Sau Khi Nhận Việc Ở Minh Phủ

Chương 5:




“Có gì đó?” Ôn Bạch nhíu mày.
Là một chiếc đèn nhỏ được nuôi ở địa phủ, đồ vật yêu thích ít nhiều dính chút âm khí, đặc biệt là ở nơi có thâm niên như thế này.
Điều kiện tiên quyết là những món đồ cổ được bày bán phải là chính phẩm.
Chợ đồ cổ Tam Tiên Kiều đúng là đã từng thành danh nhờ rất nhiều chính phẩm, tiếng thơm lan xa, nhưng đến nay thì đã mai một dần. Những đồ vật ở đây, tuổi cao nhất, sợ là còn chẳng lớn bằng những ông cụ là chủ của những sạp hàng này.
Nếu như “gì đó” mà nó nói không phải chỉ người thì chính là…
“Ừm, có chút hung khí.” Đèn sen nhỏ hít hà ngửi ngửi.
Trước khi đi, Đế Thính đặc biệt dặn dò đừng xem thường nó, dù sao cũng là thứ đồ do một tay Lục Chinh nuôi nấng, khá mẫn cảm với tà túy*, bảo cậu nên chú ý.
(*tà túy: dùng để chỉ quỷ quái quấy phá hại người)
Lúc đó Ôn Bạch cũng chỉ thuận miệng đáp lại mà thôi, ai ngờ vừa ra cửa đã đụng phải.
“Rất phiền phức sao?” Ôn Bạch hỏi.
Đèn sen nhỏ: “Không phiền phức, nó rất yếu.”
Dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng ở lại chỗ này không tốt, thời gian lâu dần sẽ dễ hại người.”
“Là tà túy hả?” Ôn Bạch nhớ đến lời của Đế Thính.
Đèn sen nhỏ: “Không phải, chỉ là một ít hung khí chưa tiêu tán sạch sẽ mà thôi.”
“Có làm em bị thương không?” Ôn Bạch vẫn không yên lòng.
Đèn sen nhỏ quơ quơ lá cây: “Không đâu, em giỏi lắm!”
Trời mưa, người đi đường không nhiều. Bình thường khu chợ đồ cổ Tam Tiên Kiều này hút khách nhất vào khoảng tháng sáu, du khách ghé thăm sẽ dần tăng lên, vì vậy tuy đang mưa nhưng không ít chủ quầy mở cửa bày bán.
Nhìn sơ một lượt, người tầm tuổi khoảng Ôn Bạch hầu như không có ai.
Đèn sen nhỏ nhìn những món đồ màu sắc sặc sỡ xung quanh, lòng hiếu kỳ bị khơi dậy, bấc đèn sáng rực, lung la lung lay.
Đây cũng là lần đầu tiên Ôn Bạch đến những nơi như thế này, không có kinh nghiệm, lại thấy đèn sen nhỏ đang rất tò mò, cậu dừng lại ngẫu nhiên trước một quầy hàng.
Đèn sen nhỏ chỉ vào cái cốc nạm đá quý ở giữa, “Cái kia đẹp!”
Ôn Bạch cầm lên, hỏi: “Ông chủ, đây là cái gì ạ?”
Chủ sạp hoàn toàn không để ý đến chuyện Ôn Bạch chỉ là một người trẻ tuổi, nhiệt tình giới thiệu: “Cốc Càn Long đó!”
Ôn Bạch: “…”
Ôn Bạch thuận miệng hỏi tiếp: “Có phải hàng thật không?”
“Chắc chắn rồi.” Ngữ khí của chủ sạp cực kỳ tự nhiên, trả lời không hề ngại ngùng.
“Vậy cốc Càn Long này khoảng bao nhiêu tiền?”
“Haiz, trời mưa to thế này, gặp được nhau chính là duyên phận, tôi thấy cháu cũng hiền lành, lại có mắt nhìn, nếu thích thì ba vạn mang về đi.”
Ôn Bạch khẽ cười, ba vạn mang về, cũng dám nói lắm.
Đặt cái cốc Càn Long trị giá ba vạn tệ xuống, Ôn Bạch cầm lên một khối “ngọc thạch” gì đó ở bên cạnh.
Một đầu nhọn một đầu vuông, dài khoảng nửa cánh tay, nhìn rất giống một thứ ngọc cổ mà giảng viên môn tự chọn từng nhắc đến.
