Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 235: Không chịu nổi một đòn




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Với sự lựa chọn này, vương tộc sẽ chọn?
Tất nhiên là không chọn gì cả, bởi vì họ là vương tộc.
Họ hoàn toàn có thể bỏ qua chủ đề này, thậm chí còn lợi dụng chính chủ đề đó để kết tội người đã nêu ra.
Chẳng qua nếu người này là Trần A Điêu thì sao?
Họ vẫn đủ sức duy trì quyền uy vương quyền ngồi tuốt trên cao, không thể xúc phạm chăng?
Tất nhiên là không, vì vậy A Điêu đung đưa ánh mắt, vỗ nhẹ lên đôi má mềm mại của mình: “Tại tôi tại tôi, nhắc cái gì không nhắc lại đề cập tới chuyện này... Tất cả là lỗi của tôi, mọi người tuyệt đối đừng hiểu lầm, hãy suy nghĩ về tình hình chung.”
Khi vỗ lên mặt, một giọt nước mắt như ngôi sao trời rơi xuống từ hốc mắt đỏ hoe của cô, tình cờ rơi vào đầu ngón tay, biến thành một con bướm.
Biểu cảm…
Cảnh tượng bi thảm có hiệu ứng đặc biệt này được tạo ra bởi tinh chất muối axit nhân tạo, mọi người đều biết nó là giả nhưng phải thừa nhận nó đẹp.
Nhìn thấy ai nấy tính luôn cả bên vương tộc không ừ hử gì lại còn hệt kẻ đui mù trưng ra khuôn mặt chả đáng một xu, Bồn Cầu than thở: “Lợi ích sẽ ăn mòn điểm mấu chốt của con người, còn mê sắc lại đâm khiến con người không có điểm mấu chốt.”
Nhìn chung, A Điêu rất giống một con yêu già khốn nạn đùa giỡn với vẻ đẹp!
Trong sự bối rối như vậy, Con Yêu Già Khốn Nạn A Điêu lại nói: “Đương nhiên rồi, lùi lại 10,000 bước mà nói, cho dù tôi dùng phân thân ngụy trang thành Đàm Đài Nghiệp, vậy có phải cũng đồng nghĩa với hai tiểu Ma Vương nọ là do tôi giết? Tính ra như vậy, một mình tôi đã giải quyết năm tiểu Ma Vương rồi? Vậy nếu còn xem tôi là nội gián của cả tộc Ma Quỷ, vậy ngưỡng cửa này đã cao quá thể. Cả tộc Ma Quỷ không đẩy tôi lên tới được thân phận của Quân chủ Đường Tống thì coi như không hồi được vốn.”
“Tộc Người chúng ta có định nghĩa cao cấp như vậy đối với trung thành, thảo nào dòng chính tộc họ Lang Gia và tộc Trời bị xem như kẻ địch.”
“Vậy tôi ngược lại muốn biết: tiêu chuẩn này do vương tộc hay tộc Người đưa ra, lại nhằm vào ai?”
Cứ hễ ai trong tất cả mọi người có đầu óc đều cảm thấy câu hỏi này rất độc.
(P1)
Đây không phải trách nhiệm liệu vương tộc đã hợp sức với Đạm Đài Nghiệp hay họ chỉ là những kẻ ngốc bị lừa và đẩy người ma lên ngôi; hay là trách nhiệm trong chuyện có khi nào vương tộc hại A Điêu.
Cô thăng hoa chuyện mình bị hãm hại đến mâu thuẫn giữa tộc Người và vương tộc, thăng hoa chuyện mình kinh qua đến vương tộc bóc lột các quần thể bên ngoài vương tộc.
Đây là vấn đề tư tưởng của hệ thống nhà nước, trực tiếp kéo vấn đề trở lại phản ứng cơ bản của nhóm vương tộc trong quá trình chuyển đổi hệ tư tưởng người dân quốc gia khi đó trong giai đoạn đầu linh khí thức tỉnh.
Một người chống vương tộc, là kẻ phản bội.
Mọi người chống vương tộc, là tạo phản.
Vậy nếu một người giương cao lá cờ phản kháng vì mọi người, vì ngàn ngàn người, vì tất cả mọi người, thì sao?
Đó chính là cuộc cách mạng!
Trần A Điêu là một người không đơn giản, nhất là trong chuyện mê hoặc lòng người.
Cuối cùng mục đích thật sự của cô vào ngày hôm nay đã thể hiện rõ rành, từng bước để vương tộc e dè cô, từ đó thiếu chú tâm tới Đàm Đài Nghiệp, chìm đắm trong tình cảnh mê muội và tàn bạo, từ đó để dân chúng thức tỉnh ý thức.
Không đúng! Nếu đã muốn mê hoặc lòng người thì làm sao mê hoặc được?
Người khác không nhìn thấy nơi này đâu, ở đây toàn là tu sĩ cấp cao, toàn là một đám người sớm biết quy tắc, nó nói cho ai nghe?
Khá nhiều người vương tộc sực tỉnh ngay.
Tự dưng Đại trưởng lão ý thức được có chuyện gì, dùng hệ thống giáp chắn hỏi thăm bên truyền thông và cố vấn, để rồi phát hiện đã mất liên lạc trên diện rộng.
Xong rồi, ông ta đành phải phân tâm đăng nhập vào mạng để xem xét, chỉ thấy... đăng nhập vào mạng thất bại?
“Chuyện gì xảy ra vậy!”
Lúc bữa tiệc hoàng cung bắt đầu, do vì tình hình không ổn nên ông ta đã để cho các bộ phận liên quan kiểm soát trên mạng. Bởi vì không có phản hồi, ông ta cứ nghĩ chả làm sao, kết quả phát hiện thật sự chả làm sao thật – chính vì ở đây hoàn toàn không có mạng.
