Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi

Chương 51: Chương 51




Nhưng Tiêu Tịch Nhan lại nhẹ giọng ngăn cản: "Không cần. Thẩm Ước, chàng để ta đi đi."
Nàng lại kéo cánh tay nam nhân, không tiếng động làm nũng, cuối cùng cũng làm Thẩm Ước bỏ đi ý định.
Thứ nhất Giang Nguyệt gặp phải chuyện này nhất định sẽ cảm thấy bối rối và bất lực, là bằng hữu nàng cũng nên ở bên cạnh nàng ấy. Thứ hai dù Thẩm Ước có làm gì thì hắn cũng luôn thu hút sự chú ý của người khác, nàng không muốn mối quan hệ của mình với hắn bại lộ trước mùa thu.
Mặc dù nàng biết kiếp trước thân thế của Thẩm Ngọc Mị gây nên một trận sóng gió, nhưng nàng không nghĩ tới công chúa thật sự lại là Giang Nguyệt, mà việc này cũng bị vạch trần sớm hơn rất nhiều.
Tiêu Tịch Nhan nhẹ nhàng thở dài, không biết đối với Nguyệt Nhi như vậy là tốt hay xấu.
Vì thế vào tháng năm, Tiêu Tịch Nhan cùng Giang Nguyệt đi đến chùa An Quốc. Chùa An Quốc là một ngôi chùa nổi tiếng ở Trường An, còn được người dân mệnh danh là ngôi chùa quốc gia. Hiện giờ Liễu thái hậu đã chuyển đến thờ Phật nên chùa đóng cửa mấy tháng không tiếp khách hành hương bình thường.
Sáng sớm, một vị hòa thượng rung chuông, truyền đến một tiếng vang trầm tĩnh trang nghiêm. Tiêu Tịch Nhan và Giang Nguyệt đi dạo dọc hành lang được bao quanh bởi những cây tre xanh uốn lượn dưới bức tường màu vàng.
Giang Nguyệt rũ hàng mi đen. "Nhan Nhan, thực xin lỗi vì đã kéo cô vào chuyện của ta."
Tiêu Tịch Nhan lắc đầu, thanh âm ôn nhu như lá liễu nhẹ nhàng thổi trên sóng: "Về tình hay về lý ta đều không thể để cô một mình."
"Nguyệt Nhi, cô nghĩ như thế nào? Cô có thể nói với ta."
"Ta không biết." Cơ thể Giang Nguyệt hoảng hốt cứng đờ. Nàng như đang ở trong sương mù, bị lá che mắt không tìm thấy đường ra.
"Đối với ta mà nói mọi thứ quá đột ngột. Ta chưa nghĩ ra nên đối mặt với thái hậu thế nào."
"Lệnh huynh có tính toán gì không?"
Khi nhắc tới Giang Hạc Châu, Giang Nguyệt liền ngoảnh mặt đi, hình như có chút không được tự nhiên. "Huynh trưởng hắn... bây giờ ta cũng không thể hiểu được hắn đang nghĩ gì nữa."
Trong sương mù đột nhiên hiện lên một bóng dáng cao lớn khiến tim nàng vô cớ đập nhanh hơn.
Giang Nguyệt do dự một chút, cuối cùng hỏi: "Nhan Nhan, ở trong lòng cô huyết thống là sự tồn tại như thế nào?"
Tiêu Tịch Nhan suy nghĩ một chút, cười cười. "Chỉ là một sự tồn tại nông cạn."

