Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 234: Chơi tôi à




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Dù gì cảm giác về vị trí trung tâm của con gấu trúc khổng lồ này mạnh hơn A Điêu rất nhiều, việc này đâm khiến A Điêu khó chịu. Dẫu rằng từ lâu cô đã biết nhất định những người sáng lập này đang ở trong bóng tối nhìn chằm chằm vào sự phát triển, ai cũng có tính cách của hồ ly dày dặn; mặc kệ người Vu Sơn và Thanh Đồng Sơn quan sát như thế nào thì gấu trúc bự nhà mình kiểu gì cũng ra mặt. Song, cô không muốn gấu trúc bự cướp đi danh tiếng của mình đâu. Cho nên tiếp đó móng vuốt nhỏ của cô đã véo thắt lưng Côn Luân (??).
Côn Luân: “...”
Bốp!
Gấu trúc khổng lồ tát bàn tay vào móng vuốt khổng lồ.
A Điêu: “!”
Mọi người: “!!!!
Ôi!
Hung dữ quá, chú không còn yêu cháu nữa, Côn Côn To ơi!
Có điều hình ảnh từ pháp thuật mạnh mẽ của vương tộc Đàm Đài tộc kia lại thận trọng, không giết ngay A Điêu một cách ngang ngược. Hình ảnh pháp thuật ngưng tụ, biến thành một cơ thể ảo.
“Ba vị đều còn sống hết cơ đấy, nhất là anh Côn Luân, thật là đáng mừng.”
Người này đã thuộc tộc họ tộc Đàm Đài nên đương nhiên cũng có một vẻ ngoài tuấn tú đầy dối trá, mang theo phong thái người làm vua siêu phàm tự nhiên. Chẳng qua khuôn mặt mỉm cười ấy lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Song, có mấy người biết gia phả của vương tộc Đàm Đài, nhận ra thân phận người này: Đàm Đài Linh Nghiêu.
Cái tên này thật khó lường, hắn là con trai trưởng của Đế vương khai quốc Đường Tống, từng là Thái tử gia, đi theo cha Nam chinh Bắc chiến, nhưng sau đó hắn lại bị Đế vương dựng nước đánh cho tàn tật vì bởi vì thích nữ sắc lại ăn chơi trụy lạc. Tuy nhiên do tư chất tu luyện tự nhiên của hắn quá kh ủng bố, sau khi Đế vương dựng nước băng hà, hắn tức thì hành hạ cậu em trai ruột lúc đó đã là Quốc vương Đường Tống cho tới chết, tiêu diệt cả nhà người ta rồi tự mình đăng cơ làm vua.
Người dẫn dắt cuộc chiến với tộc Trời vào thời điểm đó đích thị là tên này – một tên Quân chủ.
Nói hắn là hôn quân, vậy mà nói thế nào thì người này cũng tranh đoạt được lợi ích khổng lồ cho vương tộc họ Đàm Đài và ưu thế cho tộc Người.
Nói hắn là minh quân, vậy mà hắn đích thật là một người tàn bạo xảo quyệt vô tình.
(P1)
Có là gì thì đối với nội bộ vương tộc họ Đàm Đài mà nói, người này một người Quân chủ tốt: ngã theo chiều gió thôi.
Vì vậy nói về thân phận, toàn bộ vương tộc Đàm Đài chỉ có Đế vương khai quốc mới đủ sức vượt qua hắn.
Gấu trúc khổng lồ nhìn hắn không nói lời nào, còn hai người sáng lập còn lại thật sự xác định được chú ấy là Côn Luân thì khó tin dữ lắm. Họ đè nén sự khiếp sợ trong lòng, trong đó người sáng lập Vu Sơn nói với vẻ ngoài bình tĩnh: “Bên phía Đàm Đài có đại Linh Vương khôi phục sớm nhất, rất tốt.”
Sớm nhất, từ này được sử dụng đầy thông minh.
