Sắt Thép Ma Pháp

Chương 79: Giữa Đường Gặp Cướp!





Bên ngoài thành Vĩnh Đông lúc này đã xuất hiện một lượng lớn dân tị nạn, thảm họa ở phía tây đã khiến người dân mất hết nhà cửa, bọn họ không còn cách nào khác phải chạy nạn, đương nhiên thành Vĩnh Đông nơi phồn vinh nhất lãnh địa được người tị nạn hướng tới nhiều nhất.
Chỉ trong vài ngày lượng người tị nạn đổ về thành Vĩnh Đông đã tăng lên rất nhanh, nếu để lượng người tỵ nạn này vào thành chắc chắn cả tòa thành sẽ loạn lên mất.
Vì thế Văn Trung đã cho xây dựng những trại tị nạn ngoài thành đưa tất cả những người tị nạn vào bên trong để có thể dễ kiểm soát.
Tuy vậy lượng người đổ về ngày càng nhiều, các trại tị nạn liên tục được dựng lên xung quanh thành Vĩnh Đông đã phủ kín cả một vùng.
Hiển nhiên người càng nhiều thì càng loạn, tỷ lệ trộm cắp và xô xát đang ngày một gia tăng, binh lính tuần tra đã khó có thể đảm bảo an ninh được.
Long khoác trên mình một bộ đồ cũ kỹ được hộ tống bởi Văn Trung và Đức Bình tiến vào một trại tị nạn.
Đập vào mắt Long vẫn là những căn lều rách nát được dựng lên lộn xộn khắp nơi, thậm chí có nhiều căn lều còn không có lấy một mảnh vải nó được thay thế bởi lá cây cùng vài thanh gỗ, trông như một bộ lạc nguyên thủy.
Xung quanh Long có thể nhìn thấy không ít người mặc trên mình những bộ quần áo rách rưới đang qua lại, cho dù đã vào thu nhưng bọn họ lại chỉ khoác trên mình những mảnh vải mỏng manh.
“Tình trạng này không thể tiếp tục nữa, khí trời đã bắt đầu chuyển lạnh nếu cứ để bọn họ ăn mặc như vậy thì cho dù có ăn no bọn họ cũng chết vì bệnh.”
Long chỉ mới quan sát xung quanh một chút nhưng đã nhận ra rất nhiều vấn đề, tình trạng hiện tại đã cực kỳ xấu ngoại trừ xử lý vấn đề lương thực hắn còn phải xử lý cả chỗ ở và giữ ấm cho người tị nạn.
“Thần đã yêu cầu nhà máy xi măng ở danh địa gia tăng sản lượng.
nhưng việc này cũng không xử lý được tình trạng hiện tại, sản lượng bọn họ không thể đáp ứng được yêu cầu.
Còn về quần áo thì thần thật sự không có cách nào.”
Văn Trung khó xử trả lời, hắn cũng nhìn ra được không thể để mọi thứ tiếp diễn như tình trạng hiện tại, nhưng để đáp ứng chỗ ở cho hàng trăm nghìn người không phải dễ, hắn quả thật đã không nghĩ được ra cách nào, còn chưa kể quần áo ấm để cung cấp cho lượng người này khi vào đông nữa, đây chắc chắn là một con số khổng lồ.
“Không nhất thiết phải nhà bê tông hay bằng đá, sử dụng gỗ cùng bùn đất cũng được, chỉ cần không phải đống lều vải rách nát này.
Về phần vải vóc sẽ tiến hành trưng dụng trong toàn bộ lãnh địa.
Ngươi cũng không thể làm việc quá máy móc, phải mở rộng suy nghĩ của mình ra”

Long bây giờ đã không thể đưa ra yêu cầu quá cao, ưu tiên hiện tại là làm sao để có nhiều người sống sót nhất trong mùa đông sắp tới.
Hắn vẫn không quên nhắc nhở Văn Trung.
Đi được một đoạn Long đột nhiên ngừng lại, hắn ngửi thấy một mùi gì đó trong không khí, là mùi chất thải con người, ngay khi nhận ra mùi này hắn ngay lập tức đưa tay bịt mũi lại.
Phía sau cả Văn Trung và Đức Bình đều phản ứng tương tự.
“Mùi này từ đâu ra, tại sao lại nặng như vậy?”
Là một đại hiệp sĩ đương nhiên Đức Bình rất khó tiếp thu được tình cảnh này, xung quanh nơi này vẫn có không ít lều trại, vậy mà vẫn có mùi này ở đây.
Những người ở xung quanh đây làm sao có thể ở được.
“Kia!”
Long ra hiệu cho Đức Bình nhìn về phía bên trái.
Nơi đó là một lùm cây nhỏ nếu một người đi vào trong đó có thể che đi ánh mắt của những người xung quanh, hiển nhiên đây là nơi lý tưởng để xử lý những việc như vậy.
— QUẢNG CÁO —
“Rời khỏi đây thôi.”
Long đã không thể nhịn được nữa bước chân nhanh chóng rời đi, hai người phía sau cũng không chần chừ đi theo.
Ahh!
Đi xa một chút Long bỏ tay ra khỏi mũi hít một hơi thật sâu sảng khoái hưởng thụ không khí trong lành, đáng tiếc hắn chưa đi được xa lại một mùi khai nồng nặc nữa đập vào mũi hắn.
“Chó chết đám người này không biết vệ sinh là gì sao?”
Long không thể không chửi tục.
Ba người lại phải bịt mũi nhanh chóng rời đi, cho tới khi rời khỏi trại tập trung bọn họ mới dám thoải mái hít thở.
Dù vậy lại một vấn đề nữa xuất hiện trong đầu Long.

