Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 239: Không xương




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Sau cú sốc, A Điêu – một người theo chủ nghĩa hiện thực – ngay tức thì bình tĩnh lại và bắt đầu kiểm tra cơ thể của Thiên nữ.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với tộc Trời, tộc Trời chân chính, cô lại nào hay hóa ra tộc Trời là như vậy.
Cơ thể cô ấy không có nhược điểm, máu thịt không phải máu thịt thật sự mà là một dạng vật chất đặc thù.
Nhưng đó vẫn thật sự là cơ thể của sinh vật sống, có cơ thể thật sự, có chăng thành phần của cơ thể lại khác. Bấy giờ A Điêu nhìn vào cảm thấy nó có vẻ giống dịch vật chất Ngày Mặt Trời + vật chất Ngày Mặt Trời ở trạng thái cố định. Nhưng nhìn chung mà nói vật chất Ngày Mặt Trời là một dạng vật chất chứ không phải là cơ thể sinh vật sống, vậy thì làm sao nó lại biến thành cơ thể có đặc tính sống của tộc Trời được?
Chắc chắn sẽ có một dạng tồn tại đặc biệt liên kết chúng, làm cho vật chất này sống lại.
Xem ra cô còn chưa hoàn toàn khám phá hết bí mật của Ngày Mặt Trời.
“Chắc là máu.” A Điêu không nhìn thấy bất kỳ giọt máu này trong cơ thể này.
Máu tộc Trời đặc biệt + sự dung hợp đặc biệt của Ngày Mặt Trời dạng rắn + dạng dịch + phần tinh thần tộc Trời = tộc Trời chân chính.
Lúc đầu A Điêu tính toán như vậy để rồi cô chóng vánh nhận ra mình đã quên đi một khâu: xương cốt.
“Chờ đã, tại sao không có xương.”
Bấy giờ A Điêu mới phát hiện thân thể Thiên nữ có một bug khổng lồ.
Cô ấy không có xương.
Hiện tại A Điêu không chắc chắn về ba điều.
Đầu tiên là bản thân Thiên nữ không có xương, hay toàn bộ người tộc Trời đều không có cấu trúc xương.
Thứ hai, chỉ có Thiên nữ không có xương nhưng những người khác tộc Trời đều có, vậy chứng tỏ thân phận Thiên nữ ở tộc Trời hoặc bản thân cô ấy đặc biệt hơn một mảy, đây có phải là nguyên nhân Trần Khuê để mắt tới cô ấy hay không?
Thứ ba, Thiên nữ có xương nhưng đã bị người ta rút mất.
A Điêu nghiên cứu cẩn thận một lúc, cuối cùng xác định được một điều: bản thân Thiên nữ không có xương, không phải bị người ta rút đi.
(P1)
“Trước kia chỉ cảm thấy tộc Trời cao hơn tộc Người đơn giản ở mặt cấp độ gen mà thôi, chủng tộc khác nhau luôn có trình độ khác biệt. Mỗi tội giờ xem ra không phải như vậy – ít nhất sự tồn tại của cô Thiên nữ này đã vượt qua sự khác biệt cao thấp giữa các chủng tộc, là một dạng hiện hữu thuộc một chiều không gian hoàn toàn khác biệt.
“Có lẽ đó là lý do tại sao cô ấy bị phong ấn một mình ở đây, nhưng chắc chắn vẫn có một mục đích sâu xa hơn.”
Nếu hồn phách của Thiên nữ hãy còn, Tòa án Trọng tài còn có thể phong ấn cô ấy lại vì sợ cô ấy sống lại; khốn nỗi hồn phách của cô ấy không có ở đây, phỏng chừng năm đó cô ấy chém giết tới lúc bị thương nặng và ngã gục, phần tinh thần còn sót lại thì dùng để nguyền rủa.
Sẽ không sống lại, như vậy đương nhiên cơ thể có giá trị sử dụng.
“Nếu làm một cái phôi trời… Tài năng của Thiên nữ này thiện ở mặt nguyền rủa, vì vậy nơi mạnh mẽ nhất của cô ấy ở đây.” Lòng bàn tay của A Điêu rơi trên trán cô ấy.
Mặc dù hồn phách đã biến mất, phần tinh thần tan rã, nhưng não bộ vẫn còn, A Điêu thăm dò tới chỗ hiện hữu của nó, đó là một viên ngọc vàng có kích thước lớn chừng ngón tay cái.
Trông thể tích nhỏ thì nhỏ thật đấy vậy mà nó đã dung nạp năng lượng đỉnh cao + công nghệ sinh học của thế giới này, cũng là linh năng được thai nghén tới cực đoan.
“Đúng là cao cấp hơn phôi ma vài cấp bậc.”
A Điêu vừa cảm thán vừa quan sát những sợi tơ nằm trên phôi trời. Chúng hệt như dây thần kinh, găm vào não bộ đã chết lặng, bản thân não bộ đã bắt đầu khô quắt queo.
Theo lý thuyết, dẫu rằng cơ thể của người tu hành cao cấp đã chết đi, các mô sẽ không hư hỏng, vẫn có thể chịu được sự sắp đặt trong lâu dài.
Tộc Người đã thế thì không cần nhắc tới tộc Trời, thành ra A Điêu biết nếu không có phôi trời này hút bộ não, bộ não hãy còn hoàn hảo.