Hình như những người khác cũng vậy.
Thành ra… chỉ có mỗi họ không có mạng hay là cả nước đều không có?
Đại trưởng lão có linh cảm không ổn, để cho người ta tự đi hỏi.
Có điều còn chưa kịp để ông ta nhận được kết quả, Đàm Đài Linh Nghiêu đã xuống tay mạnh mẽ.
Hắn sống ở đời đầu tiên, lại là hạng người tàn bạo có thể giết anh em đoạt vị, vừa mới thức tỉnh, hắn hãy còn bản tính ăn sâu bén rễ nào đó. Cho dù ngay từ đầu Đại trưởng lão đã truyền cho hắn một đợt nội dung, phần lớn nhằm vào sự uy hiếp của đám người Trần A Điêu trước mắt cùng với cục diện thế lực khắp nơi, thì hắn hãy còn chưa có thời gian để dung nạp, tiêu hóa tin tức thời đại này một cách chân chính. Cho nên giờ phút này hắn dựa theo tư duy và tác phong cố hữu trước kia: đã tiêu diệt dòng chính tộc họ Lang Gia thế nào thì hiện tại vẫn có thể.
(P2)
Chả lẽ năm đó không ai tin Lang Gia sao? Có chứ, nhưng miễn là bọn hắn ra tay đủ nhanh, tiêu diệt trước đã, bạn có tin hay không cũng chẳng quan trọng.
Người chết không cần sự thật.
“Xảo ngôn như cái lưỡi không xương! Dưới chế độ vương tộc, vinh quang của quốc gia há lại để cho mi mặc sức xóa bỏ.”
“Phạm thượng, nên giết!”
Đàm Đài Linh Nghiêu thật thô bạo đấy, lựa chọn xuống tay trước thì chiếm lợi thế, bóp ch ết Trần A Điêu. Hắn không cần phải trả cái giá lớn bực nào vì hắn nhìn ra Côn Luân suy yếu, thực lực không bằng trước, Côn Luân không giết được mình, vậy toàn bộ Đường Tống sẽ không ai đủ sức giết được mình.
Tuy nhiên cưỡng ép giết người khác tới cùng thì cùng lắm chỉ bị người ta bàn luận đúng sai, chẳng lẽ còn có người kêu hắn đền mạng cho Trần A Điêu?
Không đời nào!
Trong lòng Đàm Đài Linh Nghiêu có một cái cân, thế là hắn quyết đoán ra tay.
Về mặt lý thuyết và thực hành, hắn đã đúng.
Đối xử với Trần A Điêu là phải giết ngay, nếu không họa về sau sẽ vô tận.
Vậy là hắn đã ra tay... Trong thời gian đó, nhóm người Ngư Huyền Cơ cảm thấy mình bị trói buộc.
Nhiều người trói buộc ông tới nỗi ông không phân biệt nỗi ai với ai.
Bởi vì ở đây có quá nhiều người muốn giết Trần A Điêu.
Và về phía người sáng lập, người sáng lập Vu Sơn đã bị người sáng lập Thanh Đồng Sơn cuốn lấy phần tinh thần.
Dù sao chính là ép buộc diệt trừ quang minh chính đại, sóng ngầm mãnh liệt.
Kết quả là... đòn công kích đến.
Đại Linh Vương đỉnh cao đấy.
Côn Luân ít nói, không thích cằn nhằn, vì chú ấy biết chuyện cằn nhằn cần người thích cằn nhằn làm, nhưng chú ấy biết mình nên làm gì: ngay từ đầu chú ấy đã biết Đàm Đài Linh Nghiêu này nhất định sẽ xuống tay sau rốt, cho nên chú ấy đang chờ.
Chờ đợi điều này.
Trong khoảnh khắc ấy, cơ thể mập mạp mập mạp đứng phía sau chú ấy không cục cựa, thay vào đó một cái móng ngón út gấu cong lên như cành hoa lan ngoéo tay áo A Điêu, muốn kéo cô ra phía sau xẵng ngay đẩy không gian trở về cấm địa Lộc Sơn, để một đám hồn phách của mấy tên già trông coi. Còn chính chú ấy thì giơ lên một bàn tay gấu khác đối diện phía trước công kích.
Kết quả!
(P3)
A Điêu xoay người ôm lấy thắt lưng chú ấy, mặt đối mặt, ngẩng đầu cười với chú ấy.
“Côn Côn mập mạp của cháu ơi, cam đoan ông già Trường Đình kia chưa từng nói cho chú biết vì sao ông ta cứu chú rồi.”
“Cháu đoán chỉ có một lý do.”
“Chú xinh đẹp thế này, sinh ra để được nuông chiều chứ không phải cản đao thay người khác.”
“Ai cũng không được.”
Dứt lời, hai tay cô đặt vào bụng chú ấy, tròn tròn, mềm mềm, cô mỉm cười và cơ thể bay về phía sau.
Phía sau lưng hứng lấy đòn tấn công, vậy mà cô ngẩng đầu hứng chịu… Uy Trời từ Linh đạo phủ xuống.
Cô muốn đột phá.
Mọi người trừng to mắt, Đàm Đài Linh Nghiêu nóng nảy, lại liên tục bổ sung vài đợt công kích, nhanh hơn mạnh hơn.
Rầm... Công kích của đại Linh Vương đỉnh cao chỉ thế này?
Độ kiếp từ trời đất không cho phép bất kỳ sinh linh nào cắt đứt, tất cả các cuộc tấn công bên ngoài đều vô nghĩa.
Cô không cần bất cứ ai cản đao cho mình, hy sinh cho mình, kính dâng hết thảy cho mình.
