Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 240: Quê nhà




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Sự hiện hữu của Trụ Trời đối với Lộc Sơn, tính luôn tất cả các thế lực, tuyệt đối có sức chấn nhiếp cùng cực. Ít nhất theo ý của Côn Luân, nó có sức sát thương đối với toàn bộ mọi người Lộc Sơn.
Ngư Huyền Cơ vô cùng thận trọng trước việc này, về sau khi điều động liên minh ngăn chặn hành động phục hồi của đại Ma Vương, ông sẽ nhớ kỹ để sắp xếp nhân sự, quan trọng nhất là an toàn, tránh bị Trụ Trời ám sát.
Khi các thế lực lớn đều đang chuẩn bị cho việc hợp tác, lão đạo sĩ mà A Điêu e dè đang dấm dúi đi tới một cái viện bí ẩn nhưng trông tầm thường cùng cực.
Trước mắt ông là cánh cửa gỗ nâu đỏ cổ kính và già nua, bên trên đầy dấu vết loang lổ. Cánh cửa đóng chặt, bên trong tựa như im ắng, có điều giả mà lắng nghe cẩn thận sẽ có âm thanh lật sách khi có khi không.
Lão đạo sĩ đứng dưới bậc thang, không vượt qua ngưỡng cửa dẫu là nửa bước, ông hạ giọng báo cáo tình huống: “Thi thể ở trong tay bọn họ đúng như dự đoán nhưng nào ngờ lại giấu ở nơi đó, thảo nào vẫn không tìm được. Có cần tôi đi qua cầm về không?”
Bên trong truyền ra giọng nói: “Nó sẽ cho anh?”
Lão đạo sĩ: “Không.”
Rõ ràng đã lớn tuổi nhưng hãy còn biết mình biết ta.
Người trong buồng: “Vậy anh có biện pháp gì, chẳng lẽ còn đan tâm giết nó?”
Giọng điệu lạnh lùng không tình người bực này nào nghe ra ý bông đùa.
Lão đạo sĩ cúi đầu: “Người hèn hạ như tôi không xứng giết người tộc Trời.”
“Tộc Trời, nó tính là người tộc Trời nào.”
Ý của câu này đã đơn giản bác bỏ xuất thân của A Điêu.
Đồng tử của lão đạo sĩ run rẩy nhưng ông không nói thêm gì nữa.
Bởi vì ông biết người bên trong mang tâm trạng xấu.
Thời gian mãi trôi đi nên mới có lịch sử; lịch sử lại không bao giờ có cách gì đổi thay cho nên mới có nỗi tiếc nuối; tiếc nuối thường khó buông bỏ, vậy là lại có đớn đau.
Lão đạo sĩ càng im lặng, người bên trong càng im ắng như tờ, cuối cùng mới có âm thanh phát ra: “Giờ nó đang làm gì?”
(P1)
Lão đạo sĩ trầm ngâm, biểu hiện cổ quái: “Đóng cửa tu luyện.”
Người trong buồng: “Vẫn ở bên Côn Luân đó?”
Từ “vẫn còn” mang vẻ ám chỉ.
Lão đạo sĩ càng không dám ngẩng đầu: “Đúng vậy, Côn Luân biết cách hướng dẫn?”
Người trong buồng: “Không phải vì hắn đẹp?”
Câu hỏi ngược lại của lão đạo sĩ đầy cẩn thận, nơm nớp lo sợ, câu vặn ngược của người trong buồng lại lạnh lùng mà giễu cợt.
Đàn ông và vẻ đẹp là điểm chết của người này, lão đạo sĩ có ý muốn chuyển đề tài.
“Nó không có ý đồ đặc biệt nào, đối với nam và nữ đều giống nhau… thôi?”
“Dáng dấp đẹp là được?”
“Không phải, vẫn phải có chút tài hoa ở trên người chứ?”
“Ví dụ như mua đồ ăn cho nó?”
“Có vẻ ngài hiểu rõ nó lắm, thật ra ngài vẫn quan tâm đ ến nó?”
Người bên trong im lặng, đoạn, lão đạo sĩ hộc máu, từng ngụm máu phun ra bay xuống đất.
Song, ông lau khóe miệng, còn quỳ xuống lau sàn và ngượng ngùng cho hay: “Ngài yên tâm, nó ăn chùa uống chùa nhìn không thế thôi, tuyệt đối sẽ không tự ngã vào, sẽ không đi… theo dấu chân năm đó. Dựa vào mấy năm hèn hạ đê tiện vô sỉ không biết xấu hổ của nó, nó không đi được con đường kiểu ngôn tình này.”
Câu này nghe có vẻ hợp lý.
Không biết người trong buồng đang nghĩ gì, chỉ nói rời rạc: “Anh dạy thật tốt.”