Cô đã nghiên cứu qua rất nhiều dạng phôi ma, phôi ma không phân biệt các vật thể nuôi dưỡng nó vì cốt lõi của nó chứa DNA tộc Ma. Tiếp đó phôi ma được đưa vào cơ thể, ngày mốt nuôi dưỡng nó phát triển thành người ma, nào cần tốn thời gian và kinh nghiệm trong một thời gian quá lâu. Song, phôi trời còn dữ dội hơn, không chỉ giữ lại DNA, mà nó còn đủ sức cùng lúc hấp thụ cơ thể thậm chí cả thiên phú phần tinh thần tộc Trời liên tục.
Bồn Cầu tặc lưỡi: “Như vậy không phải là nuốt chửng xương thịt không nhả luôn dây nịt à? Dù rằng cô ta không có xương.”
A Điêu cũng giật mình lắm, càng thêm e dè Tòa án Trọng tài: “Hèn gì ra tay lãng phí tới vậy, té ra là đang thai nghén phôi trời. Sợ rằng họ đã nghiên cứu ra tộc Trời có quan hệ với vật chất Ngày Mặt Trời, cho nên mượn lỗ đen kia nuôi quan tài, duy trì trạng thái của nó.”
(P2)
A Điêu không tùy tiện tháo rời phôi trời dù cho cô thèm nhỏ dãi với thứ này, nhưng rồi đôi mắt cô sáng rực lên sau khi nghiên cứu một hồi.
Bồn Cầu: “Cô lại nghĩ ra chủ ý ma quái gì rồi? Trồng phôi trời trong cơ thể cô?”
A Điêu: “Sao mà được, phôi trời cao cấp hơn phôi ma cỡ nào, loại kỹ thuật này tồn tại vì có một sự thật rằng không cách gì làm người ta vượt qua rào cản sinh sản của chủng tộc và đạt được tiến hóa di truyền tự nhiên. Tự nhiên tôi đang ở trạng thái cao cấp hơn thì mắc gì tôi phải cúi đầu bắt chước họ?”
Vậy cũng đúng, bản thân cô đã có cơ thể người trời, gen tồn tại một cách tự nhiên, không cần phải làm những thứ bậy bạ này.
Vậy thì hai mắt cô tỏa sáng màu xanh lá cây...
Khi Bồn Cầu hãy còn buồn bực, nó nhìn thấy A Điêu lấy ra tất cả các vật chất Ngày Mặt Trời, thậm chí moi ra bằng sạch tất cả các tài nguyên chứa năng lượng và đủ thứ tả pí lù, đoạn, cô bắt đầu làm này làm nọ.
Tuy nhiên không làm ra vật chất biến dị mà đang tạo ra một thứ khác.
Lúc đầu Bồn Cầu xem không thông, về sau là tỏ tường ngay và bàng hoàng không gì sánh nổi, nhưng mà nó cũng không nói gì. Mãi cho đến khi dùng thời gian tăng lên gấp bội, A Điêu mất khoảng một năm bên trong (hơn bốn ngày ở bên ngoài) để chế món đồ này thành công.
Một vòng xoáy lỗ đen mang năng lượng cỡ nhỏ, bên ngoài là một vòng vật chất Ngày Mặt Trời xích lấy và cầm tù quan tài.
Bồn Cầu: “Cô đang…”
A Điêu xốc quan tài lên, vớt thi thể Thiên nữ ra, lấy ra phôi trời, lại lấy ra một hạt phôi ma, cùng đưa hai hạt giống vào trong cơ thể. Sau đó như thể không cam lòng, cô còn hung dữ véo mặt Thiên nữ rồi mới đâm quạu bò vào quan tài.
Nắp quan tài được đóng lại.
Bồn Cầu: “!!!”
Quả nhiên nó không bao giờ đoán được mạch não của A Điêu, nhưng những gì cô thực hiện theo mạch não lại thường đúng.
Giống như việc trước mắt.
(P3)
Nó nhìn thấy thế giới năng lượng tàn phá trong quan tài: Vật chất Ngày Mặt Trời khổng lồ biến thành một lượng vật chất biến dị rất lớn thông qua quá trình xử lý của xiềng xích và lỗ đen. Đúng, không cần cô xử lý, vật chất Ngày Mặt Trời đã có thể tự nhiên biến thành vật chất biến dị rồi đưa vào trong quan tài, cung cấp cho phôi trời hấp thụ. Nhưng bởi lẽ hiện giờ phôi trời nằm bên trong cơ thể của A Điêu, cô có khả năng điều khiển, thành ra cô phân luồng các vật chất biến dị này, đưa chúng vào phôi trời và phôi ma một cách riêng biệt.
Đương nhiên còn có một bộ phận nhập vào trong não bộ để cung cấp cho Sách Văn Minh và huyết thống tộc Trời nằm trong biển tinh thần nọ.
Ba luồng, ba hợp một, đây là tình hình chung cho việc tu luyện tiếp theo của cô.
Bồn Cầu: “Cô gan quá! Phôi ma và phôi trời đại biểu cho hai dạng lực lượng, sao cô làm…”
A Điêu: “Cậu đừng quên bản thân tôi là một con nhóc lai căng, đã phá vỡ các rào cản của quy tắc sinh sản. Có nghĩa bản thân tôi là một bug, nếu đã là bug thì tất nhiên phải lợi dụng chứ, chả lẽ còn sửa đổi nó?”
