Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi

Chương 50: Chương 50




Khuê danh của Liễu thái hậu vốn là Liễu Vân. Tổ phụ Liễu thái thú lấy chữ Vân đặt tên cho chất nữ để thể hiện tính cách kiềm chế và khiêm tốn cũng như đề phòng sự kiêu ngạo và nóng nảy. Liễu gia là một trong tứ đại gia tộc ở Trường An, Liễu Vân từ bé đã được nhận sự dạy dỗ nghiêm khắc, lớn lên trở thành một danh môn quý nữ thấu tình đạt lý.
Năm bà mười lăm tuổi, bà được Duệ Tông tứ hôn, trở thành Vương phi của Việt Vương Thẩm Dục. Việt Vương cũng là người ôn hòa, phu thê hai người tính tình hợp nhau, sau khi kết hôn có thể nói là hòa hợp.
Những ngày sau khi Liễu Vân trở thành Việt Vương phi tương đối bình yên và vui vẻ, nhưng điều duy nhất khiến bà cảm thấy áy náy và nuối tiếc chính là đã mấy năm vẫn không thể sinh được một đứa con cho Việt Vương. Cũng may Việt Vương không để ý, đối xử với bà trước sau như một, cũng không để người khác sinh hạ con vợ lẽ trước.
Cuối cùng năm Cảnh Thái thứ mười bà có hỉ mạch. Năm đó Liễu Vân tràn đầy chờ mong.
Khi bà mang thai được chín tháng, Hoạt Châu đột nhiên có lũ lụt, Việt Vương đến cứu tế, bà ở một mình trong phủ lo lắng ngày đêm không ngủ được nên về nhà mẹ đẻ tĩnh dưỡng. Nhưng bà không ngờ Liễu phủ lại xảy ra tai nạn, cũng may bà đã thuận lợi bình an sinh hạ một nữ nhi.
Bé gái sinh ra xinh xắn lanh lợi, rất ít khi khóc, vô cùng ngoan ngoãn. Nàng có một đôi lông mày thanh tú, đôi mắt cong cong như trăng non.
Liễu Vân khi nhìn thấy con vô cùng vui mừng, hận không thể đem tất cả tình thương của mẹ đều dành cho hài tử không dễ có được này. Tin tức truyền đến trong cung, tuy là nữ nhi nhưng cũng là đích tôn nữ đầu tiên của Duệ Tông, Duệ Tông biết tin vui mừng khôn xiết, ban rất nhiều lễ vật, lại lệnh cho Việt Vương nhanh chóng hồi kinh.
Tuy nhiên sau khi sinh con Liễu Vân rất suy yếu, hai mẹ con chỉ có thể tạm thời tĩnh dưỡng ở Liễu phủ. Cũng chính trong khoảng thời gian này đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn khiến bà ân hận suốt đời.
Thì ra sau khi tổ phụ cả đời thanh liêm của bà qua đời, môn đình phú quý dần phát sinh sự âm u bất hoà. Đặc biệt, là nhị huynh Liễu Tấn chơi bời lêu lổng của Liễu Vân. Ỷ vào việc bản thân là đích huynh của Vương phi, hắn lén tìm hoa hỏi liễu, thậm chí cưỡng đoạt dân nữ làm thiếp.
Gia cảnh thiếp thất kia nghèo khó, vốn đã có ý trung nhân lại bị Liễu Tấn cướp đi sự trong sạch, ý trung nhân cũng bị đánh cho tàn phế. Sau khi vào phủ lại nhiều lần bị chính thất của Liễu Tấn gây khó dễ, có mang thai một lần nhưng lại vô cớ bị sinh non.
Từ đó trở đi tiểu thiếp kia mang trong lòng một mối hận thù, không chỉ có Liễu Tấn mà toàn bộ Liễu gia đều thờ ơ bao che cho đầu sỏ gây tội.
Nàng hao hết tâm tư, cuối cùng đợi đến khi vú nuôi ngủ gật rồi trộm bế đứa bé đi.
Khi Liễu phủ vô cùng lo lắng tìm thấy nàng, lại chỉ phát hiện được tiểu thiếp kia đã treo cổ tự vẫn trên cây ở một nơi hoang dã và một bức thư tuyệt mệnh được viết bằng máu.
Nàng sống ti tiện cả đời, không ai thương hại, cuối cùng đã trả thù được cho chính mình và đứa con chưa chào đời trong bụng. Nàng đã ném nữ hài tử xuống sông, nếu Vương phi muốn hận thì hãy hận nhị ca của mình đi.
Một chiêu này quả thực đủ để báo thù toàn bộ Liễu phủ.
Đích tôn nữ của Duệ Tông bị mất ở trong Liễu phủ, cả nhà trên dưới đều sẽ bị liên lụy trừng phạt. Mọi tội ác của Liễu Tấn cũng sẽ bị vạch trần. Liễu phủ sợ thánh nhân giáng tội, sai người đi dọc bờ sông gần đó tìm kiếm nhưng không có tin tức gì về nữ hài tử.

