Không cố kỵ chuyện lộ ra bản thân tài phú giàu nứt đố đổ vách, Lý Thiên Ngọc từng đợt từng đợt càn quét linh dược để cho đám người xung quanh hai mắt đều đỏ lên, tham lam quang mang không chút nào che dấu lộ rõ mồn một.
Lý Thiên Ngọc đương nhiên biết việc này sẽ gây chút cho bản thân hắn chút phiền toái nho nhỏ, bất quá hắn cũng không thèm để ý, dù sao tại Hắc giác vực hỗn loạn này, lập uy một chút chấn nhiếp đám đạo chích là cần thiết, cho nên tên nào đánh chủ ý tới hắn, vậy thì coi như là bước chân ra đường không xem hoàng lịch, đủ xui xẻo.
Quả nhiên, không ngoài dự liệu của hắn, khi hắn càn quét xong một đám linh dược giá trị đến mấy chục vạn kim tệ rồi rời đi sạp hàng thứ hai mươi ba, mười mấy tên đại hán không biết từ chỗ nào toát ra, bao vây xung quanh hắn, trong đó, một tên trung niên đại hán, trên mặt có ba vết sẹo kéo dài từ mang tai xuống tới quá miệng để dung mạo của hắn cực kỳ dữ tợn, muốn nói rằng bị hủy dung cũng không quá, tên này có vẻ như là tên cầm đầu đám đại hán.
Mặt sẹo cười gằn đi tới một bước nói:
“Tiểu tử, giao ra nạp giới, lão tử tha cho ngươi một mạng, nếu không…tiểu tử ngươi hôm nay đừng mong còn sống mà rời đi nơi này!”
“Các ngươi là người nào?” Lý Thiên Ngọc thản nhiên nói.
“Lão tử là Trương Lỗi, còn nơi này chính là lão tử địa bàn, ngươi cứ nói đi…giao hay không giao?” Mở miệng một câu lão tử, ngậm miệng một cẫu lão tử, Trương Lỗi một dạng hung thần ác sát, phách lối đáp.
Thấy cảnh như vậy, đám người xung quanh ai mà không rõ đây là chuyện gì cơ chứ? Còn không phải ban ngày ban mặt đánh cướp sao? Hơn nữa bọn hắn đương nhiên biết “mặt sẹo” đại hán kia là người nào, đây không phải là Trương Lỗi cùng đám thủ hạ của hắn thì còn có thể là người nào.
Trương Lỗi, thực lực tam tinh đấu linh, có thể nói quanh khu vực này chính là địa đầu xà, rất nhiều lần người mới tiến vào Hắc giác vực lần đầu tiên vì không biết đạo lý tiền tài không lộ ngoài thân, cứ thản nhiên phơi ra bên ngoài, cuối cùng còn chẳng phải bị Trương Lỗi ăn đến đầu khớp xương cũng không còn hay sao? Kết cục của những người đó dùng mông mà suy nghĩ cũng biết, còn không biết lúc này phơi thây ở nơi nào đây!
Không có tản đi, cũng không có vây xem, vẫn người bán cứ bán, người mua cứ mua, người qua đường thì vẫn thản nhiên mà đi, hiển nhiên sự nhiều thành quen, chỉ có một số ít thành phần thích náo nhiệt là đứng lại chờ mong kết cục của Lý Thiên Ngọc, muốn xem hắn sẽ lựa chọn thế nào, giao ra tài bảo hay muốn cùng mười mấy gã đại đấu sư cùng đấu linh chiến đấu?
Bon hắn đoán chừng Lý Thiên Ngọc chắc vẫn phải chọn lấy con đường giao lên tài bảo mà giữ lấy tính mạng, dù sao nhìn qua thì Lý Thiên Ngọc rất trẻ tuổi, đoán chừng thực lực cao lắm cũng chỉ đại đấu sư là cùng, muốn chống lại một tên tam tinh đấu linh cùng một đám đại đấu sư hiển nhiên là hành vi tự sát.
