Sau Khi Nhận Việc Ở Minh Phủ

Chương 4:




Ôn Bạch thực sự không hiểu nổi, tại sao âm ty muốn tuyển dụng, không tìm người của âm ty mà lại muốn tìm một “người sống”.
Đế Thính nghe thấy, trả lời: “Bởi vì không có ai thích hợp.”
“Tôi thích hợp?” Ôn Bạch lớn từng này rồi, xưa nay hoàn toàn chưa hề nghe ai nói cậu có thể chất phù hợp với “cõi âm”.
“Cậu đương nhiên thích hợp.”
Ôn Bạch: Được rồi, anh nói cái gì thì là cái đó.
Đế Thính nở nụ cười: “Cậu đã biết chuyện của âm ty mà không ở lại đây thì mới là không thích hợp.”
Ôn Bạch không nói gì, Đế Thính nhìn vẻ mặt của cậu có lẽ cũng đoán được.
Đối phương vẫn mỉm cười: “Cậu có biết người giữ bí mật là người như thế nào không?”
Ôn Bạch: “…”
Lại xuất hiện rồi, lời thoại kinh điển của nhân vật phản diện.
Ôn Bạch sống không còn gì luyến tiếc: “Người chết.”
Ý nghĩa chính là ngày hôm nay nếu cậu không đồng ý thì đừng mong sống sót ra khỏi cánh cửa này đúng không?
Đế Thính lắc đầu: “Chúng tôi không phải xã hội đen.”
Ôn Bạch: “…”
Thật cảm ơn lòng chính nghĩa đó của các người.
Nhưng mà chưa “chính nghĩa” được bao lâu, Lục Chinh ở bên kia nãy giờ không nói gì lại mở miệng: “Như nhau.”
Ôn Bạch theo tiếng nhìn sang.
Ngữ khí của Lục Chinh hờ hững: “Người sống cũng vậy, người chết cũng thế, đều phải đến âm ty này.”
“Chết rồi còn bớt đi chút việc.”
Ôn Bạch: “…”
Không biết có phải là do nghĩ quá nhiều hay không, Ôn Bạch cảm thấy sau khi Lục Chinh nói xong câu kia, ánh mắt của đối phương nhìn cậu trở nên rất đáng ngờ, giống như là đang nghĩ đến tính khả thi của “người chết”, sau đó trong vòng ba ngày giết luôn cậu.
Đế Thính: “Ý tôi là người một nhà.”
“Nhưng nếu cậu nhất định muốn hiểu như thế kia thì cũng không sao.”
Anh ta lại mỉm cười: “Cuối cùng chung quy cũng đều là người một nhà.”
Ôn Bạch: “Vậy là tôi không còn lựa chọn nào khác?”
Ánh mắt Lục Chinh tức khắc trở nên nguy hiểm: “Cậu còn dám từ chối?”
Ôn Bạch: “…”
Bây giờ dù cậu có nói gì thì chắc người này cũng không nghe nữa rồi.
Không phải cậu không dám từ chối, nhưng nghĩ đến chuyện sẽ phải giải thích thuyết phục cũng đủ mệt người.
Ôn Bạch chấp nhận số phận, nhìn Đế Thính hỏi: “Vậy tôi phải làm gì?”
“Ông chủ của cậu là tôi.” Lục Chinh không vui liếc Ôn Bạch một cái, hiển nhiên là rất bất mãn với hành vi cấp dưới bỏ qua cấp trên đang ngồi trước mặt, chỉ tập trung vào Đế Thính.
“Phải làm gì cũng là tôi giao cho cậu làm. Nhìn cậu ta thì có ích gì?”
Ôn Bạch nghe lời quay về phía Lục Chinh.
Ngay sau đó, có một vật gì đó bay đến trước mặt cậu.
Ôn Bạch theo phản xạ bắt lấy, nhìn lại thì lòng bàn tay đã có thêm một cái ngọc hồ lô.
Ngọc hồ lô không lớn, chỉ dài khoảng nửa ngón tay, thiết kế rất tinh xảo, toàn thân màu trắng, ở khe giữa hai bầu có hình hoa văn màu đỏ kỳ quái, nhìn kỹ mới phát hiện đó là một chuỗi chữ cái giống kinh văn.
Ôn Bạch đang định hỏi đây là cái gì, bả vai bỗng nhiên bị đụng một cái thật nhẹ.
