Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 12: “anh Có Nhớ Em Không Anh Ơi”





Hai ngày nay, hết chuyện này đến chuyện khác liên tục xảy ra khiến người đã quen với nhịp sống nhàn rỗi ổn định như Diệp Ca cảm thấy không quen lắm.
Vậy nên, sau khi rời bệnh viện, giống như mọi nhân viên văn phòng khi có bảy ngày nghỉ tính lương khác, việc đầu tiên anh làm khi về đến nhà là…
Ngủ.
Diệp Ca vùi đầu vào chăn, ngủ không biết trời trăng gì suốt mười hai tiếng liền.
Lúc anh tỉnh lại, trời đã tối hẳn.
Chỉ có một luồng sáng xanh hắt lại từ phía xa, cùng với tiếng nhạc vui nhộn loáng thoáng vọng lại từ hướng ánh sáng nọ.
Diệp Ca nheo mắt nhìn về phía tiếng động.
Anh nhìn thấy một chiếc điện thoại đang sáng màn hình bay lơ lửng giữa không trung, còn cánh tay đen biến ra hai cái tay khác, lúc này đang tập trung cao độ quệt màn hình.
Diệp Ca: “…Mày làm gì đấy?”
Cánh tay đen: “Anh dậy rồi!”
Nó ôm điện thoại di động, lơ lửng trôi lại gần giường, vừa bay vừa hào hứng hét lên: “Cái món điện thoại này nè! Chơi vui quá chừng luôn! Bên trong có siêu siêu nhiều thứ thú vị! Anh nhìn nè…”
Diệp Ca liếc nhìn màn hình.
Đấu địa chủ.
Cánh tay đen đắc ý dựng thẳng người: “Tui thắng được rất nhiều đậu vàng đó!”
Diệp Ca lại liếc qua.
…Lại còn đánh với máy.
Diệp Ca: “…Mày thích là được.”
Anh xuống giường, xỏ dép rồi rề rà vào bếp pha cho mình một li trà nóng.
Còn chưa kịp nhấp ngụm trà, Diệp Ca đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Cốc cốc.”
Diệp Ca sửng sốt.
Anh chưa từng cho bất cứ ai địa chỉ nhà mình, cũng không có bạn bè nào trong Cục thân đến mức đến nhà thăm hỏi nhau.
Ai lại đến đây?
Diệp Ca nhíu mày, đi ra vặn tay nắm cửa.
Không ngờ người đứng ngoài cửa lại là Trình Sách Chi, cậu ta người ngây ngô, ôm một giỏ hoa quả khổng lồ:
“Anh Diệp, là em nè!”
Diệp Ca thả lỏng tay phải đang rủ cạnh người, lưỡi hái mờ nhạt chợt biến mất trong không khí như sương mù.
Anh hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Trình Sách Chi: “Đám người ban Chiến đấu kia canh em suốt ba ngày, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, mà ban bọn họ lại thiếu nhân lực quá nên họ quyết định cho em về luôn.”
Cậu ta cười toét miệng: “Em về phòng Hậu cần thì nghe bảo anh được nghỉ một tuần vì tai nạn lao động, nên là em tới thăm anh này…”
Diệp Ca vò mái tóc rối bù của mình, thở dài đứng sang một bên:
“Cậu vào đi.”
Trình Sách Chi đặt giỏ hoa quả xuống, còn Diệp Ca vào bếp bưng hai tách trà nóng ra, cậu ta vội vàng đứng dậy nhận trà, sau đó mới dè dặt ngồi xuống sô pha.
“Mà nói chứ,” Diệp Ca nhấp một ngụm trà: “Sao cậu biết địa chỉ nhà tôi?”
Trình Sách Chi ngỡ ngàng hỏi: “Ơ, những người khác không ai biết ạ? Em…em hỏi chú em.”
Bỗng Diệp Ca có dự cảm chẳng lành:
“Chú cậu? Ai thế?”
“Hì hì, chắc anh cũng đã từng nghe tên chú ấy rồi nhỉ…” Trình Sách Chi ngại ngùng mím môi cười: “Là Trình Tắc đó anh.”