“Đây là ngọc khuê* ạ?” Ôn Bạch hỏi.
(*ngọc khuê: một thứ ngọc quý thời cổ, thiên tử phong vua chư hầu thì ban cho ngọc đó)
Chủ sạp “ồ” một tiếng, cười nói: “Cháu còn trẻ mà có vẻ rất am hiểu, đang học cái này à?”
Ôn Bạch cũng biết đối phương đang đùa: “Cháu từng xem trên ảnh thôi.”
“Không sai, ngọc khuê đó, Thương Chu.” Chủ sạp nói.
Từ nhà Thanh đến Thương Chu, nhảy một phát hơn một nửa chiều dài lịch sử của Hoa Hạ, bị cậu gặp phải ngay tại chỗ này.
Ôn Bạch nở nụ cười, thâm thúy nói: “Vậy xem ra vận khí của cháu không tệ.”
Chủ sạp: “Đúng vậy, trùng hợp, may mắn gặp.”
“Chúng ta gặp nhau ở đây xem như cũng cái duyên.”
Chủ sạp sắp xếp lại vị trí bày biện của một số đồ vật, làm như vô ý nói: “Đã nhìn trúng thì giả cũng là thật, không hài lòng thì thật cũng thành giả.”
Ôn Bạch bất ngờ ngẩng đầu.
Quả nhiên, làm ăn ở nơi này, còn bám trụ trong thời gian dài, kiếm được bát cơm cũng không dễ.
Tài ăn nói còn “đẹp” hơn cả đồ vật.
“Bạch Bạch, ông ấy đang nói gì vậy?” Đèn sen nhỏ nghe câu cuối thật thật giả giả gì đó, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Ôn Bạch cúi đầu, thầm nói: “Nói là chỗ này không có đồ thật, nhưng mua thứ khiến mình cảm thấy vui vẻ thì vẫn có.”
Kiến thức của đèn sen nhỏ nửa vời, lắc lắc cánh hoa.
“Có tìm thấy gì không?” Ôn Bạch hỏi.
Sau khi tiến vào khu vực bày bán đồ chơi văn hóa này, đèn sen nhỏ đã ngửi thử nhưng hung khí kia đột nhiên biến mất, làm thế nào cũng không truy được, vì vậy cả hai mới chọn dừng lại ở một sạp hàng tùy ý.
“Ở đâu đó gần quanh đây thôi.” Nhưng nó lại không tìm được.
Nghe được sự mất mát trong giọng nói của nó, Ôn Bạch nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, an ủi: “Vậy chúng ta xem thêm chỗ khác.”
Đèn sen nhỏ phấn chấn nói: “Được!”
Ôn Bạch đặt đồ vật trong tay xuống, đi ngắm nghía xung quanh một vòng.
Ngồi ở một nơi như thế này, có bán được đồ hay không, rất nhiều lúc phải dựa vào cái gọi là “nhân duyên”, đồ cũng vậy mà người cũng vậy.
Các chủ sạp đa số đều mặc trang phục “cổ điển” rất hợp cảnh, nhìn một cái là sẽ cảm nhận được khí tức văn nhân nho nhã dày đặc.
Chỉ có một người trông có vẻ không thích hợp.
Cũng không phải là không gọn gàng, chỉ là trời đang tháng sáu, đối phương mặc một cái áo sơ mi, mặc thêm một cái áo len ngoài, trên đầu đội mũ, dường như rất sợ lạnh.
Sạp bên đó vừa vặn bị mấy du khách chặn mất tầm nhìn nên ban nãy Ôn Bạch không chú ý thấy.
“Em nhìn bên kia thử xem.” Ôn Bạch khẽ nâng cằm, ra hiệu cho đèn sen nhỏ, “Có phải là ở đó không?”
Đèn sen nhỏ mãnh liệt xoay tròn, chỉ lá về hướng Ôn Bạch vừa hỏi.
Ôn Bạch nhìn nó xoay rất tốn sức, nhắc nhở: “Ngồi cẩn thận.” Vừa nói cậu vừa bước sang bên kia.
Chủ sạp khoảng hơn 50 tuổi, ánh mắt không biết đang nhìn vào đâu, Ôn Bạch đi tới trước mặt mới ngẩng lên nhìn lướt qua cậu rồi lại cúi xuống.
“Là cốc Càn Long kìa!” Tầm mắt của đèn sen nhỏ lại bị một cái cốc hấp dẫn.