"Huyết thống chẳng qua cũng chỉ là một phương thức duy trì quan hệ, nhưng sự gần gũi hay xa cách không phải do quan hệ huyết thống quyết định. Lòng người rất phức tạp, có quá nhiều cách để đo lường tình cảm."
"Điều quan trọng hơn... là người trước mắt rốt cuộc là người như thế nào."
Sự bối rối trong mắt Giang Nguyệt dường như tiêu tan đi một chút, nàng cái hiểu cái không, lâm vào trầm tư. Tuy nhiên, lúc này cũng đã đến chỗ tụng kinh.
Hai người chỉ có thể tạm thời ngừng nói về chuyện này, lắng nghe hoà thượng trong chùa giảng kinh buổi sáng.
Trong chùa thanh tĩnh không có chuyện gì, ở đây tu hành với Liễu thái hậu đơn giản chỉ là ăn chay niệm Phật và chép kinh. Nhưng cũng có rất nhiều thời gian rảnh rỗi có thể ngắm cảnh trong chùa, ngắm hoa và chơi đùa với chim.
Đặc biệt không khí nơi đây trong lành khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Mấy ngày đầu, Liễu thái hậu chỉ dùng ánh mắt ân cần nhìn Giang Nguyệt, hỏi thăm vài câu về sở thích ăn uống của nàng. Bà quan tâm chăm sóc tốt cho hai vị tiểu nương tử nhưng cũng không nói gì thêm.
Nhưng thật ra Giang Nguyệt lại có chút không được tự nhiên, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt thương tiếc yêu thương của Liễu thái hậu. Nàng thực sự không có kinh nghiệm ở chung với trưởng bối.
Nàng từ nhỏ không cha không mẹ, chỉ lớn lên bên cạnh ca ca, trong Giang gia lại có một số người có ác ý nên ca ca vì bảo vệ nàng cũng không cho nàng tiếp xúc với quá nhiều với người ngoài.
Tuy nhiên, dù đã quen với sự lạnh lùng và xa cách nhưng nàng vẫn không thể cưỡng lại được sự dịu dàng bao trùm trong mắt thái hậu, cuối cùng cũng như băng tuyết tan ra.
Về phần Tiêu Tịch Nhan lại không có quá nhiều điều để thích nghi.
Nàng thích sống ẩn dật, trước kia lại thường đến chùa Quan Âm cầu phúc niệm tụng kinh, không xa lạ gì với khung cảnh lạnh lẽo của ngôi chùa cổ. Chỉ là thỉnh thoảng nỗi nhớ sẽ lớn lên như cỏ dại.
Đêm đã khuya, ánh lửa chiếu sáng đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt như ngọc và đôi lông mày liễu mềm mại. Nữ lang giơ cổ tay lên chấm mực, đang chép lại một quyển Tâm Kinh.
Đột nhiên có tiếng "kẽo kẹt" từ cửa sổ truyền đến, như bị gió thổi tung ra.
Trên núi gió lớn, Tiêu Tịch Nhan cũng không suy nghĩ nhiều, dùng chặn giấy chặn lại quyển trục, chuẩn bị đứng dậy đóng cửa sổ. Vừa quay người, trước mắt đột nhiên tối sầm lại.
Nam nhân mặc áo choàng đen thêu chỉ vàng lặng lẽ ẩn nấp như một con sói đơn độc. Chân dài vừa nhấc đã đứng cách xa một bước.
"Sao chàng lại tới đây?" Tiêu Tịch Nhan lộ vẻ kinh ngạc.