Lúc này, tình cờ trong phủ có một mã phu trong nhà cũng vừa sinh hạ một bé gái. Nhị bá của Liễu Vân động tâm tư, chủ động mua đứa bé với một số tiền lớn, lại đuổi người trong cuộc đi.
Liễu phu nhân tuổi già sức yếu đứng ra cầu tình cho nhi tử của mình, thuyết phục Liễu Vân đang đau lòng rơi nước mắt, để bà giả vờ nhận đứa bé là con ruột của mình, che giấu sự thật. Liễu Vân vô cùng căm hận những việc nhà mẹ đẻ làm nhưng cũng chỉ có thể như thế.
Mà sự che giấu này đã kéo dài mười lăm năm. Hài tử được mã phu ôm tới kia cũng trở thành công chúa An Lạc.
Liễu Vân oán trách nhà mẹ đẻ. Bà càng không thể yêu thương nữ nhi không phải do mình sinh ra nhưng lại được hưởng thụ tất cả tình yêu cùng hư vinh dành cho con mình này. Bà cũng không khắt khe với nàng, chỉ là mỗi khi An Lạc được sủng ái hay thời khắc cập kê xuất giá, bà đều cảm thấy một nỗi buồn không sao tả xiết.
Bà không tin nữ nhi của mình thực sự đã chết như vậy. Nếu nàng vẫn còn ở đâu đó trên thế gian này, hiện giờ có lẽ cũng nên gả chồng rồi?
......
Trong cung Hưng Khánh, Liễu thái hậu siết chặt ngón tay, nghe cô cô bên người bẩm báo.
"Theo những gì biết được, Giang nương tử được lão phụ nhân Giang gia sinh hạ vào năm Cảnh Thái thứ mười một, mồ côi cha mẹ từ khi còn nhỏ, cùng với huynh trưởng sống nương tựa vào nhau mà lớn lên, từng ở Kim Lăng một thời gian dài. Nàng tính tình lãnh đạm, ít tiếp xúc với các quý nữ trong kinh. Tú nương may đo y phục trong phủ nói trên cánh tay phải của nương tử quả thực có một nốt ruồi màu đỏ."
"Sinh nhật của Giang nương tử cách cốc vũ không lâu..." Tử Anh ngập ngừng. "Năm nay bằng tuổi công chúa An Lạc."
Liễu thái hậu vốn đoan trang duyên dáng, lúc này lại lệ rơi đầy mặt, giống như một đứa trẻ bất lực nắm chặt lấy cánh tay Tử Anh.
"Không sai đúng không? Ai gia nhìn cặp lông mày và ánh mắt kia liền cảm thấy vô cùng quen thuộc."
Bất kể nốt ruồi trên cơ thể, ngày sinh hay tuổi tác đều không sai chút nào. Đặc biệt là mặt mày khí chất kia cực kỳ giống với tổ mẫu đã qua đời của Liễu thái hậu. Tổ mẫu của bà là chi nữ của thế tộc ở Giang Đông, thanh lãnh như tuyết, cao quý tao nhã.
Tử Anh cũng vô cùng cảm động, lấy khăn lau nước mắt cho bà. "Thái hậu nương nương, xin người đừng sốt ruột. Hiện giờ e là phải gặp mặt Giang đại nhân hỏi những chi tiết khác để có thể tra ra manh mối."
Nếu Giang Nguyệt không phải do lão phu nhân Giang gia sinh ra thì mọi chuyện sẽ trở nên sáng tỏ.
Liễu thái hậu dùng khăn tay lau nước mắt, trong lòng đã cảm thấy chắc chắn không thể nghi ngờ. Bà lại nhịn không được bật cười, nụ cười như thể khổ tận cam lai: "Tử Anh, ngươi cũng thấy đấy, nó lớn lên thật tốt làm sao."

"Tự nhiên hào phóng, hoàn toàn là dáng vẻ trong tưởng tượng của ai gia."
Nhưng Liễu thái hậu lại trở nên buồn bã, bà bởi vì bất cẩn mà đánh mất nàng, chỉ sợ Nguyệt Nhi sẽ trách cứ, không muốn cùng bà hồi cung.
Nhưng đây chính là nữ nhi thân sinh mà bà đã tìm kiếm bao nhiêu năm nay, dù thế nào đi chăng nữa bà cũng sẽ không buông tay.