Trần A Điêu cô đây tính toán không lột chút sơ hở cho tới bây giờ (bỏ qua chuyện thi thoảng chịu thiệt, cô không nhận).
Đánh không lại thì quỳ xuống.
Đánh không lại thì tham gia.
Đánh không lại thì đầu hàng.
Hoặc... Đánh không lại thì đột phá.
.....
Đàm Đài Nghiệp là một tù nhân bị kìm hãm, hấp hối, kéo dài hơi tàn, y thấy được sấm kiếp mạnh nhất của một thời đại.
Hiệu ứng đó là hiệu ứng tổng hợp của tất cả những thằng cặn bã bị sét đánh trong lịch sử loài người được nhân lên gấp mười lần.
(P4)
Trên bầu trời xuất hiện chín ánh trời và chín bóng trăng.
Ánh trời bóng trăng cùng lúc hình thành một chu kỳ cho một thiên hà, mà chín thiên hà thì sắp xếp thành chín khúc cong, sấm kiếp được sinh ra bên trong sắp xếp này được gọi là kiếp chín đỉnh.
Cho nên chuyên mục khảo cổ học lịch sử đã tới.
Vì sao năm đó tất cả thế lực mạnh nhất Tam Quốc được xưng là chín đỉnh, hơn nữa thế lực khắp nơi còn chấp nhận?
Chỉ bởi vì vừa khéo có chín chỗ, mà mỗi thế lực đều là một cái chân vạc đứng đấy chăng?
Không, vì trước tiên có kiếp chín đỉnh.
Nó là sấm kiếp đáng sợ nhất trong truyền thuyết lịch sử tộc Người nhằm đạt được cảnh giới Linh Vương, tất nhiên, một con heo sẽ không có được kiếp chín đỉnh.
Bởi vì nó là kiếp nạn về tố chất.
Trong lịch sử, chỉ cần ai đó đạt được sấm kiếp một đỉnh thôi là đã được xem là rồng phượng trong loài người; chỉ có một nửa trong số 100 người trong Bảng con cưng của trời hoàng kim suốt lịch sử tộc Người tại đời thứ nhất có tư chất tự nhiên đạt được một đỉnh.
Mà Trường Đình và Côn Luân đều có tới tám đỉnh; thiên tài mạnh nhất vương tộc cũng chính là Đế vương dựng nước của Tam Quốc và người sáng lập hai nước còn lại cùng lắm chỉ có 7 đỉnh mà thôi.
Phần còn lại... Những người tu Linh tỷ như cụ tổ tiên vương tộc dị tộc và còn người đời sau như Đàm Đài Linh Nghiêu chỉ được sáu đỉnh.
Sau đó, đằng ấy nhìn vào vị trí và thành tựu của họ đi.
Bởi vì nó còn chưa được sinh ra cho nên nhóm tu sĩ nhận định nó là giới hạn của tộc Người, do tộc Trời diệt tất cả các tố chất cực hạn của Linh tu, không ai bằng nổi, nó đã là mức cao nhất rồi.
Song, có truyền thuyết bảo tộc Trời có hiện hữu vượt qua chín đỉnh. Suy cho cùng cam đoán cả tộc Ma Quỷ có chắc, chí ít Ma Vương chí tôn có chín đỉnh thậm chí vượt qua chín đỉnh; còn 7 đại Ma Vương thấp nhất thì có bảy đỉnh, cũng có tên cá biệt mang tám đỉnh, tương đương với Côn Luân và Trường Đình.
Cho nên chỉ có tộc Người mang giới hạn gen thấp nhất.
Nhưng hiện tại, trong lịch sử nhân loại, người bi3n thái nhất với chín đỉnh đầu tiên đã xuất hiện.
Mức giới hạn tối đa tới rồi.
(P5)
Mặt trời mặt trăng cùng chiếu rọi, ánh sáng rực rỡ, toàn bộ đợt sấm sét dày đặc đã trở thành biển trời.
Một biển sấm sét rơi xuống, trong đó có ánh sáng của chín đỉnh khổng lồ chìm nổi, đoạn, đổ xuống như thác nước.
Một đỉnh, nện cô!
Hai đỉnh, nện cô!
Ba đỉnh...
Những người khác đã bị dọa tới độ bay ra xa từ sớm; còn người dân Kinh Đô thì trốn trong nhà run rẩy vào thời điểm sự cố phát sinh để rồi bây giờ bám vào cửa sổ rình mò, thậm chí còn ngây ra như phỗng.
“Trời đất, thế này là người nào độ kiếp? Có loại sinh linh này sao?”
“Cha, có, trong TV có nè, nhiều dữ lắm, ngày nào cũng bị sét đánh.”
“Là ai?”
Cô bé năm tuổi bên cạnh trông mong, trả lời vô cùng ngây thơ: “Là ông Vương sát vách trông như con rùa tinh già ngàn năm có lông tóc xanh.”
Cha và mẹ: “?”
.....
Cái Ông Vương Chết Tiệt A Điêu này có lớp vỏ cứng thật, long mạch số vận ở não bộ cô đã biến thành vỏ.
Mỗi khi chịu đựng một đỉnh, cơ thể của cô lột xác một lần và nhận được một thứ, việc đạt được này đã được xem là có “đỉnh”.
Chín đỉnh rơi xuống, chín đỉnh thừa nhận vĩnh viễn, của mình vĩnh viễn.
Đây là một đợt cúng bái, là một tuyên bố long trọng của trời và đất.
Mỗi quá trình thờ cúng đều mở rộng ra trăm triệu dặm, kéo thông tới Tam Quốc, thông sang bốn biển xa xăm, kéo tới mỗi vùng chỉ cần sinh linh ngẩng đầu lên đã thấy được cảnh tượng.
