Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 11: Quà Tặng





Sau sự kiện kinh hoàng ở trường học, cuối cùng Lưu Triệu Thừa cũng rủ lòng từ bi thỏa mãn mơ ước được nghỉ có lương của Diệp Ca.
Đã vậy còn là một tuần tròn!
Diệp Ca nhìn Lưu Triệu Thừa đứng cạnh giường mình, cảm động nói: “Cảm ơn trưởng phòng! Anh đúng là Quân Âm Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn…”
Lưu Triệu Thừa: “…Nói thêm một chữ nữa thì bớt một ngày nghỉ!”
Diệp Ca:!
Anh lập tức im bặt, tay làm động tác kéo khóa miệng.
Lưu Triệu Thừa “hừ” một tiếng, ném một chiếc hộp lên giường bệnh.
Diệp Ca cầm lên, ước lượng thử một lúc rồi hỏi: “Đây là gì thế?”
“Điện thoại di động.” Lưu Triệu Thừa vô cảm đáp.
Diệp Ca: “Trưởng phòng à, sếp cũng biết tôi không quen dùng mấy thứ đồ điện tử này mà…”
“Không có điện thoại bên phòng không liên lạc được với cậu, dạo này lại khan hiếm nhân lực, cậu đừng tưởng không có điện thoại thì không phải làm thêm giờ.” Lưu Triệu Thừa cười khẩy: “Cho cậu bảy ngày học cách sử dụng, nếu không khi nào đi làm lại lượng công việc của cậu sẽ tăng gấp đôi.”
Diệp Ca: “…”
Lưu Triệu Thừa không đợi Diệp Ca trả lời đã vội lướt ra ngoài như một cơn gió, lúc ra ngoài còn đóng “cạch” cửa lại.
Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Diệp Ca thở dài, rầu rĩ nhìn chiếc điện thoại trên tay.
Tính ra thì anh đã ở trong trò chơi suốt mười hai năm.
Ở đó, độ tuổi của toàn bộ người chơi đều ngưng lại ở giây phút họ bước vào trò chơi.
Chẳng qua gần như chẳng có ai có thể sống mà lấy được mười triệu điểm tích lũy, có tư cách rời khỏi trò chơi.
Trước khi Diệp Ca vào trong trò chơi mọi người vẫn đang dùng loại điện thoại nắp gập cồng kềnh, nhưng sau khi anh trở lại, thứ người người cầm trên tay đã biến thành điện thoại thông minh mỏng nhẹ.
Dù trông Diệp Ca vẫn là một chàng trai trẻ ngoài hai mươi, nhưng tâm hồn anh đã khác lâu rồi.
Phải mất một khoảng thời gian rất dài Diệp Ca mới có thể làm quen với thành phố đã thay hình đổi dạng nhờ khoa học kỹ thuật này, chỉ có điện thoại di động vẫn là rào cản anh không thể vượt qua.
Trong trò chơi cũng có máy truyền tin, nhưng sử dụng nó cũng đồng nghĩa với nguy cơ anh bị lộ.
Là người đứng đầu bảng xếp hạng, cũng là người duy nhất có vũ khí đặc biệt, Diệp Ca luôn đứng trên đầu sóng ngọn gió.
Đối với anh mà nói con người còn nguy hiểm hơn ác quỷ nhiều, cũng vì vậy mà dù đã quay lại thế giới thực, vẫn rất khó để anh hoàn toàn vượt qua bản năng kháng cự với những thiết bị truyền tin kiểu này.
Cảm giác người khác có thể tìm thấy mình bất cứ lúc nào này thật sự rất thiếu an toàn.
Cánh tay đen thò ra từ trên vai Diệp Ca, tò mò nhìn chiếc hộp trên tay anh: “Đây là gì thế?”
“Điện thoại di động.” Diệp Ca trả lời.
Cánh tay đen ghé sát hơn một chút, hào hứng nhìn ngắm màn hình đang sáng nhấp nháy: “Điện thoại di động là cái gì?
Diệp Ca híp mắt, trầm ngâm nhìn nó.

Đột nhiên, anh bất ngờ vung tay ném chiếc điện thoại cho cánh tay đen.
Cánh tay đen giật mình, luống cuống chụp lấy, cổ tay nhỏ xíu bị chiếc điện thoại nặng trĩu kéo dài ra, trông hết sức buồn cười.
“Cho mày năm ngày học cách sử dụng.” Diệp Ca mỉm cười, nói: “Không thì tao sẽ thịt mày.”
Cánh tay đen: “…”
Tui không nên nói gì mới phải, tui hối hận rồi.
Vả lại không phải mới rồi bảo là bảy ngày à! Tại sao đến tay nó lại thành năm ngày rồi!
