Sát Thần

Chương 137: Sơn băng địa liệt




Mọi người của Thiên Trì Thánh Địa, Đông Phương gia, Cổ gia, vừa thấy Trần Phong ra tay, cũng đều đánh ra quang mang, hoặc là lấy ra bí bảo trên người, cùng đánh về tảng băng kia.
Trác Nghiên Tình đưa tay chỉ ra, thiên địa linh khí động theo tay, hóa thành một luồng bạch quang, theo từ trên trời rơi xuống.
Cổ Kiếm Ca khẽ quát một tiếng, cổ chỗ một thanh trường kiếm đỏ thẫm bay ra.
Trường kiếm thả ra hồng quang nóng rực, một Giao long trăm mét giống như thực như ảo đột nhiên hiện hình, trên mình dầy đặc lân giáp, đầu mọc sừng nhọn, trong lân giáp từng ngọn lửa như ẩn như hiện, khí thế kinh người.
"Rầm rầm rầm!"
Rất nhiều bí bảo, võ kỹ như sao trời rơi xuống, đều đánh lên tảng băng kia, trên tảng băng truyền ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Một đám phù văn kỳ dị, ở bên trong tảng băng phát ra ánh sáng lấp lánh, từng vòng sóng gợn trong suốt, lấy sông băng làm trung tâm chậm rãi khuếch tán ra, băng hàn khí lạnh thấu xương, đột nhiên tăng lên gấp mười lần.
Rất nhiều Võ Giả ở bên ngoài, vẻ mặt kinh hãi, vội vàng thúc dục Tinh Nguyên trong cở thể, chống đỡ hàn khí xâm nhập.
Tảng băng phát ra sóng gợn trong suốt, phù văn kỳ dị bên trong tảng băng lại sáng lên dị quang đỏ rực, như ngọn lửa thái dương, chọi lọi rực rỡ.
Rất nhiều Võ Giả của Linh Bảo Động Thiên, Đông Phương gia, Thiên Trì Thánh Địa, Cổ gia đều ra tay, tiếp tục đánh lên tảng băng.
Từng tiếng gầm rú như đâm thủng màng nhĩ, từ trên Môn La đảo truyền ra, bầu trời khu vực này phát ra ánh sáng đủ mọi màu sắc, giống như khói hoa bắn lên trên tảng băng, hóa thành nhiều điểm ánh sắng bắn tung tóe.
Tảng băng sừng sững bất động, nhưng chỗ sâu trong mặt đất gần đó lại truyền ra tiếng gầm rú, mặt đất chấn động, nứt ra càng nhiều khe sâu hơn.
Bên trong tảng băng, phù văn kỳ dị đỏ rực, ánh sáng vốn rực rỡ lấp lánh, dần dần ảm đạm đi.
Sóng gợn trong suốt, tiếp tục chậm rãi khuếch tán ra, Võ Giả ban đầu ở gần tảng băng 1500 mét, đều bị sóng gợn của tảng băng làm cho sợ hãi, có một số người toàn thân lạnh run, không thể không tiếp tục lui lại phía sau.
Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên vẻ mặt nghiêm túc, vẫn không nhúc nhích.
Thúc dục Tinh Nguyên trong cơ thể, từng đợt Tinh Nguyên ấm áp di chuyển khắp gân mạch toàn thân, tạo ra Ô Quang Thuẫn để chống đỡ hàn khí, tuy rằng tiêu hao một ít Tinh Nguyên, nhưng Thạch Nham chống đỡ không có gian nan.
"Lại có dấu hiệu buông lỏng!" Trần Phong kinh hỉ hô to, từng đoàn ngân quang trong cự chùy, giống như lôi cầu hạ xuống, nện lên phía trên tảng băng.
Võ Giả của ba thế lực lớn, lại thúc dục lực lượng trong cơ thể, lấy ra các loại bí bảo, thi triển ra võ kỹ, đều điên cuồng oanh tạc tảng băng kia.
Trên trời lóe lên hào quang, bí bảo bay tứ tung, không khí bị tạc nổ, mắt đất nứt ra càng nhiều khe sâu.
Trong nhất thời, thiên địa nơi này rơi vào biến sắc, từng ngọn núi lửa gần đó truyền ra tiếng đùng đoàng thật lớn, có ba ngọn núi lửa đã bị ảnh hưởng, cuồn cuộn phun trào ra nham thạch nóng chảy trước tiên.