Người nước Liệt Tần và người Nam Tấn trao đổi ánh mắt với nhau trong đôi phút: Hèn gì vương tộc họ Đàm Đài muốn kéo bọn họ cùng đối phó Trần A Điêu. Như vậy ba bên gặp tổn hại không kém nhau là bao, còn dòng chính Đàm Đài lại đủ sức khôi phục đại Linh Vương sớm hơn một bước về sau, đến lúc đó chiếm hết ưu thế, có thể sớm nuốt chửng hai vương tộc khác.
Giỏi tính toán khiếp.
Có điều sao bọn họ phục hồi được đại Linh Vương nhanh tới thế?
Chẳng lẽ có bí pháp gì?
Có lẽ rất nhanh họ sẽ điều tra ra chuyện bí ẩn bên trong nhà họ Khúc; có lẽ họ đã biết từ lâu, chẳng qua không ngờ hiệu quả lại rõ rệt nhường này.
Có lẽ...
Không có nhiều có lẽ trên đời này, người sống một đời, thứ cần liều chính là tốc độ.
Tộc họ Đàm Đài có chút tài năng, bằng không nội bộ Đường Tống sẽ không hỗn loạn chừng ấy, Liệt Tần và Nam Tấn sẽ không mãi sợ ném chuột vỡ đồ, chẳng dám trực tiếp tổng tiến công.
Bây giờ ngon rồi, Trần A Điêu bỗng dưng xuất hiện.
Do đâu Đường Tống cứ luôn có đám bi3n thái như vậy?
Đàm Đài Linh Nghiêu từng là Quân chủ, hơn nữa thời gian tại vị hơn trăm năm, tự có quyền hành độc tài. Hắn trông như khách sáo với Côn Luân chứ thực chất vẫn luôn theo dõi hư thực của chú ấy: còn sống chả làm sao, chỉ cần thoi thóp hơi tàn thì không đáng để lo.
Cho nên hắn cười hiền lành: “Lợi ích tộc Người như nhau cả thôi. Mà anh Côn Luân này, đồ tôn anh có vài phần phong thái của anh năm đó đấy nhưng lại láo xược. Chẳng lẽ nó cho rằng có anh ở đây thì đủ sức hủy diệt căn cơ của dòng chính Đàm Đài ta không kiêng nể gì? Tàn sát cao thủ đỉnh cao của tộc Người chúng ta? Hủy mất thuật kinh bang tế thế Đường Tống ta? Có lẽ nó cho rằng công lao giết một người ma đủ để triệt tiêu mọi chuyện?”
(P2)
Lời chất vấn này vang dội tợn, ai nấy cho rằng hắn đang chất vấn Côn Luân, đồng thời chỉ thẳng vào mưu đồ quấy rối của A Điêu chỉ vì muốn hủy diệt vương quyền, điều này không khác gì phản quốc.
Cơ mà… chuyện giao tiếp ngoại giao thế này còn cần Côn Luân ra mặt?
Người này là cái hồ lô im lìm, nếu nhắc tới đấu võ mồm, cam đoan chú ấy nói không lại người ta.
A Điêu tặng một cái liếc mắt sang.
Ngư Huyền Cơ trợn trừng trong lòng, thầm nghĩ cái này còn cần con nhắc nhở? Chả lẽ còn để người khác tới bàn chuyện này.
“Thật ra trông như không chỉ có một người ma mà còn có cả một tiểu Ma Vương đứng đầu và hai tiểu Ma Vương khác.”
