Sát Thần

Chương 136:




Chập tối, mây chiều đầy trời, mặt đất nhuộm một màu đỏ ừng.
Trên mặt đất rạn nứt, từng khe sâu không thấy đáy rải rác khắp nơi, giống như từng vết kiếm trên thân thể con người, lúc ánh sáng chiếu rọi xuống, giống bị quét lên một tầng máu tươi đỏ sẫm, có chút quỷ dị.
Bên trong khe sâu, có rất nhiều rể cây thực vật, rất nhiều xác chết yêu thú, nhân loại, mùi hôi thối nhạt từ bên trong khe sâu bốc lên, ngửi thấy đã muốn nôn.
Một chiếc xe, chậm rãi dừng lại tại ở đằng xa khu vực này.
"Đến chỗ rồi." Xa phu quay đầu, nhìn về phía thùng xe, do dự một chút, lại nói: "Ta chờ các người ở chộ này, tốt nhất các người sớm trở về, ta sẽ không chờ lâu lắm."
Thùng xe bị mở ra, Thạch Nham ló đầu xuất hiện, ném một cái túi nhỏ cho xa phu, mỉm cười nói: "Ngươi chờ ba ngày đi, ba ngày sau chúng ta không đến, ngươi hãy tự trở về. Yên tâm, thù lao sau đó sẽ không để cho ngươi chờ vô ích.
Xa phu không có lập tức trả lời, mở cái túi nhỏ ra, cẩn thận đếm tinh tệ bên trong, này mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, "
Được, ta sẽ chờ ba ngày, ba ngày sau các ngươi không đến, ta sẽ tự mình rời đi."
Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên mang mạng che, chậm rãi từ bên trong thùng xe đi ra, không có tiếp tục quan tâm xa phu, lập tức bước về phía mặt đất bị rạn nứt.
Vùng đất kia, khắp nơi đều là khe rãnh, sâu không thấy đáy, xe ngựa chắc chắn không dùng được.
Trong khe sâu, mùi hôi thối thi thể yêu thú, nhân loại quá nồng, cũng không phải người bình thường có thể chịu được, xa phu không muốn ở lại đây, cũng là hợp tình hợp lý.
Thạch Nham cẩn thận đi về phía trước, trên đường, cũng có không ít Võ Giả cảnh giới khác nhau, giống nhau bọn họ cũng đi bộ.
Nơi này vốn là một trấn nhỏ, bởi vì động đất, tất cả toàn bộ ốc xá đều sập đổ, rất nhiều người bị chôn sống, một ít yêu thú cấp thấp ở ngọn núi gần đó, cũng không thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn, biến thành thi cốt bên trong khe sâu.
Một đường đi tới, Thạch Nham dường như vẫn lạnh nhạt, nhưng Hạ Tâm Nghiên thì lại cau mày, ngọc thủ thon dài ôm cái mũi, hiển nhiên rất không thích mùi nơi này.
Khe rãnh rải rác, hai người đi tới cẩn phải thật cẩn thận di chuyển qua từng khe sâu dài nổi lên mặt đất.
Bên cạnh, ba đội Võ Giả cũng đều ôm mũi, cau mày, vừa cúi đầu đánh giá bốn phía, vừa cẩn thận tiến lên phía trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ba đội Võ Giả đều hơn mười người, đa số tu vi đều ở cảnh giới Tiên Thiên, Nhân Vị, cũng có vài tên Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp, nhưng một người tuổi năm nay đã lớn, có số người thậm chí tóc đã có hoa râm.
Những người này, hoặc là Võ Giả của Môn La đảo, hoặc là là đến từ thế lực vô danh trên hòn đảo gần đây, đều không xuất chúng.
Trong đó vài tên Võ Giả nam tính, trong lúc tiến lên, ánh mắt mê đắm lúc ẩn lúc hiện quét lên người Hạ Tâm Nghiên, cũng có mấy người, cố ý đi chậm rớt lại phía sau, lưu luyến ngắm nhìn đôi mắt thắt lưng nổi bật động lòng người của Hạ Tâm Nghiên, nước miếng chảy ròng.
