Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Chương 8: Thiên tài thần y




Bích Huyết Châm do huyết ngọc mài thành, huyết ngọc là một loại linh ngọc, 300 năm trước đã biến mất trên Địa Cầu.
Có lời đồn nó được đại gia tộc giấu đi, cho dù linh khí lộ ra cũng sẽ rơi vào Hồng Bảo Thạch.
Chín Bích Huyết Châm này vì để trong hộp có khắc trận pháp, mới có thể bảo tồn chút linh khí, phối hợp với Thứ Thần Châm của hắn, hiệu quả tốt gấp nhiều lần ngân châm.
Tần Doãn Nhi sửng sốt, giá trị của chín cây châm này cô biết rất rõ, cả tiệm thuốc của cô cũng không mua được, vậy mà Hạc lão lấy bảo vật này ra.
- Bạn trẻ cảm thấy bộ ngọc châm này thế nào?
Hạc lão cười hỏi.
- Nếu dùng bộ Bích Châm Đào này thi triển châm thuật, hiệu quả sẽ gấp hai trở lên.
Mạc Phàm nói chi tiết.
Nếu Bích Huyết Đào đủ linh khí, có thể có hiệu quả gấp chín lần, nhưng cho dù chín cây châm này được bảo tồn tốt, linh khí cũng chỉ còn lại hai ba phần.
Nhưng có vẻ rất khó.
- Bạn trẻ đúng là có con mắt tinh tường.
Hạc Duyên Niên khen ngợi.
Còn trẻ tuổi đã có ánh mắt này, ông ta đúng là cách xa không bằng.
Mạc Phàm cười nhạt, chút ấy đối với hắn mà nói không đáng là gì, cho dù không có pháp lực trong người, nếu ngay cả Bích Huyết Châm mà cũng không nhìn ra, hắn không xứng với danh xưng Y Tiên bất tử.
Tần Doãn Nhi nhíu mày, bây giờ người trẻ tuổi đúng là không biết khiêm tốn, nhất là tên nhóc này.
Hạc Duyên Niên không thèm để ý, cười thân thiện, trong mắt đều là khẩn cầu.
- Hộp Bích Huyết Châm này có thể đổi lấy một lần bạn trẻ thi triển Cửu Tử Thần Châm, chữa trị cho một bạn già của tôi không?
- Hạc lão, tuyệt đối không được, cho dù cậu ta biết Cửu Tử Thần Châm, sao y thuật có thể so với ông được, huống chi Bích Huyết Châm trân quý như vậy.
Tần Doãn Nhi vội vàng ngăn cản.
- Doãn Nhi, y đạo chưa từng phân lớn tuổi thì tinh thông, trẻ tuổi thì dốt đặc cán mai, chuyện này ông suy nghĩ kỹ rồi, cho nên mời cậu ấy lý giải.
Hạc Duyên Niên giảng giải, không có ý định thu hồi Bích Huyết Châm.
Chỉ sợ bạn già kia của ông ta chỉ có Cửu Tử Thần Châm mới cứu được, cho dù ông ta học được châm thứ chín từ chỗ Mạc Phàm, không luyện tập một thời gian dài sẽ không nắm chắc được bao nhiêu, không bằng mời Mạc Phàm ra tay.
- Hả?
Lông mày Mạc Phàm hơi nhướng lên.
Nếu có Bích Huyết Châm này, cho dù chỉ có hai ba phần linh khí, thêm chất lỏng hắn luyện chế Tôi Luyện cũng có thể rèn luyện thân thể đến tầng bảy.
Tôi Luyện đến tầng bảy, tự bảo vệ mình không có vấn đề gì.
- Hạc lão nghĩ kỹ rồi sao?
Mạc Phàm xác nhận.
Chi phí một lần hắn ra tay không thấp, nhưng kém hơn giá trị của Bích Huyết Đào một chút.