Ông già sắp xếp đủ đầy, hệt người kế toán lâu năm làm việc nào ra việc đó, coi như rửa trong sạch cho chuyện nấy. Lúc Đàm Đài Linh Nghiêu sa sầm nét mặt, ông còn ra vẻ khiêm tốn mà rằng: “Nếu như so tính, hình như còn có nguy cơ tại dãy núi Hoài Quang nữa. Nếu không có nó dốc hết sức điều khiển, Đường Tống chúng ta đã hỏng rồi. Đương nhiên, vương tộc họ Đàm Đài nắm giữ vương quyền Đường Tống chúng ta, chắc chắn sẽ không lấy sinh tử vương tộc khi hiện diện ở vùng nước Hoài Quang đổi lấy sinh tử của mấy tỷ dân chúng. Ai dám nói như vậy, tôi sẽ là người đầu tiên xé nát miệng bọn họ! Phải không A Điêu?”
A Điêu: “Đương nhiên rồi ạ. Sở dĩ con nhọc lòng chém giết những tên người ma cặn bã này không phải vì không để cho thế nhân hiểu lầm vương tộc Đường Tống chúng ta cấu kết làm bậy cùng Đàm Đài Nghiệp này sao? Giết người này là tốt đấy, chứ mà không giết, để cho y chạy trốn, vậy chẳng phải cái bô ỉa này sẽ ụp lên đầu mấy vị Quân chủ à. Thế thì sao mà con nhịn cho nổi, bèn quyết tâm liều mình mạo hiểm. Dẫu thế nhân hiểu lầm, dẫu các vị Quân chủ muốn giết con bịt miệng, con sẽ không cam lòng dù cho hiểu ý, và con nhất định ra sức phản kháng. Suy cho cùng nhân gian có câu nói này hay lắm: sự chiều chuộng sẽ giết một đứa trẻ. Nếu để mặc cho vương tộc phạm sai lầm mà không nhắc nhở, mặc cho vương tộc bị nhóm người ma và Ma Vương lừa gạt sa đọa, hủy diệt quốc gia, để cho dân chúng trăm họ lầm than, làm cho tộc Người tiêu vong, vậy con và cầm thú khác nhau chỗ nào? Cho nên Quân thượng Linh Nghiêu, ngài chỉ mất đi một ít con cháu nhưng thứ ngài có được chính là quốc gia an ổn, là lòng chân thành của chúng tôi đấy!”
Ngư Huyền Cơ: “Than ôi, đồ nhi của ta, con oan ức quá, nhưng ta là sư phụ thì có cách gì đây. Từ xưa chữ trung chữ hiếu khó cả đôi đường, vậy mà con đã trung lại hiếu, chính là người số một qua mấy ngàn năm lịch sử từ đời đầu tiên cho tới nay. Nếu thói đời này không chứa nổi con, đành có thể nói rõ thói đời bất công!”
A Điêu: “Sư phụ, những lời này của thầy sẽ làm người ta hiểu lầm, người đời sẽ hiểu lầm các vị trong vương tộc lần nào cũng cố tình đến chậm một bước, hoặc là có đến cũng chẳng được việc.”
Ngư Huyền Cơ: “Cái gì! Sao có thể! Đó là vương tộc chứ đâu phải con – một con nhóc tầm thường yếu đuối. Quả là không phụ người trong thiên hạ lại bị người trong thiên hạ phụ. Đây chính là vương tộc đấy!
A Điêu: “Đúng vậy, ai bảo con hèn hạ quá. Vậy sư phụ có bằng lòng hy sinh cho con như mấy thầy cô Trâm Xanh Cò Trắng hay sư phụ Giang Nam chăng?”
Ngư Huyền Cơ, người cũng muốn học theo chiêu dựa vào tường than sầu bi như A Điêu trong lúc đang diễn xuất: “??”
Không phải chứ, tại sao lại xách sư phụ lên cúng cho trời trực tiếp thế này, mi không theo kịch bản!
(P3)
Ngư Huyền Cơ nhanh chóng nhìn Trâm Xanh đang tỏ vẻ kỳ lạ mà trong lòng thầm mong ước, ước gì có thể lấy dép đánh chết A Điêu. Mỗi tội ông đành phải kiên trì đồng ý, đau khổ trả lời: “Đương nhiên rồi! Con là hy vọng của Lộc Sơn đấy, toàn thể Lộc Sơn chúng ta đều nguyện chết trận vì con! Đúng không, mấy anh chị.”