Ngay từ lúc đầu, Thạch Nham cũng không để ý, đợi đến khi hắn phát hiện càng lúc càng nhiều Võ Giả nam tính, rõ ràng lúc trước ở phía trước, toàn bộ chậm rãi kéo ra phía sau, mới chú ý tới hiện tượng khác thường này.
Sắc mặt trầm xuống, Thạch Nham lặng lẽ dùng âm khí và Tinh Nguyên tạo ra một Từ Cức Vực Trường, yên lặng thả ra ngoài.
"Phù phù!"
Một lão giả năm mươi tuổi ánh mắt dâm đãng, thân hình đột nhiên loạng choạng một cái, ngã vào khe sâu phía dưới, mặt tiếp xúc với hủ thi bên dưới.
"
Phù phù! Phù phù!"
Rất nhiều Võ Giả ánh mắt dâm tục, liên tiếp ngã xuống khe sâu, đều tiếp xúc thân mật với thi thể yêu thú, thi thể ngườ, trên người dính đầy mùi hôi thối.
Rất nhanh, ba đội Võ Giả chung quanh, đều phát hiện hiện tượng quỷ dị này.
Trong những người đó, không ít người tu vi cao thâm, lại không ai có thể thấy được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vậy, khi nhìn hai người Thạch Nham, Hạ Tâm Nghiên, trong ánh mắt bọn họ có thêm chút kính sợ, vẻ háo sắc trên mặt những Võ Giả nam tính này đều thu liễm lại, một đám ra vẻ đạo mạo, tầm mắt cũng không dám quét qua đôi mông lắc lư của Hạ Tâm Nghiên nữa.
"Cái tên nhà ngươi." Hạ Tâm Nghiên nhẹ nhàng lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Ta đã sớm quen những ánh mắt đó, nếu giống ngươi như vậy mỗi người nhìn ta vài lần thì ta lập tức động thủ, chẳng phải sẽ mệt chết sao?"
"
Nữ nhân của lão tử, bọn họ cũng dám nhìn bậy!" Vẻ mặt Thạch Nham bình tĩnh, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn những người đó, hừ lạnh nói: "Không lấy tánh mạng bọn họ, ta đã khoan hồng độ lượng."
"
Ai là nữ nhân của ngươi?" Hạ Tâm Nghiên đau đầu, liếc nhìn khinh thường.
Thạch Nham cười khà khà quái dị, cũng không đáp lời.
Hạ Tâm Nghiên bất đắc dĩ, đối với vẻ vô lại của Thạch Nham cũng không thể làm gì, không hề để ý đến hắn nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Một lúc lâu sau.
Hai người tới một chỗ náo nhiệt bóng người lắc lư, ở đó là một khe sâu không thấy đáy, mỗi một cái khe như là hố to, u ám rất sâu, không biết chôn dấu bao nhiêu thi cốt.
Một băng sơn hình lăng, cao hai trăm trượng, giống như lợi kiếm ở bên trong hố sâu ló đầu, chọc thẳng lên trời.
Băng hàn khí lạnh lẽo, thật xa đã cảm thấy từ băng sơn kia tỏa ra, càng tới gần băng hàn càng lạnh thấu xương.
Rất nhiều Võ Giả tu vi thấp kém, chỉ dám ở đằng xa quan sát, không dám tới gần băng sơn kia.
Mười mấy tên Võ Giả mặc phục sức lộng lẫy, đến từ Linh Bảo Động Thiên, Đông Phương gia, Thiên Trì Thánh Địa, đều tụ tập ở chỗ ngàn mét gần băng sơn, vẻ mặt nghi hoặc, châu đầu ghé tai, thấp giọng thảo luận gì đó.
Hạ Tâm Nghiên bỗng nhiên ngừng lại.
Thân hình Thạch Nham cũng ngừng lại, cách băng sơn kia khoảng 1500 mét, ngửa mặt lên trời nhìn ra xa. Băng sơn lượn lờ hàn vụ mờ nhạt, mây chiều chiếu rọi xuống, phát ra luồng sáng màu đỏ tươi, bên trong băng sơn trong suốt, có rất nhiều phù văn kỳ dị di động, những phù văn kia hình như như bí thuật nào đó, phát ra lưu quang rực rỡ, có năng lượng dao động yếu ớt.