Cậu quay đầu sang.
Chính là đèn sen nhỏ ban nãy bất chợt xuất hiện rồi bất chợt biến mất.
Thấy Ôn Bạch đã quay sang nhìn mình, đèn sen nhỏ khép cánh hoa che bấc đèn lại, từng cánh biến thành màu đỏ hồng.
“Cái này là của em.” Đèn sen nhỏ cẩn thận đáp xuống lòng bàn tay Ôn Bạch, dùng phiến lá chạm vào cái ngọc hồ lô kia.
Ban nãy lúc cậu nghe thấy một cái đèn mở miệng nói chuyện, nói không dọa người chỉ có thể là giả. Nhưng bây giờ, bản thân đang đứng ở âm phủ, một cái đèn biết nói hình như chẳng còn gì ngạc nhiên nữa.
Với lại, so với một Lục Chinh sắc mặt âm u chẳng được tính là tốt và một Đế Thính sắc mặt không thay đổi mấy thì nhóc đèn nhỏ này quả thực đáng yêu hơn nhiều.
Trái tim Ôn Bạch mềm đi.
“Của em?” Ôn Bạch hỏi.
Đèn sen nhỏ đương nhiên rất phấn khích khi nghe thấy Ôn Bạch nói chuyện với mình, bấc đèn lại lộ ra, sáng bừng như một vì sao.
Sau đó Ôn Bạch nghe thấy Lục Chinh cất tiếng: “Công việc của cậu là mang nó theo.”
*
Lúc đi từ Đông Thái ra, bên người Ôn Bạch nhiều thêm một cái đèn hoa sen.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, so với mấy ngày trước thì sắc trời cũng đã tốt hơn một ít rồi. Cậu mở dù ra, hơi nghiêng sang vị trí của đèn sen nhỏ, ra hiệu cho nó mau bay vào dù.
Đèn sen nhỏ “dè dặt” hồi lâu mới vỗ cánh hoa bay vào, dáng vẻ trông như chỉ lo Ôn Bạch hối hận.
Ôn Bạch suýt chút nữa không nhịn được cười.
Dọc đường đi ra ngoài, Ôn Bạch đang định tìm đề tài kéo gần khoảng cách với nó thì đèn sen nhỏ đã mở miệng trước: “Anh tên là Ôn Bạch à?”
“Ừ.”
“Tên rất hay.”
Vừa nói vừa hơi sáng lên, làm cho Ôn Bạch rất muốn sờ thử vào nó.
“Cảm ơn.” Ôn Bạch nhẹ nhàng nói, “Em thì sao?”
“Tên của em á?” Đèn sen nhỏ hỏi lại.
“Ừ.”
“Em chưa có tên.” Đèn nhỏ chậm rãi nói, “Đế Thính nói em còn nhỏ, chưa tới lúc được đặt tên.”
Tuổi tác quá nhỏ, không thể đặt tên?
Âm ty còn có quy định đó?
Ôn Bạch không rõ tại sao, có lẽ cũng không nên hỏi nhiều, hỏi sang câu khác: “Vậy anh nên gọi em là gì?”
Đèn sen nhỏ suy tư rất lâu: “Anh gọi Lục Chinh là gì thế?”
Ôn Bạch thành thật đáp: “Ông chủ.”
Đèn sen nhỏ cuộn tròn hai cái lá lại, “Vậy, vậy thì em chính là cậu chủ.”
“Được, cậu chủ nhỏ.” Ôn Bạch khẽ cười.
Đèn sen nhỏ càng phát sáng hơn, “Chờ khi nào em có tên, em sẽ nói cho anh biết đầu tiên.”
Ý cười của Ôn Bạch càng sâu: “Được.”
Nhóc đèn này quá ngọt ngào rồi.
Ôn Bạch: “Vậy thì bình thường cậu chủ nhỏ thích làm gì thế?”
Đèn sen nhỏ: “Lục Chinh làm gì em làm cái đó.”
Ôn Bạch: “Em vẫn luôn đi theo Lục Chinh à?”
Từ khi nghe Đế Thính nói cái đèn này được Lục Chinh nuôi, Ôn Bạch thậm chí đã hơi kinh ngạc.
Thực sự rất khó tưởng tượng, một người tính tình như Lục Chinh lại nuôi ra được một cái đèn đáng yêu ngọt ngào như thế này.
“Ừa.” Đèn sen nhỏ nói.