Họ thấy được mặt trời ban ngày xoay chuyển với bóng trăng, trên bầu trời đầy sao dày đặc có ngôi sao xán lạn, có sao băng tươi sáng, có dấu hiệu cho các quy tắc của hành tinh bùng nổ.
Sau đó, hết thảy trở về ban đầu.
Nhưng cô đã đạt được.
Trong thế giới thay đổi mạnh mẽ đó, tất cả các hình ảnh lạ lùng chưa biến mất, thay vào đó chúng còn bỗng dưng biến động méo mó; uy thế của chín đỉnh ngang ngược, phát ra tiếng gầm của mãnh thú.
(P6)
Thôi xong, biến cố tới.
“Hình như cô ta sắp không kham nổi?!”
“Kiếp chín đỉnh quá khủng, cơ thể nó…”
Khi mọi người khi ngờ chẳng thôi, tinh thần của A Điêu rối loạn theo, rõ ràng có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Đàm Đài Linh Nghiêu nắm lấy cơ hội ngàn năm một thuở, mắt lia qua mấy chỗ, nhận được sự đồng thuận chung cùng với những người khác trong thời gian ngắn. Trong tích tắc này hắn phát ra đòn tấn công dữ dội, có cả phần tinh thần công kích từ nơi khác lao tới không hình không trạng thái, lao ngay tới bản thân A Điêu.
Thừa dịp cô còn chưa hoàn thành sấm kiếp giết cô!
Thanh thế của chín đỉnh mênh mông, sóng gió nổi lên làm rung chuyển biển núi, còn đòn đột kích của mọi người trong sáng ngoài tối là cuồng phong bão táp.
Tại khoảnh khắc đó, Đàm Đài Linh Nghiêu nhìn thấy Trần A Điêu – người được bao bọc trong sấm kiếm dày đặc – nhìn hắn, cô đã mở mắt.
Trong mắt trông như rối loạn lại tựa… vô cùng tĩnh táo, thậm chí khóe miệng còn có nụ cười khẩy.
Trong lòng Đàm Đài Linh Nghiêu thót lại.
Giây tiếp theo.
Đợt tấn công xuất hiện như một luồng sáng rọi tỏ không gian, kha khá người bắt đầu khởi động lớp giáp chắn bảo vệ cơ thể, né tránh tầm nhìn, sóng xung kích làm cho áo giáp của họ lung lay muốn đổ. Thật nhiều người bị cuốn đi, nhiều người hộc máu, quá nhiều lớp chắn của nhiều người sụp đổ trực tiếp.
Khi luồng ánh sáng bay đi thế này, hai ngón tay thon dài của cô chụm lại. Ngoại trừ một số rất ít đòn tấn công thuộc về cao thủ ở cấp bậc như Đàm Đài Linh Nghiêu và mấy đợt công kích tinh thần, chỉ cần những đòn tấn công vật lý hoặc pháp thuật khác, chỉ cần chúng ở dưới dạng tấn công dùng tới năng lượng và các loại vũ khí, toàn bộ chúng nó đã bị nghịch chuyển, nghiền nát, tổ chức lại.
Biến thành từng cái kính khối lập phương chút tí, dày đặc, như mật độ phân bổ của quy tắc.
Linh Vương, nắm giữ quy tắc hệt nắm lấy chim non.
Vật chất tái tổ hợp và năng lượng biến thành cây xiên dài cổ xưa đỏ như máu, trên thân nó có 99 hoa văn lớp ngăn cấm lưu động, một xiên phá hư không, làm không gian nứt toác.
Cây xiên này thật đơn giản, có thể dùng để ghim bắt cá, cũng có thể dùng để xiên lửng trong ruộng dưa, cũng có thể được xem như là cây đinh ba của hải vương, có là gì thì vẻ ngang ngược lộ ra hừng hực, hung tàn nhọn lểu.
Nó đi ngang qua, lọt vào tầm mắt của Đàm Đài Linh Nghiêu.
(P7)
Đồng tử của hắn run rẩy, hắn cho rằng mình đủ sức né tránh, ngặt nỗi khi hắn nghĩ mình đã nhìn thấy nó, nó đã… Phập!!
Nó nặng nề găm vào áo giáp của hắn.
Áo giáp Quân vương, món siêu phàm giới hạn, là loại giáp chắn đứng đầu tại dòng chính họ Đàm Đài, từng được Đại đế dựng nước sử dụng. Mũi nhọn của cây xiên đụng ngay vào lớp ngoài giáp chắn trông như được làm bằng da bình thường nhưng thực chất nó có khả năng cắn nuốt năng lượng. Lớp ngoài này không chỉ có thể dỡ bỏ lực sát thương mà còn chuyển hóa thành lực lượng cho bản thân. Song dù như thế, một khi gặp cường độ quá lớn, vậy...
Ầm!!
Thân thể Đàm Đài Linh Nghiêu b ắn ra ngoài vì hứng một đòn chí mạng hệt một quả bóng da, phát nổ làm hắn lùi lại ngay lập tức.
Ầm ầm, nện đập vào vách tường phù điêu được quốc gia dựng lên sừng sững của khu vực hoàng cung phía sau.
Bức tường phù điêu được làm từ đá Huyền Cương đứng đầu trong vũ trụ đã nứt ra thành mấy trăm mảnh vụn trong tích tắc bị va chạm ấy.