Dù sao Bích Huyết Chân vô cùng ít trên Địa Cầu, hơn nữa không thể tái chế, gần như có thể ngộ nhưng không thể cầu, vô cùng quan trọng với hắn.
- Nếu cậu Mạc không có ý kiến, ngoại trừ Bích Huyết Châm ra, lão hủ bằng lòng tặng thêm mười thang thuốc Đông y, thế nào?
Mắt Mạc Phàm nheo lại, giá trị của Bích Huyết Châm là để hắn ra tay, ông cụ lại còn tặng thuốc Đông y.
Tuy không đáng bao nhiêu tiền, nhưng là tài nguyên không nhỏ đối với hắn, hắn nợ ông cụ này một phần nhân tình không nhỏ.
Nghĩ một lát, hắn đi đến bên cạnh hình nhân châm cứu, vê kim châm thứ chín.
- Đây là Cửu Tử Thần Châm đầy đủ.
Hạ châm xuống, hắn không chỉ cố ý thả chậm tốc độ, còn đâm châm vào, sâu cạn cùng với kinh nghiệm hành châm đều để lộ ra.
Sau một chén trà nhỏ, chín châm đều nằm đúng vị trí.
Hai mắt Hạc Duyên Niên tỏa sáng, thưởng thức rất lâu, lúc này mới kích động nói:
- Quả nhiên không hổ là Cửu Tử Thần Châm, đúng là khéo, quả thực là kỹ thuật giỏi, thủ pháp của bạn trẻ vô cùng mượt mà, nói vậy luyện tập châm thuật không ít lần?
“Ha ha.”
Mạc Phàm cười, không nói gì thêm.
Hắn chỉ nhìn châm phổ một lần, liền dùng châm thuật này cứu sống một vị đại năng Nguyên Anh Kỳ Độ Kiếp thấp bại, làm người này có cơ hội sống sót, tránh gặp tai nạn hỏa khí mà chết.
Nếu để ông cụ này biết kết quả, không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Nửa tiếng sau, Mạc Phàm đi theo Hạc Duyên Niên và Tần Doãn Nhi, cầm Bích Huyết Châm, thảo dược và ấm sắc thuốc ra khỏi tiệm thuốc.
- Không biết khi nào thì cậu Mạc rảnh?
- Ba ngày sau có thể gọi điện thoại cho tôi.
Mạc Phàm nói.
Trong ba ngày này hắn cần thăng thực lực trước, nếu không gặp phải nguy hiểm căn bản không có đường sống.
- Được, cậu đang ở nơi nào, tôi bảo Doãn Nhi đưa cậu một đoạn đường.
Hạc Duyên Niên liếc nhìn Tần Doãn Nhi nói.
Lông mày Tần Doãn Nhi nhíu lại, không tình nguyện lắm.
Cô không hiểu nhiều về Đông y lắm, nhưng bất luận nghề nghiệp gì muốn đạt tới đỉnh cao, đều cần tích lũy thời gian lớn.
Một thanh niên 16 tuổi, cô thật sự không nhìn ra được có điểm nào xuất sắc, vậy mà để Hạc lão nhìn với đôi mắt khác xưa như vậy.
Chỉ là dù sao Hạc lão đã mở miệng, không tình nguyện của cô chỉ lóe qua.
- Mạc tiên sinh, tôi đưa cậu đi.
- Không cần.
Mạc Phàm khoát tay áo:
- Ấn đường của Tần tiểu thư tái đi, khí huyết không nhanh, làm cho thời gian nguyệt sự mất cân đối, chắc là do mệt nhọc thời gian dài gây ra, trạng thái này không thích hợp lái xe, nếu có rảnh, tôi đề nghị cô dùng Ô Kê Bạch Phượng Hoàng với rượu Thiệu Hưng, dùng không lâu là có thể điều trị được.
Nói xong Mạc Phàm tạm biệt Hạc lão, không để ý đến Tần Doãn Nhi, mang theo đồ lập tức rời đi.