Bồn Cầu: “...”
Cô nói hợp lý lắm, tôi cạn lời rồi.
“Nhưng cô cứ thả thi thể Thiên nữ ra ngoài khơi khơi vậy? Tôi còn tưởng cô sẽ làm gì đó với cô ta đấy, ai dè đâu là nhéo mặt.”
Suy cho cùng đó là người đã hạ nguyền rủa liên lụy đến cô, khiến cô đau đớn nhiều năm như vậy, cô cũng đâu phải là người lương thiện kiểu vì trên người mình có huyết thống tộc Trời nên không ghi hận.
Giọng điệu A Điêu đầy phẫn nộ: “Cậu nghĩ tôi không muốn chắc? Không phải vì tôi sợ gây hấn với người ta à?”
Gây hấn với ai?
Như thể cô rất e dè ai đó.
Lão đạo sĩ?
.....
Sở dĩ A Điêu nhanh trí mạo hiểm như vậy chủ yếu là do cô ý thức được một chuyện: thì ra ông cho rằng dựa vào vật chất biến dị và lợi thế khi mang trong mình huyết thống tộc Trời, cô sẽ đủ sức rút ngắn khoảng cách với vương tộc Tam Quốc, cuối cùng vượt qua họ. Nhưng Tòa án Trọng tài lại bất ngờ tiến tới trước mắt cô. Đối phương không chỉ đơn thuần là một nhóm chó già vương tộc Tam Quốc tụ tập lại tạo thành nhóm, mà họ là bên giành thắng lợi tối cao khắp toàn bộ thế giới trong đời đầu tiên. Họ không chỉ chiếm giữ mọi quyền lợi cao cấp của tộc Trời và tộc Người, mà còn nắm giữ nhiều kỹ thuật đáng gờm hơn, bảo gồm cả lợi dụng vật chất Ngày Mặt Trời. Họ không kém cạnh cô là bao, lại tụ tập bí mật tại một khu vực chẳng ai hay, hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của cô.
(P4)
Mà bây giờ cô còn nhìn thấy đối phương nắm giữ phôi trời, một loại thủ đoạn đủ khả năng gán sức mạnh to lớn của tộc Trời vào chính bản thân, chứng tỏ ưu thế của cô đã tương đương về lại số 0. Giả mà cô vẫn nhảy nhót, dù có thành công tiêu diệt vương tộc Tam Quốc, cuối cùng cô vẫn bị Tòa án Trọng tài xử lý.
Cô phải tìm một lối tắt để vượt qua tầng lớp này, rút ngắn khoảng cách.
Nói chung lối tắt cũng có rủi ro, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác vì cô đã để lộ mình trước mắt Tòa án Trọng tài, cô dám khẳng định giờ đây toàn bộ thông tin của cô đã được đặt trên bàn của đối phương.
Chỉ cần chọn thời gian để xử lý cô mà thôi.
A Điêu bất chấp lực cản bên ngoài mới có hành vi táo bạo bực này.
Mỗi tội cô cũng xảo trá khi đặt nền tảng của kế hoạch này trên kỹ thuật của Tòa án Trọng tài – kỹ thuật nuôi dưỡng phôi trời của đối phương. Trên thực tế đối với A Điêu mà nói, nó là mã chương trình cực kỳ cao cấp.
Ôi chao, hạnh phúc của lập trình viên nằm ở đâu? Không phải vì được uống nước ngọt mà là có thể cắt và dán lại code của người khác.
Có là gì thì chương trình sẽ chạy được, miễn đạt được mục đích là ổn không phải sao.
Há há há!
Thế là A Điêu cứ vậy mà làm, về phần thành công hay không, nắp quan tài đã được kéo lên, một khi có người nằm, nắp quan tài sẽ đóng lại một lần nữa.
Người đã chết, có việc thì cứ đốt giấy tiền vàng mã.
Cô phải đến địa phủ đóng cửa tu luyện trong một thời gian dài đây này.
.....
A Điêu vừa đóng cửa tu luyện, Côn Luân bên ngoài còn cần cù chăm chỉ mã hóa tư liệu, bao gồm cả thủ đoạn chiến đấu trước kia của Doanh Tự mà chú ấy nhận thức được. Không chỉ có một mình Doanh Tự, những người mà chú ấy cho rằng có thể uy hiếp A Điêu, cái đám già trong đời đầu tiên ấy, chú ấy đều sửa sang lại tư liệu hết.
Chung quy cứ để cho cô tham khảo.
(P5)
Nhóc Nguyên Bảo vừa dệt áo len vừa điều khiển máy móc nhỏ có trí tuệ nhân tạo khác bưng trà đưa nước. Sau đó trong lúc nghỉ ngơi, thân thể mập phị của nó ngồi xuống bên cạnh, hai chân duỗi thẳng lên tới chiếc cằm đầy thịt mỡ trên một cái đầu báo lớn, nó lặng lẽ nhìn chú ấy cầm bút viết. Đoạn, nó tò mò hỏi: “Côn Côn To, hình như chú đối xử rất tốt với cô chủ nhỏ Điêu Điêu nhà chúng tôi đấy, chú thích cô ấy à?”