Mưa đã tạnh, trên mái hiên và ngói ngọc chỉ còn sót lại vài giọt mưa.
Giang phủ vừa tiễn đi một vị khách bí mật, thân phận cực kỳ tôn quý. Nhưng lúc này trong đại sảnh lại yên tĩnh đến đáng sợ, giống như sự im lặng chết chóc.
Giang Nguyệt ngồi ở bên hiên cửa sổ, lặng lẽ nhìn mặt trời đỏ rực ở đường chân trời ngoài cửa sổ dần dần buông xuống, mây tím giăng khắp bầu trời, giống như pháo hoa đang bùng cháy. Từ trong khoảng không bị mây che phủ, hình dáng của một vầng trăng sáng lờ mờ hiện ra.
Nàng đột nhiên nhớ tới ca ca từng cười nói cha mẹ thấy nàng có làn da trắng nên đặt tên nàng theo tên "trăng sông sáng giá".
Hắn là hòn đảo im lặng cô đơn, còn nàng là vầng trăng duy nhất chiếu sáng và làm bạn cùng hắn.
Giang Nguyệt cụp mi xuống, từ sau khi Liễu thái hậu rời đi, nàng cuối cùng mới mở miệng nói câu đầu tiên:
"Vậy nên, ca ca thực ra đã biết từ lâu rồi."
Liễu thái hậu rưng rưng nước mắt nắm lấy tay nàng, thú nhận nàng thật ra chính là nữ nhi đã mất của mình. Nàng chỉ cảm thấy vớ vẩn, giống như một con nai tơ bối rối và bất lực, lập tức quay lại nhìn ca ca của mình, muốn tìm kiếm sự nương tựa như trước.
Nàng hy vọng hắn sẽ quyết đoán đưa ra lời phủ nhận, nhưng nàng lại chỉ thấy Giang Hạc Châu bình tĩnh đến đáng sợ, như thể đã sớm biết nàng không phải là muội muội thân sinh của mình.
Thì ra nàng vẫn luôn bị ca ca che giấu.
Giang Hạc Châu ngồi trong bóng tối ở góc đại sảnh, chống tay lên trán, cảm thấy cô đơn. Từ trước đến nay đối với bất cứ việc gì hắn cũng đều bình tĩnh giải quyết, nhưng vào lúc này, đôi lông mày tuấn lãng cũng mang theo vẻ chán nản.

"Nguyệt Nhi, ta chỉ là không muốn muội vì chuyện này mà bối rối."
Hắn sao có thể không biết lai lịch của nàng? Hắn chính là người quyết định đưa nàng về Giang phủ.
"Phải, cho nên cuối cùng lại có người khác đến nói cho ta chân tướng." Giang Nguyệt tự giễu cười nói: "Nói cho ta biết, thì ra ta và ca ca không có quan hệ huyết thống. Ca ca mà ta dựa dẫm mười mấy năm hoá ra lại là người xa lạ!"
"Nguyệt Nhi!" Vẻ mặt Giang Hạc Châu thay đổi. Cuối cùng hắn đứng dậy, chậm rãi đi đến phía sau nàng. "Dù chúng ta có cùng huyết thống hay không, muội vĩnh viễn là người quan trọng nhất đối với ta."
"Điểm này ta đảm bảo sẽ không bao giờ thay đổi."
Giang Nguyệt bỗng nhiên chậm rãi quay người lại, mi mắt đã rưng rưng nước mắt: "Ca ca làm sao biết được tâm tình của ta!"
Liễu thái hậu đối với nàng mà nói chẳng qua chỉ là một người xa lạ. Cho dù đối phương có khóc đến hoa dung thất sắc, nàng cũng không có quá nhiều đồng cảm. Nàng chỉ biết giờ khắc này nàng đã bị huynh trưởng, người mà nàng luôn coi như ruột thịt vứt bỏ.
Nếu quả thật nàng là huyết mạch hoàng thất thì tuyệt đối không thể ở bên ngoài nữa, tương lai Liễu thái hậu nhất định sẽ đưa nàng về cung.
Sau này nàng sẽ không còn là muội muội của hắn nữa, cũng không thể cùng hắn ngày đêm chung sống, càng không có lý do gì gọi hắn một tiếng ca ca...
Đuôi mắt Giang Nguyệt phiếm hồng, tiểu nương tử trước giờ luôn cao quý lãnh đạm giờ phút này đang kìm nén tiếng nức nở, chật vật như một con mèo nhỏ.
Hắn làm sao hiểu được nàng không muốn xa hắn?
Nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng, trong lòng Giang Hạc Châu cũng tràn đầy chua xót. Vô số cảm xúc bị dồn nén ẩn sâu trong lòng như những đợt sóng gần như bao trùm lý trí.
Nếu không phải hoàng quyền như núi, hắn thậm chí đã có những ý nghĩ âm u lừa gạt. Đây là muội muội mà hắn đã chăm sóc suốt mười lăm năm, từ lúc bi bô tập nói cho đến khi trưởng thành đều ở bên cạnh hắn, làm sao hắn có thể bằng lòng để nàng rời đi?
Nàng từ lâu đã gắn bó chặt chẽ với sinh mệnh của hắn.
Cho dù hắn có để nàng về bên người thân, đối với hắn mà nói chẳng khác nào cắt đi một mảnh xương thịt.
Giang Nguyệt chỉ cảm nhận được người trước mặt trầm mặc một lúc, nàng càng cảm thấy thương tâm hơn.
Hiện giờ nàng không còn là muội muội của hắn, cho nên ngay cả an ủi dỗ dành nàng hắn cũng không muốn hay sao?
Giang Hạc Châu đột nhiên duỗi tay ôm nàng vào lòng. Lòng bàn tay ấn đầu con mèo nhỏ vào ngực mình, vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nàng, trầm giọng nói: "Nguyệt Nhi ngoan đừng khóc, ca ca sẽ đau lòng."