Khuôn mặt lạnh lùng của Tần Doãn Nhi lập tức đỏ lên, tức giận đến mức giậm chân, vậy mà người thanh niên này còn đoán được cả nguyệt sự của cô.
Hạc Duyên Niên nhìn Mạc Phàm rời đi, vuốt vuốt râu, cười nói:
- Doãn Nhi, có phải bây giờ cháu cảm thấy cậu ấy vô cùng khác biệt không?
- Hạc lão, ông đừng tin tưởng cậu ta như vậy, có khi cậu ta nói linh tinh ấy.
Tần Doãn Nhi không phục.
- Cậu ta có nói linh tinh hay không, cháu hiểu rõ hơn ông.
Hạc Duyên Niên ý vị thâm trường nói.
- Chẳng lẽ cậu ta còn trẻ nhưng y thuật cao như vậy sao?
- Không thấy cậu ta chữa bệnh, nhưng dược lý, châm thuật và năng lực chẩn bệnh của cậu ta không kém gì lão hủ, cho dù toàn bộ thực lực không bằng lão hủ, nhưng cháu cũng biết lúc ông bằng tuổi cậu ta vẫn chỉ là người nhặt thuốc, học châm cứu bằng sách thuốc, kém xa vạn dặm người trẻ tuổi này.
Hạc Duyên Niên xấu hổ nói.
Tần Doãn Nhi hơi khiếp sợ, tất nhiên Hạc lão sẽ không bịa đặt, huống chi đúng là gần đây thời gian nguyệt sự của cô không ổn.
Một đứa bé 16 tuổi mà có y thuật như vậy, nếu qua một thời gian nữa, thành tựu chắc chắn sẽ vượt Hạc lão.
Hạc Duyên Niên thấy Tần Doãn Nhi ngộ ra, tiếp tục nói:
- Có lẽ cháu cảm thấy ông đưa Bích Huyết Châm là thiệt thòi, nhưng thực ra người kiếm lời là ông, bổ sung hoàn chỉnh Cửu Tử Thần Châm, không biết có thể cứu được bao nhiêu người, cho dù chỉ cứu một người, cũng có giá trị cao hơn một bộ Bích Huyết Châm.
- Hạc lão không sợ cậu ta có lai lịch không rõ ràng à, có cần cháu sai người điều tra cậu ta hay không.
Tần Doãn Nhi lo lắng nói.
- Cậu ta nhìn thấy tàn phổ liền muốn bổ sung bằng cả tấm lòng, chắc chắn nhân phẩm không tệ, không cần phải điều tra, nếu để cậu ta phát hiện ra thì càng làm cậu ta chán ghét, không có lợi cho sự phát triển sau này của cháu.
- Dạ.
Tần Doãn Nhi gật đầu.
16 tuổi là thiên tài thần y, qua một thời gian nữa chắc chắn sẽ gia nhập vào giới y học Hoa Hạ, quả thật không nên trở mặt.
- Vậy có phải cháu nên tiễn cậu ta hay không?
Tần Doãn Nhi hối hận hỏi.
Tên kia vẫn chưa đi xa, lúc này đuổi theo còn kịp.
- Ha ha, không cần, lát nữa cháu đi theo ông đến hậu viện, ông lấy thuốc cho cháu, cháu dựa theo lời cậu Mạc uống vào, đợi điều trị thân thể tốt, lần sau cảm ơn là được, cũng không cần thiết phải cố gắng nịnh nọt, tự nhiên như vậy mới tốt, cố gắng quá trái lại có vẻ giả tạo.
Hạc Duyên Niên giáo dục.
- Dạ.
Mặt Tần Doãn Nhi đỏ bừng, nhìn lướt qua bóng lưng Mạc Phàm, trong mắt có không ít khác thường.
Vẫn lạnh lùng như trước, nhưng không còn sắc bén.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.