Côn Luân không ngẩng đầu: “Thích là gì?”
Nhóc Nguyên Bảo không hiểu lắm, cứ nói theo bản năng: “Thì muốn bảo vệ, nhìn thấy là vui vẻ, muốn dành cho cô ấy tất cả những thứ tốt đẹp.”
Côn Luân: “À, thế thì coi như đúng rồi, hồi trước ta cũng y như vậy với anh cả Trường Đình, nhưng mà anh ấy vẫn không cần ta chăm sóc. Ban đầu ta còn tưởng con nhóc này cần, hiện tại nhìn thấy rồi rất nhanh thôi nó sẽ không cần nữa.”
Nhóc Nguyên Bảo nhìn ra chú ấy thấy mất mát.
Dù sao Trường Đình đã chết, có khi lại gợi ra chuyện đau lòng.
Thế là nó dang rộng móng vuốt của mình vỗ... không thể vỗ vai, vậy thì vỗ đùi đi.
“Đừng buồn, chủ nhân A Điêu nhà của chúng tôi sẽ không chết, chưa kể chú còn sống là tốt rồi, cô ấy thích nhìn mặt chú lắm.”
Côn Luân: “...”
Khi Côn Luân đang định nói gì đó, tự dưng chú ấy cảm nhận được ma lực lớn mạnh.
.....
Mấy người Ngư Huyền Cơ cũng cảm nhận được, bọn họ ở bên này mà còn như thế chỉ sợ động tĩnh bên ngoài còn lớn hơn.
Tại dãy núi Hoài Quang nước Đường Tống, ngoài động đất còn có những đám mây đen cuồn cuộn trên bầu trời.
Không gian biến động gây ra sự biến đổi này ảnh hưởng tới toàn bộ thế giới.
Động tĩnh thế giới càng lớn, không gian càng thay đổi dữ dội.
Bên tộc Người kinh hoảng tột cùng, tưởng có hang quỷ sắp giáng lâm.
“Không phải hang quỷ.”
Yến Khê bỗng dưng xuất hiện trước mặt đám người Tạ Kính Dư.
Mọi người hãy còn sợ hãi, chỉ có một vài người bình tĩnh lại và hỏi gã tình hình ra làm sao.
Yến Khê nhìn Triệu Ý đặt câu hỏi thì trả lời: “Là đại Ma Vương bên trong hang quỷ sắp tỉnh lại, một khi hắn thức tỉnh, hang quỷ rất nhanh sẽ phát động công kích.”
Mọi người: “...”
** má, thà hang quỷ giáng xuống còn hơn.
(P6)
Mấy tháng nay, chính động tĩnh trong hang quỷ đã yếu bớt, đông đảo tu sĩ đóng quân ở đó không gặp áp lực lớn, vẫn có khả năng tĩnh tâm tiêu hóa tài nguyên nhằm nâng cao bản thân. Kết quả là mới qua được mấy thánh đã có động tĩnh lớn cỡ này.
Thế giới ma quỷ chỉ có bảy đại Ma Vương, sức mạnh tương ứng với đám người Côn Luân tại thế giới loài người, kém nhất cũng có cấp độ của Đàm Đài Linh Nghiêu.
Đương nhiên Đàm Đài Linh Nghiêu solo với một đại Ma Vương vẫn có vẻ quá sức, cố lắm mới đánh được.
Lên trên nữa là người sáng lập Vu Sơn, Thanh Đồng Sơn cùng với cụ tổ của ba vương tộc Đạo Quang-Thái Hạo-Ma La, trước kia họ từng pk với đại Ma Vương.
Lúc thịnh vượng nhất, tộc Người nhiều cường giả là thế vậy mà vẫn cần hai người chung sức mới có thể đánh một đại Ma Vương.
Đám người Côn Luân đều là cực hạn cao nhất tại cấp đại Linh Vương, đại Linh Vương đỉnh cao bình thường ở trước mặt đại Ma Vương đều hệt như cải trắng.
“Khôi Nguy, Tất Thị, Tham Ma, Tỉnh Hào, Thương Quỷ, Kỳ Chẩn, Cửu Vĩ, không một ai trong bảy đại Ma Vương này là đèn đã cạn dầu. Ít nhất vào đời đầu tiên, mười đại Linh Vương đỉnh cao bao vây Cửu Vĩ yếu nhất, kết quả họ đều bị cổ linh giết lẫn nhau trong vòng một phút, cuối cùng bị Cửu Vĩ cắn tim mà chết.”
Lão tổ họ Đoan Mộc nói đến việc này mà trong lòng còn táng đởm, Tạ Kính Dư không nhịn được đã hỏi một vấn đề rất trọng yếu.
“Cho nên, lần này là một đại Ma Vương thức tỉnh hay là mấy tên?”
Bầu không khí ngay lập tức im như tờ, sắc mặt người người trông thật ảm đạm.
.....
Tại Kinh Đô Đường Tống, Đoan Mộc Biệt Tuyết canh phòng ở biên giới một thời gian trước, tới khi chém giết bị thương, cô trở về Kinh Đô dưỡng bệnh. Có điều do thường xuyên đánh giết, cô vẫn có đột phá dẫu mang thương tích.
Cô sắp tới đại Tông Sư rồi.