Đây là lời khen?
Lão đạo sĩ thầm nghĩ.
“Một năm nữa sẽ kết thúc hết thảy, anh đi làm những gì mình nên làm đi.”
Nghe người trong buồng nói như vậy, tim lão đạo sĩ đập dồn.
Một năm sao, cô ta đã có thể tiên đoán được ngày này? Kết quả sẽ như họ hằng mong?
Tất cả các mưu tính ngày rộng lâu dài thường sợ những tai nạn nhỏ như hạt cát chẳng dự đoán được, hoặc ngay từ đầu nó đã là một cuộc hành trình dài vô tận mà không thấy ánh sáng.
Ông đột nhiên cảm thấy thật khó chịu và mờ mịt, nhưng cuối cùng ông cũng cúi đầu thở dài và rời đi trong im lặng.
(P2)
Khi ông xoay người, cây phong đỏ xiêu vẹo cô độc đã trăm năm mọc trên đống đất vàng tại nơi hẻo lánh rơi xuống một chiếc lá sắc nhọn. Ông vô thức đưa tay ra, bắt lấy nó bằng bàn tay già nua và to lớn như vỏ cây từng bị con nhóc xảo trá kia chê trách.
Rõ ràng lá phong đang đỏ tới vậy mà tràn đầy nỗi điêu linh.
Ông nhẹ nhàng đặt nó trên đất vàng, hy vọng rồi nó sẽ khô héo và nuôi dưỡng cái cây.
Quay người rời đi, không ngoái đầu nhìn lại.
Người trong buồng đang đọc một cuốn sách, trên đó khéo sao có một câu:
- Trong vùng hoang vu dốc đứng của Phù Sơn khó tìm được lối ra, đột nhiên thấy một con hươu trắng chạy nhanh. Ý muốn có được bùng lên, âm thanh vụn vỡ, giết nó bằng tiễn, ăn chán chê, không còn con hươu nào nữa.
Người thợ săn chết bởi cái tâm của thợ săn, giết hươu tức không có hươu dẫn đường, cho nên người thợ săn đi tới đường cùng.
Nửa tháng sau, thành viên liên minh chín đỉnh được đưa vào đúng vị trí, kém nhất cũng có cấp Tông Sư, không phải Tông Sư không tham dự, kẻo đi tới đó thì tặng đầu người.
Cho dù Tông Sư cũng dùng trận pháp liên kết nhằm thúc giục sức chiến đấu lên tới cấp Linh Vương.
Lộc Sơn và vương tộc có gốc gác thâm hậu, mỗi bên đầu giao phó những trận pháp này cho một số cao thủ tán tu. Tuy nhiên người Lộc Sơn mau chóng phát hiện bọn họ không cần phải nỗ lực dùng tới bao nhiêu trận pháp và tài nguyên cấp cao gì cả bởi lẽ bên vương tộc đưa ra cái giá còn nhiều hơn, rất nhiều cao thủ đều bị lung lạc và đi sang.
Khi xuất phát, Trâm Xanh đã gạch bỏ không ít cái tên trong danh sách của những cao thủ vốn phụ thuộc vào Lộc Sơn nhưng gần đây tự dưng nghiêng về phía vương tộc. Cô ấy cho hay: “Bỏ ra được tài nguyên, thả xuống được giá đỡ, không có ai không lôi kéo được. Dù gì đều chiến đấu vì tộc Người, cũng như nhau cả thôi.”
Cò Trắng nhíu mày: “Ngộ nhỡ đánh nhau thì sao?”
Thầy ấy không nói ai đánh với ai.
Trâm Xanh bình tĩnh, cho là hiển nhiên: “Thật sự đánh nhau, những người này không có ý nghĩa lớn lao.”
Đã bị chút lợi ích ấy thu mua thì có được bản lĩnh cao cường gì. Nếu bàn về việc đánh nhau, sau chót vẫn chuyện hai bên bọn họ, cũng là chuyện của A Điêu, Côn Luân và mấy lão già vương tộc kia.
(P3)
“Nhưng phiền toái lớn nhất là vì đâu địa điểm lần này lại ở trong Đường Tống chúng ta? Đường Tống trêu ai chọc ai? Đừng nói nước Liệt Tần và Nam Tấn làm ba cái nguyền rủa không sợ mất mặt đấy.”
Lời này khiến khối người oán giận, có người nhịn không được đã cười khẩy: “Tôi thấy có ông lớn nào đó ở Lộc Sơn chúng ta kiểm soát số vận và hưng thịnh hơn cả. Trong đời đầu tiên, không phải những chuyện lớn của thiên hạ cũng nằm ở Đường Tống chúng ta sao?”
Ba Quân tử ở đâu, thiên hạ ở đấy.