Trình Tắc, Cục trưởng chi cục Quản lí hiện tượng siêu nhiên thành phố M.
Diệp Ca: “…”
Á đù, con ông cháu cha.
Thảo nào trưởng phòng lại tốt với cậu nhân viên mới này như vậy!! Lão già tiêu chuẩn kép!!
Đột nhiên Trình Sách Chi hít một hơi, sợ hãi ra mặt, cậu ta hạ thấp giọng, nói:
“Anh…anh Diệp, anh…anh đừng quay đầu lại!”
Diệp Ca: “?”
Mắt Trình Sách Chi dại ra, đăm đăm nhìn ra phía sau Diệp Ca, giọng cậu ta gần như nghẹt lại, rề rà nói nhỏ: “Em…em nghĩ là…có quỷ theo anh về nhà đấy…”
Tim Diệp Ca bỗng hẫng một nhịp.
Không phải là cánh tay đen nghiện đấu địa chủ, cho điện thoại bay tới bay lui đấy chứ?
Đúng lúc này, cánh tay đen thò người ra, quen tay leo lên vai Diệp Ca: “Nhân loại kia nói nhảm gì thế, nếu có quỷ đi theo anh thật không lẽ tui lại không phát hiện ra hả?”
Nó không cầm điện thoại.
Nhưng Diệp Ca còn chưa kịp thở phào, anh đã nghe Trình Sách Chi sợ hãi rít vào một hơi, run rẩy nói:
“Anh…anh Diệp… Em nghĩ là…nó đang ở trên vai anh…”
Diệp Ca: “?”
Cánh tay đen: “?”
Diệp Ca quay đầu nhìn sang cánh tay đen trên vai mình, vẻ ngạc nhiên chợt lóe qua mắt anh.
…Trình Sách Chi cũng nhìn thấy?
Lần đó ở thang máy, ác niệm của những lệ quỷ khác khiến cánh tay đen biến dị và đột ngột mạnh lên, tăng gần hai cấp, nên người bình thường mới có thể nhìn thấy nó.

Nhưng sau khi bị Diệp Ca tiêu diệt một lần, bây giờ nó rất yếu, chắc chắn người bình thường không thể nhìn thấy nó được.
Răng Trình Sách Chi va vào nhau lập cập, cậu ta mò tay sang bên hông: “Em…em gọi về Cục ngay…”
Diệp Ca hơi đau đầu, anh sờ mũi, nói: “…Cậu từ từ đã.”
Trình Sách Chi không nghe, vẫn đang run rẩy tìm kiếm.
Diệp Ca quay sang, ra lệnh cho cánh tay đen: “Đi cướp về.”
“Được luôn.” Cánh tay đen thoắt cái đã vọt qua, ngang ngược giật lấy thiết bị cầu cứu khẩn cấp từ tay Trình Sách Chi đang hoảng loạn gào thét.
Mặt cậu ta tái nhợt, lưng dính sát vào sô pha.
“Hai…hai người…”
Diệp Ca chỉ vào cánh tay đen bên cạnh: “Giới thiệu với cậu, đây chính là con quỷ đã “đè” cậu trong tòa nhà hôm đó.”
Cánh tay đen thân thiện vẫy tay với cậu ta.
Nhưng trông Trình Sách Chi lại như có thể ngất xỉu ngay giây tiếp theo.
Diệp Ca đăm chiêu híp mắt.
Phải giải thích kiểu gì cho trọn vẹn đây…
…Hai mươi phút sau.
Trình Sách Chi ôm li trà nóng trong tay, dù mặt cậu ta vẫn tái mét nhưng đã bình tĩnh hơn vừa nãy nhiều rồi.
“Vậy ý của anh là nó bị nhiễm ác niệm của một lệ quỷ khác nên mới tấn công em?”
Diệp Ca gật đầu.
“Vậy… tại sao em lại nhìn thấy nó?”
“Tôi không biết.” Diệp Ca nhún vai: “Chắc là vì gần đây cậu gặp quỷ nhiều quá.”