Đàm Đài Linh Nghiêu không nhếch nhác vì hắn xoay chuyển người, lấy tư thế mãnh hổ xuống núi hạ mình xuống mặt tường. Lúc sóng xung kích của thân thể tiêu tán, sức mạnh của bộ giáp phân tán thành những vòng tròn như gợn sóng, hắn dùng một tay nắm lấy cái đầu giữa cây xiên, bộ giáp kim loại trên cổ tay và lòng bàn tay không ngừng phát ra âm thanh ken két của cắt chém và mài mòn.
Trong cơn táng đởm, hắn ngẩng đầu nhìn lại, đối mặt với một người cũng dính một đòn tương tự từ hắn…
Tính linh trên người đối phương hình thành đôi cánh bạc đen thực thể toàn diện, áo choàng đỏ toàn thân bay phần phật; một ngón tay đụng vào một lớp kính ngăn cấm cản lại công kích của hắn; tay kia chỉ thẳng, sự lạnh lẽo được nhóm lên từ đầu ngón tay đã có tác dụng lên lớp ngăn cấp nằm tại cái xiên mà hắn chống đỡ.
Tuy nhiên hiển nhiên cô ở thế yếu hơn một mảy, dao động trên cơ thể thật lớn, xương tay máu thịt nứt toác, lộ ra xương trắng rõ rành.
Người đẹp, ngay cả xương cũng đẹp.
Người điên, ngay cả xương cũng sáng lạnh như dao.
Ít nhất Đàm Đài Linh Nghiêu đã nhìn thấy sự tàn nhẫn nơi cô.
Một giây đứng hình.
Trận chiến đỉnh cao.
Tất cả mọi người nín thở trong nỗi khiếp sợ. Không gian đang rung động, tất cả năng lượng xung quanh bọn họ đều bị hai người kia huy động như thể chúng sẽ bộc phát theo suy nghĩ của bọn họ ngay giây tiếp theo.
Không chết không thôi? Cá chết lưới rách?
Thì ra giờ đây Trần A Điêu đã có năng lực đánh một trận với Đàm Đài Linh Nghiêu?
Cho dù Đàm Đài Linh Nghiêu vừa mới hồi phục, còn chưa hoàn toàn có lại thực lực trước kia, nhưng còn cô thì sao?
20... tới tuổi đó chưa? Hình như chưa, chưa thật sự đủ 20.
(P8)
.....
Trong khoảnh khắc đó, cuối cùng người sáng lập Vu Sơn nhìn Côn Luân lạnh lùng không nói nên đành phải mở lời xuất phát từ tình hình chung của tộc Người: “Đã là âm mưu của cả tộc Ma Quỷ thì khi này nên chú trọng chuyện chính đã, chuyện riêng từ tự thảo luận với nhau thôi cũng được rồi. Chung quy tôi thật sự nghĩ không ra Tam Quốc nội chiến sẽ có chỗ tốt gì cho tộc Người.”
Rõ ràng Đường Tống nội chiến nhưng bà ta lại nói thành Tam Quốc.
Có điều bà ta nói không sai, cục diện mở rộng ra không phải sẽ là cảnh ba nước nội chiến à? Đó cũng chính là sự nội chiến của tộc Người.
Ngư Huyền Cơ nhìn ra thực chất A Điêu không hoàn toàn chiếm thế thượng phong, ông phản ứng cực nhanh, ánh mắt đảo qua Trần Tốn rồi tự dưng la lên: “Cái gì, livestream? Lấy đâu ra livestream?”
Một tiếng kêu sợ hãi ngay lập tức chuyển dời sự chú ý của ai nấy ở đây.
Livestream gì? Chẳng lẽ?
Bấy giờ, Đại trưởng lão nhận được tin từ bộ phận truyền thông: ngay từ đầu livestream đã bị tắt thật, có điều về sau có từng sự cố liên tiếp xảy ra, chẳng hay vệ tinh giám sát hàng không mở ra từ khi nào. Mấy người bọn họ chỉ là kỹ thuật viên, nhận thấy tình huống không đúng đã cố gắng liên lạc với những nhân vật cộm cán này. Ngặt nỗi bữa tiệc hoàng cung há lại là nơi bọn họ đi vào được, hơn nữa về sau càng có thêm cường giả tụ tập; đừng nói bọn họ có sức chiến đấu gà mờ, cho dù một Linh Vương tới gần cũng rất dễ bị nghiền thành bột mịn.
Vì vậy bọn họ bất lực trong việc giải quyết các vấn đề kỹ thuật, thông qua việc ghi lại và phát sóng của vệ tinh ngoài vũ trụ, chuyện này đồng nghĩa cảnh ở đây đã được phát sóng trực tiếp toàn cầu khắp ba nước.
Phát sóng trực tiếp, mẹ nó, cứ mãi phát sóng trực tiếp!!
Đó chẳng phải là những đợt dồn ép không chịu nổi khi trước và đảo ngược dòng sau đó đều bị nhìn thấy sao?
Người dân sẽ nghĩ gì?
Người nước Liệt Tần và Nam Tấn trao đổi ánh mắt với nhau, đều không lên tiếng.
Nếu như bọn họ vắng mặt vào thời điểm Đường Tống nội chiến, vậy bọn họ có khả năng làm chim sẻ, nhưng trước đây họ lại nhiều lần dùng cái mũ an nguy của tộc Người chèn ép A Điêu, cho nên hiện tại họ muốn đi ra ngoài đã khó khăn cùng cực.
Người sáng lập Thanh Đồng Sơn Âm thầm nhìn lướt sang A Điêu, rốt cuộc bà ta biết vì đâu nó lại nói những lời vừa rồi. Nó sớm đoán được bọn họ sẽ liên thủ dồn ép mình đưa ra chứng cứ, nhưng ngược lại, đâu phải nó không dồn ép vương tộc Tam Quốc tới độ hé tỏ bộ mặt thật của tầng lớp thống trị phong kiến?