Bây giờ một Trần A Điêu đã bù đắp được ba Quân tử.
Có lẽ tất cả mọi người đều chấp nhận, nhưng có người độc miệng hỏi một câu: “Tôi nói này mấy anh mấy chị, mọi người đã sẵn sàng cho chuyện chết trận vì Điện hạ của chúng ta chưa?”
Anh ăn cứt rồi, tự dưng đề cập tới chủ đề này.
Mọi người đột nhiên im lặng.
Trong đám Linh Vương, cô dì nhỏ tộc họ Lý đầy lạnh lùng với khuôn mặt như băng như tuyết, cô ta nghiêm túc, trả lời bằng giọng nói mang hơi lạnh như đầm băng: “Đã.”
Những người còn lại ngẩn ra để rồi ai nấy đều mỉm cười, một số người trung niên và cao tuổi ở cấp Linh Vương nói theo.
“Tôi cũng vậy.”
“Phải sẵn sàng rồi.”
“Em Lý Từ, em chết ở đâu thì tôi chết ở đó, tuyệt đối còn lừng lẫy hơn cả Trâm Xanh.”
Trâm Xanh: “Im miệng đi.”
Đúng lúc này đã đến giờ, Ngư Huyền Cơ vung tay áo lên, hơn trăm cao thủ Lộc Sơn biến mất.
Cùng một lúc, các thế lực khác lần lượt dịch chuyển.
Họ đang ở trong lãnh thổ nước Đường Tống cho nên tới nhanh nhất, trong khi người ở các quốc gia khác thì chậm hơn một mảy.
Chẳng qua nhanh hay chậm đều chẳng có gì khác biệt, đây là chuyện chỉ vài phút thôi. Họ vừa tới đây đã có kha khá người giật mình.
Sao linh khí nơi này dồi dào tới vậy, dường như còn có số vận mãnh liệt và mang lại cảm giác chân thực.
Dưới sự kết hợp giữa linh khí và số vận, mật độ năng lượng siêu mạnh mang lại cảm giác về mật độ giống cõi hang quỷ đôi phần.
(P4)
“Chẳng lẽ tạo ra một hoàn cảnh như cõi hang quỷ thế này nhằm tiện cho Linh đạo phủ xuống, tạo điều kiện thuận lợi khiến đại Ma Vương sống lại?”
“Rất có thể, hèn gì trước đó máy thăm dò đều không rõ tình huống ở đây, thì ra trong núi ắt có huyền bí.”
“Chúng ta không biết thì thôi, chả lẽ người trong Đường Tống còn không rõ tình huống nơi này? Có khi bọn họ còn muốn kéo chúng ta đi lùi.”
“Ôi dào, Đường Tống nội chiến, đừng nói đi lùi về phía sau, đến lúc đó vương tộc và Lộc Sơn không đánh nhau đã là tốt lắm rồi.”
Bởi vì nghi ngờ hoàn cảnh chỗ này có biến hóa khó lường, đám người cụ tổ và người sáng lập bao gồm cả Ngư Huyền Cơ dịch chuyển tới trước nhất đã biến mất tăm hơi, có lẽ họ đi thăm dò tình hình cụ thể, để lại những người bên dưới đang tính toán xem phải làm gì.
Thậm chí họ còn không biết sẽ tập trung ở đâu.
Mà ngọn núi này cứ trông bạt ngàn tợn.
Đám người Trâm Xanh suy đoán nhóm đại Linh Vương chưa tính toán được tọa độ không gian Linh đạo giáng xuống tương ứng sau khi đại Ma Vương hồi phục, lỡ không có thế này, với ngọn núi lớn như vậy, họ có muốn ngăn cản thế nào cũng không kịp.
Bọn họ không phải là cao thủ mang cấp bậc thần sầu như Trần A Điêu. Nếu nói về công kích tầm xa, phạm vi hiệu quả chỉ nằm trong năm ki-lô-mét, một khi vượt qua mức đó, năng lượng công kích bắt đầu khuếch tán. Thành ra cả đoàn thể như bọn họ muốn tung ra đòn công kích trực tiếp thì mấu chốt nằm ở chỗ xác định vị trí tọa độ trong không gian.
Các gia tộc tự sinh hoạt theo nhóm riêng, tới khi phân tán, những người chạy tới sau đã gặp người của Đường Tống.
Quả là oan gia ngõ hẹp.
Người họ Ma La ở trên núi đụng phải Đạo Quang Thương Ngô và người tộc Thiên Linh, bởi vì cụ tổ hai nhà không có ở đây, bên kia cười khẩy, giương cung bạt kiếm đầy quái gở.
Trông thấy sắp đánh nhau tới nơi.
