“Với thực lực ngũ tinh đấu vương còn chưa tới của ngươi có thể biết ta có phải đấu hoàng hay không sao?”
Người tới là một hoàng bào lão giả, tay cầm một cây gậy nhỏ màu xám, nghe được lời này của Lý Thiên Ngọc, hắn hai mắt ngưng trệ, lời định nói ra cũng bị nghẹn trong cổ họng.
Ngay lúc này, một tên thủ hạ từ bên trong đám người vây xem phía ngoài lộ ra đi tới ghé bên tai lão giả nói thầm điều gì đó, lão giả nghe xong âm thầm giật mình.
Vẫy tay đuổi đi tên thủ hạ kia, Hoàng bào lão giả sau đó tiến tới chắp tay khách khí nói:
“Không biết tiên sinh phương danh?”
Hoàng bào lão gỉa cũng không còn nghi ngờ thực lực của Lý Thiên Ngọc, bởi vừa rồi tên thủ hạ kia vừa nói cho hắn biết việc Lý Thiên Ngọc xuất thủ diệt đi mấy tên đấu vương, trong đó còn có một người thực lực chân chân thực thực đạt tới bát tinh đấu vương đỉnh phong, hơn nữa còn là một chiêu giây sát, hắn cũng biết nếu không có thực lực đấu hoàng trở lên là làm không được, tuy cửu tinh đấu vương cùng bát tinh đấu vương chênh lệch một tinh nhưng nếu bảo một chiêu giết địch, ngay đến một số vị trưởng lão đấu vương đỉnh phong của Hắc Hoàng tông bọn hắn là làm không được điều đó.
Lý Thiên Ngọc lúc này gật đầu đáp:
“Bản tọa Lý Thiên Ngọc, lần này đi tới Hắc Hoàng thành là muốn gặp tông chủ của Hắc Hoàng tông!”
Hoàng bào lão giả nghe thấy Lý Thiên Ngọc vậy mà tự xưng ‘bản tọa’ không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ vị tiên sinh này chắc hẳn có địa vị rất cao, chỉ không biết là tới từ thế lực nào?
Hắn lại nói:
“Không biết tiên sinh cần gặp tông chủ có việc gì?”
Lý Thiên Ngọc nhìn lão giả một hồi, để cho hắn có cảm giác có chút không thoải mái, sau đó mới nói:
“Khi nào gặp được tông chủ của các ngươi nói sau đi, ngươi, còn không làm chủ được!”
Lão giả nghe thấy Lý Thiên Ngọc tỏ ý coi thường, trong lòng cũng có chút khó chịu, bất quá hắn chưa biết Lý Thiên Ngọc sâu cạn ra sao, cũng không tiện thăm dò tiếp, đành nói:
“Như vậy thì xin mời tiên sinh!”
Nói xong, vươn tay tỏ ý mời, đám đại hán canh cổng cũng hiểu ý dạt sang hai bên, cổng lớn mở rộng chờ đợi hắn tiến vào bên trong.
Gật đầu, Lý Thiên Ngọc hai tay chắp sau lưng, lững thững tiến vào, hoàn toàn một dạng như đi dạo hậu hoa viên để đám người vây xem trong lòng cũng cảm thấy một chút khâm phục dũng khí của hắn, phải biết rằng Hắc Hoàng tông tuy bởi vì sinh ý đặc điểm, coi trọng hòa ý sinh tài, nhưng nếu như xem nhẹ bọn hắn thì bảo đảm sẽ phải trả giá rất đắt, hơn nữa thực lực của Hắc Hoàng tông tuy chỉ có một vị tông chủ là đấu tông nhưng số lượng đấu hoàng không ít, mà đấu hoàng đỉnh phong chỉ thiếu một chút là đột phá đấu tông cũng không nhỏ chút nào.
Đối với Lý Thiên Ngọc người trong cuộc, hắn đương nhiên không thèm để ý, bởi chỉ là Hắc Hoàng tông mà nói cũng không khác hậu hoa viên là mấy, độ nguy hiểm gần như bằng không.
Có điều, hiện tại Lý Thiên Ngọc cũng không để ý tới Hắc Hoàng tông cùng thái độ của bọn hắn, mà điều hắn quan tâm chính là liệu Hắc Hoàng tông đã nắm được Bồ đề hóa thể tiên vào tay hay chưa, nếu còn không có bắt được tới tay, chuyến này chẳng khác gì hắn không công mà đi, tiếp đó còn phải chờ thời gian trôi đến đúng nội dung cốt truyện thời điểm mới có thể thu hoạch được, mà như vậy quả thật có hơi lâu một chút, tính toán đâu ra đó cũng phải vài năm nữa, hắn không muốn chờ đợi thời gian lâu như vậy.
Theo chân hoàng bào lão giả tiến vào bên trong một tòa trạch viện, Lý Thiên Ngọc sau đó được mời tới đại sảnh, người hầu cũng theo đó dâng lên linh trà cùng điểm tâm ngọt.
