Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Chương 7: Bích huyết châm




- Thuốc của anh bán đắt như vậy, tôi lại không mua, anh xin lỗi tôi làm gì, cho dù xin lỗi, phải xin lỗi những người bị anh lừa gạt chứ?
Mạc Phàm cười mỉa nói.
Mạc Phàm vừa nói như vậy, mồ hôi trên trán Dương Vĩ chảy như mưa xuống, anh ta quỳ xuống đất.
- Tôi xin lỗi, là tôi bị mỡ heo che kín tim, lừa không ít tiền của người khác, tôi đáng bị đánh.
Nói xong, Dương Vĩ tát vào má trái má phải mình một cái, từng cái tát bốp bốp vang dội.
Rất nhanh xung quanh có không ít người tụ tập, có nhân viên của tiệm thuốc cũng có khách hàng đến mua thuốc, bọn họ nhao nhao cầm di động chụp lại.
Trong đó có người từng bị Dương Vĩ hố lại càng vỗ tay bảo hay, có một số tiệm thuốc dựa vào tâm lý sốt ruột chữa bệnh của khách hàng, độc ác bán đắt cho khách hàng.
Cơ bản là một ngày không làm, đã làm phải ăn gấp 10 ngày.
Sinh bệnh vốn tăng thêm trách nhiệm cho gia đình, gặp phải một tên nhân viên tiêu thụ ăn thịt người càng là tai nạn lớn.
Còn có không ít cha mẹ phát hiện con mình giấu đồ chơi người lớn, cái gì mà liệt # dương, thuốc # mê # tình, không có trợ giúp gì cho giai đoạn trưởng thành của đứa trẻ, thuốc # mê # tình lại càng cổ vũ đứa trẻ phạm pháp.
Bọn họ tìm Dương Vĩ lý luận không có kết quả, Dương Vĩ nói phải quản lý con của mình trước.
Lần này thì hay rồi, nhìn thấy Dương Vĩ tự mình hại mình, một người phụ nữ trung niên kêu lên:
- Ai bảo cậu bán thuốc # mê # tình cho con tôi, thiếu chút nữa làm thằng bé phải vào đồn công an, có phải cậu không có tiền ăn cơm hay không, có cần tôi giúp cậu không hả?
- Đứa bé của tôi cũng mua từ nhà này, mới 13 tuổi đã học thói xấu, sau này…
Nghe mọi người xung quanh nói, Hạc Duyên Niên hừ lạnh một tiếng, tức giận đến mức muốn đào hố chui xuống.
Ông ta cũng biết Dương Vĩ bán đồ chơi người lớn trong tiệm thuốc, chỉ là mỗi lần hỏi, Dương Vĩ đều nói cái gì mà kế hoạch hóa gia đình, phòng ngừa lây bệnh qua đường tình dục.
Ông ta nói không có tác dụng gì, dù sao ông ta không phải là chủ, không có quyền can thiệp vào việc này.
Nhưng không ngờ Dương Vĩ bán những thứ hạ lưu như vậy.
- Doãn Nhi, nếu không xử lý tốt chuyện này, cháu nên đổi lại bảng hiệu đi.
Tiệm thuốc Duyên Niên Đường này lấy tên ông ta mở, đây cũng là vì nể mặt ông nội Tần Doãn Nhi, nhưng ông ta cũng không muốn khí tiết tuổi già của mình khó giữ được.
Sắc mặt Tần Doãn Nhi khẽ đổi, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này, vội vàng nói:
- Hạc lão, Mạc tiên sinh yên tâm, cháu nhất định sẽ cho hai người câu trả lời hài lòng.
- Ừm!
Hạc Duyên Niên gật đầu.
Cô xoay người cúi đầu với khách hàng.
- Thật sự xin lỗi vì nhân viên tiêu thụ của tiệm thuốc chúng tôi lại làm ra chuyện như vậy, tôi là bà chủ của tiệm thuốc này, tôi đứng ra xin lỗi mọi người trước, nếu có người bị người này lừa gạt, tiệm thuốc Duyên Niên đồng ý bồi thường gấp 5 lần, nếu có bạn trẻ mua đồ chơi người lớn, chúng tôi cũng sẽ lấy gấp 5 lần giá gốc thu về tiêu hủy, nếu sau này có vấn đề tương tự xảy ra, hoan nghênh mọi người đến phản ánh, tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc.
Nói xong, Tần Doãn Nhi lại cúi đầu thật sâu với khách hàng.
Sau đó cô vẫy vẫy tay, hai bảo vệ cao lớn uy vũ đi tới.
- Khống chế anh ta trước, gọi điện thoại cho cục cảnh sát, mời cảnh sát đến đây điều tra.
Thân thể Dương Vĩ run lên, giống như bị sét đánh, không chỉ bị đuổi việc, còn bị đưa đến cục cảnh sát, trong chớp mắt đã đứt từng khúc ruột.
Vì mấy trăm tệ, anh ta nhàn rỗi không có việc gì làm, đi trêu chọc Mạc Phàm làm gì?
- …
- Đừng mà, tôi sai rồi, đừng đưa tôi đến cục cảnh sát.
Dương Vĩ kêu gào bị hai người vạm vỡ kéo xuống, trong tiệm thuốc chậm rãi yên tĩnh lại, tiếng hoan hô vang lên.
- Sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước lại làm vậy.
Mạc Phàm thầm nghĩ.
- Cậu Mạc, tôi thấy cậu mua thuốc Đông y tráng kiện khí ích, hẳn là dùng để cường thân kiện thể, lão hủ bất tài, cũng góp nhặt được vài thứ, không biết cậu Mạc có thể giúp lão hủ phân biệt đồ tôi cất giữ không?