Phía dưới truyền tới động tĩnh, hai nhóm người vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Thái Hạo Trinh nhàn nhã dẫn theo người tới. Cái cô này là nữ Thiếu quân kiêm nữ Thái tử mà lại mang theo phong độ của kẻ đầu cơ lanh lợi cực kỳ. Vừa nhìn thấy tình huống phía trước, cô ta xoay người muốn đi đường vòng, khéo sao mới quay đầu lại đã đụng phải người của vương tộc Nam Tấn và vương tộc Liệt Tần, trong đó có mấy kẻ thù đời đầu tiên của mình.
(P5)
Cô ta là người quyết đoán, tức thì quay đầu lại tìm Thương Ngô.
“Thương Ngô Quân, tôi tới giúp anh.”
Thương Ngô: “...”
Hai bọn họ chênh lệch nhau gấp mấy lần, Thái Hạo Trinh này không thấy ngại?
Mà cô ta vừa chạy tới, mấy kẻ thù của cô ta đã giết tớ ngay. Thương Ngô nào phải Linh Vương, trước mắt anh chỉ dựa vào áp lực gần đây, nỗ lực của mình và chỗ tốt mang đến do tổ tiên sống lại để tu luyện đến đại Tông Sư đỉnh cao. Thành ra anh tự mình biết mình trước việc này, cứ vậy lui ra sau, để mặc các tiền bối cấp Linh Vương này chém giết.
Sau đó anh thông báo cho cụ tổ nhà mình, còn chưa nói rõ tình huống, anh đã thấy trình độ chém giết phía trước tăng lên, hơn nữa còn có dấu hiệu không chết không thôi, người xen vào càng ngày càng nhiều, phạm vi công kích càng ngày càng mạnh, và mau thôi…
Thương Ngô ý thức được lần này vương tộc Ma La là bên gây sự như cố ý: công kích ngọn núi này chực đang thăm dò cái gì đó.
Như vậy chắc chắn việc này được mấy người tổ tiên đứng sau họ xúi giục.
Chẳng lẽ là đang thăm dò hư thực của ngọn núi này?
Ngay khi Thương Ngô nghi ngờ, trên bầu trời truyền đến giọng nói của Ngư Huyền Cơ: “Các vị cứ nhìn con cháu của mình ầm ã như vậy?”
“Tất nhiên là không, ngọn núi này thần bí đáng lo nhưng khi trước lại bình thường, xem ra gần đây nó có thay đổi. Tính toán của chúng tôi là đúng, chẳng qua chưa tính ra địa điểm giáng xuống cụ thể.”
“Tôi tính toán rồi, nhất định là nơi số vận mạnh nhất. Anh Ngư, tôi cảm thấy là căn nhà gỗ kia, phải vào kiểm tra thôi, anh thấy thế nào?”
Ngư Huyền Cơ cười gằn: “Anh nói thì chính là vậy chắc?”
“Đương nhiên tôi nói thì không tính, nhưng mấy anh chị người sáng lập nói thì đúng.”
Côn Luân và A Điêu không có ở đây, Lộc Sơn chẳng mạnh hơn những người này. Ngư Huyền Cơ không dùng cứng chọi cứng, chẳng nói chẳng rằng; mà những người khác, cho dù là bên Vu Sơn, nào có phản đối. Thế là trong dãy núi rộng bạt ngàn, cao thủ thế lực chín đỉnh đều nhận được truyền âm.
Cho một tọa độ.
(P6)
Đám người Thái Hạo Trinh đang đánh nhau nay dừng tay, Thương Ngô lưu ý những người này lấy đi một mảy đá sâu trong núi sau khi tiến công dữ dội tới nỗi đánh nổ một vùng, phỏng chừng lấy về làm thí nghiệm tính toán chuyện thật giả của ngọn núi này.
Nhất là thế lực sáu đỉnh gồm Liệt Tần và Nam Tấn, dù là Vu Sơn cũng lấy một ít.
Số vận mạnh mẽ cỡ này quả là kỳ lạ.
Hiển nhiên Thương Ngô biết vì đâu nó quái đản, song anh không lên tiếng. Một lát sau, mọi người từ bốn phương tám hướng ở vùng núi này bay đến một gò đất lõm có rừng trúc và cây cối bao quanh. Chốn này có núi xanh vậy mà lộ ra cảnh quạnh quẽ; bậc dốc lên sườn núi, cánh đồng vắng tanh, khoảng sân đổ nát nơi là duy nhất người ta ngồi được tựa như một cái nghĩa trang trong rừng sâu núi thẳm, vô cùng âm u đáng sợ.
Bên ngoài cửa viện đã có Ngư Huyền Cơ, Đồng Hoàng và mấy người Đại trưởng lão vương tộc ở đấy chờ đám Thương Ngô chạy tới. Họ tới nơi, thấy mấy người lớn nhà mình đang ngồi xổm bên cạnh ruộng rau nghiêm trang xem xét, trông kín đáo như bưng.