Bưng lên chén trà, khẽ nhấp một ngụm, quả thực mùi vị không tệ, khi hắn vừa đặt chén trà xuống thì một loạt tiếng bước chân từ phía ngoài vọng lại, Lý Thiên Ngọc biết người đã tới rồi!
Quả nhiên, từ ngoài cửa, một vị trung niên nam tử, vóc dáng có phần cao lớn uy mãnh, long hành hổ bộ bước vào, chỉ là khi nhìn thấy tuổi tác của Lý Thiên Ngọc, hắn vẫn lấy làm giật mình, tuy thông qua hoàng bào lão giả thông báo, hắn cũng biết người tới là một vị công tử trẻ tuổi, nhưng hắn cũng không nghĩ tới Lý Thiên Ngọc đâu chỉ trẻ tuổi, nhìn hắn ai cũng chỉ nghĩ là một thanh niên nhân mười tám, hai mươi tuổi là cùng.
Lý Thiên Ngọc cũng không có đứng dậy nghênh tiếp, nhưng trung niên nam tử cũng không có gì không vui, bởi lẽ hắn mơ hồ từ trên người Lý Thiên Ngọc cảm nhận được nguy hiểm khí tức, có điều chưa biết mục đích đối phương muốn gặp mình là gì, cho nên vẫn khách khí chắp tay nói:
“Ha hả, thì ra là Lý tiên sinh, không biết tiên sinh hôm nay tới tìm Mạc mỗ là có chuyện gì?”
Có thể ai cũng đoán ra, trung niên nam tử họ Mạc này không phải ai khác mà chính là Mạc Thiên Hành, một vị đã bước vào đấu tông cấp bậc có đến mười mấy năm, đồng thời là tông chủ Hắc Hoàng Tông, có một đứa con trai gọi Mạc Nhai, bây giờ là thiếu tông chủ.
Mà đối với Lý Thiên Ngọc, hắn cũng không cảm thấy hành động cùng thái độ của mình có gì không đúng, thử hỏi hắn bản thân là đấu thánh nào có thể đối với kẻ yếu hơn mình có thể nói là so với con kiến cũng không mạnh hơn bao nhiêu là Mạc Thiên Hành hiến ân cần hay nói chuyện khách khí cơ chứ? Chuyện mất giá như vậy, hắn là làm không được.
Tuy nhiên, bởi nghĩ tới trong tay Mạc Thiên Hành có thể có Bồ đề hóa thể tiên có thể giúp ích cho thể chất Ách nan độc thể của Tiểu Y Tiên, cho nên Lý Thiên Ngọc nghĩ sẽ cùng hắn lấy vật đổi vật trao đổi, chứ nếu không cho dù hắn có giết Mạc Thiên Hành cướp đi đồ vật cũng chẳng ai dám nói điều gì, sau khi trung niên họ Mạc nói xong, lúc này Lý Thiên Ngọc mới chỉ tay về một bên ghế mà nói:
“Mạc tông chủ, ngồi đi!”
Mạc Thiên Hành ứng tiếng ngồi xuống, sau đó hắn mới nói:
“Hôm nay, bổn tọa tiến tới gặp Mạc tông chủ chỉ vì một vật, bổn tọa có thể dùng hình thức vật đổi vật, đảm bảo Mạc tông chủ hài lòng!”
Mạc Thiên Hành kỳ hoặc, vội hỏi:
“Không biết Lý tiên sinh nói lại là vật gì?”
Mỉm cười, Lý Thiên Ngọc nói lên năm chữ:
“Bồ đề hóa thể tiên!”
Con ngươi co rụt, Mạc Thiên Hành thiếu chút nữa thì đứng bật cả dậy, song hắn dù sao cũng là nhất tông chi chủ, khí độ cũng rất đủ, cho nên kiếm chế lại được hành động thất thố của mình, thận trọng nói:
“Không biết Lý tiên sinh biết được tin tức Mạc mỗ trong tay có Bồ đề hóa thể tiên là tới từ nơi nào?”
Lý Thiên Ngọc lắc đầu cười đáp:
“Chuyện này có trọng yếu sao? Mạc tông chủ chỉ cần biết được bản tọa lúc này đang cần ‘vật ấy’, mà bản tọa cũng không để Mạc tông chủ thiệt thòi, chỉ như vậy là đủ rồi!”
Chỉ là trái với mong đợi của Lý Thiên Ngọc, Mạc Thiên Hành cười khổ đáp:
“Không dấu gì Lý tiên sinh, Mạc mỗ trong tay đích thực nắm giữ tin tức vị trí hạ lạc của bồ đề hóa thể tiên, thế như còn chưa nắm được vào tay, cho nên không thể không từ chối hảo ý của tiên sinh!”