Đột nhiên hôm nay thấy được hiện tượng dị thường tại lầu các, lúc cô hãy còn giật mình, hoàng cung truyền lệnh tới, mời mấy tu sĩ như bọn cô vào cung bàn chuyện.
Chuyện lớn phát sinh ắt có bàn bạc, từ đầu vốn chẳng có gì lạ, tuy nhiên nhà họ Đoan Mộc tương đối đặc biệt, nhất là mấy đời phụ nữ đều từng bị Quân vương hoặc hoàng tử Thái tử trong vương tộc dây dưa gây rối, làm cho các đời đều tương đối kiêng kị trước việt này.
(P7)
Giống như lúc Đàm Đài Nghiệp trở về nhân gian khi ấy đã nhìn tới Đoan Mộc Biệt Tuyết đầu tiên, khi đó trong lòng cô cũng khó tránh khỏi cảm giác không ưa và e dè.
Vất vả lắm Đàm Đài Nghiệp mới bỏ mình, mỗi tội họ Đàm Đài hãy còn.
Đoan Mộc Biệt Tuyết đến sảnh giải trí, ông quản gia đặt thánh chỉ sang một bên, trình lên một phần tư liệu khác.
Đoan Mộc Biệt Tuyết sa sầm nét mặt nhìn nữ tu sĩ mất tích được ghi lại trên tư liệu, hơi thở có vẻ bất ổn, song, cô mau chóng bình tĩnh lại và nói khẽ: “Sắp đến lượt nữ tu sĩ quyền quý rồi.”
Nữ tu sĩ thuộc nhà quyền quý, ai càng có nhiều huyết thống sẽ càng có giá trị.
Vẻ mặt ông quản gia không được tốt nhưng vẫn kìm nén: “Đoán chừng những nhà khác đã nhận ra nhưng khó lòng tỏ phản ứng. Gần đây các nữ tu sĩ trong nhà họ đã chuyển đi khỏi Kinh Đô, phần lớn được đưa sang bên Hoài Quang, nhưng vẫn có một số được triều đình điều động tới các nơi khác.”
Đến cùng ai chết trận bình thường, ai lại “biến mất”, âu chẳng ai hay.
Dù gì lúc trước Tạ Kính Dư thông báo cho Ngư Huyền Cơ, Ngư Huyền Cơ lại bí mật đưa tin tới các nhân vật có quyền quyết định trong gia tộc. Bọn họ có đề phòng, mỗi tội đề phòng thì đề phòng thế thôi, chung quy không tránh được.
Theo dữ liệu, những người này có bí mật không thể nói.
Tuy nhiên chả có bằng chứng, không thể phản kháng, đành phải trước tiên cứ xem như không biết.
Trong hoàn cảnh thế giới hỗn loạn như vậy, ngay cả một gia tộc quyền quý như như họ cũng thực sự là ăn bữa hôm lo bữa mai.
“Tiểu thư Biệt Tuyết, xin cô lập tức khởi hành đi tới Hoài Quang ngay, cứ nói bệnh cũ tái phát nên đi tới Hoài Quang chữa trị vết thương theo yêu cầu của ông chủ.”
Đoan Mộc Biệt Tuyết lắc đầu: “Không được, nhiều nhân viên chiến đấu trong nhà trấn giữ ở các nơi, đa phần là phụ nữ và trẻ em ở lại trông chừng Kinh Đô, trên người tôi có lệnh điều động triều đình, trước mắt còn được mời tới gặp. Trực tiếp làm trái ý sẽ gây bất lợi cho sự an toàn của những người còn lại trong gia tộc.”
Ông quản gia vừa nghe cô muốn vào cung thì sốt ruột: “Nếu không, cô đi tìm cô ấy đi.”
Đoan Mộc Biệt Tuyết sửng sốt: “Ai?”
(P8)
Ông quản gia nói lầm bầm: “Chính là... người đó đó của cô nhỏ...”
Tính tình Đoan Mộc Biệt Tuyết lạnh lùng, không hay hóng chuyện, hiếm khi hiểu bậy, cho nên lúc ấy cô hãy còn không hiểu.
Lão quản gia không thể không đỏ mặt nói: “Thì chính là người chồng chưa cưới ngày trước của cô nhỏ, Triệu Nhật Thiên.”
Ông ấy vẫn uyển chuyển lắm, Triệu Nhật Thiên mà, đâu phải tên bi3n thái gì.
Lần này Đoan Mộc Biệt Tuyết hiểu rồi, mặt cũng ửng đỏ trong lúc im lặng, cô bất đắc dĩ che trán mà rằng: “Ông nghĩ hay thật.”
“Người nọ trông không có gì, thực chất lại là người khó tiếp cận nhất.”
“Không có giá trị, con người chớ tới.”
Trước kia nhà họ Đoan Mộc hận chết nhà họ Triệu lấy một Triệu Nhật Thiên A Điêu lừa gạt nhà bọn họ, nhưng sau đó ai nấy trên dưới đều thấy thật may mắn.
Ai cũng biết là mối quan hệ giả nhưng nó vẫn là mối quan hệ, tuy nhiên nó chỉ che chở cho Đoan Mộc Thanh Ương, vì đâu phải nhờ cậy người ta cho hết mấy cô con gái trong cả tộc.
Đoan Mộc Biệt Tuyết nhìn về phía hoàng cung.