Phải, chỉ xem xét chứ không bắt đầu.
Trong lòng mọi người thấy khác thường, Thái Hạo Trinh nhìn lướt qua cái sân nát trước mặt, hỏi một người lớn: “Nơi này là?”
Người lớn: “Suỵt, nơi này phi phàm lắm, đừng lỗ m ãng.”
Thái Hạo Trinh: “?”
Sao mới không làm việc lỗ m ãng?
Người lớn: “Con không thấy vô số cây cỏ hoa linh trên mặt đất sao? Um tùm hưng thịnh, tất nhiên là nơi phong thủy tuyệt đỉnh rồi. Trong này có bí mật lớn ngần nào cơ chứ. Tin chú đi, dù đám chó tộc Ma La kia có cái mũi cũng không nhạy bằng chú đâu.”
Thái Hạo Trinh miễn cưỡng tin người chú ruột này.
Khi hai người nói chuyện riêng, có mấy người là con ông cháu cha nòng cốt trong chín đỉnh gan lì kiểm tra xung quanh, thậm chí còn có người đào khoai lang dại dưới đất lên kiểm tra. Mỗi tội vừa mới nhổ ra, ánh mắt Đồng Hoàng đảo qua sân trước sân sau, thản nhiên nói: “Đây là nơi ở cũ của Trần A Điêu khi còn nhỏ. Nghĩ tới chuyện nuôi ra được người nổi như chuông vang bực này, âu nó sẽ có số vận nuôi dưỡng, bình thường bất khả xâm phạm. Nhưng nếu nó đã là số vận của tộc Người, chúng ta cứ mượn chỗ này thăm dò. Giả dụ nơi này thật sự là chỗ đại Ma Vương phục hồi và Linh đạo phủ xuống, đấy là chuyện trong cõi u minh, mọi người tận lực làm việc là được.”
Thằng chó già này, tới giờ rồi mà vẫn cố tình kích động.
Như thể đại Ma Vương sống lại ở chỗ này là do A Điêu giúp sức.
Người Lộc Sơn cười gằn, đám người Bách Việt Mạc Sầu nói không thành lời nhưng chẳng có lấy ai đi ra phản đối. Bởi lẽ câu này vừa được thốt ra đã dựa ngay vào an nguy của tộc Người, ngay cả Lộc Sơn cũng không dám chọc giận mọi người.
Đúng về mặt chính trị đấy.
Cho nên họ đành phải nhìn bọn Đồng Hoàng ra tay.
(P7)
Cao thủ vừa ra tay đã biết ngay có chuyện gì, sân trước sân sau cộng thêm toàn bộ cái đạo quán bị thuật pháp nhổ tận gốc, hé tỏ chuyện thật giả nơi hố sâu dưới lòng đất...
Lần này lộ ra, quả là khó lường mẹ nó thật.
Trong một khoảnh khắc, ai nấy nhìn thấy bên dưới là... Ừm... Cái gì đây?
Một cái hố vuông vức có một thứ khô quắt đen đen vàng vàng, thậm chí còn có mấy thứ mọc cả nấm linh chi và nấm gì đó.
Trong nháy mắt đó, một quần thể thế lực chín đỉnh mạnh nhất tộc Người có tổng cộng 2 ngàn người với sức chiến đấu bình quân ở mức đại Tông Sư đỉnh cao đều im ắng như tờ.
Một làn gió đến, như thể mang lại hương thơm ngát khô cằn.
Ngoài ra còn có sự nghi ngờ thầm lặng từ trong lòng tộc Người.
Gương mặt Ngư Huyền Cơ co rúm, ông lui về phía sau một bước nhưng đã muộn. Giây tiếp theo, trong cơn gió mát yên tĩnh, muôn ve kêu vang, bất thình lình vang lên một âm thanh quái đản.
“Mọi người moi đất nhà tôi lên làm gì? Chưa từng thấy qua hố phân, muốn ngửi thử xem?”
“Người trong thành phố mấy người kỳ lạ thật.”
“Nhưng nó đã khô rồi, mấy người tới không đúng lúc.”
???
Cổ mọi người nhờn nhợn, tới người Lộc Sơn cũng có biểu hiện vặn vẹo, đồng loạt quay đầu nhìn lại. Họ chỉ thấy trên ngọn cây bên cạnh rừng trúc, có một người con gái vận áo đỏ hoa văn vàng đang cau mày nhìn bọn họ.
Hệt rầu rĩ lắm.
Kiểu rầu rĩ của người mẹ già không thể ngăn con mình ăn cứt.
Từ Đồng Hoàng +333 sao!
Từ Bách Việt Mạc Sầu +444 sao!
Từ...