Băng sơn chỉ lộ ra một góc, khối băng lớn hơn nữa giấu thật sâu dưới lòng đất, không biết rốt cuộc lớn cỡ nào.
Hai người Thạch Nham cau mày đánh giá băng sơn, vẻ mặt nghiêm túc lặng lẽ nhìn về phía ba người cách băng sơn gần nhất.
"Trần Phong trưởng lão cảnh giới Thiên Vị của Linh Bảo Động Thiên, Trác Nghiên Tình thánh nữ Thiên Trì Thánh Địa, Đông Phương Hạp của Đông Phương gia ..." Hạ Tâm Nghiên chỉ vào ba người bên kia, nhẹ giọng giải thích, nói rõ lai lịch ba người.
Theo ngón tay của Hạ Tâm Nghiên, Thạch Nham lặng lẽ nhìn về chỗ ba người.
Trần Phong trưởng lão cảnh giới Thiên Vị của Linh Bảo Động Thiên là một người rất mập mạp, khuôn mặt tươi cười khả ái, đôi mắt nhỏ như đậu tương, thịt mỡ khắp mặt, lúc nói chuyện thịt mỡ trên mặt lắc lư, run rẩy. Ở bên cạnh hắn, có mười hai tên Võ Giả của Linh Bảo Động Thiên, tu vi từ cảnh giới Tiên Thiên tới Niết Bàn.
Trác Nghiên Tình thánh nữ Thiên Trì Thánh Địa bận cung trang trắng thuần, góc váy khâu đầy mỹ ngọc hình tam giác, dáng người quyến rũ động lòng người, da thịt tuyết trắng, rất bình thường, nhưng khí chất lại u nhã tĩnh mịch, khiến người ta nhìn không thấu. Ở bên cạnh nàng, cũng có bảy Võ Giả của Thiên Trì Thánh Địa, đều là thiếu phụ xinh đẹp, năm người cảnh giới Địa Vị, hai người cảnh giới Niết Bàn.
Đông Phương Hạp bận một bộ thanh sam, vẻ mặt lạnh lùng, tu vi cảnh giới Niết Bàn tam trùng thiên, phía sau đứng mười hai tên Võ Giả, trong đó một lão nhân tóc bạc mặt hồng hào, trên mặt không một nếp nhăn, nhưng lại cũng có tu vi cảnh giới Thiên Vị.
Linh Bảo Động Thiên, Thiên Trì Thánh Địa, Đông Phương gia, ba thế lực cũng không phải đặc biệt đến đây, đều là hoạt động ở hải vực gần đây, đột nhiên nghe nói có dị thường trên Môn La đảo, thế nên mới vội vàng đến đây.
"Thánh nữ? Không ra sao cả." Thạch Nham nghe xong giải thích của nàng, bĩu môi.
"
Tên hỗn đản ngươi." Hạ Tâm Nghiên ách nhiên thất tiếu, "Còn nhớ nhìn người ta, ngươi không khác gì những nam nhân thúi bị ngươi chỉnh vào khe sâu."
Thạch Nham cười hắc hắc.
"
Hoắc Nghiên Tình chính là mỹ nữ nổi tiếng của Vô Tận hải, chỉ là bình thường mang mặt nạ mỏng, rất ít lộ ra diện mạo thật sự thôi. Thánh nữ Thiên Trì Thánh Địa, cả đời không thể nói chuyện yêu đương với nam nhân, cho nên thánh nữ không ở trước mặt nam nhân lộ ra diện mạo, đời này ngươi cũng mơ tưởng thấy diện mạo thật sự của nàng." Hạ Tâm Nghiên nhẹ giọng đả kích.
"
Cả đời không thể nói chuyện yêu đương với nam nhân?" Thạch Nham lắc lắc đầu, cười lạnh nói: "Thánh địa chó má!"
Hạ Tâm Nghiên liếc mắt khinh thường Thạch Nham, không hề giải thích nữa.
"
Thiệt nhiều người nha."
Tiếng cười ôn hòa của Cổ Kiếm Ca, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến.