Cánh tay đen khóc không ra nước mắt, không biết cầu cứu ai
Trước sự áp bức của kẻ nắm quyền, nó chỉ có thể nuốt sự hối hận, cam chịu bị bóc lột.
Diệp Ca sung sướng bước xuống giường bệnh, sau đó mở quỷ vực đi vào.
Một phút sau, anh đã lặng lẽ xuất hiện trong một phòng bệnh khác.
Rèm cửa kéo kín, anh có thể nhìn thấy nền trời xanh sẫm với những mảng trắng bạc qua khe hở cửa sổ lá sách, mặt trời sắp xuyên ba tầng mây, mang bình minh đến nhân gian.
Trên giường bệnh có một cô bé vẫn đang ngủ say chưa tỉnh, còn linh hồn thì đang lơ lửng cạnh giường.
Nháy mắt nhìn thấy Diệp Ca, mắt Tôn Giai Lạc sáng bừng: “Anh!”
Em chỉ khung cảnh xung quanh, vui vẻ nói như đang khoe với anh: “Nơi này bình thường trở lại rồi!”
Đúng vậy, vô số hồn ma tụ tập quanh phòng bệnh đều đã biến mất, bầu không khí u ám rùng rợn trước đó cũng không còn nữa, những gì đã xảy ra chỉ như một giấc mộng.
Tôn Giai Lạc tràn đầy hi vọng, hỏi anh: “Em… bây giờ em có thể trở lại thân thể của mình rồi ạ?”
“Tất nhiên.” Diệp Ca xoa đầu cô bé: “Nhưng tôi còn chuyện này cần xác nhận lại nữa, em chờ một chút được không?”
Tôn Giai Lạc không hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu:
“Vâng, được ạ!”
Diệp Ca đi đến cạnh giường, vén chăn lên nhìn mắt cá chân của cô bé.
Trên cổ chân thon gầy, năm dấu tay đen sì đang mờ dần với tốc độ nhanh chóng, hiển nhiên, chẳng bao lâu nữa cô bé sẽ có thể khôi phục trạng thái ban đầu.
Anh đăm chiêu suy nghĩ.
Khi đứng trước cửa trường học, một thành viên ban Chiến đấu thuật lại nội dung vụ việc cho anh, ngoại trừ Tôn Giai Lạc hôn mê, những đứa trẻ còn lại đều chỉ bị “bóng đè”.
Mà tình trạng của những người bị hại ấy mới đúng với cách săn mồi của quỷ hút máu… Nó đánh dấu con mồi, sau đó để những con mồi bị đánh dấu ấy thu hút ma quỷ, mài mòn sức sống của những con mồi để hút hết sinh lực của họ.
Trong trò chơi, cách này có khả năng tấn công mạnh hơn, nhưng ở thế giới hiện thực thì chỉ có thể thu hút một vài cô hồn dã quỷ xung quanh, vậy nên nạn nhân mới có trạng thái giống như bị “bóng đè”.
Vậy tại sao Tôn Giai Lạc lại khác biệt như vậy.
Đúng lúc này, cánh tay đen trên vai Diệp Ca bỗng sáp lại, thì thầm vào tai anh: “Trên cổ đứa bé này có sót lại một chút âm khí, nhưng tui cũng không biết là tốt hay xấu nữa…”
Diệp Ca sững lại, đưa mắt nhìn về phía cánh tay đen đang chỉ.
Anh do dự một lát, sau đó đưa tay kéo mặt dây chuyền nhỏ trên cổ cô bé ra.
Đó là một mặt dây chuyền bằng ngọc, long lanh xanh biếc, nhưng trên bề mặt lại chằng chịt những đường vân mịn như mạng nhện, tựa như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Tôn Giai Lạc phía sau sợ hãi kêu lên:
“A! Nó… nó là mẹ để lại cho em mà…”
Diệp Ca sững sờ.
Như đột nhiên hiểu ra điều gì, anh nắm mặt dây chuyền trong tay, truyền một chút sức mạnh vào nó.
Không khí bỗng chập chờn dao động.
Sau đó, một người phụ nữ mặt mày tái nhợt từ từ xuất hiện trước mặt Diệp Ca, cô ta mặc quần áo phẫu thuật, vạt áo thấm đẫm máu tươi nhỏ từng giọt xuống đất.
Mặt mũi cô ta đã mờ hẳn đi, chỉ loáng thoáng thấy được một vài đường nét, vẻ mặt cứng ngắc đờ đẫn, dường như quãng thời gian dài đằng đẵng đã hao mòn dần ý thức của cô ta.
Mà cô ta đang ôm trong lòng một bóng đen mờ ảo, không rõ hình dáng.
Bóng đen đã mờ nhạt hơn trước nhiều, như thể đang không ngừng tan biến.