Người Lộc Sơn bị cùng kéo xuống nước trong vài phút: “!!”
Không đến mức đó, không đến mức đó! Sơn trưởng và Thiếu tông hy sinh cho nhau là đủ cảm động rồng, tụi tôi không xứng, thật sự không xứng.
Nhưng họ đành phải gật đầu với một cách kiên trì.
Người Vu Sơn: “...”
Không phải chứ, thế lực của Trần A Điêu bắt đầu bị ràng buộc thế này à? Liệu sau này chúng tôi có bị kéo xuống nước hệt thế không?
Từng chuỗi từng chuỗi từ ngữ thoát ra không mang theo hơi hít thở, há miệng là chữ ập tới, mỗi một câu đều móc mỉa tột cùng, đá xéo cùng cực, nhưng lại không có chỗ nào sai, đúng là tát mấy cái vô mặt.
Tấm lòng đen thui tới nỗi trói chặt sinh tử của toàn bộ trên dưới người Lộc Sơn, gia súc cùng cực.
Vương tộc và người Lộc Sơn nghe thôi mà muốn nhồi máu cơ tim.
Đàm Đài Thịnh nhéo mi tâm, lại một lần nữa cảm thấy năm đó mình đối nghịch với Trần A Điêu quả là bị che mờ mắt.
Đàm Đài Linh Nghiêu, người từng là Quân chủ tối cao: “...”
Hắn vừa mới trở về nhân gian, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với người tên Trần A Điêu, là lần đầu tiên chứng kiến hiện trường biểu diễn của hai thầy trò già mồm bắn pháo nhất thời nay.
Đây là người nào? Là người?
Biểu hiện của hắn khi đó… Nhóm Đại trưởng lão đều tê dại, mẹ nó tới nữa rồi, mỗi một lần nói về một vấn đề là không một lần thắng nổi.
Hơn nữa nói càng nhiều càng chịu thiệt, vì thế Đại trưởng lão nhanh chóng nhắc nhở Đàm Đài Linh Nghiêu giải quyết dứt khoát, bây giờ đừng đấu võ mồm với hai cái miệng pháo này, sẽ làm linh đan nổ tung vì tức giận.
Đàm Đài Linh Nghiêu ý thức được hai người này mặt dày, rất có thể mình sẽ chịu thiệt nếu bàn chuyện lý lẽ. Thế là hắn lại liếc mắt nhìn gấu trúc Côn Luân khổng lồ: “Lại nói tiếp, việc của Đàm Đài Nghiệp đã được xác định thật sự rồi sao?”
(P4)
Nếu như nói trước kia hắn chèn ép ở chỗ A Điêu tiêu diệt căn cơ vương tộc nhằm đánh lạc hướng trước cái bẫy dành cho Đàm Đài Nghiệp và chuyển chủ đề câu chuyện về trách nhiệm của vương tộc, vậy hiện tại hai tên trộm A Điêu đã kéo trọng điểm quay về; từng phút mỉa mai vương tộc hoặc ngu dốt cùng cực tới độ khiến cho người ma lên ngôi, hoặc vương tộc cấu kết với người ma.
Tuyệt đối không thể để tội danh thứ hai trở thành sự thật!
Đàm Đài Linh Nghiêu vừa nhắc tới chuyện này bèn nói có lý luận có căn cứ: “Theo ta được biết, Đàm Đài Nghiệp được Trần A Điêu này bắt ra khỏi không gian, làm sao biết người này có phải là Đàm Đài Nghiệp chân chính hay không. Lỡ như người này con rối người ma được cả tộc Ma Quỷ bồi dưỡng ra dựa theo dáng vẻ của Đàm Đài Nghiệp, cố tình dùng để bôi nhọ vương tộc Đàm Đài ta. Nói không chừng Trần A Điêu mi còn giúp đỡ người ta một tay.”