Ôn Bạch cầm lên nhìn thử, trông rất giống cái lúc trước, có khi cùng chung một lò.
Cũng không thể chỉ đứng không trước sạp hàng, Ôn Bạch cầm cái cốc kia hô lên: “Bác ơi.”
Chủ sạp mất tập trung đáp lại: “Ừ.”
So sánh với mấy chủ sạp bừng bừng sức sống nhiệt tình chào đón ban nãy thì toàn thân người này hoàn toàn không có tinh thần.
Ôn Bạch cảm thấy rất kỳ lạ, tiếp tục hỏi chuyện: “Đây là cốc Càn Long ạ?”
“Ừ.” Chủ sạp gật đầu.
Dáng vẻ như chẳng muốn buôn bán gì lắm, Ôn Bạch nghĩ một chút rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền ạ?”
Chủ sạp nói thẳng: “Ba mươi, thích thì lấy đi.”
Ôn Bạch: “…”
Cái này… có hơi thật thà quá rồi.
“Bên kia nói ba vạn đó ạ.” Ôn Bạch dở khóc dở cười.
Chủ sạp: “Cháu thích thì trả ba vạn cũng được.”
Ôn Bạch: “…”
“Cháu lấy cái này.” Ôn Bạch rút ví tiền ra.
Lúc này chủ sạp mới ngẩng đầu lên nhìn Ôn Bạch nhiều thêm một lúc.
“Cái ngọc khuê này cũng là Thương Chu ạ?”
Chủ sạp: “Tuần trước mới xuất xưởng.” Còn tận tình nhắc thêm một câu: “Không phải ngọc đâu, là đá hoa cương, không quý giá.”
Ôn Bạch: “…”
“Bao nhiêu hả bác?”
“Năm mươi.”
“Cháu lấy.”
Ôn Bạch cầm lên thêm một cái nữa, lần này chưa kịp chờ cậu mở miệng thì chủ sạp nói trước: “Khỏi cần hỏi, cái đó là đồ mở nút chai, không đáng giá, cũng xấu nữa.”
“Vậy cháu cũng lấy luôn.” Ôn Bạch chầm chậm nói.
Chủ sạp cau mày nhìn Ôn Bạch.
Ôn Bạch xếp đồ của mình lại thành một đống, hỏi: “Bác ơi, có túi không ạ?”
“Cháu thật sự mua à?”
“Vâng.” Ôn Bạch gật đầu.
“Toàn là giả mà.” Chủ sạp cau mày nói.
“Bác bán giá thật cho cháu rồi mà.” Ôn Bạch ngước lên nhìn chủ sạp, “Mấy cái này cũng khá đẹp mắt.”
Một già một trẻ giằng co mất một lúc, chủ sạp bên cạnh nhìn không nổi nữa, thò đầu sang thì thầm: “Lão Trần ông sao vậy? Đây là người thứ mấy rồi, có còn muốn buôn bán nữa không? Không muốn bán thì về nhà nghỉ ngơi hai ngày đi, chứ ngồi đây mở hàng mà cứ đuổi khách đi là sao?”
“Đây đây đây, tôi có túi, cậu trai trẻ đừng để ý tới ông ấy. Hai ngày nay tâm tình của lão già này không tốt, cả ngày khó chịu, cậu cứ chọn đi, tiền để lại chỗ đấy là được rồi.”
Ôn Bạch nhận lấy cái túi, nhỏ giọng hỏi: “Bác này, tại sao hai ngày nay tâm tình của bác Trần lại không tốt vậy ạ? Bác có biết không?”
Chủ sạp cách vách lắc đầu: “Không rõ lắm, hỏi cũng không nói.”
Ôn Bạch cảm ơn đối phương, trở lại sạp bên này.
Chủ sạp Trần nhận lấy túi, không nói gì xếp từng món vào.
“Cái này bỏ riêng đi ạ.” Ôn Bạch cầm cái cốc Càn Long mà đèn sen nhỏ hứng thú nhất, nói.
“Mua nhiều thế này làm gì?” Chủ sạp hỏi.
Đèn sen nhỏ đã đáp xuống lòng bàn tay cậu, bám vào cái cốc Càn Long kia.
Ôn Bạch nhìn nó, nở nụ cười: “Trong nhà có bạn nhỏ thích.”
Bác Trần đang cúi đầu xếp đồ, nghe thấy câu này đột nhiên ngẩng đầu lên làm cho Ôn Bạch và đèn sen nhỏ giật mình.