Tình trạng vệ sinh cực kỳ kém của nơi này cũng là việc phải tính đến, nếu vẫn để tình trạng này tiếp diễn không cần chờ mọi người chết đói hay chết rét, dịch bệnh sẽ giết tất cả bọn họ.
Còn chưa kể mùa đông đang đến gần, đây chính là thời điểm nhiều loại bệnh bắt đầu bùng phát đặc biệt là bệnh cúm.
“Văn Trung, trước tiên ngươi cần xử lý tình trạng vệ sinh ở nơi này, tách riêng khu vực dân cư và khu vực vệ sinh ra thật xa bắt buộc tất cả mọi người muốn vệ sinh thì phải thực hiện ở đó, kẻ nào không tuân thủ phạt thật nặng.”
Những việc khác khó có thể xử lý ngay lập tức, nhưng việc này lại khác có sử dụng vũ lực để làm việc này, bọn họ phải làm ngay nếu không muốn dịch bệnh bùng phát.
Sau khi quan sát một lúc Long tiếp tục hướng tới những trại tập tị nạn khác, nhưng bọn họ chưa đi được xa thì bị một nhóm người chặn lại, nhóm người này có tám người tất cả đều là đàn ông, quần cáo trên người bọn chúng tuy có chút cũ nhưng không bị rách.
Đặc biệt bọn chúng đểu rất sạch sẽ.
Từ bên trong nhóm người một tên to con có vẻ là thủ lĩnh đi ra tiến về phía Long.
Thấy tình cảnh này Đức Bình nhanh chóng tiến lên che trước mặt Long, là một hiệp sĩ ông ta phải đảm bảo ngăn chặn mọi mối đe dọa tiếp cận chủ nhân.
Tên thủ lĩnh thấy vậy liền xua tay cười đều nói.
“Người anh em, không cần khẩn trương như vậy, ta đây không có ác ý.”
Miệng nói như vậy nhưng đám người này lại chia nhau ra dần vậy kín ba người Long, miệng vẫn nở nụ cười đểu nhì ba người bọn hắn như con mồi, thậm chí còn có vài kẻ li3m li3m môi như đang nhìn bữa ăn của mình vậy.
“Vậy không biết vị đại ca này có gì muốn nói, chỉ cần có thể giúp thằng em này sẽ không chối từ.”
Long thấy vậy bèn làm bộ nịnh nọt xoa tay nói, hắn né ra Đức Bình đi tới trước mặt tên thủ lĩnh.
“Ha ha, chú em quả thật rất thức thời, thực ra mọi chuyện cũng không có gì.
Anh thấy chú em đây ăn mặc cũng rất ổn, hẳn có chút đồ để dành, anh đây cùng mọi người lại đang kẹt chút, chú em có thể cho anh vay được không?”
Tên thủ lĩnh tỏ vẻ bất đắc dĩ, hắn trực tiếp nói ra yêu cầu của mình.