Rõ ràng đây là người phụ nữ Diệp Ca đã thấy ngoài hành lang khi vừa đến bệnh viện này.
Diệp Ca nhìn xuống bắp chân nho nhỏ của bóng đen.
Một dấu tay năm ngón đèn sì loáng thoáng ẩn hiện.
Tôn Giai Lạc sững ra như bị sét đánh, em không dám tin vào mắt mình, chỉ dám yếu ớt gọi một tiếng:
“…Mẹ?”
Cảm xúc rối ren bỗng thoáng hiện trong mắt Diệp Ca.
Giờ anh đã hiểu rồi.
Lúc anh đến đây, âm khí đã tụ tập xung quanh phòng bệnh, lý ra không thể còn nhiều hồn ma lảng vảng trên hành lang như thế nữa.
Anh cứ nghĩ những quỷ hồn ấy cũng đang lại gần phòng bệnh của Tôn Giai Lạc, nhưng thật ra chúng ta lại đi theo cái bóng người phụ nữ này ôm trong lòng… Không rõ vì sao người phụ nữ này lại có thể chia sẻ bớt lời nguyền trên người Tôn Gia Lạc khi bị đánh dấu, sau đó đi theo bản năng, dẫn những quỷ hồn này rời xa con gái.
Hồn ma ở lại nhân gian thường là có những điều chưa thể buông xuôi, có thể là hận thù, đau khổ hoặc không cam lòng.
Mà một phần linh hồn còn sót lại bám trên mặt dây chuyền này, lại là để bảo vệ.
Âm khí của cô ta quá yếu ớt, cũng quá ít ác ý nên dù cũng là quỷ hồn như cánh tay đen, nhưng cánh tay đen cũng không thể nhận ra sự tồn tại của cô ta trong căn phòng bị âm hồn dày đặc bao trùm
Tôn Giai Lạc mờ mịt mở to đôi mắt, em loạng choạng lại gần, đưa tay ra rồi lại rụt về, vừa hoang mang, vừa mong đợi, vừa dè dặt gọi: “Mẹ… là… là mẹ ạ?”
Người phụ nữ không trả lời.
Cô ta mờ mịt nhìn về phía xa, tựa như một cái xác không hồn im lặng, đờ đẫn đững giữa phòng bệnh.
Nước mắt tuôn ra không thể kiềm chế, Tôn Giai Lạc nén tiếng khóc nghẹn ngào, run rẩy kéo vạt áo người phụ nữ: “Mẹ ơi… mẹ không nhận ra con nữa sao?”
Diệp Ca lẳng lặng thở dài.
Ý thức của một linh hồn không nguyên vẹn vốn không giữ được bao lâu, nhất là khi cô ta không có chút ác niệm nào.
Huống chi vừa rồi cô ta còn gánh vác thay Tôn Giai Lạc một phần lời nguyền, e là hiện giờ linh hồn đã tan thành nhiều mảnh, đã sắp biến mất.
Diệp Ca bước lên, đang định nói gì đó, không ngờ người phụ nữ trước mắt bỗng nhiên cử động.
Cô ta nhọc nhằn đưa mắt nhìn xuống, như thể đang vùng vẫy khỏi những mảnh hồn vỡ vụn.
Như nhận ra người trước mắt, ánh mắt của cô ta bỗng thay đổi, trở nên dịu dàng, yêu thương, còn xen lẫn cả nỗi đau buồn khi sắp phải chia xa.
Người phụ nữ từ từ giơ tay lên, vuốt ve gò má Tôn Giai Lạc:
“Đừng…khóc…”
Cô ta nói từng chữ một:
“Không…đẹp…đâu…”
Nỗi buồn trào dâng không cách nào kiềm chế, Tôn Giai Lạc nắm chặt vạt áo người phụ nữ, khóc nức nở, cuối cùng biến thành gào khóc, tựa như đứa trẻ lần đầu rời khỏi mẹ.
Người phụ nữ ngước mắt nhìn Diệp Ca đứng sau lưng cô bé, nhờ anh giúp đỡ.
Diệp Ca im lặng gật đầu.
Anh bước nhanh đến, đặt tay lên vai Tôn Giai Lạc, nhẹ nhàng kéo em lùi ra sau.
Linh hồn cô bé chậm rãi bay lên, sau đó từ từ rơi xuống giường bệnh, nhập vào thân xác trống rỗng trên giường.
Cô bé ngủ rồi.
Linh hồn người phụ nữ phía trước như đã đến giới hạn, những đường nứt chằng chịt nhanh chóng lan rộng trên linh hồn cô ta.
Cô ta nhìn Diệp Ca, từ tốn mỉm cười, đường nét gương mặt như đã khôi phục lại vẻ xinh đẹp và dịu dàng khi còn sống.