Ôn Bạch: “Vậy em cũng vừa tỉnh ngủ sao?”
Nghe Đế Thính nói, Lục Chinh hình như đã ngủ không biết bao nhiêu năm rồi, vừa mới dậy.
Đèn sen nhỏ quả nhiên quơ quơ lá cây: “Ừm.”
“Lục Chinh nuôi em từ lâu lắm rồi à?”
“Ừ!” Có thể là do đang nhắc đến Lục Chinh nên ngữ khí của đèn sen nhỏ rất phấn khích, “Từ rất lâu rồi!”
“Trước đây chúng em chỉ ở bên dưới.” Nó duỗi một cái lá ra, chỉ chỉ xuống đất.
Ôn Bạch đại loại cũng đoán được “bên dưới” mà nó đang nói chỉ cái gì, cậu hỏi lại: “Tức là đây là lần đầu tiên em lên trên mặt đất?”
Đèn sen nhỏ lại lắc lắc cánh hoa: “Không phải.”
Ôn Bạch: “???”
Đèn sen nhỏ: “Em không sinh ra ở địa phủ.”
“Thật lâu trước kia, có một năm Tết Trung Nguyên, nhân gian cầu phúc cung phụng.”
Ôn Bạch nhìn về phía nó: “Nhân gian cầu phúc cung phụng?”
“Ừm.” Đèn sen nhỏ chậm rãi nói tiếp, “Em đi cùng thuyền phép bay tới hoàng tuyền.”
“Nhưng Trung Nguyên lúc đó, hoàng tuyền bị chặn lại, em lại quá nhỏ, chẳng bao lâu đã bị kẹt lại trên bờ, sau đó thì bị nhặt được.”
Ôn Bạch: “Bị Lục Chinh nhặt?”
Đèn sen nhỏ “ừ” một tiếng.
“Lục Chinh nói em là một chiếc đèn giấy của nhân gian.”
“Cho nên đây không phải là lần đầu tiên em ở trên mặt đất.”
Ôn Bạch kiên nhẫn nghe nó nói xong, đột nhiên cảm thấy con người Lục Chinh thật khó hiểu.
Rõ ràng nhìn không giống một người có hứng thú hay kiên trì với việc nuôi trẻ con.
Mà đúng ra thì chẳng có ông chủ nào trên đời này dễ hiểu cả.
“Dưới đất” đương nhiên cũng không có.
Một người một đèn không tiếp tục thảo luận vấn đề “nơi sinh” nữa, Ôn Bạch cúi đầu nhìn cái ngọc hồ lô buộc ở cổ tay mình.
Lúc đó Lục Chinh ném cho cậu ngọc hồ lô này, nói là đeo vào cổ tay, cậu cũng không hỏi nhiều, làm theo luôn.
Bây giờ cậu lắc lắc ngọc hồ lô trên tay, hỏi: “Ngọc hồ lô này để làm gì vậy?”
“Nuôi em đó!” Đèn sen nhỏ tự hào nói, “Em sống trong này!”
“Vậy đeo ở đây có được không?” Cái này thoạt nhìn không phải là món đồ tầm thường, Lục Chinh lại muốn cậu mang theo bên người, dường như không sợ cậu làm va đập hay sứt mẻ.
Hình như đèn sen nhỏ hiểu nhầm ý của Ôn Bạch, buồn bã rủ hết cánh hoa xuống, “Anh không nuôi em sao?”
Ôn Bạch sững sờ vài giây, cười giải thích: “Nuôi mà.”
“Nếu em đồng ý đi cùng anh thì anh sẽ nuôi em.”
Trước giờ cậu mới chỉ nghe qua ông chủ nuôi nhân viên chứ chưa bao giờ nghe nhân viên phải nuôi ông chủ.
“Em dễ nuôi lắm!” Đèn sen nhỏ hưng phấn xoay tròn, còn không quên nói lời bảo đảm.
“Ừ.”
Nhìn ra rồi.
Nhìn trên bản đồ xe càng ngày càng đến gần, Ôn Bạch vẫn muốn xác nhận lại một chút: “Những người khác có nhìn thấy em không?”
Đèn sen nhỏ: “Không nhìn thấy.”
Ôn Bạch yên lòng, mang theo đèn sen nhỏ lên xe.
Xe chạy được một đoạn, rời sơn trang chưa được bao lâu thì điện thoại của Ôn Bạch đổ chuông.