Não Ôn Bạch hoạt động, bắt đầu nhớ lại xem vừa rồi mình nói gì mà đối phương lại có phản ứng khoa trương như vậy.
Có lẽ cũng biết là mình vừa thất thố, sắc mặt của bác Trần rất nhanh khôi phục lại bình thường, quay về công việc xếp đồ đang làm dở.
Túi vải dây thừng đột nhiên bị kéo mạnh một cái, đồ vật bên trong chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng giòn giã.
“Mấy thứ đồ này đừng nên cho trẻ con động vào.” Đối phương bỗng nói một câu như vậy.
Im lặng một phút rồi nói thêm: “Không được sạch sẽ.”
Lúc nói câu này, giọng nói đã trở nên cực kỳ trầm thấp, nhìn như đang nói cho Ôn Bạch nghe, thực ra lại là nói cho chính mình nghe.
Ôn Bạch cảm thấy có lẽ đã tìm ra được vấn đề rồi.
Cậu làm bộ nghe không hiểu: “Không sao đâu ạ, rửa sạch là được rồi.”
Bác Trần tựa hồ hơi tức giận, lại không biết nói gì cho phải, tay siết túi càng chặt hơn, thật lâu sau mới nói được một câu: “Cậu đi đi, tôi không bán cho cậu.”
Ôn Bạch cơ bản đã có thể xác định.
Cậu cúi đầu, lơ đãng hỏi: “Tại sao lại không thể cho trẻ con dùng?”
Tiếp đó nhìn thẳng vào mắt bác Trần, vừa phán đoán vừa đánh cược: “Bác Trần, cháu vô lễ hỏi thêm một câu, trong nhà bác đang gặp vấn đề gì à?”
Ôn Bạch cân nhắc, hỏi thêm: “Vấn đề còn xảy ra… ở trên người trẻ con?”
Tay Trần Thế Văn khựng lại.
Lúc ngẩng đầu lên, ông ta nhìn thấy sợi dây ngọc hồ lô đeo ở cổ tay Ôn Bạch.
Ông làm nghề này đã mấy chục năm, trên tay không phải là chưa từng cầm qua đồ thật, lại được nhìn cũng không ít.
Một miếng ngọc hồ lô trong suốt, không hề lẫn tạp chất như thế kia vẫn là lần đầu tiên ông được nhìn thấy.
Đã dùng thứ này thì nhất định sẽ không vừa mắt mấy thứ đồ thông thường ở đây được, nhưng đối phương vẫn mua một túi.
Trần Thế Văn đặt túi vải xuống, không nói gì.
Ngay lúc này, đèn sen nhỏ đột nhiên quơ quơ lá cây: “Bạch Bạch, em nghe thấy rồi, chính là ở đây!”
Mưa bên ngoài đã nhỏ đi rất nhiều, chỉ còn tiếng nước đọng chảy từ trên mái nhà xuống đất là chủ yếu.
Một cơn gió thổi qua, khí lạnh bủa vây bốn phía.
Ôn Bạch bước qua góc mấy bước, cách xa nhóm người kia, nhỏ giọng hỏi đèn sen nhỏ: “Gia đình ông ấy có vấn đề, có phải là liên quan tới cái này không?”
Đèn sen nhỏ cũng không chắc lắm, nghi hoặc nói: “Nhưng em không cảm nhận được dấu hiệu tổn thương con người của vật kia, nếu có thì em đã nghe được ngay rồi.”
Đèn sen nhỏ chợt “a” lên một tiếng, nói tiếp: “Nhưng mà nếu là mấy đứa trẻ mới chào đời không lâu, hồn phách vẫn chưa ổn định thì có thể cũng sẽ bị dọa.”
Ôn Bạch yên tâm hơn, đèn sen nhỏ nói là bị dọa chứ không phải là bị tổn thương.
“Vậy em có cảm nhận được hung khí trên người ông ấy không?”
“Không.”
“Được rồi, chúng ta quay lại xem thử.” Ôn Bạch nghiêng đầu, “Tranh thủ tìm cho ra vật kia.”
Lần thứ hai quay lại, Trần Thế Văn đã đứng dậy khỏi ghế đẩu nhỏ.
Ôn Bạch nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của ông ta, cũng không hỏi nhiều, chỉ thầm ra hiệu bằng ánh mắt cho đèn sen nhỏ.
Đèn sen nhỏ từ bả vai cậu bay xuống, rơi vào giữa sạp đồ.