Vừa vặn lúc này không gian bị xé rách, chín người tới.
Người sáng lập Thanh Đồng Sơn, một người.
Người sáng lập Vu Sơn + một người phụ nữ áo xanh, hai người.
Cụ tổ tộc Thiên Linh, một người.
Cụ tổ Ma La, một người.
Cụ tổ Thái Hạo, một người.
Đường Tống, Liệt Tần và Nam Tấn, mỗi một bên đều có một người, đều mang theo cái uy của Quân chủ.
(P8)
Cái nhìn của A Điêu lia qua lại bọn họ. Lão già Thanh Đồng Sơn thoạt trông rất cường tráng, uy nghiêm lại âm u, giống hệt Đồng Hoàng như khắc ra cùng một khuôn, có chăng ông ta sâu không lường được hơn một chút.
Hai người phụ nữ bên Vu Sơn nổi bật nhất. Người sáng lập Vu Sơn là phụ nữ, từ đầu đến cuối đều đeo mặt nạ, trông một bộ dáng như một bà cụ. Tuy nhiên người phụ nữ bên cạnh lại trẻ tuổi, có điều cái đẹp không được chị ta khoe ở tuổi đôi mươi mà khóa chặt thời điểm phụ nữ quyến rũ nhất ở độ tuổi hơn ba mươi.
Nét mặt của chị ta tương tự Bách Việt Mạc Sầu và Bách Việt Linh Tê, có được tinh hoa của hai người, dùng lớp tuyết buốt giá mỏng manh che lấy một vẻ tươi đẹp. Chị ta vận áo choàng trắng, lưng quấn một sợi gấm, tay gõ vào cây loan đao Trăng Tròn vừa cổ xưa mà tú lệ.
Hai mắt đỏ tươi, lạnh lùng xa cách, vĩnh viễn không ngoái đầu.
Cô đọng thanh lịch nhưng cũng hung hãn cô đơn quyết liệt.
Một người con gái rất mâu thuẫn, khuôn mặt hiện nỗi cô đơn là khi chị ta đang đánh giá cô.
A Điêu toét miệng cười với chị ta, người này cau mày, lia mắt sang chỗ khác, khóe miệng đ è xuống, dường như không thích cô lắm.
A Điêu: “...”
Chuyện gì đã xảy ra với chị ta?
Mỗi khi một nhân vật mới mở khóa và ra sân, ai mà càng xuất sắc thì càng không ưa cô.
Cô trêu ai ghẹo ai?
A Điêu, người từ nhỏ đến lớn không được mấy ai thích, giờ đây khó chịu trong lòng lắm; thế là cái đứa cặn bã này đành quét mắt về phía người khác.
Liếc mắt thấy ngay cụ tổ tộc Thiên Linh cũng là nữ.
À...
Trước kia cô cảm thấy Đạo Quang Tĩnh Từ có phong thái thắng vẻ ngoài, trong khi Thương Ngô lại là bộ dạng hơn phong thái, hiện tại xem ra họ hãy còn là rau non, còn Phượng Hoàng Băng này mới lão luyện tuyệt vời.
A Điêu nhìn đối phương một chút, kết quả người này cũng lảng tránh ánh mắt, chỉ quan sát nơi này.
Đoạn, A Điêu nhìn những người khác, phát hiện người đứng đầu vương tộc Nam Tấn trông có vẻ là lạ.
Quả thật Đàm Đài Linh Nghiêu chắc chắn mạnh hơn hai vị bên nước Liệt Tần và Nam Tấn nhiều, địa vị của hắn trong hệ thống vương tộc cũng cao nhất. Những người còn lại đều là Quân chủ của các thế hệ sau này trong khi hắn là vị Quân chủ thứ hai chỉ sau Đại đế dựng nước, một vị Quân chủ tàn nhẫn và mạnh mẽ nhất.
Trong chín người, không nghi ngờ gì hắn là người đứng đầu.
(P9)
Chỉ thấy hắn liếc mắt nhìn cái hố dưới lòng đất, thần sắc thong dong: “Nào có ngờ lúc nhỏ cô A Điêu sinh ra ở dạng địa phương này để rồi giờ đây có thành tựu như thế, thật sự rất giỏi.”
Một khi hôn quân phát giác đối phương uy hiếp mình, mặt ngoài người ta hãy còn biết giữ thể diện; sở dĩ người ta tàn bạo bởi vì không ai chịu nổi sự tàn bạo của người ta.
Đằng ấy nhìn người này đi, hiện tại thái độ khá tốt.
A Điêu đơn giản nghiêm túc trả lời, vừa khiêm tốn lại vừa đúng trọng tâm: “Trước kia không cảm thấy như vậy, sau này đó sánh với xuất thân của các vị trong vương tộc, miệng ngậm thìa vàng, bây giờ đều... Hầy, cảm thấy mình có thiên phú dị bẩm đích thật, tuyệt thế vô song.”