Giang Nguyệt dựa vào trong vòng tay quen thuộc, dần dần ngừng khóc.
Hắn nắm lấy bàn tay lạnh giá của nàng để ở trước ngực, nơi có thể cảm nhận được nhịp tim nặng nề. "Muội có nghe thấy không? Nó đang nói... nó cũng không buông bỏ được Nguyệt Nhi."
Giang Hạc Châu cúi đầu nhìn nàng, khuôn mặt thanh tú như trích tiên lộ ra vẻ giằng co và u ám, trong mắt đan xen ngưng tụ thành vực sâu đen tối, như đang ẩn giấu một con dã thú không biết thỏa mãn.
"Nhưng trên thế gian này có một loại ràng buộc có thể khiến ta và muội vĩnh viễn không chia lìa."
Giang Nguyệt ngơ ngác nhìn ca ca, bất giác run rẩy.

Tháng năm phồn hoa sắp tàn, nhưng trong lòng Liễu thái hậu lại nở rộ, suốt ngày đầy mong chờ. Dù sao đi nữa, bà đã biết được nữ nhi của mình vẫn còn sống, bình an vô sự.
Bà có thể nhìn ra sự xa cách của Nguyệt Nhi, mặc dù có chút chua xót nhưng cũng có thể lý giải Nguyệt Nhi không muốn cùng bà hồi cung.
Tử Anh cô cô đã đưa cho bà một chủ ý. "Nương nương không thể nóng lòng, không bằng trước tiên ở ngoài cung bồi dưỡng chút tình cảm với công chúa, nếu ngày đêm chung sống, công chúa nhất định có thể dần cảm nhận được tình cảm cùng nỗi khổ tâm của người..."
Vì thế một ý chỉ lặng lẽ được đưa đến Giang gia và Tiêu gia. Thái hậu sẽ ẩn cư tại chùa An Quốc mấy tháng để bái Phật, chọn hai vị tiểu nương tử của Giang gia và Tiêu gia đi cùng.
Liễu thái hậu nghĩ trong khoảng thời gian này làm quen với Nguyệt Nhi trước, sau đó tiến hành từng bước một.
Bà suy nghĩ, lại mời thêm một quý nữ khác mà Nguyệt Nhi thân thiết đi cùng để có người làm bạn. Ngoài ra, ít nhiều cũng có thể tránh được tai mắt người khác.
......
Thẩm Ước chỉ là cho Liễu thái hậu một cơ hội.
Nếu Liễu thái hậu xúc động quyết định đến chùa Quan Âm vào ngày cốc vũ có thể sẽ gặp được Giang Nguyệt. Nhưng không có gì là tuyệt đối.
Tuy nhiên, có lẽ ông trời cũng cảm động trước mong muốn tìm kiếm nữ nhi của Liễu thái hậu nên mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ. Thậm chí còn vượt qua sự mong đợi của Thẩm Ước, tự đập vào chân mình.
Tiêu Tịch Nhan cũng được Liễu thái hậu mời đến chùa An Quốc.
Trong phủ Tần Vương, Thẩm Ước mặt mày ảo não, trầm giọng nói: "Ta lập tức vào cung xin thái hậu hủy bỏ ý chỉ."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.