Ai nấy toàn là cáo già, còn chưa biết ai hơn ai về khoảng trốn tránh trách nhiệm chuyên nghiệp hơn đâu.
Mà lời này của Đàm Đài Linh Nghiêu vừa thốt ra đã có vẻ làm người của ba vương tộc có cả nước Liệt Tần và Nam Tấn tìm được lợi ích chung. Nay họ đã không cách gì cứu vãn bên Trần A Điêu, để nó bất diệt thì sự e dè trong lòng họ khó mà tiêu tan, không bằng...
“Có lý.”
“Hoàn toàn chính xác, nếu Trần A Điêu không có bằng chứng đanh thép, chỉ sợ hành động hôm nay vẫn cực kỳ bất ổn.”
Vương tộc Tam Quốc giỏi trở mặt lắm, khi chia khi hợp hệt ba cái hạng bitchy lật lọng, mũi nhọn lập tức quay về điểm xuất phát: A Điêu cấu kết với cả tộc Ma Quỷ để phản quốc.
Người Lộc Sơn táng đởm, Bách Việt Mạc Sầu nhìn về phía người sáng lập nhà mình, người này lại tỏ vẻ phức tạp chực đang nghĩ suy về quá khứ.
Bách Việt Mạc Sầu nghĩ: Cam đoan người sáng lập đang nghĩ đến chuyện dòng chính tộc họ Lang Gia và tộc Trời năm đó. Phải chăng A Điêu hiện tại cũng như tộc Trời và Lang Gia ở cùng hoàn cảnh tương tự?
Có điều những tưởng việc này sẽ bị vương tộc Tam Quốc liên hợp chiếu tướng, suy cho cùng người ta nói vậy cũng có lý: không có bằng chứng đanh thép, ai nhiều ai lớn mạnh thì người đó nói đúng.
Bấy giờ Đàm Đài Nghiệp thật là quỷ quyệt khi chợt bảo: “Mọi người toàn là người thông minh, biết tôi là con rối người ma của cả tộc Ma Quỷ, thật không may, Quân chủ của mấy người đã bị giế t chết rồi.”
Ý của y là cơ thể của Đàm Đài Nghiệp bị A Điêu gi ết chết lúc trước mới là Đàm Đài Nghiệp chân chính.
(P5)
Xong rồi, bọn họ đánh phối hợp. Bởi lẽ Đàm Đài Nghiệp biết mình sẽ có cơ hội sống sót nếu rơi vào tay vương tộc, chứ rơi vào tay A Điêu thì sẽ phải chết là cái chắc: cô ta quá đáng sợ, chặn đường chết của y, hoàn toàn không thể đàm phán hoà bình với y; còn ba vương tộc thấy tiền là sáng mắt, có khi giao dịch vì lợi ích.
Mà lúc này, người sáng lập Thanh Đồng Sơn chợt nói từ tốn một câu: “Trần A Điêu, cô đã nhận thức được Đàm Đài Nghiệp này là người ma tất có chứng cứ tuyệt đối, không bằng lấy ra đi, tránh cho người đời hiểu lầm, cũng cho mấy người như ta một điều lệ để phán đoán. Trên đời này, không có quy tắc không thành vòng tròn.”
Đến rồi đến rồi, bị áp chế hội đồng.
Người sáng lập Vu Sơn không nói, Côn Luân bên này lại là một cái hồ lô im lìm, thân phận những người thì khác không đủ, huống chi Đàm Đài Linh Nghiêu khéo léo bác bỏ thân phận thật giả của Đàm Đài Nghiệp. Vậy thì y có phải là người ma hay không đã chẳng còn quan trọng nữa, chỉ cần y không phải là Đàm Đài Nghiệp đã từng là đủ rồi.