“Thế nào rồi? Nói xong rồi sao? Ông chủ bên đó có dễ nói chuyện không?” Vừa mới kết nối Phương Nhạc Minh đã hỏi một mạch ba câu.
Ôn Bạch thầm thở dài: “Có thể phải làm việc ở đó một thời gian.”
“Hả!?” Phương Nhạc Minh kinh ngạc, “Không phải chỉ nói tới gặp mặt rồi thương lượng sao? Bây giờ nhận việc luôn rồi? Có ký hợp đồng không?”
Ôn Bạch: “Không.”
Chưa bàn được tới chuyện hợp đồng.
“Thế thì sao cậu lại làm?” Phương Nhạc Minh hỏi, “Phúc lợi rất tốt à?”
Ôn Bạch nhìn đèn sen nhỏ đang bám cánh hoa vào cửa xe, “Cũng tạm.”
Tính khí của ông chủ không tốt lắm, cậu chủ lại rất đáng yêu.
“Lương trăm vạn một năm tính thế nào? Mỗi tháng tới tay bao nhiêu? Trừ đi thuế còn bao nhiêu?”
Ôn Bạch trầm mặc.
Phương Nhạc Minh đợi nửa ngày vẫn không nghe được câu trả lời của Ôn Bạch, ngữ khí trầm xuống: “Bọn họ không nhắc đến à?”
Ôn Bạch xoa xoa thái dương: “Chưa bàn tới.”
“Còn chưa bàn tới? Vậy thì cậu đi nói chuyện gì!?” Phương Nhạc Minh có cảm giác mình đã tự tay đẩy Ôn Bạch vào hố lửa, “Tiểu Bạch, cậu tỉnh táo lại đi, đây rất có thể là một công ty mới thành lập, chuyên ném bánh mì vô tội vạ, lương trăm vạn một năm nhưng trong đó khéo chín mươi chín vạn là “hoa hồng cuối năm”, sau đó trước cuối năm sẽ đóng cửa!”
Điểm này thì Ôn Bạch lại rất yên tâm: “Tới lúc tôi chết cũng không đóng cửa đâu.”
Nghe Ôn Bạch nói vậy, Phương Nhạc Minh thoáng yên lòng, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy thật vô lý.
Hiện tại Ôn Bạch không tìm việc làm không phải vì không tìm được mà là không cần thiết.
Lên năm ba, Ôn Bạch đã bị giáo sư kéo vào một nhóm nghiên cứu.
Trong nhóm nghiên cứu toàn là nghiên cứu sinh năm nhất, năm hai, chỉ có một mình Ôn Bạch còn là sinh viên.
Giáo sư Ngô nói với bên ngoài là kéo Ôn Bạch vào cho đủ số người, thực ra ai cũng hiểu là thầy dùng tên nhóc học trò này tiện tay, làm gì cũng thích dẫn theo, chờ đến khi nghiên cứu kết thúc cũng không cần phải lo không có việc gì làm tiếp.
Nghĩ vậy, Phương Nhạc Minh lo lắng: “Nếu như công ty không tốt thì cậu cứ nghỉ việc, ký hợp đồng rồi cũng không sao, nếu phải bồi thường phí hủy hợp đồng thì tớ sẽ lo hết cho cậu!”
Ôn Bạch bật cười: “Cậu trả tiền thay tôi á? Tôi đưa lại cho cậu mới đúng chứ, phần thưởng này là cậu quay được mà. Lương trăm vạn một năm mà không động lòng à?”
Phương Nhạc Minh đáp rất nhanh: “Nhà tớ không thiếu chỗ tiền đó.”
Ôn Bạch: “…”
“Không gạt cậu, Tiểu Bạch, cho dù không có chuyện ông nội tớ báo mộng, từ lúc quay thưởng trở đi, tớ cảm thấy công ty Đông Thái này thực sự rất kỳ lạ.” Nói tới đây, Phương Nhạc Minh nhận ra Ôn Bạch đã trực tiếp gặp mặt ông chủ rồi, vội sửa: “Nhưng nếu không phải giả thì càng tốt. Nếu cậu thấy cũng được thì cứ làm việc ở đó một thời gian, về sau không hợp thì xin nghỉ, chẳng lẽ bọn họ còn không cho cậu nghỉ, đúng không?”
Ôn Bạch ngả lưng ra sau ghế.