Đại trưởng lão bị nhồi máu cơ tim dữ dội, gấp gáp hỏi: “Có thể tìm được dấu vết không? Đuổi theo, bắt được thì xử tội!”
“Không thể, hết cách rồi ạ, chúng ta không có công nghệ đủ dùng.”
(P9)
Đại trưởng lão nhanh chóng liếc sang Trần Tốn, trong lòng thầm căm hận, đoạn, ném cái nhìn và mật ngữ cho Đàm Đài Linh Nghiêu.
Đàm Đài Linh Nghiêu vừa mới tới thành thử tâm tính hãy còn chưa thay đổi. Tuy nhiên sau khi bị A Điêu – người vừa đột phá đã mạnh mẽ – cho nổ tung tam quan, lại biết được chuyện phát sóng trực tiếp cũng như nhìn ra lòng nôn nóng bất an của đám người Đại trưởng lão, trong lòng hắn chùng xuống, tự dưng ý thức được thời đại đã thay đổi.
Thời đại này khác với đời đầu tiên, đời đầu tiên thì cường giả là trên hết, còn trong bối cảnh thời này, nền văn minh khoa học kỹ thuật cùng với hệ tư tưởng của người dân khác biệt cực lớn so với đời đầu tiên.
Hắn không thuộc về thời đại này, còn Trần A Điêu và Trần Tốn đã lợi dụng thời đại này.
Nhưng tất cả họ đều biết rất rõ bất kể thời đại nào, có một yếu tố mấu chốt sẽ không đổi thay.
– Ngay cả một vị hôn quân tàn bạo như hắn còn tỏ tường Quân chủ đang hưởng thụ lợi ích là thế vẫn phải mang lại chút lợi ích cho người dân quốc gia cùng lúc; không làm tổn hại đến lợi ích căn bản của người dân, người dân quốc gia sẽ không hơi đâu màng tới Quân chủ diệt ai, đổ oan cho ai. Tuy nhiên thứ quy tắc này không thể đặt kề cạnh người dân, nhất là khi cứa thẳng nó lên cổ họ, đây chính là tính người.
Người khác có thể hy sinh nhưng tôi yêu tự do.
Mặt tối của bản chất con người không bị ngăn chặn bởi sự hiện hữu của cá nhân nào đó có đạo đức, cũng không bị thay đổi bởi ý chí của con người, bởi lẽ sức kiềm chế và chống cự của đại đa số người vốn đã có sẵn trong gen.
Sở dĩ thánh nhân ít vì người phàm nhiều.
Và những người trần thế thời nay không phân biệt đúng sai, khi họ nhận ra ai mạnh mẽ hơn, ủng hộ ai sẽ mang lại lợi ích nhiều hơn cho họ, họ sẽ chọn người đó.
Đơn giản dễ hiểu như thế.
Trái lại Đàm Đài Linh Nghiêu muốn nhổ cỏ tận gốc, có liều mạng bị thương nặng cũng phải chém giết A Điêu cho bằng được. Mỗi tội cường giả nơi này không ít. Ban đầu còn những tưởng Côn Luân suy yếu, một mình hắn đủ sức gi ết chết Trần A Điêu, vậy mà giờ đây sức chiến đấu của Trần A Điêu đã tăng lên, ưu thế của mình giảm đi ngay, khó lòng giế t chết nó trong thời gian ngắn. Nếu tiếp tục ra tay chỉ e được không bù nổi mất.
Nhất là còn có phát sóng trực tiếp...
Đàm Đài Linh Nghiêu do dự, mà toàn bộ vương tộc lại vào trạng thái đâm lao phải theo lao.
(P10)
Mắt Bồn Cầu đảo qua bọn họ, chợt nói: “Đối với mấy hoàng tử và những dòng họ vương tộc này mà nói, đối với đám công chúa hoàng tử Đàm Đài Chúc Ảnh Đàm Đài Thịnh sinh ra ở thời đại này mà nói, cam đoan hôm nay sẽ là một ngày mang tính bước ngoặt lịch sử trong cuộc đời bọn họ.”
A Điêu hơi đâu bận tâm người vương tộc phản ứng ra làm sao, không so đo trước đó là mấy người cao thủ Thanh Đồng Sơn, là vương tộc nào, hay là người sáng lập gì đó đã ngầm xuống tay với vô; càng mặc kệ Ngư Huyền Cơ và người sáng lập Vu Sơn chào hỏi ra sao, chung quy hiện tại đối phương không ra tay ắt cô sẽ bất động. Cô bắt đầu hồi phục sau dư âm của quá trình độ kiếp, đồng thời trả lời Bồn Cầu một câu.
“Về sau tôi sẽ thường xuyên để cho bọn họ có cột mốc quan trọng.”
Cột mốc quan trọng mà cô nói tới cứ như cái bia mộ.
Dịu dàng nhã nhặn tốt bụng...
Bồn Cầu run rẩy.
.....
Khi bầu không khí còn ủ dột, ánh sáng lòa mắt của Linh đạo chiếu xuống, sấm kiếp bắt đầu đi vào giai đoạn cuối, chín đỉnh đã tiến vào trong cơ thể cô toàn bộ. Khoảnh khắc ánh sáng bị hấp thụ và thế giới trở lại trạng thái ban đầu, cô mới khôi phục lại bộ dáng tĩnh trí, ôm ngực trong vầng sáng màu trắng sữa và cho mọi người thấy sự yếu đuối của mình với khóe miệng hãy còn vương máu: “A, Quân thượng Linh Nghiêu ơi, khi nãy tôi không cố ý đâu. Do tôi thiếu tí nữa đã tẩu hỏa nhập ma, đứng lúc ngài muốn đánh tôi cho nên tôi mới mất đi lý trí, muốn phản kháng. Ngài không sao chứ?”