Góc độ này xảo trá tợn, không dễ phá ván cờ, vậy thì...
“Được rồi, như vầy là mọi người muốn ép chết tôi?” Tự dưng mắt A Điêu đỏ hoe, cô hơi ngửa đầu lên trời, “Được, chuyện đã đến nước này, tôi đành phải đưa ra chứng cứ.”
Cô bày ra bộ dáng bị làm nhục và thống khổ, đoạn, lấy ra tinh thần lực tàn phá còn sót lại của Cung Thương trước mặt mọi người, trực tiếp nuốt hồn cướp lấy trí nhớ rồi phát ra. Đấy vừa khéo là hình ảnh gã thấy được khi quay ngược thời gian trên người Ngân Dực.
Ai nấy: “???”
Người khôn ngoan dàn trời như Đàm Đài Nghiệp đã sợ ngây người, cổ y cứng đơ, chậm chạp quay đầu nhìn chằm chằm A Điêu; tiếp đó thấy được hốc mắt cô ửng đỏ, vung một bàn tay tới.
Chát! Đầu chó Đàm Đài Nghiệp bị đánh lệch, mặt sưng húp, miệng đầy răng trộn lẫn vết máu phun ra.
(P6)
“Nhìn cái gì mà nhìn, từ lâu tôi đã biết anh không có lòng dành cho tôi, nếu không phải đúng lúc đó thì làm sao tôi biết thân phận thật sự của anh. Ngay từ đầu tôi chỉ cho rằng anh là đồ ham sắc lai tạp mà thôi, chỉ vì mong mỏi tới sắc đẹp của tôi mới khó lòng kiềm chế. Nào có ngờ đâu anh lại là nội gián của cả tộc Ma Quỷ!”
Chát, lại một cái tát.
“Phá hỏng sự trong sạch của tôi thì sao, Trần A Điêu này há lại để ý trinh khiết. Vì Đường Tống, vì tộc Người, làm cho tôi tan xương nát thịt thì có ra sao. Nhưng tôi vừa nghĩ đến Quy Khư và các chiến dịch thất bại trước đám tộc Ma trong mấy năm gần đây đều do thằng chó anh cấu kết với cả tộc Ma Quỷ, cùng nhau mê hoặc vương tộc gây chuyện, thì trong lòng tôi khó nhịn nổi, lúc này mới phải giết anh cho bằng được!”
Đàm Đài Nghiệp muốn lên tiếng phản bác rằng người đó không phải mình, do cô ta ngụy trang đấy.
Chát, lại một cái tát.
“Có phải anh muốn nói người nọ là tôi ngụy trang biên tự diễn? Ồ, tôi diễn vai anh, mấy tiểu Ma Vương này cũng do tôi đóng? Cung Thương này cũng là tôi diễn nốt? Gã dùng thiên phú thần thông của mình nhìn thấy hết thảy, sau này nói ra kế hoạch cũng do tôi diễn?”
Đàm Đài Nghiệp biết mình toi rồi.
Mọi người biết y xong đời, càng biết vương tộc Đường Tống làm không xong: bởi vì dẫu bọn họ hoài nghi Đàm Đài Nghiệp trong đó do là Trần A Điêu ngụy trang thì cô đã dùng Đàm Đài Nghiệp giả thổi ra sự thật Đàm Đài Nghiệp cấu kết với tộc Ma Quỷ vì bọn Cung Thương là hàng thật.
Mà Cung Thương là thật, gã dùng loại bí pháp thời gian quay trở lại này là bằng chứng đanh thép, hiện tại Trần A Điêu dùng bí pháp bắt được ký ức cũng là chứng cớ rành rành.
Phản chứng cho: một đám người vương tộc Đàm Đài hoặc đều ngu ngốc, hoặc cấu kết với cả tộc Ma Quỷ.
Cảnh tượng lại một lần nữa chết lặng và lúng túng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.