Người của ba vương tộc Tam Quốc tộc + Đàm Đài Linh Nghiêu: “...”
Này thì trò chuyện.
Khi bầu không khí hơi yên lặng, tổ tiên của tộc Ma La – một người xấu đau xấu đớn, mang bộ dáng của con Thiêu Cẩu* già nua – cười ha ha, hòa hoãn bầu không khí: “Thật ra mọi người không phải cố ý đào đạo quán cũ của cô, rất nhiều người không biết nơi này nhà của cô cơ mà. Hơn nữa chỗ của cô có cỏ linh hoa linh tươi tốt, hèn gì làm cho bọn họ hiểu lầm.”
*Thiên Cẩu (Chó nhà trời/天狗/Tengu) là một loại yêu quái phổ biến trong thần thoại Nhật Bản. Nhìn chung, các thiên cẩu tương tự như loài yêu tinh của thần thoại phương Tây.
A Điêu hơi nghiêng đầu, nói lời xin lỗi: “Ồ, vì cái này? À… nếu như tôi nói nơi này hoa cỏ tươi tốt vì hai năm trước nó từng nổ hố phân, tôi không kịp dọn dẹp, thì có xúc phạm mọi người hay không?”
Tất cả mọi người đang giẫm chân trên mặt đất: “...”
Thái Hạo Trinh còn cầm khoai lang nghiên cứu trong tay: “...”
A Điêu: “Chả làm sao đâu, mấy người thấy mắc ói thì nói ngay để cho tôi vui ơi là vui đi, ha ha ha ha!”
Cô đứng trên bầu trời, cười tới mức cực kỳ hài lòng.
Từ mọi người +++.
Lấp la lấp lánh, đầy trời là những ngôi sao nhỏ.
Có là gì thì năng lực niệm đã nổ tung!
Cách đó không xa trong rừng trúc, Đoan Mộc Biệt Tuyết đứng phía sau Đạo Quang Tĩnh Từ, yên lặng cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
Đạo Quang Tĩnh Từ nhận ra, dịu dàng nói: “Vẫn còn trẻ, đừng so đo những chuyện ngoài thân thế này.”
Đoan Mộc Biệt Tuyết: “?”
Vậy vì sao Thái hậu lại lập tức giữ chân mình cách mặt đất? Cô đã biết đã có chuyện gì xảy ra ở đạo quán cũ này nên mới một mực cho chân cách mặt đất đúng không.
Thiệt cho mình còn tưởng đâu đây là phương thức giao thông độc đáo của nguyên tộc Phượng Hoàng... Thầm nghĩ quả là xứng đáng mang danh vương tộc dị tộc Tam Quốc, nào có ngờ do mình còn là tấm chiếu mới.
(P10)
Người phụ nữ bên cạnh người sáng lập Vu Sơn có biểu hiện kỳ quái, nhìn A Điêu một hồi lâu mới truyền âm hỏi Bách Việt Mạc Sầu: “Thật sự là nó sao? Côn Luân cùng chung chí hướng với nó, yêu thương nó tột cùng? Em thấy mà sao…”
Chẳng lẽ Côn Luân bị con nhóc này bỏ bùa?
Đương nhiên lối suy nghĩ của chị ta dựa vào chuyên môn nghề nghiệp của nhà mình.
Bách Việt Mạc Sầu bày tỏ một lời khó nói hết.
“Chị muốn em phải chú ý tới sự thật giả của nó à.”
“Tầm mắt Côn Luân vẫn không tầm thường, tất nhiên nó có ưu điểm mà em còn chưa thể phát hiện. Hiển nhiên đạo đức và tài hoa đều đầy đủ cả cho nên tính tình mới khác người thường mà, đúng không?”
Còn chưa kịp nói gì, Bách Việt Mạc Sầu đã nhìn thấy cô em gái út, người có tố chất thần sầu tới nỗi tổ tiên nhà mình còn phải dỗ dành, đã dùng một logic nhất quán đẩy thẳng A Điêu lên vị trí xứng đáng tại nhân gian.
Bà ta bặt thinh.
Bách Việt Tương Tư tự suy diễn xong, cái nhìn dành cho A Điêu đã chứa chan sự tìm tòi nghiên cứu và mong mỏi hơn rất nhiều.
A Điêu: “???”
Chuyện gì đã xảy ra? Chị ơi, sao chị lại nhìn tôi như vậy?
Dầu cho bầu không khí kỳ lạ nhưng vẫn có nhiều người đứng đắn, Quân chủ đời thứ 7 của nước Liệt Tần, Doanh Thận, lạnh lùng mà rằng: “Chuyện chính quan trọng hơn, đừng nói những điều không liên quan, lãng phí thời gian.”