Đàm Đài Linh Nghiêu trông thảm hại, trên tóc dính toàn bột đá là thế nhưng dầu gì hắn là người từng làm Đế vương, trông giống như bạo chúa chứ thực chất nội tâm hắn đầy giả dối đa đoan. Giờ đây hắn tĩnh trí, tỏ tường khó mà giết cô cho được, nên khóe miệng hắn khẽ nhếch: “Quả nhiên là tẩu hỏa nhập ma, khi nãy ta sợ ngươi chết dưới sấm kiếp mới cắt đứt nó, cứu ngươi ra ngoài. Suy cho cùng thì tính mạng quan trọng hơn tương lai.”
Đôi mắt của A Điêu sáng lên, vui mừng và tôn thờ: “Ôi chao!! Quân thượng vừa mới hồi phục đã đủ sức đánh gãy kiếp chín đỉnh? Quá ư tuyệt vời! Tôi chưa bao giờ thấy được sự tích dũng mãnh như vậy trong bất kỳ sử ký nào, hiển nhiên ngài là người số một từ nghìn xưa của tộc Người chúng ta rồi.”
Có thể nói chuyện với cô không?
Không, trừ khi đằng ấy ăn quá no giờ muốn ói bớt ra.
Từ Đàm Đài Linh Nghiêu +666 sao!
Từ...
(P11)
Đàm Đài Linh Nghiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, ung dung bảo: “Người số một từ nghìn xưa thì không dám nhận, nhưng tối thiểu vẫn còn chưa bị sóng sau chụp chết sóng trước. Ngươi vừa đột phá, lại được xua tan hiểu lầm bởi chuyện người ma, coi như ai nấy đều vui vẻ. Có điều nguyên do cho toàn bộ việc này vẫn do bản thân ngươi làm việc ngông cuồng, không ở trong quy tắc, mới khiến người ta hiểu lầm, mong ngươi sau này...”
Hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên tay A Điêu khẽ cục cựa.
Bùm!
Cách đó không xa, đầu của Đàm Đài Nghiệp bị khống chế chợt nổ tung, Vong Linh Thiên Đăng trong cơ thể y bị cô thu vào trong cơ thể.
Ngay trước mặt mọi người, còn chưa kịp để bọn Đàm Đài Linh Nghiêu phản ứng như thế nào, A Điêu vừa rồi còn giả vờ thảo mai nay tiếp tục thảo mai, yếu đuối mà rằng: “Thời gian gấp gáp, bổn vương còn phải đi giao dịch với Yến Khê. Giả mà để cho anh ta chờ lâu, thả hơn một tỷ xác rối ma quỷ vào khu vực nước Hoài Quang tạo ra mối nguy cho con dân Đường Tống chúng ta, vậy tất sẽ làm cho Quân thượng ngài và các vị bô lão vương tộc lo lắng tới hộc máu đấy.”
Đám người Đàm Đài Linh Nghiêu: “...”
Lời nó nói… trông cứ như…
A Điêu lại lo lắng nói tiếp: “Trước mắt xem ra có vẻ anh Yến Khê chỉ liên lạc với tôi, chỉ tin tôi. Đương nhiên các vị đừng hiểu lầm, trên đời này nào có nhiều thằng bại hoại thấp kém trơ tráo dâm ô như người ma tên Đàm Đài Nghiệp kia, hiển nhiên Yến Khê không có ý xấu với tôi, đại khái có chăng chỉ cảm thấy tôi mang phẩm hạnh đoan chính, đáng tin mà thôi. Nếu có người hiểu lầm tôi cấu kết với ai đấy, đối với một cô gái mang danh tiếng xấu như tôi cũng chẳng thấy làm sao cả, nhưng vua xác sống tầng cao người ta lại có tính tình khá tệ, lỡ như bị chọc điên tới nỗi trả thù tộc Người, vậy thì tôi cũng chả cản ngăn nổi đâu. Suy cho cùng khu vực nước này cũng được chia thành trên mặt đất dưới mặt đất; trên mặt đất chia thành Tam Quốc chứ dưới mặt đất thì chưa chắc.”
Câu cô nói nghe thật thảo mai chứ thật sự rất nhiều người nghe ra lời uy hiếp.
Ít nhất những cường giả lãnh đạo ở đây đều hiểu, đồng loạt thay đổi sắc mặt.
Trong mắt Ngư Huyền Cơ đầy nỗi phức tạp: Nó đang uy hiếp tất cả mọi người, ai còn dám làm bậy đối với nó, nhất là những ai không cho nó được thỏa ước muốn hôm nay, nó có thể để cho Yến Khê phóng xác rối khắp Tam Quốc. Nó không quan tâm tới cảnh trăm họ lầm than, mà bọn họ hẳn nên biết nó không quan tâm.
Tai mọi người không điếc, tự nhiên nghe rõ cũng hiểu tỏ tường. Đoạn, cô cười cười: “Đương nhiên các vị đừng sợ hãi, đều là con người, ai bằng lòng gặp cảnh chó cùng rứt giậu đâu chứ, mọi người dĩ hòa vi quý nha... Đúng rồi, Quân thượng, cả tộc Ma Quỷ láo xược bực này đâm khiến tộc Người chúng ta tràn ngập hiểm nguy, Trần A Điêu tôi nguyện ngày sau thường trú ở dãy núi Hoài Quang, không chỉ chấn nhiếp Yến Khê mà còn nguyện làm Thống soái quân phòng trị an cho vùng Hoài Quang. Nhưng trước mắt tuy tôi có chức Vương tối cao nhưng bàn về quy định thì sẽ không có cách nào quản lý việc quân, chỉ sợ không có cớ xuất binh. Nếu Quân thượng tin tưởng tôi, xin ngài ban thưởng cho quân lệnh.”