Khi người bình thường xuất hiện giữa âm khí quá mạnh trong thời gian dài sẽ có “thiên nhãn” ở một mức độ nhất định.
“Vậy, vậy anh thì sao?” Trình Sách Chi dè dặt hỏi.
Mặc dù trước giờ Diệp Ca vẫn luôn điềm đạm, ôn hòa, nhưng không hiểu sao Trình Sách Chi luôn có cảm giác Diệp Ca giống như vực thẳm, khiến cho người ta không khỏi run sợ, nhưng lại không kiềm chế được sự tò mò muốn lại gần anh.
“Trời sinh.” Diệp Ca đáp tỉnh bơ.
Thật ra, trước khi tham gia trò chơi anh cũng không “thiên nhãn”, nhưng sống ở nơi có nồng độ âm khí cao nhất lâu như vậy, tự nhiên anh cũng có năng lực này.
Dù gì những kẻ không có cũng chết cả rồi.
“Anh có khả năng này sao không sang ban Chiến đầu làm việc?” Trình Sách Chi hào hứng nói: “Anh cần em giúp không? Em có thể nhờ chú…”
Diệp Ca: “…”
Tới ban Chiến đấu?
Anh chê mình tăng ca ít quá hay lo tiền thưởng truy nã mình trên bảng thù hận chưa đủ cao?
Diệp Ca: “Không, tôi thấy ăn không ngồi rồi ở phòng Hậu cần là tốt lắm rồi.”
Trình Sách Chi: “Nhưng mà…”
Diệp Ca quả quyết ngắt lời cậu ta: “Tôi rất thích công việc hiện tại, tôi muốn cống hiến toàn bộ thời gian và sức lực cho công việc mà tôi yêu thích.”
Trình Sách Chi: “…”
Tại sao có người lại có thể ngang nhiên nói rằng mình chỉ muốn ăn không ngồi rồi vậy nhỉ?
Diệp Ca tiễn Trình Sách Chi có vẻ đã bình thường trở lại ra cửa.
Trước khi cậu ta rời đi, anh chống tay lên khung cửa, mỉm cười với Trình Sách Chi: “Cậu sẽ không nói chuyện xảy ra ngày hôm nay cho người khác chứ?
Đèn phòng khách sáng ngời phủ lên gò má người thanh niên một lớp ánh vàng, đôi mắt nhạt màu khẽ híp lại, vẻ mặt vô cùng thân thiện, hòa nhã.
Nhưng không hiểu sao Trình Sách Chi lại rùng mình.
Cậu ta lắc đầu như trống bỏi.
Diệp Ca cười khì vẫy tay với cậu ta: “Ngủ ngon.”
Cánh cửa vừa đóng, cánh tay đen đã ló ra khỏi vai Diệp Ca: “Cậu ta nói vậy là anh tin luôn hả?”
Diệp Ca cụp mắt, dịu dàng cười: “Dĩ nhiên.”
Anh khẽ nâng một ngón tay, một luồng khí đen thoát ra từ đầu ngón tay anh, sau đó len ra ngoài khe cửa.
Cánh tay đen: “!”
Diệp Ca chạm tay lên môi: “Bởi vì tao sẽ giám sát cậu ta.”
Cánh tay đen: “…”
Móa, tên đàn ông này đáng sợ quá đi.
Tui muốn về trò chơi hu hu hu hu hu.

Bóng đêm sền sệt tăm tối trải dài, như dòng mực đen kịt nhấn chìm cả thành phố bên trong.
Chỉ có một bóng đèn lẻ loi chiếu sáng góc phố vắng vẻ không một bóng người qua lại, ánh sáng vàng ảm đạm chìm trong màn đêm.
“Tách tách…”
Giữa âm thanh ngắt quãng của bóng đèn, ánh đèn chớp tắt đôi lần.
Gần như chỉ trong một tíc tắc, không ai nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra, khi ánh đèn sáng lên, một bóng người chợt xuất hiện nơi góc phố.
Chiếc bóng sẫm màu dưới chân người đàn ông kéo dài, như lưỡi dao sắc bén lóe lên vẻ lạnh lẽo thâm u cách xa cõi thường, nó cắt đôi ánh đèn, xuyên thẳng vào màn đêm.