A Điêu: “Đúng vậy, cho nên còn xin tiền bối Đồng Hoàng thả đất nhà tôi xuống, xin cảm ơn rất nhiều. Đúng rồi, mọi người có muốn linh chi không?”
Bụp!
Nền đất được che lại, không ai muốn linh chi nhà cô, cũng không ai muốn đi vào sau khi A Điêu chân thành mời vào nhà để nói chuyện.
Ai biết được trong nhà lại có cái gì.
Họ chọn cái hồ nước kế bên khu rừng trúc.
Bấy giờ bọn Thương Ngô mới nhìn thấy Đạo Quang Tĩnh Từ đi ra, Đàm Đài Linh Nghiêu liếc qua hai người chực chưa từng xảy ra chuyện gì. Hắn giơ tay quét qua, mười cái ghế bày ở đó.
“Các vị, ngồi đi.”
(P11)
Những người có thể ngồi xuống đều là đại Linh Vương.
Bấy giờ đám người Tạ Kính Dư đứng ở bên ngoài mới biết được cô gái tới từ bên Vu Sơn kia là đại Linh Vương.
“Không phải cô ta là Bách Việt Tương Tư sao?”
“Cô ta cao hơn Bách Việt Linh Tê một đời, đại Linh Vương rồi?!”
Khi mọi người khiếp sợ, Đàm Đài Linh Nghiêu âm thầm liếc nhìn Bách Việt Tương Tư, nơi đáy mắt u ám.
Nỗi căm uất của bọn họ còn cao hơn Bách Việt Tương Tư nhiều lắm, hiển nhiên họ đã từng thấy cô gái này sinh ra cho tới lớn lên, cũng thấy cả lúc cô ta khiêm tốn và rồi chém giết quật khởi trong thời kỳ cuối của chiến dịch.
Mười năm chói sáng mười năm thầy pháp, là thầy pháp bẩm sinh còn giỏi cúng tế hơn cả người sáng lập trong lịch sử Vu Sơn, chị ta được ca ngợi là còn người tuyệt thế thứ ba sau Trường Đình và Côn Luân.
Mà người như vậy lại bỏ qua vô số bá chủ anh hào, từ chối tất cả các cầu hôn, mãi mãi chỉ nhìn vào một người.
Côn Luân.
Sau khi Bách Việt Tương Tư ngồi xuống đã nhận được vô số sự chú ý, Đàm Đài Linh Nghiêu cũng để tâm, trong mắt hắn là nỗi không cam lòng và lạnh lẽo.
Thế là…
“Cụ tổ Đàm Đài, ngài nhìn chị Tương Tư như vậy làm gì?”
Đột nhiên có một giọng nói yểu điệu tao nhã vang lên.
Chỉ thấy một con quỷ thảo mai ngồi ở vị trí thứ mười nào đó bóp giọng, tỏ vừa hâm mộ lại hèn mọn: “Vì chị Tương Tư xinh đẹp mà tố chất tự nhiên thì siêu phàm, sống động và đầy màu sắc như một món ngon, làm cho miệng lưỡi ngài ứa nước miếng, đứng núi này trông núi nọ đúng không?”
Lời này vừa thảo mai vừa độc mà cũng móc mỉa tợn.
Tất cả mọi người nhìn về phía Đàm Đài Linh Nghiêu, nghĩ đến một ít sự tình bên tình báo của bọn họ điều tra ra được.
Không có bằng chứng nhưng họ biết.
Bởi vì vết xe đổ nhà họ Khúc cho nên vương tộc Đường Tống... Ha ha.
Đương nhiên người Vu Sơn tỏ tường, qua các đời Thánh nữ, huyết thống của tộc Bách Việt có chỗ ưu việt và không có gì ngoài chuyện đó. Lời này của A Điêu chắc chắn đã nện trúng chỗ bom nổ của cả toàn bộ Vu Sơn thay Đàm Đài Linh Nghiêu.
Lúc này Đàm Đài Linh Nghiêu sa sầm nét mặt.
A Điêu tiếp tục bóp giọng thở dài: “Thật khiến người ta hâm mộ quá. Nhưng mà sau này khi em và chị Tương Tư là người một nhà rồi, nếu con em giống chị thì hay quá.”
Một câu nói lôi kéo ba người mẹ-con-dì trẻ Bách Việt Mạc Sầu, Bách Việt Linh Tê và Bách Việt Tương Tư, một lưới bắt trọn.
Từ Bách Việt Thanh Cốt +1288 Sao!
Từ Bách Việt Tương Tư +888 Sao!
Từ...
Ui chu cha, vẫn là mỹ nữ người một nhà ra sức!
Ha ha ha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.