Thẩm Ước cúi đầu vỗ nhẹ tay áo bụi bặm, sắc mặt nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Muốn tới thì tới thôi."
Ngoài cửa sổ là một bức tường rừng trúc dốc đứng hoàn toàn tối tăm... Không biết người này làm cách nào mà trèo qua được bức tường. Mặc dù Tiêu Tịch Nhan biết hắn thân thủ lợi hại nhưng nàng vẫn có chút lo lắng.
Hơn nữa thân là Nhiếp Chính Vương ban đêm lại xông vào chùa lén gặp nữ lang.
Hành động lớn mật không thể ngăn cản. Tiêu Tịch Nhan nhẹ nhàng thở dài, đúng là tuỳ hứng. Nàng không khỏi nhỏ giọng thì thầm: "Hay là quen làm trộm cướp rồi."
Thẩm Ước không nói gì mà chỉ đi từng bước một đến gần nàng.
Lúc hắn cụp mắt xuống không nói chuyện thật sự có vài phần doạ người. Khuôn mặt lạnh lùng, chiếc cằm thanh tú, đôi lông mày như hai thanh trường kiếm chiếu ra màu vàng như huỳnh quang trong đêm.
Nhưng Thẩm Ước chỉ duỗi tay ra ôm nữ lang nhỏ xinh khoá vào trong ngực. Nam nhân vóc dáng cao lớn cong lưng tựa đầu vào bờ vai yếu ớt của nàng, nhịn không được ngửi mùi hoa lan nhàn nhạt trên người nàng.
Như một con vật bị lạc và bị mắc kẹt cuối cùng đã trở về nơi an toàn, hoàn toàn thả lỏng.
"... Nhớ nàng."
Vành tai Tiêu Tịch Nhan truyền đến một luồng khí nóng là hơi thở của hắn khiến cho nàng nhạy cảm đến cực điểm. Mặt cũng hơi đỏ lên một chút.
"Thẩm Ước, chàng đừng đè lên vai ta, nặng quá."
Giọng nói nũng nịu của thiếu nữ tuy có chút ngượng ngùng nhưng cũng không khỏi bộc lộ sự mềm mại và quyến rũ tự nhiên của mình.
Hầu kết trên chiếc cổ thon dài của nam nhân lăn lộn cho thấy hắn đã làm đủ chuyện xấu. Hắn nâng cằm nàng lên rồi hôn xuống.
Môi và răng cọ xát, thể hiện sự khao khát dành cho nhau.
Tiêu Tịch Nhan khó khăn đẩy hắn ra, đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, trong mắt mơ hồ hiện lên sương mù: "Từ từ, chờ đã, đây là Phật tự."
Nhưng rõ ràng hắn chỉ hôn một cái. Đôi mắt của Thẩm Ước tối sầm, giống như một con sói ăn không no.

Hắn biết. Nhưng ngay cả dưới mí mắt của Phật Tổ, hắn vẫn nhịn không được...
Khinh nhờn Tiểu Quan Âm của mình.

Tuy nhiên, khi Tiêu Tịch Nhan dùng đôi mắt ngấn nước kia nhìn hắn, dịu dàng nhẹ giọng từ chối, Thẩm Ước cũng chỉ có thể kiềm chế dục vọng của mình, chậm rãi lùi lại, giống như một con mãnh thú cam tâm tình nguyện vì nàng thuần phục.
Nhưng tay hắn vẫn không chịu buông ra.
Tay Thẩm Ước vòng qua eo thiếu nữ, đo đạc phần xương mảnh mai chưa đến một cánh tay, cau mày nói: "Lại gầy rồi."
Dưới ánh trăng có hai bóng người, nam nhân lông mày cao, ánh mắt lạnh lùng cúi đầu ôm lấy nữ lang, sự chênh lệch về hình thể thể giữa hai người rất lớn tạo nên một cảm giác áp bức thầm lặng. Nhưng động tác của hắn thực ra lại vô cùng nhẹ nhàng, tựa như đang ôm một món đồ sứ mỏng manh dễ vỡ trong tay.
Thẩm Ước ôm nàng vào lòng, duỗi cánh tay dài ra, thuận tay cầm lấy tách trà trên bàn còn dang dở của nàng nhấp một ngụm. Sau đó lại nhẹ nhàng ấn viên thuốc trong lòng bàn tay lên đôi môi mềm mại của nàng rồi đưa vào.
Cuối cùng hắn dùng môi như là đơn thuần muốn giúp nàng uống thuốc.
Tiêu Tịch Nhan còn chưa kịp phản ứng lại đã mở miệng nuốt thuốc. Đôi mắt thiếu nữ ngây ngốc, hơi thở lạnh lùng của nam nhân trên môi nàng trong nháy mắt biến mất, chỉ để lại một vệt nước mỏng manh dưới ánh trăng.
Rơi vào trong mắt Thẩm Ước càng ngây thơ đáng yêu đến cực điểm. Lồng ngực hắn tê dại, cất giấu ý cười xoa xoa mái tóc đen của nàng.
"Làm sao vậy, thỏ ngốc?"
Ánh mắt nam nhân thâm thuý, Tiêu Tịch Nhan quay đầu đi, hai má đỏ bừng: "Sao chàng có thể đút thuốc như vậy..."
"Ta muốn mang cho nàng một ít đồ ăn để bồi bổ cơ thể." Thẩm Ước thấp giọng nói: "Nhưng sợ nàng không đồng ý."
"Chàng định mang cái gì?"
"Gà bọc giấy."
"Phì." Tiêu Tịch Nhan không nhịn được cười: "Trong chùa không được ăn thịt."
"Còn bánh xốp, bánh anh đào của Ngũ Hương Trai thì sao?" Thẩm Ước nghiêm túc nói. "Lần sau ta mang cho nàng canh da lừa nhé?"
"Thẩm Ước." Tiêu Tịch Nhan nhẹ nhàng ngắt lời, nàng cảm giác mình bị hắn dỗ dành như một tiểu nữ hài, trong lòng không khỏi ấm áp: "Chàng muốn ta no chết sao?"
"Ừ, ta hối hận rồi." Ánh mắt Thẩm Ước nặng nề, giữa mày ảo não: "Sớm biết như vậy lẽ ra ta nên đưa nàng về."