Vẫn phải vào.
.....
Đoan Mộc Biệt Tuyết vào hoàng cung Đường Tống thật, chẳng qua giữa chừng bị người ta gọi đi với một lý do cực kỳ chính đáng.
Thái hậu triệu kiến.
Đoan Mộc Biệt Tuyết nhìn thấy Đạo Quang Tĩnh Từ rồi, người Thái hậu này chẳng nói chẳng rằng, chỉ để cô ngồi chờ trong thiên điện, qua một lúc nữa thì có một người tới.
Quân chủ hiện tại của nước Đường Tống, Đàm Đài Linh Nghiêu, đến.
Đạo Quang Tĩnh Từ tiếp đón hắn.
Trong khi nói, ánh mắt Đàm Đài Linh Nghiêu vẫn luôn lướt qua lại người cô ta. Hắn nói nặng nề: “Giữa chừng mời đi nhân tài được cô cho rằng rất hữu dụng trong chiến dịch này, hẳn cô có ý kiến về cô?”
(P9)
Đạo Quang Tĩnh Từ mỉm cười: “Đương nhiên không phải, chỉ là người phụ nữ này bất kính với tôi, bị đưa đến nơi khác khổ tu xem như là tôi trừng phạt.”
Đàm Đài Linh Nghiêu nở nụ cười, chợt thò tay quắp về phía cô ta.
Trong nháy mắt khi thân thể Đạo Quang Tĩnh Từ sắp bị hắn điều kiểm soát, cô ta hóa thành rất nhiều sợi lông vũ lạnh lẽo, rơi xuống đất biến thành băng sương.
Đàm Đài Linh Nghiêu nhíu mày, đoạn, cười gằn: “Dòng chính Phượng Hoàng Băng quả là vẫn có chút gốc gác.”
Phân thân như vậy mà ngay cả hắn còn không nhìn ra.
Đàm Đài Linh Nghiêu phóng phần tinh thần, lục soát toàn bộ cung điện, vừa không tìm được Đạo Quang Tĩnh Từ mà cũng chả tìm thấy Đoan Mộc Biệt Tuyết.
Một vài bóng đen hiện ra sau lưng hắn.
Cả đám vận áo choàng đen, bay lơ lửng, cầm lưỡi liềm trong tay, một người nói nhỏ: “Có cần truy tìm không ạ?”
Ngón tay của Đàm Đài Linh Nghiêu gõ lưới cửa sổ, lòng bàn tay câu lên, một ít đồ lót riêng tư trong tủ trong nhà lọt vào lòng bàn tay hắn, hắn nhào nặn chơi đùa, cười bảo: “Không vội.”
.....
Đoan Mộc Biệt Tuyết đã không còn ở trong hoàng cung, cô bị Đạo Quang Tĩnh Từ dịch chuyển tức thời đến một ngôi chùa.
Trong Kinh Đô, ngôi chùa có thật nhiều bức tượng.
Đạo Quang Tĩnh Từ đứng ở phía dưới Phật lớn, nghiêng đầu nhìn cô: “Biết vì sao cứu cô không?”
Đoan Mộc Biệt Tuyết hỏi ngược lại: “Mục tiêu là tôi?”
“Ừ, cô có cơ thể kiếm bẩm sinh, hắn lại tu kiếm, sợ là gần đây chuyện khôi phục của hắn đã tới chỗ trở ngại, muốn bắt cô để chạy nước rút.”
Đoan Mộc Biệt Tuyết nhíu mày: “Thật sự cái thuật của nhà họ Khúccó thể trộm đạo hạnh của người khác để mình dùng?”
“Có thể.” Biểu cảm Đạo Quang Tĩnh Từ lạnh lùng, “Mạnh được yếu thua cũng là một loại quy tắc, mà muốn phá vỡ quy tắc thì thường rất khó.”
(P10)
Đoan Mộc Biệt Tuyết mím môi, nhìn về cả miền núi thẳm ngân vang tiếng chuông chùa Phật như có điều suy nghĩ: “Cô không sợ hắn trả thù cô, xuống tay với cô sao?”
Hiện tại Đàm Đài Linh Nghiêu thức tỉnh, tới lúc khôi phục xong, thực lực không còn bị áp chế, chỉ sợ hắn không thèm để ý đến hiệp ước đồng minh với tộc Thiên Linh.
Hơn nữa theo cô biết tố chất và tu vi Đạo Quang Tĩnh Từ mạnh hơn cô nhiều, có khi còn đâm khiến Đàm Đài Linh Nghiêu với thanh danh vốn không tốt sẽ để mắt tới Đạo Quang Tĩnh Từ.
“Cô thật sự tin những gì tôi vừa nói, cho rằng mục tiêu là cô?”
Đạo Quang Tĩnh Từ hỏi, Đoan Mộc Biệt Tuyết chợt giác ngộ: “Tôi không phải là mục tiêu, cô cũng không phải, hắn hy vọng tôi hoặc cô cầu cứu Trần A Điêu, sau đó dẫn nó ra và ám sát.”
Nếu hai người bọn cô không cầu cứu, cứng rắn với hắn, hắn không ngại ăn luôn bọn cô.