Nham thạch nóng chảy một mạch theo từ trên trời đổ xuống dưới, rót vào khe sâu bên này, không bao lâu, bên trong khe sâu nơi đây đầy nham thạch nóng chảy như nước thép đun đỏ, hơi nóng cuồn cuộn.
"Rầm rầm rầm!"
Mặt đất truyền ra tiếng nổ hung mãnh, rất nhiều Võ Giả chỗ từng khe rãnh rạn nứt xuất hiện, thân thế không vững, đều rơi xuống khe rãnh.
Nham thạch núi lửa nóng chảy cực kỳ bá đạo, chỉ cần Võ Giả rơi xuống khe rãnh đều không có ngoại lệ, đều bị nham thạch nóng chảy nuốt hết, bị nham thạch nóng chảy hòa tan, thi cốt không còn.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, Võ Giả tiến đến tìm kiếm bí mật của tảng băng, khóc lóc la to, sợ hãi quát lên, chạy trốn khắp nơi.
Càng nhiều Võ Giả bị chấn động, đều rơi vào nham thạch nóng chảy, chỉ mấy chục giây ngắn ngủn, liền có mười mấy tên Võ Giả bị chết, chết thảm tại chỗ.
Hai người Thạch Nham, Hạ Tâm Nghiên, ở chung quanh tìm điểm dừng chân, nhảy lên hạ xuống, thân thể vững vàng.
Một bàn tay Hạ Tâm Nghiên nắm chặt Thạch Nham, vẻ mặt nghiêm túc, chuẩn bị tùy thời vận dụng Luân Hồi Võ Hồn, để tránh né kiếp nạn này.
Chung quanh, bảy tên Võ Giả rơi vào khe rãnh, bị nham thạch nóng chảy nuốt hết, tinh khí trên thân bảy người, lặng lẽ từ bên trong khe rãnh tràn ra, bay vào huyệt khiếu Thạch Nham.
Vẻ mặt Thạch Nham hưng phấn, liên tục cười khà khà, vẻ mặt sung sướng.
"Dừng lại! Xin dừng lại! Chúng ta cấp tốc rời đi!"
"Cầu xin, xin hãy lưu lại đường sống cho chúng ta đi!"
"Không cần tiếp tục đánh tảng băng, để chúng ta rời đi đi!"
"..."
Võ Giả chung quanh, đều hét ầm lên, đau khổ cầu xin những người của thế lực lớn.
Bốn thế lực lớn này, lên tục đánh lên tảng băng, lúc này mới tạo nên mặt đất rạn nứt, núi lửa đá ra nhanh thạch, chỉ cần bọn họ không dừng công kích, mặt đất sẽ vẫn liên tục chấn động, cũng sẽ có có nhiều Võ Giả rơi vào khe rãnh hơn.
Võ Giả gần đó, đau khổ cầu xin, tâm thần hoảng sợ, rất nhiều người không dám tiếp tục lưu lại, đã có ý niệm thoát ly bể khổ.
Đáng tiếc, Linh Bảo Động Thiên, Đông Phương gia, Cổ gia, Thiên Trì Thánh Địa, làm như không thấy những người này đau khổ cầu xin, vốn không để vào mắt sinh tử của những Võ Giả thấp kém đó, tiếp tục điên cuồng oanh tạc lên tảng băng.
Bốn thế lực lớn này, cao thủ nhiều như mây, cũng có Thiên Vị cường giả tọa trấn, bất luận đất rung núi chuyển thế nào, bọn họ vẫn có thể tìm được điểm dừng chân, không có một người thương vong.
Thạch Nham cảm thụ được sự tàn khốc của Vô Tận hải, đối với mười lăm thế lực lớn cao cao tại thượng mà nói, sinh tử người khác cũng không bằng cái đánh rắm, vì đạt được mục đích của mình, bọn họ keo kiệt một lần dừng lại, tình nguyện để toàn bộ Võ Giả yếu kém chung quanh chết đi, cũng không có một người dừng lại.
Càng nhiều Võ Giả khóc lóc kêu gào, liên túc táng thân trong nham thạch nóng chảy, cũng có một bộ phận rất ít Võ Giả vây xem, như Hạ Tâm Nghiên, Thạch Nham thực lực xuất chúng, vận khí cũng rất tốt, mỗi khi nham thạch phun ra thì có thể tìm được điểm dừng chân mới, tránh được nham thạch nóng chảy nuốt hết.