Kê Huyền ngước nhìn bầu trời.
Thành phố M.
Ngoài hắn ra, không ai nhìn thấy được luồng khí đen tượng trưng cho điềm gở bao trùm trên bầu trời thành phố nhỏ này, màn sương đen kịt ấy tụ lại, cuồn cuộn dâng trào, như đang âm thầm rình rập chờ đợi một thời cơ nào đó.
Hắn thờ ơ cúi đầu, như thể không hề quan tâm đến chuyện này.

Những đường vân chìm đỏ tươi từ từ hiện lên trên mặt đất, dâng trào về phía Kê Huyền như những những cơn sóng.
Sắc đỏ mỗi lúc một sẫm dần tụ lại thành hình dáng và thực thể trước mũi chân người đàn ông.
Bộ xương khổng lồ trắng nhởn giang rộng như đôi cánh, máu thịt vương giữa những khúc xương, bao quanh chất lỏng đỏ như máu từ từ chảy bên trong, một mặt người sợ hãi cùng những mẩu chi cụt ẩn hiện trong màu máu.
Nó ngẩng chiếu đầu lâu trông như dê lên, nhìn người đàn ông trước mắt bằng hốc mắt đen ngòm.
Kê Huyền khom người, ngón tay trắng bệch thon dài vuốt ve đầu nó, giọng nói nhẹ nhàng và bình thản:
“Bé ngoan.”
Lúc này, một tiếng thì thầm xa xăm chợt vang lên giữa bóng đêm vô tận ngoài khoảng sáng đèn đường:
“Vương, có cần chúng tôi tìm người đó không?”
“Không.” Kê Huyền vẫn không ngẩng đầu: “Nếu anh ấy đã muốn ẩn nấp thì các ngươi không bao giờ tìm được đâu.”
Hắn đến gần con quái vật, thì thầm gì đó vào tai nó.
Quái vật khổng lồ bỗng thay hình đổi dạng, sống lưng trắng đỏ đan xen nhô lên, nó lẳng lặng lặn xuống lòng đất như cá lặn về biển, biến mất hoàn toàn như khi nó đến.
Kê Huyền ngẩng đầu, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên sâu trong đôi mắt.
“Theo dõi toàn bộ ác quỷ trong thành phố, tìm nơi bọn chúng gặp nhau.”
Ác quỷ cấp bậc càng cao càng dễ thu hút lẫn nhau.
Chúng khao khát chém giết, cắn nuốt lẫn nhau, lấy máu thịt đồng loại để bồi bổ cho bản thân lớn mạnh.
Sự hấp dẫn này là bản năng, càng u ám càng thuần túy lại càng có thơm ngon thu hút.
Ngoài trò chơi, không một nơi nào có được quỷ khí nồng đậm như vậy.
Mà người hắn muốn tìm lại là người xuất sắc nhất trong đó.
Anh là người có sức hút trời sinh.
Dù khi cố ý thu nó lại, nó đã yếu đến nỗi có thể ẩn nấp trong từng góc lớn nhỏ của thành phố, nhưng cũng không hoàn toàn biến mất.
Dù có giấu mình trong xã hội loài người một cách hoàn hảo, vẫn sẽ luôn có những chuyện kì quái xảy ra xung quanh.
“Điều tra toàn bộ tài liệu tổ chức nhân loại kia, tìm kiếm quy luật.”
Giọng người đàn ông hờ hững và bình tĩnh, ra lệnh cho người kia.
“Rõ.”
Âm thanh xa xăm vang lên trong bóng tối.
Ngay sau đó, mọi thứ lại chìm vào im lặng.
Kê Huyền nhìn bầu trời u tối phía xa, mắt trầm xuống, như đang nhớ lại những ký ức xa xưa nào đó.
Một nụ cười thoáng mùi máu tanh lướt qua đôi môi hắn.
Thoáng chốc, thời gian đã trôi qua lâu vậy rồi…
Anh có nhớ em không? Anh ơi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.