Đạo Quang Tĩnh Từ dựa người vào lan can, nhìn bầu trời tối tăm bắt đầu có cơn mưa phùn, nói một câu rõ rành: “Thời cuộc thay đổi, mỗi người đều có thể là con kiến là quân cờ. Tôi cứu cô cũng vì có mục đích.”
Đoan Mộc Biệt Tuyết hiểu ra thật nhanh.
Giá trị của cô không nằm ở nhà họ Đoan Mộc, tu sĩ tầng lớp giữa ở đời đầu tiên mà cô quen biết là nhóm Tông Sư sống lại nhiều nhất hiện nay, cô có địa vị cao và mối quan hệ rất rộng trong đó.
Trước đó cô nói với ông quản gia rằng mình không có giá trị, trên thực tế thì không phải, cô biết mình có, chẳng qua cho vẫn cho rằng Trần A Điêu xem thường cô, dù gì nó cũng tiến bộ quá nhanh.
Song, bây giờ xem ra dẫu có lẽ nó xem thường mình thì các đồng minh cùng trận doanh với nó dường như đang sắp xếp bố cục.
Và cô là một phần của nó.
.....
Đại Ma Vương sắp thức tỉnh, tộc Người có phát hiện, đương nhiên phải chuẩn bị. Đàm Đài Linh Nghiêu sớm gọi người thương nghị. Nay hai người Đoan Mộc Biệt Tuyết chạy đi, còn lại mấy nữ tu sĩ khác thì hắn có muốn khen cũng chẳng có gì để khen, chưa kể chỗ tốt cũng không đủ, Đàm Đài Linh Nghiêu sẽ không tự mình hủy đi lớp tường thành, cho nên hội nghị thật sự đã mở ra.
Kết quả là đẩy ra việc đàm phán hòa bình trong Tam Quốc, tạm thời buông bỏ thù hận ngày xưa, liên thủ ngăn chặn đại Ma Vương sống lại.
(P11)
Cuộc họp không hề vô ích, chí ít các thế lực chín đỉnh đều có sự đồng thuận, dự định đoàn kết chống lại cuộc khủng hoảng này.
Tại dòng chính tộc họ Thái Hạo. Từ lần đó thoát chết trong gang tấc từ trong tay A Điêu và trở thành người sống sót duy nhất của Đảng Thái tử, Thái Hạo Trinh cứ mãi ru rú trong nhà. Hiện tại gặp phải chuyện đại Ma Vương sớm hồi phục và tộc Người đang bàn bạc, cô nghe cụ tổ cấp đại Linh Vương nói về chuyện đại Ma Vương.
Trong chiến dịch đời đầu tiên ấy, những người bọn họ không có tư cách đánh chính diện với đại Ma Vương thành ra không tỏ tường về đám này là mấy. Bây giờ đề cập đến khả năng ngăn chặn việc thức tỉnh, cô quan tâm lắm.
“Ngăn chặn cách nào ạ? Bọn họ thức tỉnh ở trong cõi hang quỷ, chẳng lẽ là hợp tác quân sự tiến vào cõi hang quỷ?”
“Đương nhiên không phải, đại Ma Vương khác tiểu Ma Vương, bọn họ cần tài nguyên, có lẽ đã sống lại từ nhờ đám ma quỷ nhiều lần xâm lấn cướp đoạt đồ đem về cõi hang quỷ cung cấp cho bọn họ sống lại. Tuy nhiên để bọn họ thức tỉnh còn cần một điều kiện: Linh đạo.”
Thái Hạo Trinh: “Vì sao? Tộc Người tu tập từ tộc Trời, ai cũng cần đi theo con đường Linh đạo, nhưng hình như cả tộc Ma Quỷ không cần, chẳng lẽ đại Ma Vương đặc biệt hơn?”
“Trước hết mấy con phải hiểu đại Linh Vương và đại Ma Vương là gì.”
Cụ tổ tung ra bản đồ gen của tộc Người và tộc Ma, để mọi người thấy được giới hạn gen của các chủng tộc tương ứng với trình độ tu luyện khác nhau.
“Ở giới hạn gen, Linh đạo có sự ức chế riêng. Tầng áp chế đó được gọi là Gương Trời. Truyền thuyết kể rằng Thần nữ tộc Trời và Ma Vương chí tôn đã nửa bước đi qua cõi trời, toàn bộ mọi người ở dưới bọn họ đều bị đè ép. Nếu như ai nấy gây ra chấn động quá mạnh, Gương Trời sẽ phóng thích Linh đạo trấn áp. Nếu họ sắp bị vùi thây, Gương Trời cũng đối xử bình đẳng với bọn họ, phóng thích Linh đạo hỗ trợ, bất kể chủng tộc.”
“Cho nên đến lúc đó ngăn cản tầng Linh đạo này, sẽ có khả năng ngăn chặn bọn họ thức tỉnh?”
Cụ tổ họ Thái Hạo thu lại bàn đồ gen, nhìn về phía mọi người: “Nhưng việc này rất khó, cho nên cần thế lực chín đỉnh chung sức hợp tác. Nếu có biến cố gì ảnh hưởng đến việc này, tộc Người coi như nguy, chúng ta khó lòng tự bảo vệ mình.”