(P12)
Cô nói đoạn, cúi người và giơ tay lên.
Áo choàng chức Vương đỏ thẫm rũ xuống.
Nhìn như kính cẩn, thực chất lại ngông cuồng và hung hăng.
Cô công khai muốn quyền lực.
Mà cô vốn có tư cách này.
Cô không xứng đáng sao? Công lao lớn thế cơ mà?
Nếu dòng chính tộc Đàm Đài không cho vậy thì vương tộc là cái khỉ gì?
Trước mặt tất cả mọi người ở Tam Quốc, để bà xem mày có chịu hay không.
Vương tộc đúng là nào có ngờ A Điêu đá trái bóng thẳng tuột như vậy, nếu trước kia chỉ là sầu lo vậy bây giờ có ai không nhìn ra dã tâm của cô, sao vượng tộc chịu cho thấu!
Đại trưởng lão sắp cắn nát răng, ngàn lần hối hận trước kia chưa từng liều mạng muốn giế t chết cái đồ nghiệt chướng này dẫu như vậy sẽ trở mặt với Lộc Sơn.
Kết quả là bây giờ nuôi hổ gây họa.
Có điều làm cho tất cả mọi người khiếp sợ chính là bỗng đâu Đàm Đài Linh Nghiêu bình tĩnh đồng ý: “Đương nhiên, ngươi có công lao rất vĩ đại, vậy thì ban cho ngươi làm Thống lĩnh nhất phẩm đi, quản lý lưu vực sông Hoài Quang và lãnh thổ chín châu, hy vọng ngươi...”
Hắn vươn tay, bàn tay đặt lên đầu vai A Điêu, đến gần, lạnh lùng mà rằng: “Hy vọng ngươi, có thể vì cô, vì Đường Tống, cúc cung tận tụy tới chết mới thôi.”
Đoạn hắn hu tay lại chắp sau lưng, sức ép uy nghiêm của bậc Đế vương phun ra nuốt vào như có như không trên người hắn.
Hiển nhiên trở lại càng lâu, hắn càng có thể tìm về sức mạnh từng thuộc về mình.
A Điêu có sợ không? Cô bình tĩnh cảm ơn, sau đó đứng thẳng người. Tại lúc Đàm Đài Linh Nghiêu xoay người bị đám người Đại trưởng lão vây quanh muốn rời đi, cô thình lình mở miệng.
“Quân thượng.”
Đàm Đài Linh Nghiêu nghiêng người nhìn lại, đã thấy cô đứng giữa những bức tường đổ nát của cung điện với số cường giả như mây, vừa khéo sau lưng là ánh tà dương, ráng chiều tà đang lặn mất, ánh cam mờ ảo mà đậm sắc, chực đang ra hiệu cho một dạng hoàng hôn nào đó, cũng chực đang ra hiệu cho những tia nắng hoàng hôn sắp buông xuống người cô…
Ít nhất lúc này ánh sáng đỏ rực rỡ nơi chân trời nhuộm đi đường nét cơ thể cô, cô đang mỉm cười.
Thật ra từ khi đột phá đến cấp Linh Vương, nhận Linh đạo chín đỉnh, bộ dáng của cô lại thay đổi một mảy, hình như lại lớn lên.
(P13)
Sự lớn lên này không liên quan gì đến tuổi tác mà là một dạng giải phóng.
Đúng vậy, đó là một loại sinh linh cấp cao nào đó giải phóng từng lớp tinh hoa của bản chất gen theo năm tháng dần trôi, mang lại cảm giác tài hoa.
Lúc phượng hoàng được sinh ra nó vẫn trông như một con gà không lông.
Lúc rồng được sinh ra nó chỉ là một quả trứng.
Sự giải phóng của cô dẫn tới một dạng quyền uy nào đó, trên khuôn mặt là nét hấp dẫn kiệt xuất, đồng thời vẫn xen lẫn một nỗi lạnh căm hời hợt.
Nhưng cô mỉm cười.
Tới cả giọng nói cũng nhẹ nhàng.
“Vi thần cho rằng Quân thượng vừa tới nhân gian này chính là Quân chủ mới của tộc Đàm Đài, ngày sau tuyệt đối đừng để cho những con gà rù ma quỷ này nhìn thấy sự suy yếu của ngài mới tốt.”
“Nếu không sẽ cho người ta một dạng ảo giác.”
Cô quay mặt, quay lưng lại với họ, rời đi, áo choàng đỏ trôi nổi, hoa văn rồng trên đó chìm nổi như dòng nước chảy.
Câu nói cuối cùng rất hờ hững, rất hờ hững.
“Hình như vương tộc Đường Tống chúng ta đã là cảnh hoàng hôn lặn về Tây Sơn, không chịu nổi một đòn.”
Đó là vầng hào quang hoàng hôn rực rỡ tại chân trời bị đám mây đen cuồn cuộn che khuất.
Cô bước vào bóng tối, bầu trời đầy sấm chớp vang dội, mưa lớn cứ như vậy trút xuống, còn cô đã hóa rồng nhập vào trời cao. Khi tầng mây cuồn cuộn ồ ạt, trận giông bão này rơi xuống, thẳng thừng tránh né tộc Người, giết ngay tất cả ma quỷ còn sót lại trong Kinh Đô thậm chí cả Đường Tống.
Đầu đường cuối ngõ có không ít người ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt ngập tràn hãi hùng.
Tại thời điểm đó, có lẽ những người bình thường đã nghĩ rằng mình vừa nhìn thấy một vị thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.