Bốn thế lực lớn không để ý tiếng gào khóc thảm thiết chung quanh, từng người tiếp tục điên cuồng oanh tạc tảng băng.
Bên trong tảng băng, phù văn kỳ dị đỏ rực dần dần ảm đạm, nhưng sóng gợn tảng băng kia khuếch tán ra, lại càng lạnh thấu xương hơn.
Ngay cả Thạch Nham, cũng cần tốn rất nhiều tinh lực để chống đỡ, mới có thể đề phòng tay chân cứng ngắc.
Một ít Võ Giả lúc trước xem như là vững vàng, bởi vì những sóng gợn này khuếch tán, làm cho hành động chậm chạp, có mấy người vận may đến, rơi vào nham thạch nóng chảy bên trong khe sâu.
Mấy trăm Võ Giả Vây xem, ít nhất có một nửa rơi vào khe sâu, tiếng kêu gào cực kỳ thê lương vang lên bỏ mạng.
Thạch Nham lại hấp thu tinh khí năm tên Võ Giả cảnh giới Nhân Vị, Tiên Thiên, khí tức tiêu cực bên trong huyệt đạo chậm rãi tràn ra, ý niệm hiếu sát, chậm rãi từ đáy lòng xuất hiện.
"Tìm chỗ ít người đặt chân", trong lòng Thạch Nham rùng mình, nhẹ giọng nói với Hạ Tâm Nghiên một câu, chủ động di chuyển đến khu vực ít người.
Chuyện có liên quan đến Võ Hồn thần bí, Hạ Tâm Nghiên vẫn bị hắn lừa cho qua, lúc trước Thạch Nham dùng lực lượng kỳ dị kia chữa khỏi Luân Hồi Võ Hồn của nàng, cũng chỉ là nói là lực chữa trị của Bất Tử Võ Hồn bị hắn dùng bí pháp tập hợp lại, hình thành lực chữa trị cũng không có nói là Võ Hồn thần bí.
Hạ Tâm Nghiên lòng có nghi hoặc, biết Thạch Nham có điều giấu diếm nhưng lại dịu dàng thông minh, không có hỏi nhiều.
"Được", Hạ Tâm Nghiên vẫn không có hỏi Thạch Nham vì sao phải tìm chỗ ít người chân, đáp ứng một tiếng chủ động phối hợp.
Tuy rằng Thạch Nham tham lam những tinh khí này, nhưng lại biết lực lượng hắn có thể thừa nhận là hữu hạn, ở cảnh giới Bách Kiếp nhất trùng thiên, hấp thu quá nhiều lực lượng tiêu cực này có thể làm hắn bạo thể.
Làm cho hắn đau khổ là, hắn không thể khống chế có thể hấp thu bao nhiêu, bởi vậy một khi cảm giác được huyệt đạo hơi đau nhức, hắn lập tức sinh ra cảnh giác, chủ động né tránh đề phòng bên trong huyệt đạo hấp thu lực lượng tiêu cực quá nhiều.
Lực lượng tiêu cực vượt qua chịu đựng cực hạn, huyệt đạo hắn sẽ hoàn toàn vỡ tung, huyệt đạo hơi đau nhức cuối cùng cũng sẽ khiến hắn đau đớn không chịu nổi, liên tục bị cảm xúc tiêu cực ăn mòn.
Ở trong hoàn cảnh bây giờ, hắn không dám tưởng tượng mất đi lý trí, sẽ phát sinh chuyện gì.
Bởi vậy, hắn phải khống chế hấp thu lực lượng tiêu cực ở mức hợp lý, không dám quá mức tham lam.
Tiếng nổ thật lớn từ từ dừng lại.
Cao thủ bốn thế lực lớn, không phải là hảo tâm muốn giải cứu tánh mạng mọi người mà là bọn họ mệt mỏi.
Lần điên cuồng oanh tạc cường độ này, mặc dù là những hảo thủ cũng đều có chút không chịu nổi.
Những người này, lo lắng lực lượng của mình tiêu hao quá lớn, chờ sau khi bí mật băng sơn bị mở ra, tranh đoạt không lại người khác, đều có tư tâm, không dám thật sự tiêu hao toàn bộ lực lượng lên tảng băng.