Mọi người cúi đầu đồng tình. Đang tính đi theo cao thủ trong tộc chọn người, vậy mà Thái Hạo Trinh bị cụ tổ họ Thái Hạo gọi qua. Ngoài việc dạy cô tu luyện, giờ đây người này còn thông báo cho cô hay thế lực chín đỉnh sắp đi đâu để ngăn cản Linh đạo.
(P12)
Nơi đó cũng tương ứng với nơi Linh đạo giáng xuống khi nhóm đại Ma Vương hồi phục.
Nó sẽ rơi xuống từ bầu trời, lao xuyên qua nhân gian, phá vỡ không gian, tiếp đó đi vào thế giới ma quỷ.
Cũng là vị trí mà cụ tổ họ Thái Hạo và nhóm người sáng lập hợp sức tính ra.
Thái Hạo Trinh nghe rõ, thần sắc khi ngờ chẳng thôi: “Chỗ này?”
Chưa từng nghe nói tới.
Nhưng sao mà trông quen thuộc, như thể cô đã thấy trên những tài liệu nào đó.
“Hình như không phải nơi chiến dịch trước kia, con còn tưởng sẽ là nơi các đại Ma Vương chết trận hoặc gặp thương tổn trong chiến tranh tới mức ngủ đông năm đó, nào có ngờ là một chỗ tầm thường cỡ này.”
“Thời gian dự kiến khi nào ạ?”
Cụ tổ họ Thái Hạo: “Nửa tháng sau.”
Có điều trong nửa tháng này, bầu trời sinh ra rất nhiều hiện tượng kỳ lại do đại Ma Vương sắp thức tỉnh, sự chuyển động lớp vỏ trái đất chỉ là một phần trong đó, không biết rồi sẽ có bao nhiêu người bỏ mạng.
Ít nhất bây giờ tất cả các nơi đều có thương vong, người ta di dời dân cư vào thành phố gần nhất có trận pháp che chở ổn định.
Sau khi Thái Hạo Trinh rời đi, xẵng ngay cô lên mạng, thấy được một trong những bài viết hot nhất trên mạng Tam Quốc: linh khí sống lại nhưng lại là một nạn lớn đúng không?
Trong lòng cô khẽ dao động, tới khi tĩnh trí lại, cô nhìn về phía bí cảnh Thái Hạo cũng bị ảnh hưởng bởi biến động bất thường trong không gian.
Nó đang mưa to.
Hầu hết các người trong tộc đang nghỉ ngơi lấy lại sức đã quay về nhà, mỗi tội họ chẳng còn cuộc sống bình yên như khi trước, như thể ai nấy đều hoảng loạn.
Sắp bùng nổ đợt quyết chiến cuối cùng sao?
(P13)
.....
Trong thế giới ma quỷ, động tĩnh của tộc Người có bí mật đến đâu thì vẫn bị tiết lộ bởi vì nhân số đông đảo cộng thêm các tiểu Ma Vương cài nội gián ở nhân gian, đương nhiên bọn họ biết Linh đạo sẽ bị cản trở.
Thực chất nơi này đã không còn là chỗ để chơi trò âm mưu.
Nếu nó bị chặn lại, sự phục hồi của đại Ma Vương sẽ thất bại.
Nếu họ ngăn cản việc cản ngăn của tộc Người, Ma Vương sẽ sống lại thành công.
“Chuẩn bị hai nhóm, một nhóm người giết nhóm người ngăn cản kia, số lượng không phải trọng điểm, cần phải mạnh, ngăn cản được cao thủ chín đỉnh của tộc Người. Nhóm thứ hai chuẩn bị gương nhập hang quỷ, tốt nhất là mở ở nơi dân cư đông đảo phong phú trong biên giới Tam Quốc tộc Người, trực tiếp cắn nuốt đám người để nuôi dưỡng tộc quần, cắt đứt căn cơ nhân khẩu của tộc Người.”
“Còn nữa...”
.....
Sự tình quá lớn, Ngư Huyền Cơ chạy tới thương nghị với Côn Luân. Đây là lần thứ hai ông vào phòng sách, nhưng so với lần đầu tiên thì lần này ông lại thấy đủ loại tủ đồ ăn vặt và nhà bếp, có cả những vật dụng mà ông thường thấy ở nơi ở của A Điêu trong Viện Lang Gia, thậm chí có đồ đáp ứng nhu cầu tối thiểu nhất của A Điêu như Nhóc Nguyên Bảo. Ngư Huyền Cơ ghen tị khiếp.
Mấy trăm năm ông mới có được một lần gặp mặt.
Đồ nhi của ông thì ngon rồi, biến luôn nơi này thành chỗ ở của nó.
Côn Luân nghe xong báo cáo của ông, trầm ngâm một lát và bảo: “Đừng quấy rầy nó, nó đang đang tu luyện. Lộc Sơn tham gia theo những người đó đi, cần đề phòng Đường Tống. Nước Liệt Tần và Nam Tấn thì ta không biết. Lúc Đàm Đài Linh Nghiêu diệt Lang Gia trong đời đầu tiên, hắn từng phái đi một đội quân bí mật chém giết tất cả cường giả Linh Vương dòng chính tộc họ Lang Gia hãy còn giãy dụa bên ngoài, kể cả đại Linh Vương. Sau đó ta đã điều tra được đây là một nhóm quân bí ẩn được thành lập từ thuở ban đầu dựng nước Đường Tống.”
“Tên là Trụ Trời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.