Chỉ là lời nói tiếp theo của Lý Thiên Ngọc để bọn hắn cảm thấy kinh dị…
“Nếu ta không giao thì sao? Ngươi có thể đối với ta thế nào?”
Không những không đáp ứng, hơn nữa giọng điệu còn mang đầy tính trào phúng, hiển nhiên hành động này chọc giận đám người Trương Lỗi, hắn đáp:
“Ha hả, rất tốt, có cốt khí, chỉ là không biết tiểu tử ngươi còn có thể giữ thái độ này được bao lâu, lão tử hai ngày qua chưa sát sinh, thật sự đáng mong chờ đấy!”
Lý Thiên Ngọc liếc nhìn Trương Lỗi, vẻ mặt chẳng đáng, thầm lắc đầu, hành động này trong mắt Trương Lỗi không khác gì khiêu khích, để hắn nổi lên sát ý.
“Chết!”
Quát lên một tiếng, ngay sau đó, Trương Lỗi thân ảnh như chớp giật xuất hiện tại trước mặt Lý Thiên Ngọc, hướng về ngực hắn tung ra một quyền.
Thấy Lý Thiên Ngọc vẫn đứng nguyên một chỗ, không có chút hành động nào, Trương Lỗi còn tưởng rằng tiểu tử này gặp phải một quyền uy mãnh của hắn sợ đến chôn chân, khóe miệng cười lạnh, không những uy lực không giảm, trái lại còn tăng, hắn muốn một chiêu giết chết Lý Thiên Ngọc hơn nữa tử trạng còn phải thật thê thảm, lấy đó chấn nhiếp một số người, nếu không ai cũng như tiểu tử này chống đối hắn, không phải rất phiền toái hay sao?
Chỉ là, Trương Lỗi không biết một điều, lấy trình độ thân thể kiên cố của Lý Thiên Ngọc còn cần thiết phải né tránh công kích của đấu linh sao? Cho dù có là đấu hoàng cường giả công kích đến mệt chết thì cũng không thể để hắn rụng xuống một cái lông chứ đừng nói đấu linh cấp bậc, trong mắt hắn, tốc độ của Trương Lỗi như phim tua chậm, thật sự hắn lười di chuyển.
“Phanh!!!”
Một tiếng vang trầm đục, xung lực mạnh đến mức để cho trung tâm va chạm giữa hai người mặt đất dưới chân nứt toác, bốc lên một đám bụi đất che khuất tầm mắt của mọi người.
Bên trong yên vụ, Trương Lỗi khóe miệng cười lạnh, thầm nghĩ trúng một đòn ngũ thành đấu khí của hắn, xương ngực của tiểu tử này hẳn giờ này đã gãy nát toàn bộ, nội tạng cũng là như vậy, cho nên tiểu tử này chết chắc rồi.
Chỉ là để hắn cảm thấy sự tình có chút không đúng, đó là mặt trước của quyền đầu vẫn có cảm giác đụng phải vật gì, theo lý mà nói tiểu tử kia trúng một quyền này, thân thể hẳn phải văng đi mới phải, đằng này hắn vẫn cảm nhận được, như vậy...
Quả nhiên, yên vụ nhạt dần, thân ảnh Lý Thiên Ngọc cũng hiện ra sừng sững trước mắt để Trương Lỗi hai mắt trợn lên, điều khiến hắn không thể nào tin nổi đó là Lý Thiên Ngọc lông cũng không rụng một cây, hoàn toàn không có chút nào tổn hao.
“Ngươi đây là muốn giúp ta đập con muỗi sao?”
Do yên vụ che khuất khuôn mặt của Lý Thiên Ngọc, cho nên Trương Lỗi không có nhìn ra biểu hiện của Lý Thiên Ngọc lúc này, chỉ là thông qua câu nói kia, hắn có thể tưởng tượng ra Lý Thiên Ngọc điệu bộ hẳn là đối với hắn trào phúng cùng mỉa mai.