Bọn họ dừng điên cuồng oanh tạc, sóng gợn trong suốt bên trong tảng băng cũng chậm rãi biến mất. Phù văn kỳ dị, cũng không phát ra hào quang chói lọi nũa, hình như cũng im lặng lại. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tảng băng không chịu oanh tạc, mặt đất cũng dần dần bình ổn, không hề có phát sinh động đất.
Võ Giả may mắn còn sống, một đám vẻ mặt hoảng sợ, oán hận liếc mắt nhìn người bốn thế lực lớn, đều rời khỏi nơi này cũng không dám lưu lại chỗ này.
Cũng có mười mấy tên Võ Giả đối tin tưởng bản thân, vẫn chưa rời khỏi chỗ này, vẫn lưu lại bên ngoài, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía tảng băng.
Hai người Thạch Nham, Hạ Tâm Nghiên cũng ở trong hàng ngũ đó.
Mặt trời biến mất, ánh trăng ló dạng.
Một đêm này, Võ Giả bốn thế lực lớn, vây quanh tảng băng kia nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chỗ xa hơn, giống như đoàn người Hạ Tâm Nghiên, Thạch Nham, cũng nhắm mắt khổ tu, đều đang âm thầm đợi chờ.
Lúc đêm khuya, Thạch Nham cắn răng, vẻ mặt dữ tợn, toàn thân đầy khí tức thô bạo.
"Còn chịu được không?" Hạ Tâm Nghiên nhẹ giọng hỏi, vẻ mặt thân thiết.
Nơi này cách tảng băng chừng ba ngàn mét, cách người của bốn thế lực lớn khá xa, cũng kéo khoảng cách với Võ Giả thế lực nhỏ.
Bởi vậy, dị thường của thân thể Thạch Nham, vẫn chưa kinh động người bên ngoài.
"Không sao", Thạch Nham thở phì phò, phất tay thúc giục, "Cô cách ta xa một ít, giúp ta canh chừng là được, tồn tại của cô với ta mà nói chính là dụ hoặc lớn nhất. Đừng để ta thấy cô, bằng không ta sẽ càng đau đớn!"
Hạ Tâm Nghiên kinh ngạc, không giận mà cười, "Đối với ngươi mà nói, mị lực của ta thực sự lớn như vậy sao?"
Thạch Nham rên rỉ một tiếng, đau khổ nhẫn nại, gầm nhẹ nói: "Tâm Nghiên, không nên vào lúc này nói giỡn với ta được không? Ta sợ ta sẽ cưỡi lên cô! Thật sự, mị lực của cô thật sự rất lớn!"
Khóe miệng Hạ Tâm Nghiên giật giật, cũng không tức giận, tâm tình sung sướng lâng lâng, giọng nói dịu dàng từ xa truyền đến, "Ngươi tĩnh tâm khôi phục, ta sẽ luôn ở bên cạnh nhìn ngươi, không có việc gì."
Thạch Nham hít sâu một hơi, hai mắt nhắm chặt.
Từng đợt lực lượng tiêu cực bên trong huyệt khiếu toàn thân hắn, đột nhiên bị hắn mạnh mẽ thúc dục!
Ở trên người hắn, đột nhiên tràn ra từng luồng sương trắng, trong sương trắng đủ loại lực lượng tiêu cực trộn lẫn.
Từng đợt lực lượng tiêu cực bên trong huyệt đạo, bắt đầu bị hắn thúc dục lấy đại nghị lực rót vào mạch máu, chui vào bên trong máu tươi.
"Aaa!"
Thạch Nham cúi đầu rống một tiếng, tiếng cắn răn két két vang lên, chịu đựng đau đớn, lực lượng tiêu cực hắn xả ra giống như cương châm đâm vào máu tươi.
Máu tươi giống như bị thiêu đốt, toàn thân Thạch Nham sôi trào, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, sương trắng mờ trên người ngưng kết thành tinh khối, bám vào bề mặt da thịt hắn.
Lúc này hắn đang tu luyện Bạo Tẩu nhị trùng thiên.
Tảng băng yên tĩnh, đột nhiên dày đặc hàn khí!
Từng vòng sóng gợn trong suốt, không có ngoại lực đánh vào nhưng phút chốc lại khuếch tán ra.
Hàn khí lại dày đặc hơn ban ngày mấy lần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.