Hạc Duyên Niên thấy chuyện đã được xử lý vội vàng rèn sắt khi còn nóng.
Ông ta không nói thẳng chuyện Cửu Tử Thần Châm, đến độ tuổi này của ông ta, vô cùng xem trọng duyên phận.
Vừa rồi vì Dương Vĩ mà mất đi duyên phận bổ sung Cửu Tử Thần Châm, duyên phận không cưỡng cầu được, chỉ có thể tiến hành theo chất lượng.
Mạc Phàm vốn định từ chối, nhưng nghe Hạc lão muốn mời hắn xem đồ ông ta cất giữ, nhất thời nổi lên vài phần hứng thú.
Không phải Hạc lão muốn hắn đi xem, rõ ràng là muốn dùng đồ cất giữ đổi lấy châm cuối cùng của Cửu Tử Thần Châm.
Hắn không có địch ý với Hạc lão, Cửu Tử Thần Châm cũng không quan trọng với hắn lắm, chỉ như chín trâu mất sợi lông trong y thuật cao nhất của hắn mà thôi.
Nếu có thể tìm được thứ có ích trong đồ Hạc lão cất giữ, cũng không phải không thể.
- Vậy thì quấy rầy rồi.
- Không quấy rầy, không quấy rầy, mời đi bên này.
Hạc lão thấy Mạc Phàm không từ chối, hưng phấn làm tư thế mời.
Tần Doãn Nhi ở bên cạnh lạnh lùng liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.
Với thâm niên của Hạc lão, cả thành phố Đông Hải ông ta dám nói y thuật của mình thứ hai, không ai dám nói y thuật của mình thứ nhất, vậy mà khách sáo với tên nhóc này như vậy.
Cho dù tên nhóc này biết Cửu Tử Thần Châm, nhưng y thuật có thể đánh đồng với Hạc lão được sao.
Hạc lão đã hạ mình đến vậy rồi, tên nhóc này còn không bổ sung nốt Cửu Tử Thần Châm.
Cô nhìn Mạc Phàm với đôi mắt khác xưa, đồng thời lại có chút khó chịu.
Nhất là chuyện Dương Vĩ, không có đứa con nít này sẽ không xảy ra chuyện.

Hạc lão đi ra sau tiệm thuốc, đến một cái sân yên tĩnh, tinh xảo.
Sân hoàn toàn xây theo phong cách Tứ Hợp Viên, bên trong phân thành tiền viện hậu viện, bất luận là trang trí và xây dựng bên ngoài đều không khác gì cổ đại.
Hạc Duyên Niên mang theo Mạc Phàm đến hậu viện, đi thẳng vào mật thất trong thư phòng.
Trong mật thất có không ít đồ cất giữ, phần lớn trong đó là một số sách thuốc, có một số đầy đủ, rất nhiều sách đã bị hỏng không còn được nguyên vẹn, được đặt dưới kính Ritter bảo vệ, châm phổ Cửu Tử Thần Châm là một trong số đó.
Hạc Duyên Niên thấy ánh mắt Mạc Phàm nhìn về phía Cửu Tử Thần Châm, thở dài một hơi.
- Sách thuốc thất truyền quá nghiêm trọng, nếu không bị người ta tiêu hủy, thì bị mang vào trong quan tài, muốn sách thuốc trở về trạng thái cũ đúng là không dễ dàng.
Mạc Phàm im lặng, y thuật truyền thừa đúng là quá ít.
Ngoại trừ dòng dõi thâm căn cố đế, truyền nam không truyền nữ, người bản môn không thể quan sát được, y thuật cũng phải nhìn ngộ tính.
Cùng là y thuật nhất môn, trải qua một thế hệ phát huy, sau đó vì hậu nhân không đủ ngộ tính, dần dần sa sút, cuối cùng thất truyền.
Giống như Hàng Long Thập Bát Chưởng, Quách Tĩnh học được hết Thập Bát Chưởng, đến lượt Da Luật Tề chỉ học được Thập Tứ Chưởng.
Chuyện này cũng không có biện pháp.
- Hạc lão, ông đã làm nhiều rồi, không cần tự trách.
Tần Doãn Nhi thấy Hạc Duyên Niên cảm thán, khuyên giải an ủi nói.
Đồng thời lại lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, oán hận với Mạc Phàm càng sâu hơn.
Hạc lão khoát tay, bỗng nhiên nhớ tới còn chuyện chính, vội vàng lấy một cái hộp trên giá bày.
Hộp gỗ đỏ, mặt trên khắc đường vân nguệch ngoạc, lập tức hấp dẫn ánh mắt Mạc Phàm, hai mắt hắn không khỏi sáng lên vài phần.
Nếu hắn không có đoán sai, đường vân bên ngoài này là một trận pháp bảo vệ đồ vật, tuy vô cùng đơn giản, nhưng không dễ dàng nhìn thấy ở Địa Cầu.
Bất luận là thứ gì đặt ở bên trong hộp, thời gian bảo tồn sẽ dài hơn nhiều.
Dùng hộp như vậy để đựng đồ, sẽ là thứ gì đây?
Hạc Duyên Niên cầm hộp gỗ đỏ để trước mặt Mạc Phàm, cười nói.
- Bạn trẻ, cậu xem mấy cây châm này thế nào, có lọt vào mắt cậu hay không?
Mở hộp ra, chín cây châm đỏ như máu để trên gấm vóc, mỗi cây châm dài 15 cm, chỉ có ba châm có kích thước như sợi tóc, toàn thân màu đỏ, rực rỡ dưới ánh sáng, giống như huyết dịch lưu chuyển bên trong cơ thể.
- Bích Huyết Châm?
Mạc Phàm hơi bất ngờ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.