"Mới có mấy ngày, để ta ở cùng Nguyệt Nhi thêm chút đi."
Nước da của Tiêu Tịch Nhan trắng như băng mỏng, nép vào trong ngực hắn như tựa vào một cái bếp lò, cánh tay rộng rãi của hắn cũng che đi gió đêm lạnh lẽo. Nàng nhẹ nhàng cọ cọ rồi ngước mắt lên:
"Dù sao thì chúng ta... tương lai vẫn còn dài, đúng không?"
Thẩm Ước ngẩn ra, lồng ngực vừa ngọt ngào lại chua chát, mơ hồ có chút khó chịu.
Thật là một cảm giác kỳ lạ.
Hắn nắm lấy bàn tay như ngọc của nàng đưa lên môi hôn. Thanh âm của Thẩm Ước trầm thấp bất đắc dĩ, từ trước đến nay hắn luôn không thể chống cự được nàng.
"Được rồi. Nàng nói đúng."

Tiêu Tịch Nhan cho rằng Thẩm Ước chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào nên ban đêm mới đến thăm chùa An Quốc. Nói chung, sau khi gặp hắn một lúc, nàng cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm quay trở lại việc thanh tĩnh tu hành hàng ngày của mình.
Giang Nguyệt mới đầu tinh thần sa sút mất mấy ngày, nhưng sự yên tĩnh trong chùa đã xoa dịu trái tim nàng, dần dần khôi phục lại tính tình lãnh đạm như trước.
Đối mặt với thân thế của chính mình dường như không còn cảm thấy hụt hẫng hay hoảng sợ nữa.
Chỉ là Giang Nguyệt sinh ra đã lạnh lùng, giống như một thần nữ xa cách không dính đến pháo hoa nhân gian. Ngày thường nàng và Tiêu Tịch Nhan sẽ lặng lẽ thì thầm về những chuyện bát quái trên phố phường.
Sau giờ ngọ* nhàn nhã không có việc gì, hai vị nữ lang trò chuyện và cho cá ăn bên ao phóng sinh.
*Giờ ngọ: khoảng thời gian từ 11h đến 13h.
Bên bờ nước trong xanh, Tiêu Tịch Nhan mặc một bộ xiêm y màu vàng cam, cổ tay thon dài thả thức ăn cho cá. Những tia nắng vụn vặt rơi xuống khiến mái tóc đen của nàng mềm mại óng ả như sa tanh, làn da như ngọc sáng lên.
Giang Nguyệt chống cằm ở bên cạnh nhìn Tiêu Tịch Nhan, chợt trầm tư.
"Tuy rằng ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có quan hệ như vậy với bọn họ. Nhưng Nhan Nhan cô nói xem... vậy Nhiếp Chính Vương chẳng phải là hoàng thúc của ta sao?"
"Vậy về sau cô chính là hoàng thẩm của ta?"
Giọng điệu của Giang Nguyệt rất đơn giản nhưng lời nói lại kinh người. Tiêu Tịch Nhan kinh ngạc quay đầu lại, bên tai ửng hồng, ánh nước trong mắt chấn động. "Nguyệt, Nguyệt Nhi?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.