Sắt Thép Ma Pháp

Chương 80: Một Chút Đặc Quyền





Long rất bình thản với những gì vừa diễn ra, hắn không tức giận vì bị làm phiền, cũng không tức giận vì tồn tại những kẻ như vậy.
Đối với Long những kẻ như thế tồn tại là việc rất bình thường, ngay cả khi xã hội ổn định bọn chúng vẫn tồn tại thì trong thời điểm hiện nay không lạ chút nào khi bọn chúng xuất hiện.
“Điện hạ thứ tội, là thần sơ sót.

Nhưng điều đó không có nghĩa Văn Trung không sợ hãi.
Hắn cảm thấy để tình trạng này tồn tại là trách nhiệm của mình, là do mình không làm tốt.
“Ta mong sau này không phải thấy những chuyện như vậy nữa.

Tuy Long biết những chuyện như thế này là điều không thể tránh, dù vậy hắn vẫn nghiêm khắc dặn dò Văn Trung, một viên ngọc thì cần phải mài dũa thì mới có giá trị.
“Thần sẽ cố gắng không để xảy ra chuyện này.

Văn Trung đáp lời.
Nhưng Long lại không để ý tới Văn Trung hắn quan tâm là hai binh sĩ đang cầm theo súng của mình chạy tới.
Nhìn thấy binh sĩ tới một số người cũng lớn gan hơn từ phía sau những căn lều ló đầu ra quan sát, giết người ở đây là tội rất nặng việc này đã được phổ biến trước đó.
Mấy ngày trước quả thật vẫn có những vụ xô xát chết người diễn ra xung quanh trại, nhưng những vụ xô xát đấy đều chỉ có một kết thúc chính là cả hai bên đều chết, người sống cũng bị xử tử ngay sau đó, không có ngoại lệ nào cho chuyện này.
Nhưng khi hai binh sĩ nhìn thấy người trước mặt bọn họ hoảng loạn dừng lại định đưa tay lên chào, nhưng lại bị ánh mắt cùng cái lắc đầu của Long cản lại.
Vốn dĩ khi nghe có người giết người bọn họ còn nghĩ kẻ nào lại to gan như vậy, dám vi phạm lệnh cấm ở đây, bài học từ những lần trước không khiến bọn chúng rút ra được chút kinh nghiệm nào sao?
Nhưng khi thấy ba tên hung thủ cả hai chỉ có thể dừng lại không biết phải làm sao.

“Điện hạ, thời gian trước thần vừa ban lệnh cấm giết người.

Văn Trung lúc này mới nhớ ra lệnh mình vừa tuyên bố lúc trước, hắn khó xử ghé vào tai Long nói nhỏ.
Nghe Văn Trung nói vậy Long không khỏi trợn mắt nhìn hắn cực kỳ đáng sợ khiến hắn chột dạ né tránh ánh mắt của Long không dám ngẩng đầu lên.
Long lần đầu nghi ngờ mình có hay không nhìn nhầm người, việc quan trọng như vậy lại không nói với hắn một câu.
— QUẢNG CÁO —
Có lẽ Văn Trung biết Long đang nghĩ gì, hắn cúi đầu xấu hổ cố gắng biện hộ cho mình.
“Thần cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này.

Thôi được xem như ngươi có lý!
Bây giờ phải xử lý tình huống này như thế nào, cũng không thể nào trước bao nhiêu người tha cho hắn được, như vậy không khác nào làm gương cho kẻ khác, không lẽ bây giờ đem hắn ra chém.
“Hai…hai vị quan gia, là như thế này…”
Long nhanh chóng chuyển sắc mặt, lưng hắn cúi thấp hai tay xoa vào nhau mang khuôn mặt nịnh hót cùng một chút sợ hãi tới gần hai binh lính, ghé vào trước người bọ hắn nói nhỏ cố gắng không để xung quanh nghe thấy.
“Bắt ta đi nơi khác.

