Sất Trá Phong Vân

Chương 247: Ám Bộ tam tinh




Tiễn khí mang cường lực xoay tròn vẫn tổn thương tới tâm mạch!
Đao đã hạ xuống! Tất cả công kích của Càn Kình lưu loát, tốc độ cực nhanh gần như tia chớp. Thế đao mạnh mẽ như sấm đánh!
Ngực Ni Lạp trúng tên, trong nháy mắt thực lực giảm xuống rất nhiều, miễn cưỡng duy trì ở chiến sĩ Phục Ma sát, cảm nhận được chiến đao chém xuống đầu, hắn giơ tay lên muốn đánh vào chuôi đao, lại phát hiện thân chiến đao này không giống đao thường, mà là Trảo Mã Đao!
Mẹ nó! Muốn cho ta chết sao? Ngươi cũng đừng mong sống tốt! Liều mạng!
Ni Lạp trợn tròn đôi mắt tiếp tục giơ khủy tay, cơ bắp cùng với xương cốt, ngăn cản một đao trí mạng này, đồng thời tay phải trực tiếp đánh ra một quyền về phía Càn Kình.
Phụt!
Răng rắc!
Máu tươi bắn ra khắp nơi. Thân thể Ni Lạp không cách nào ngăn cản được Trảo Mã Đao của Càn Kình. Đấu khí của Ni Lạp cũng không cách nào thuận lợi truyền vào thân thể Càn Kình. Xương cứng ở trước mặt chiến đao cũng trở nên yếu ớt. Đồng thời, một nắm đấm khác cũng đập vào trúng ngực Càn Kình.
Ầm ầm!
Thân thể Càn Kình trúng một quyền, cả người bay ngược trên trên không trung đụng gãy một cái cây mới dừng lại. Ngực giống như nuốt phải than nóng.
- Làm sao có thể như vậy được?
Ni Lạp không thể tin được. Mặc dù thực lực mình giảm mạnh! Nhưng vẫn miễn cưỡng là thực lực chiến sĩ Phục Ma. Một quyền đánh xuống, cho dù là đánh xuyên qua đối thủ Hàng Ma cửu chiến cũng không quá khó. Tại sao ngay cả tiếng xương cốt vỡ nát cũng không có?
- Chết cho ta!
Ni Lạp không để ý tới đau đớn khi mất đi một cánh tay. Kinh nghiệm lão luyện khiến hắn bỏ qua, bước chân lao thẳng tới Càn Kình. Quyền phải lại vung lên. Hắn không thể cho Càn Kình bất kỳ cơ hội nào. Hắn phải giải quyết đối thủ duy nhất, nếu không thật đáng sợ.
- May mà có Phong Vân Kim Thân, nếu không lần này thật sự chết rồi!
Hai chân Càn Kình tách ra, không lui về phía sau. Chân phải đạp xuống đất. Hắn truyền tất cả lực lượng vào vai, toàn lực vung đao lên!
Hắn lấy phi đao từ trong đấu giới ra! Trong cơn mưa xối xả, phi đao bay qua vẽ một tia sáng rực rỡ tuyệt đẹp nhất. Nó lướt qua vô số hạt mưa, sau đó tiến vào yết hầu của Ni Lạp, xuyên qua xương cổ hắn, lao ra khỏi gáy hắn, lại xuyên qua một gốc Hồng Tùng, cắm vào cây Hồng Tùng thứ hai.
- Phi... Đao...
Thân thể Ni Lạp dừng di chuyển, trong miệng sùi máu tươi, cổ họng không ngừng phun máu, mắt mở lớn tới mức cực đại. Trong mắt hắn đầy khiếp sợ và nghi hoặc còn có phần không tin được:
- Quá nhanh... Thần Xạ... đây... Mới là con bài chưa lật...
Thân thể to lớn của Ni Lạp ngã sấp xuống bùn, trong cơn mưa xối xả, không nhúc nhích nổi nhìn Càn Kình.
Phi đao mỏng, dài cắm vào thân cây khô khẽ run rẩy, giống như hưng phấn vì mình vừa cướp đi tính mạng của một Ma vũ sĩ huyết mạch cự ma. Vết máu trên người theo cơn mưa xối xả cọ rửa, rất nhanh trở nên sạch sẽ.
Một giây trước, chiến trường vẫn kịch liệt gần như muốn nổ tung, hiện tại chỉ còn lại tiếng mưa xối xả rơi xuống đất, tia chớp xẹt qua bầu trời, những tiếng sấm liên tục vang lên, càng khiến chiến địa tăng thêm vài phần thảm khốc.
Càn Kình dùng sức ho khan. Lúc Ni Lạp sắp chết phát ra một quyền cuối cùng, trong nháy mắt uy lực so với trước lúc trúng tên không những giảm ngược lại còn tăng lên. Bất luận là người hay ma, lúc sắp chết, bao giờ cũng sẽ phát ra thực lực vượt quá lúc bình thường.