Cô ta cúi đầu với Diệp Ca:
“…Cảm ơn.”
Chưa kịp đứng thẳng dậy, thân hình người phụ nữ đã tan biến.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại sự im lặng.
Ánh nắng xuyên qua tầng mây, xua tan bóng tối, ánh vàng của nắng ban mai xuyên qua khe hở cửa sổ lá sách, lặng lẽ tràn vào phòng, mang theo chút ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài xõa tung của cô bé.
Một ngày mới bắt đầu.

Tôn Giai Lạc mở mắt, bỗng chốc cô bé không biết mình đang ở đâu.
Em khó khăn bò dậy, lúc này mới nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh.
Chuyện này…là thế nào?
Cô bé bỗng hơi bối rối.
Trong tầm mắt mơ hồ, em thấy cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người đàn ông vẻ mặt đầy lo lắng vọt vào: “Lạc Lạc! Con tỉnh rồi…!”
Bước chân người đàn ông khựng lại, ông ta luống cuống: “Sao con lại khóc…”
Khóc? Em đâu có khóc đâu.
Tôn Giai Lạc ngờ vực.
Em giơ tay sờ lên gò má, đầu ngón tay ẩm ướt lạnh băng, nước mắt vẫn đang trào ra không ngừng từ khóe mắt em, hạt lớn hạt nhỏ nối tiếp nhau rơi xuống giường.
Người đàn ông dè dặt bước tới ôm cô gái nhỏ đang khóc vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Con sao vậy? Khó chịu chỗ nào à? Nói cho bố nghe được không?”

Tôn Giai Lạc vùi mặt vào hõm vai bố, lắc đầu thật mạnh.
Giọng cô bé hơi nghèn nghẹn, xen lẫn tiếng nức nở: “Không ạ…”
“Hình như con vừa nằm mơ…”
“Ban đầu con lạnh lắm, sợ nữa…nhưng mà…”
Cô bé ngẩng đầu lên, nở một nụ cười trong nước mắt.
“Con…con mơ thấy mẹ đến thăm con.”
Không ai nhận ra, có một hộp thạch trái cây chưa mở nằm trên đầu giường bệnh.
Là loại bệnh viện hay cung cấp, nhưng nhãn dán phía trên lại là của một bệnh viện khác.
Nó nằm ngay ngắn giữa bàn, tựa như một món quà.

Trong quỷ vực phủ kín một màu đỏ tươi, xương cốt trắng nhởn chồng chất thành hình dáng ngai vàng, phản chiếu lên bầu trời đỏ máu một vệt sáng lạnh lẽo.
“Vương…”
Một con quỷ hình dáng khổng lồ, cả người đầy mủ bò ra từ trong vũng máu: “Ngài còn nhớ Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên của loài người không?”
Phía trên hoàn toàn tĩnh lặng.
Tên ác quỷ dè dặt giương mắt nhìn lên.
Người đàn ông vô cảm ngồi trên ngai vàng xương trắng, ngón tay nhợt nhạt hơi gập lại, nhẹ nhàng đặt trên một cái đầu lâu, thoạt trông vừa quái dị vừa lạnh lẽo.
Đôi mắt đỏ tươi kia hơi cụp xuống, quan sát hắn ta.
Ác quỷ vô thức run lên, hắn ta vội vàng cụp mắt, lắp bắp báo cáo tiếp:
“Có… có một thuộc hạ chúng tôi cài vào nói…nói là hắn đã thấy tên người ngài cần tìm trong báo cáo ở chỗ đó.”
Đầu ngón tay nhợt nhạt gác trên đầu lâu hơi nhúc nhích, khẽ đến mức gần như không thể nhận ra.
“Ở đâu?”
Giọng nói của hắn vô cùng bình tĩnh, tựa như một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua đồng bằng.
Thế nhưng tên ác quỷ trước mặt càng run rẩy dữ dội, hắn ta cố sức co mình lại, như thể làm vậy người kia sẽ không chú ý đến hắn ta.
“Thành…thành phố M”
Hắn ta lấy hết can đảm hỏi tiếp: “Ngài có cần tôi phái người đi xác thực thông tin…”
Âm thanh run rẩy của hắn ta bất chợt bị cắt ngang:
“Không.” Đồng tử của người đàn ông chuyển dần sang màu đỏ sẫm, giống như máu tươi đã gần đông lại.
Hắn thờ ơ gõ ngón tay lên đầu lâu dữ tợn nọ, giọng nói lạnh lùng khiến người nghe không rét mà run:
“…Ta tự đi.”
————————-
Tác giả:
Đinh, đã gửi CP của bạn, vui lòng kiểm tra và nhận hàng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.