Hai binh sĩ đang không biết phải làm sao thì lời của Long như chiếc phao cứu sinh quăng cho bọn họ, hai ngươi nhanh chóng bám vào cái phao.
“Ba…ba…người các ngươi đi theo chúng ta.

Hai người cố gắng trấn tĩnh ra lệnh, nhưng giọng cả hai vẫn không tránh được có chút vấp ngã.
Ba người Long đương nhiên phối hợp đi theo rời khỏi hiện trường.

Mọi người xung quanh thấy bọn họ đi xa bắt đầu bàn tán xem ba người sẽ bị xử lý như thế nào, không còn ai quan tâm tới cái xác cháy đen đang nằm ở kia.
Ba người Long đương nhiên được xử lý theo đúng với thân phận của mình, bọn họ được đưa tới trước cổng thành rồi thả đi, hai tên lính dẫn đường vội vã rời đi ngay khi được Long cho phép, trước khi đi hắn còn không quên dặn hai người giữ bí mật.
Long thoải mái thở một hơi, cảm giác được hưởng đặc quyền của giới quý tộc thật không gì sánh bằng, giết người không bị truy cứu trách nhiệm không thể nào sướng hơn nữa.
Long xoay người đi vào thành, lúc này hắn không nên quay lại trại tị nạn nữa nếu bị người nhận ra cũng không phải chuyện gì tốt lành, chuyến khảo sát của hắn xem như đổ bể rồi.
Cổng thành hiện được canh giữ rất nghiệm ngặt để ngăn chặn người tị nạn lẻn vào gây hỗn loạn, nhưng với ba người Long lại rất dễ dàng đi vào.
Bên trong và bên ngoài quả thật khác nhau một trời một vực, bên ngoài thì quần áo rách rưới, khuôn mặt xanh xao không sức sống, còn bên trong lại một mảnh yên vui thái bình, người dân qua lại tấp nập cười đùa không có chút nào cảm giác nơi này vừa trải qua một cuộc chiến.
Hiển nhiên việc không để binh lính phá hoại khắp nơi đã giúp tòa thành này không bị tổn hại.
— QUẢNG CÁO —
Long chậm rãi dạo bước trên con đường tấp nập người qua lại, ánh mắt tò mò quan sát mọi thứ xung quanh.
Đã hơn sáu tháng kể từ khi tới thế giới này, đây là lần đầu tiên Long chính thức quan sát nhịp sống của người dân bình thường.
“Không…không…đây thứ này là của ta…của ta…ăn cướp…căn cướp.

“Hắc…lão già một tên pháp sư yếu kém như ngươi làm sao có thể làm ra thượng mà cụ, chắc chắn ngươi đã ăn trộm ở đâu đó, ta đây tạm thời thu lại sau này sẽ trả nguyện chủ.

Trong khi Long đang mải mê quan sát mấy món đồ được bán trên đường thì tiếng ồn tràn vào tai thu hút sự chú ý của hắn, Long tò mò nhìn về phía nơi tiếng ồn phát ra.
Là một cửa hàng khá lớn được trang trí rất đẹp mắt, phía trên cao còn treo biển tên “Tiên Phong ma cụ.
” đọc là biết nơi này buôn bán các loại vật phẩm phụ ma.

Trước cửa hàng có một ông lão nhìn qua đã hơn sáu mươi bị hai tên đàn ông to lớn kéo ra bên ngoài đẩy ngã trên mặt đất, từ bên trong đi ra một tên đàn ông khác cầm trên tay một thứ như đại cổ tay.
Tên đàn ông quan sát bao cổ tay một lát rồi nhìn sang ông lão nói.
“Lão già, ngươi lại dám đem đồ ăn cắp tới chỗ chúng ta bán.
Không nhìn xem nơi này là nơi nào.

“Không…không phải đồ này là của ta, là ta làm ra các ngươi đang vu khống.

