn bè.
  Dù sao thì giao lưu bạn bè cũng cần phải có tiền dư dả, Đại Trụ thì phải lo rất nhiều việc cho nên không có tham gia tụ tập đi chơi với bạn bè, nên có thể tiết kiệm đôi phần.
  "Phương Minh, Đại Trụ, chúc mừng."
  Ngay lúc này, có hai người xuất hiện, người đàn ông nhìn Phương Minh vẻ mặt mỉm cười.
  Đó chính là Tào Lượng và Âu Dương Tuyết Tình.
  "Phương Minh anh không được, khai trương cửa hàng mà cũng không nói với tôi tiếng nào, không coi tôi là bạn hay sao." Âu Dương Tuyết Tình bất mãn lên tiếng, nếu không phải cậu của cô nói cho cô biết thì hai người họ cũng không biết Phương Minh mở cửa hàng ở đây.
  "Haha, tôi biết công việc cảnh sát rất bận, nên không dám làm phiền cô."
  Phương Minh mỉm cười nhìn Tào Lượng, Tào Lượng chỉ gật đầu lại không nói gì, con người Tào Lượng vốn trầm không thích nói nhiều, hôm nay đễn đây cũng bởi vì biết ơn lần trước Phương Minh đã giúp đỡ cảnh sát bắt được La Sầm Long.
  "Hai người ngồi đi. Tôi đã chuẩn bị trà rồi.”
  Lần này khai trương, Hoa Bác Vinh hỗ trợ Phương Minh một vài nhân viên giúp pha trà, Phương Minh cũng không từ chối, vì hắn cũng biết hắn và Đại Trụ có rất nhiều việc để làm.
  Không lâu sau khi Tào Lượng và Âu Dương Tuyết Tình đến, Hao Minh Minh ngạc nhiên lên tiếng:
  "Trời ơi, mỹ nữ cảnh sát đây mà, sao mỹ nhân trên đời ai cũng đều là hoa đã có chủ thế này, thật là bất công. Tôi đẹp trai khí chất như thế này lại không được ai để mắt đến cả."
  Thấy Hoa Minh Minh như vậy, Phương Minh cũng không chỉ cho qua không nói gì, vì Âu Dương Tuyết Tình và Tào Lượng vốn không phải đang quen nhau, trước đó Tạo Lượng đã từ chối Âu Dương Tuyết Tình rồi.
  Tất nhiên, hắn sẽ không nói cho Hoa Minh Minh biết chuyện này, nếu không y nhất đinh sẽ bám riết lấy Âu Dương Tuyết Tình không tha mất.
  Hoa Minh Minh ở đây lại oán trời trách đất, Phương Minh lại nghĩ có nên cho hắn một cước hay không, cửa hàng khai trương mà lại đem cái thái độ đưa đám như thế chứ?
  Trong lúc Phương Minh còn đang suy nghĩ, một đội ngũ nhân viên mặc đồng phục bước vào, nhìn thấy những người này, mắt Phương Minh nheo lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.