Phong Vân Kim Thân bị đánh tan ra lại được dựng lại. Mặc dù xương cốt trong ngực không gãy, xương toàn thân lại giống như bị một quyền này đánh tới tơi tả. Cổ họng nóng như nuốt phải bàn ủi nung đỏ.
Ầm!
Trong cơn mưa xối xả, hai đầu gối Đoạn Phong Bất Nhị mất lực, nặng nề quỳ trên mặt đất. Nắm đấm chống xuống mặt đất đầy nước bùn không hoàn toàn ngã xuống. Hắn ngẩng đầu lên vui vẻ cười với Càn Kình, máu tươi bị nước mưa cọ rửa, theo góc cạnh trên gương mặt hắn rơi xuống mặt đất.
- Ha hả...
Đoạn Phong Bất Nhị khẽ cười, vết thương trên cơ bắp thân thể bị kéo căng, trên mặt thoáng chút đau đớn:
- Ta quả nhiên không nhìn lầm người, ngươi là chiến hữu của ta...
Mũi tên kia! Ai cũng hiểu rõ, nếu như xuất hiện chậm một chút nữa, ra tay chậm một chút nữa! Có thể chỉ cần một mũi tên là có thể xuyên qua trái tim, dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ!
Phụt...
Trên cánh tay Đoạn Phong Bất Nhị không còn sức lực chống đỡ, thân thể nặng nề ngã vào trong nước bùn, văng lên một hoa nước bùn thật lớn. Trên mặt trước sau vẫn mỉm cười, trong miệng lầm bầm:
- Lão tử, có thể giao sống chết của mình cho chiến hữu, lão gia ở trên cao có nhìn thấy được không?
Thiết Khắc Bát ở trong nước bùn, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn phi đao ở trên cây cách đó không xa vẫn đang run rẩy, nhìn thân thể Ni Lạp tuy rằng đã ngã xuống, máu tươi từ cổ vẫn không ngừng phun lên.
Một đao kinh diễm!
Thiết Khắc chưa từng thấy qua, trên đời này lại có người có thể sử dụng phi đao thần kỳ như vậy! Chỉ dựa vào một phi đao dài hơn ngón tay giữa một chút, không ngờ giết chết một Ni Lạp đã mở ra lực lượng huyết mạch cự ma, có nhị cấp tầng hai!
Có vài chiến sĩ Huyết Mạch có thể dựa vào năng lực đặc biệt của mình. Hơn nữa tốc độ đấu khí xoay tròn cao hơn cường giả cùng đẳng cấp, lại thêm đấu kỹ có uy lực cường đại tiến hành chiến đấu vượt cấp, cũng không như người kia, động thủ giết chết ba đối thủ, mỗi người đều vượt qua cảnh giới của hắn.
Hơn nữa! Một quyền kia...
Thiết Khắc nghe đặc biệt rõ ràng, nắm đấm của Ni Lạp thật rắn chắc đập vào ngực Càn Kình. Man lực và đấu khí của huyết mạch cự ma bạo phát, trong mười đại huyết mạch ma vũ sĩ tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất. Mặc dù mình mở ra huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc bị đập trúng ngực, toàn bộ xương ngực vỡ cũng chỉ là vết thương nhẹ, có chín phần khả năng trúng thêm một quyền kia, sẽ lập tức chết tại chỗ.
Một chiến sĩ kia chỉ có phản ứng đỏ mặt, người không sao lại đứng lên, giống như người vừa cho hắn một quyền không phải là huyết mạch cự ma nhìn giai nhị tầng, mà là một đứa bé đánh vào ngực hắn một quyền? Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Làm sao có thể như vậy được? Rốt cuộc hắn tu luyện đấu kỹ đặc biệt kinh người gì vậy?
Thiết Khắc không thể tin được, Ni Lạp chết cũng không thể tin được, trong hai mắt mở to đầy chấn động, không giải thích được. Kinh khủng! Bình thường có thể một quyền dễ dàng tiêu diệt chiến sĩ Hàng Ma cửu chiến, nhưng nhân loại lại không phải là chiến sĩ Huyết Mạch, không ngờ chỉ dùng một mũi tên, một đao, một phi đao, đã cướp đi tính mạng của mình.
Mưa lớn không ngừng từ trên trời trút xuống. Càn Kình bước từng bước tới trước mặt Đoạn Phong Bất Nhị, đưa tay nắm lấy cánh tay hắn, dùng vai đỡ hắn đứng lên. Tiếp đó lại tới trước mặt Phần Đồ Cuồng Ca đã hôn mê, cũng đưa một vai khác đỡ hắn lên. Cuối cùng đi tới trước mặt Thiết Khắc, tên con lai đã thức tỉnh lực lượng huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc.
Cho đến giờ phút này, Càn Kình có thể xác định Thiết Khắc cũng không phải hoàn toàn là nhân loại, cũng không phải thật sự là Ma tộc. Hắn là kết quả con cháu của Ma tộc và nhân loại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.