Ông lão loảng choảng đứng dậy chỉ về phía tên đàn ông nói.
Nhưng tên đàn ông lại trưng ra bộ mặt khinh thường nhìn ông lão cười lớn.
“Ha ha, lão già ngươi lại dám vừa ăn cướp vừa la làng.
Thứ này là thượng ma cụ, một tên pháp sư yếu kém như ngươi có thể làm ra được sao.

Thượng ma cụ là một trong hai loại ma cụ đã được nhắc đến trước kia, loại ma cụ này có thể phóng được ma pháp ra bên ngoài tấn công kẻ thù, là loại ma cụ thường thấy trên người các pháp sư.
Loại còn lại chính là hạ ma cụ, loại vật phẩm được phụ ma nhưng lại không thể phóng ma pháp ra bên ngoài.
Hiển nhiên nếu đúng như những gì tên đàn ông nói, ông lão là một ma pháp sư yếu kém thì không thể nào có thể làm ra được thượng ma cụ.
Nhưng điều đó cũng không khiến ông lão từ bỏ, ông ta vẫn cố gắng cãi lại.
“Ai nói với ngươi pháp sư yếu kém thì không thể làm ra thượng ma cụ.

— QUẢNG CÁO —
“Lão già, đừng cãi cùn nữa thượng ma cụ chỉ có các pháp sư tiêu chuẩn mới làm ra được, đây là thường thức, thường thức rồi lão hiểu không.

“Đúng vậy làm sao pháp sư yếu kém có thể làm ra thượng ma cụ.


Những người xung quanh vây lại xem cũng bàn tán đưa ánh mắt khinh thường nhìn ông lão, bọn họ tuy chỉ là người thường nhưng cũng biết không ít chuyện của giới siêu phàm giả, chuyện về các pháp sư bình thường và các pháp sư yếu kém bọn họ cũng biết không ít đương nhiên cũng có thể biết được các pháp sư yếu kém chỉ có thể làm ra hạ ma cụ.
Tên đàn ông thấy vậy thì xua tay làm động tác đuổi người nói.
“Được rồi lão già mau cút đi, ông nên thấy may mắn vì gặp ta, nếu là người khác chắc chắn sẽ báo quan, lúc đó để chủ nhân của vật này biết được chắc chắn sẽ không tha cho ông.

Nói xong hắn xoay người đi vào trong.
“Ngươi khốn kiếp mau trả lại đồ cho ta…trả lại cho ta.

Ông lão dù bị nói vậy vẫn tức giận hét lớn, cố gắng xông vào trong nhưng lại bị hai người đàn ông ngăn lại.
“Được rồi lão già, mau cút đi đừng để chúng ta dùng vũ lực.

Hai tên đàn ông hùng hổ nói, vòng tay chúng đeo bắt đầu sáng, hiển nhiên lũ này là pháp sư.
Ông lão thấy vậy không còn cách nào chỉ có thể tức giận rời đi.
“Ta cứ nghĩ rằng toàn bộ pháp sư trên lãnh địa đều bị Lý gia thống nhất quản lý, thật không ngờ vẫn có những pháp sư khác hoạt động ở đây.

Long nhìn hai tên đàn ông tò mò hỏi, giao động ma năng bọn chúng toán ra cho thấy chúng là pháp sư tập sự, dù vậy pháp sư tập sự cũng là pháp sư vậy mà không bị Lý gia quản lý.
“Đây đều là các pháp sư tới từ bên ngoài, bọn họ là người của Tiên Phong thương đoàn, một trong những thương đoàn lớn nhất lục địa, vì thế nên không bị Lý gia quản lý.

Văn Trung phía sau lên tiếng giải thích.
Tiên Phong thương đoàn là thương đoàn số một số hai trên lục địa, bọn họ có lịch sử lên tới hàng trăm năm đương nhiên sở hữu ma pháp sư cũng không phải việc gì kỳ lạ.
Nhưng điều Long hứng thú bây giờ không phải thương đoàn mà là lão già kia.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.