Hắn để ý ba người từ lúc bọn họ đi vào trại tị nạn, theo hắn thấy ba người này thần thanh khí sảng, quần áo trên người tuy có chút cũ nhưng cũng rất chỉnh tề, không hề giống dân tị nạn thông thường như mặt xanh xao vàng vọt hay quần áo tả tời.
— QUẢNG CÁO —
Là một tên giang hồ chính hiệu đương nhiên hắn có thể nhìn ra được đây là một con mồi béo bở.
Long không bất ngời, hắn đã đoán được phần nào mục đích của đám này hắn vẫn làm vẻ chột dạ nói.
“Vi…vị đại ca này, ta cũng chỉ là người tị nạn chạy tới đây thôi thật…thật sự trên người không có thứ gì đáng giá.”
“Ha ha, chú em đừng lừa anh, người như chú em anh đây thấy cũng không ít.
Khuyên chú em phối hợp với một chút nếu không lại chịu nỗi đau gia thịt.”
Tên cầm đầu vừa nói vừa bẻ ngón tay rắc rắc như đang cảnh cáo Long.
“Đại…đại ca ta…ta đây cũng chỉ có một chút đồ, nếu đưa cho đại ca rồi ba người chúng ta sẽ bị đói mất.”
Long vẫn làm ra vẻ sợ hãi run rẩy vội vàng cầu xin.
Nhưng tên đại ca làm sao có thể bỏ qua.
“Không sao? Nơi này hằng ngày vẫn phát đồ ăn làm sao có thể đói được, hơn nữa chúng ta đây là mượn sẽ trả lại cho chú em.”
Tên cầm đầu nhấn mạnh chữ mượn, tay hắn còn đặt lên vai Long bóp mạnh đe dọa.
Đức Bình phía sau thấy vậy định tiến lên, nhưng ông ta lại bị Long ra hiệu dừng lại, hắn nhìn tên đại ca run rẩy nói.
“Đại…đại ca anh…anh sẽ trả lại chứ?”
“Đương nhiên, đại ca đây chắc chắn sẽ trả lại, em thử hỏi mọi người xung quanh xem bọn họ đều có thể làm chứng cho uy tín của anh.”
Tên đại ca đưa tay ra chỉ nhưng người xung quanh, sau đó lại vỗ vào ngực mấy cái như đang khẳng định sự uy tín của mình.
“Vậy…vậy được.”
Vừa nói Long vừa đưa tay vào trong ngực lấy ra một đồng vàng.
Nhìn thấy đồng vàng tên đại ca mắt sáng lên, vàng nha hắn làm giang hồ bao nhiêu năm nay còn chưa một lần được sờ vào đồng vàng, hắn vội vàng bắt lấy đồng vàng trên tay Long.
Nhưng tay hắn lại bị Long giữ lại không thể rút ra được, tên đại ca thấy kỳ lạ thử dùng lực mạnh hơn nhưng cho dù hắn cố thế nào cũng không rút ra được.
“Bỏ…bỏ ra.”

Tên đại ca nhận thấy có gì đó không ổn, hắn run rẩy yêu cầu Long bỏ tay ra.
“Đại…đại ca tay anh bị sao vậy? Sao không rút ra?” — QUẢNG CÁO —
Long vẫn giữ chặt tay tên đại ca, hắn thậm chí tăng mạnh lực hơn bóp chặt tay hắt ta, nhưng trên miệng thì vẫn giả vờ không hiểu chuyện.
Tên đại ca cảm thấy tay mình truyền đến cảm giác đau thì biết được lần này mình chóc lầm người, trong lòng hắn không hiểu sao nổi lên cảm giác sợ hãi.
“Người…người anh, em ta sai rồi, ta không lấy vàng của ngươi nữa, ngươi thả ta đi.”
Tên đại ca vội vã cầu xin, hắn không sao hiểu được một tên nhóc như Long lấy đâu ra sức lực lớn như vậy.
Nhưng với kinh nghiệm nhiều năm làm giang hồ của mình hắn biết lần này đã chọc nhầm người.
Đúng là một thiếu niên như Long khó mà sức lực lớn như vậy, nhưng nếu có sự tham gia của ma pháp thì lại là chuyện khác.
Cơ thể hắn đã được ma năng gột rửa qua, sức mạnh đã hoàn toàn vượt trội người bình thường, hiển nhiên Long có thể dễ dàng xử lý một tên phàm nhân như tên này.
“Đại ca, thực ra em đây có một thứ muốn cho anh, nó rất sáng, rất đặc biệt không biết anh có muốn xem không.”
Biểu cảm sợ hãi đã không còn hiện trên mặt Long nữa, thay vào đó là một nụ cười giảo hoạt.
“Không…không thả ta ra, chúng mày mau cứu tao.”
Nhưng tên đại ca thấy nụ cười này giống như nụ cười của thần chết vậy.
Hắn hoảng sợ gọi những đàn em xung quanh.
Nhưng đám đàn em xung quanh thấy đại ca sợ hãi như vậy lại trở nên do dự, bọn họ nhìn nhau không dám tới gần.
“Còn chần chừ gì, mau cứu tao ahhh…”
Tên đại ca chưa kịp nói hết lời thì cánh tay đang bị Long giữ một ngọn lửa đột nhiên nỏi lên nhanh chóng bao phủ toàn thân hắn.
Cảm giác bỏng rát toàn thân khiến tên đại ca đau đớn hét lên, cố gắng rút tay ra khỏi tay Long nhưng mọi nỗ lực của hắn đều vô ích, cánh tay Long vẫn rất vững vàng giữ chặt tay hắn.
Trong chốc lát tiếng hét thảm thiết của tên đại ca đã thu hút mọi người xung quanh, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh đó bọn họ đều nhanh chóng rời đi với khuôn mặt sợ hãi.
Toàn bộ cơ thể của tên đại ca đã bị đốt trụi, chỉ còn lại phần bàn tay đang bị Long nắm, hắn nhìn kiệt tác của mình hài lòng thả tay ra, toàn bộ cơ thể đang bốc cháy của tên đại ca ngã xuống ngọn lửa vẫn tiếp tục cháy.
“Pháp…pháp sư…chạy…chạy.”
Đám đàn em xung quanh thấy cảnh đấy hoảng sợ quay đầu chạy, bọn chúng không còn quan tâm tới kết cục của đại ca mình nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.