Không lâu sau, đèn sen nhỏ duỗi một cách hoa chỉ chỉ: “Chỗ này.”
Ôn Bạch theo hướng nhìn sang.
Vị trí mà đèn sen nhỏ đang nói là ở góc phải trong cùng.
So với mấy chỗ khác được xếp chỉnh tề trên vải đỏ, chỗ này để lung tung hết cả lên, giống như chỉ tiện tay để vào đó.
Xem ra là thực sự không có tâm trạng buôn bán, Ôn Bạch nghĩ thầm.
“Ở bên dưới! Bị đè lên!” Đèn sen nhỏ sợ Ôn Bạch không tìm được, lên tiếng nhắc nhở.
Ôn Bạch cẩn thận đẩy một chồng đồ vật rải rác ra, nhìn thấy ở dưới cùng có một con dấu nhỏ.
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, cậu loáng thoáng nhìn thấy có vài sợi sương đen rất nhạt.
“Cái này à?” Ôn Bạch mở miệng nói.
Đèn sen nhỏ gật đầu.
Ôn Bạch cầm lên xem.
Lần đầu tiên nhìn thấy con dấu này, cậu còn tưởng nó bị hỏng một ít ở góc, đến lúc cầm trên tay mới phát hiện là những vết gãy rõ ràng.
Con dấu này bị gãy đôi.
Chưa kể trông có vẻ cũng đã có tuổi đời nhiều năm rồi, tuy rằng vẫn nhìn được rõ vết gãy nhưng đã có xu hướng trơn nhẵn hơn so với ban đầu.
“Ông chủ, con dấu này sao lại bị gãy vậy?” Ôn Bạch không hi vọng hỏi được thông tin hữu dụng nào trong miệng chủ sạp, cậu chỉ muốn xác nhận rằng “nửa còn lại” của con dấu có ở đây không.
“Cháu thấy nó rất đẹp, nếu có thể sửa lại hoàn chỉnh thì tốt.” Vừa nói Ôn Bạch vừa tìm tiếp trong đống đồ vật nằm lộn xộn.
Rất may, lần này Trần Thế Văn mở miệng: “Không cần tìm, toàn là mấy món đồ cố ý bị làm cũ đi, gãy rồi mới dễ bán.”
Ôn Bạch giả bộ vô ý hỏi: “Tự bác làm gãy ạ?”
Trần Thế Văn trả lời rất thẳng thắn: “Tự làm gãy.”
“Cháu muốn hỏi là con dấu này bác mới kiếm được trong thời gian gần đây à?”
Từ trước đến giờ Ôn Bạch luôn là người khiến cho người khác khó đề phòng, bọn Phương Nhạc Minh cũng đánh giá như vậy. Nếu như cậu thật sự ôm suy nghĩ muốn tiếp cận một người thì không ai có thể trốn được.
Giống như cảm giác của Trần Thế Văn bây giờ.
Lẽ ra ông ta không nên nói thêm gì trước mặt một người xa lạ hoàn toàn không quen biết này, huống hồ còn là một đứa trẻ thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn cả con trai ông.
Hết lần này tới lần khác vô tình nhiều lời.
Đến khi ý thức được mới nhận ra mình vừa nói rất nhiều.
Ông ta khoát tay một cái, không trả lời câu hỏi của Ôn Bạch, chỉ nói: “Muốn lấy thì ba mươi tệ, cầm luôn đi.”
“Đóng cửa.”
Hiển nhiên là không muốn nói thêm gì nữa.
Đã bị ra lệnh trục khách, Ôn Bạch cũng không tiện hỏi nhiều.
Cậu cất kỹ túi vải, cầm con dấu trong tay, thanh toán.
Nếu như vấn đề mà nhà bác Trần đang gặp phải thật sự do con dấu này tạo thành, vậy bây giờ bọn họ cầm đi rồi thì tình hình rất có khả năng sẽ chuyển biến tốt lên.
Nghĩ vậy, Ôn Bạch nhìn về phía Trần Thế Văn đang dọn sạp, chần chừ một lúc rồi vẫn quyết định nói thêm một câu: “Bạn nhỏ trong nhà sẽ không sao đâu.”
Động tác của Trần Thế Văn khựng lại.
Sau đó ông ta nghe thấy cậu trai trẻ đeo ngọc hồ lô nói: “Ngày mai cháu sẽ quay lại.”
[Hết chương 5]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.