Mới đầu, Lý Thiên Ngọc còn không tin tưởng lời Mạc Thiên Hành nói, hắn còn nghĩ Mạc Thiên Hành không muốn cùng hắn trao đổi nên lấy cớ, thế nhưng sau một hồi vặn hỏi, hắn không thể không chấp nhận sự thực là Mạc Thiên Hành trong tay không có Bồ đề hóa thể tiên loại thiên tài địa bảo này, nghĩ tới cốt truyện còn phải vài năm nữa thì Bồ đề hóa thể tiên mới xuất hiện, Lý Thiên Ngọc quả thực có phần gấp gáp, hắn nói:
“Như vậy, không biết Mạc tông chủ có thể đem thông tin vị trí hạ lạc của Bồ đề hóa thể tiên cùng bản tọa nói một chút hay không? Đương nhiên bản tọa cũng không để Mạc tông chủ chịu thiệt thòi, hơn nữa đảm bảo Mạc tông chủ hài lòng!”
Mạc Thiên Hành ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mới nói:
“Không biết Lý tiên sinh dùng vật gì trao đổi tin tức này?”
Lý Thiên Ngọc thản nhiên nói:
“Mạc tông chủ chắc còn chưa biết bản tọa thân cũng là một gã luyện dược sư đi…!”
Nói xong, trên tay bốc lên một đoàn hỏa diễm màu đen lăn lộn, ấp ủ bên trong là nhiệt độ cực kỳ kinh khủng.
Đồng tử thu hẹp, Mạc Thiên Hành không khỏi bật thốt:
“Dị hỏa!?”
Gật đầu mỉm cười, Lý Thiên Ngọc phất tay thu hồi Amaterasu, đối với Mạc Thiên Hành nói:
“Đúng là dị hỏa, bản tọa không những là luyện dược sư, mà còn là thất phẩm luyện dược sư cao cấp, cho nên, vật ta muốn lấy ra chính là lục phẩm đan dược, phá tông đan!”
“Phá tông đan!!!” Mạc Thiên Hành kinh hãi, sau đó hô hấp trở nên dồn dập, hắn mười mấy năm không cách nào tiến thêm một bước cũng là chuyện mà ai ai cũng biết, cho nên thống khổ ý vị như thế nào, chỉ có người trong cuộc là hắn mới đủ cảm nhận được.
Nhưng lúc này, Lý Thiên Ngọc ném ra một viên đan dược có thể giải quyết vấn đề của hắn, bảo hắn làm sao có thể bình tĩnh đây?
Thu hết biểu tình của Mạc Thiên Hành trong mắt, Lý Thiên Ngọc trong lòng cười nhạt, lại nói tiếp:
“Đương nhiên, ta nơi này cũng không có dược tài đủ để luyện chế phá tông đan, cho nên còn phải phiền Mạc tông chủ, vẫn quy củ cũ, ba phần dược tài!”
Mạc Thiên Hành vội vàng đáp:
“Không thành vấn đề, chỉ là dược tài, cứ giao cho Mạc mỗ là được…chỉ là không biết Lý tiên sinh có thể giúp đỡ Mạc mỗ luyện nhiều mấy viên?”
Lý Thiên Ngọc cười ha hả nói:
“Mạc tông chủ lòng tham cũng không phải dạng vừa, ngươi phải biết giá trị của một viên phá tông đan có bao nhiêu lớn, đấu tông phục dụng chắc chắn tăng lên một tinh, mà đấu hoàng đỉnh phong ăn vào có tỷ lệ lớn tấn cấp, nếu không phải dùng để đổi lấy tin tức về Bồ đề hóa thể tiên, bản tọa mới không đem ra làm điều kiện!”
Mạc Thiên Hành cũng có chút xấu hổ đáp:
“Lý tiên sinh, Mạc mỗ cũng là không có cách nào, dù sao mấy vị trưởng lão kẹt ở đấu hoàng đỉnh phong cũng có mấy chục năm, nếu cứ tiếp diễn như vậy, thọ nguyên hao hết, bọn họ dù không gặp cường địch thì rồi cũng phải chết, cho nên Lý tiên sinh nếu có thể giúp đỡ luyện nhiều mấy viên phá tông đan, Mạc mỗ nguyện trả bất cứ giá nào, cho dù đánh đổi toàn bộ sản nghiệp của Hắc hoàng tông cũng không tiếc!”
Đương nhiên, Mạc Thiên Hành cũng nghĩ rất kỹ, dù cho Hắc Hoàng tông toàn bộ quy về Lý Thiên Ngọc, nhưng một đám trưởng lão tấn cấp đấu tông, như vậy Hắc Hoàng tông thực lực tăng mạnh, đi chiếm đoạt của thế lực khác không phải là được rồi? Cho nên tính đi tính lại hắn hình như không những không lỗ lã, mà còn lời lớn là đằng khác.
Lý Thiên Ngọc đương nhiên cũng không phải không nhìn ra, hắn ánh mắt mang đầy thâm ý nhìn lấy Mạc Thiên Hành, để Mạc Thiên Hành có phần lúng túng.