Rất nhanh, Cổ Kiếm Ca cùng bốn tên Võ Giả cảnh giới Niết Bàn của Cổ gia , lướt qua Võ Giả tán loạn chung quanh, đi từng bước tới gần băng sơn kia, đến ngoài ngàn mét băng vơi, cùng người của Linh Bảo Động Thiên, Đông Phương gia, Thiên Trì Thánh Địa chia làm bốn góc bên cạnh băng sơn kia.
"Kiếm Ca, ngươi cũng đến đây?" Đông Phương Hạp liếc mắt nhìn hắn, trên khuôn mặt lạnh lùng, lộ ra một nụ cười, "Còn có người khác không?"
"
Ra mắt Hạp thúc." Cổ Kiếm Ca cúi người hành lễ, mỉm cười nói: "Không đâu, chỉ vài người chúng con, con chỉ trùng hợp ở gần Đà Loa đảo, nghe nói bên này có chút dị thường, cứ tới đây nhìn xem sao. Hạp thúc, người tới sớm, có phát hiện gì không?"
Rất nhiều Võ Giả bên ngoài, vừa nghe câu hỏi của Cổ Kiếm Ca, đều tập trung tinh thần nhìn về phía Đông Phương Hạp.
"
Phù văn thần bí di động bên trong băng sơn có lực lượng giam cầm, ba phương chúng ta đã hợp lực đánh vào vài lần, mỗi một lần đều vô ích trở lại." Đông Phương Hạp lắc lắc đầu, "Lực lượng giam cầm không tầm thường, chúng ta thử vài lần, lực lượng giam cầm này mới có dấu hiệu buông lỏng, trong chốc lát chúng ta sẽ tiếp tục thử, ha ha, ngươi cũng xuất lực đi."
"
Rất sẵn lòng." Cổ Kiếm Ca mỉm cười gật đầu.
Nói xong, tầm mắt Cổ Kiếm Ca ở trong đám người tìm kiếm, trong chốc lát phát hiện hai người Hạ Tâm Nghiên, Thạch Nham.
Ánh mắt Cổ Kiếm Ca sáng lên, gật đầu về phía hai người Thạch Nham, xem như chào hỏi.
Thạch Nham lạnh nhạt cười, gật đầu chào lại.
Vẻ mặt Hạ Tâm Nghiên hờ hững, thờ ơ giống như không có thấy hắn.
Cổ Kiếm Ca cũng không thèm để ý, vẫn vẻ mặt ôn hòa tươi cười.
"Chúng ta tiếp tục thử lại." Trần Phong đột nhiên mở miệng, trên mặt đầy thịt mỡ cười khổ, "Sớm một chút phá bí mật vỡ băng sơn, chúng ta cũng sớm trở về báo cáo, bằng không chờ càng nhiều thế lực đến đây, cho dù bên trong băng sơn có cái gì, cũng sẽ bị càng nhiều người chia nhau, các vị thấy thế nào?"
Lời Trần Phong tuy nói vậy, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn về đám người Đông Phương Hạp, Trác Nghiên Tình, Cổ Kiếm Ca, vốn không có để ý Võ Giả tán loạn ngoài ngàn mét.
Ở trong lòng hắn, mặc dù thực sự băng sơn có bí mật, cũng không tới phiên người khác tới chia xẻ.
"
Cũng tốt." Đông Phương Hạp gật gật đầu, hướng về Võ Giả phía sau nói: "Trong chốc lát mọi người tận lực là được."
Đám người Trác Nghiên Tình, Cổ Kiếm Ca , cũng đều gập đầu đồng ý.
"
Động thủ đi."
Trần Phong thấy ba phương này đồng ý, cũng không liếc mắt nhìn những người khác, bên trong cổ tay áo đột nhiên bay ra một thanh tiểu chùy màu bạc.
Một luồng khí tức trầm trọng cuồn cuộn, đột nhiên từ bên trong tiểu chùy màu bạc tản ra, tiểu chùy màu bạc khi ở giữa không trung đột nhiên biến lớn, giống như ngọn núi nhỏ màu bạc, nện mạnh về hướng băng sơn lộ ra."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.