Đúng là không cho nghỉ thật.
“Ừm.” Ôn Bạch trả lời.
Cậu đang định nói tiếp thì mu bàn tay bị chạm nhẹ một cái.
Đèn sen nhỏ vẫn luôn bám vào cửa xe, không biết đã bay về với cậu từ khi nào, thoạt nhìn như đang có gì đó muốn nói.
“Tạm thế đã, tôi còn có việc, quay về rồi nói tiếp.” Ôn Bạch nói với người ở đầu dây bên kia.
Phương Nhạc Minh cũng “ừ” rồi cúp máy.
“Sao vậy?” Ôn Bạch nhìn đèn sen nhỏ nhưng di động vẫn để bên tai, giả vờ như đang còn nói chuyện điện thoại.
Cậu có thể nhìn thấy nó nhưng tài xế thì không nhìn thấy, không thể vô duyên vô cớ dọa người khác được.
“Anh vừa nói chuyện điện thoại với ai thế?” Đèn sen nhỏ hỏi.
Ôn Bạch: “Em còn biết điện thoại cơ à?”
Vậy mà cậu còn tưởng chỉ là một món đồ cổ thôi chứ.
“Đế Thính dạy!”
Ôn Bạch mỉm cười, đèn sen nhỏ cũng cao hứng dùng lá mơn trớn ngón tay trỏ của Ôn Bạch, giọng nói dần nhỏ xuống: “Bên ngoài thật nhiều người.”
“Không thích sao?” Ôn Bạch hỏi.
Đèn sen nhỏ lắc lắc lá cây.
Ôn Bạch nhớ ra nãy giờ nó vẫn luôn bám vào cửa xe, tức là…
“Có muốn đi xuống xem một vòng không?”
Quả nhiên, lần này đèn sen nhỏ cuộn cánh hoa lại, nhỏ giọng đáp “có”.
Thấy nó lại thẹn thùng, Ôn Bạch muốn động viên, dùng ngón tay chạm nhẹ vào cánh hoa của nó.
“Bác tài, phiền bác dừng lại bên đường giúp cháu với ạ.” Đi thêm một đoạn nữa sợ là không tiện dừng xe.
Bác tài chọn một vị trí dừng lại, từ đây đi thêm vài bước, vừa vặn tới một quảng trường nhỏ.
Ôn Bạch nhìn đèn sen nhỏ đang ngồi trên bả vai mình, hỏi: “Muốn đi đâu?”
“Nơi đó là nơi nào?”
Ôn Bạch nhìn theo phương hướng lá cây chỉ.
Nhìn thấy bảng hiệu ba chữ “Tam Tiên Kiều”, cậu hơi kinh ngạc.
“Tam Tiên Kiều” cũng không phải là địa điểm nổi bật của Nam Thành, sở dĩ lập bảng hiệu ở đây không phải là vì “cầu*” này tốt bao nhiêu mà là mảnh đất dưới chân “cầu” đủ cổ đủ cũ.
(*chữ Kiều có nghĩa là cầu, tên riêng mình để nguyên)
Tam Tiên Kiều là nơi bán đồ cổ xuất hiện ở Nam Thành sớm nhất, bởi vì sở hữu rất nhiều chính phẩm, là chợ đồ cổ nổi tiếng.
“Chợ đồ chơi văn hóa.” Ánh mắt Ôn Bạch nhìn đèn sen nhỏ tăng thêm vài phần kính nể.
Một đứa nhỏ muốn tới chợ đồ cổ chơi, thật sự không giống những đứa nhỏ bình thường.
Ai ngờ đèn sen nhỏ lại hỏi: “Chợ đồ chơi văn hóa là gì?”
Ôn Bạch cứ tưởng nó biết nên mới muốn đi xem, hóa ra nó không biết.
Ôn Bạch giải thích một cách dễ hiểu: “Ở đấy bày bán đồ cổ.”
GIống như em vậy đó.
Lời này Ôn Bạch không nói ra, nhìn đèn sen nhỏ với vốn kiến thức nửa vời, đáy lòng cậu mơ hồ cảm thấy kỳ lạ.
“Sao lại muốn đi vào trong đấy?” Ôn Bạch hỏi.
Rồi cậu nghe đèn sen nhỏ nói rõ ràng từng chữ từng chữ một: “Bởi vì bên trong có gì đó.”
[Hết chương 4]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.