Trương Lỗi điên cuồng hét lên:
“Không, không…không thể nào…làm sao có thể…ta không tin!!!”
"Chết đi cho ta!!!"
“Phanh phanh phanh…!!!!”
Như phát điên, Trương Lỗi sau đó một loạt công kích như mưa rơi xuống lồng ngực Lý Thiên Ngọc, hắn muốn chứng minh đòn công kích của mình có hiệu quả.
….
“Hộc…hộc….!!! Sau một hồi điên cuồng công kích, Trương Lỗi thở dốc, hai tay chống lấy đầu gối, ánh mắt vẫn tập trung vào đám yên vụ trước mắt, chờ mong hình ảnh tiếp theo là thi thể Lý Thiên Ngọc ngã xuống mà không phải thân ảnh đứng sừng sững kia.
Chỉ là, hắn có lẽ phải thất vọng rồi…
“Thế nào? Công kích xong rồi? Như vậy hẳn là nên đến lượt ta!”
Nghe thấy âm thanh của Lý Thiên Ngọc vang lên, Trương Lỗi cảm thấy tuyệt vọng, hai đầu gối không kìm được run rẩy quỳ xuống mặt đất dưới chân, hắn lúc này mà còn không biết bản thân mình đá nhầm thiết bản thì cũng uổng cho hắn bao nhiêu năm lăn lộn tại Hắc giác vực này.
“C…cầu xin tiền bối…tiểu nhân...”
Không để Trương Lỗi nói hết câu, âm thanh của Lý Thiên Ngọc từ bên trong yên vụ truyền ra, lọt vào trong tai của Trương Lỗi chẳng khác nào âm thanh của tử thần…
“Ta từ chối!”
“Phanh!!!”
Một câu nói cực kỳ ngắn gọn và một tiếng nổ vang lên, thân thể Trương Lỗi không hiểu thấu đã biến thành một đám huyết vụ.
Tận mắt chứng kiến Trương Lỗi biến thành một đám bọt máu, đám thủ hạ của hắn mới như bừng tỉnh, sau đó nhanh như chớp chạy chốn đào mệnh…
“A a a a a a….chạy mau, Trương Lỗi chết rồi!”
“Thật khủng khiếp…”
……
Lý Thiên Ngọc đương nhiên không thể tha cho đám thuộc hạ của Trương Lỗi, hắn sau đó hướng về phía từng người điểm ra một chỉ.
Sau đó…
“Phanh!”
“Phanh!”
“Phanh!”
……
Từng đợt tiếng nổ vang lên, không một tên nào trong số đám thủ hạ của Trương Lỗi tránh thoát kết cục biến thành huyết vụ, đồng dạng theo chân Trương Lỗi hướng về phía Diêm Vương lão gia lĩnh cơm hộp.
Giải quyết toàn bộ đám người Trương Lỗi, Lý Thiên Ngọc phủi phủi ngực áo, sau đó thản nhiên rời đi, để lại phía sau lưng một đám người bàn tán huyên náo cũng như mười mấy vũng máu loãng.
Sau một đợt lập uy, Lý Thiên Ngọc tiếp đó mặc dù rất xài tiền như nước, để vô số người đỏ hỏn con mắt, nhưng cũng không có dám đối với hắn ra tay.
Tiến sâu vào bên trong Hắc giác vực địa vực, trải qua gần một ngày hành tẩu, Lý Thiên Ngọc cuối cùng cũng đi tới Hắc Hoàng thành, trụ sở của Hắc Hoàng tông, mục đích của hắn đương nhiên là Bồ đề hóa thể tiên loại này bảo vật.
Hắc hoàng thành, từ bên ngoài nhìn tới thì quy mô cũng không quá hùng tráng to lớn, nhưng điều để Lý Thiên Ngọc cảm thấy khá tò mò chính là toàn bộ tường thành đều được xây dựng nên bằng một loại Hắc kính thạch, dưới ánh mặt trời càng trở nên sáng loáng như gương, đây là một loại tài liệu có thể phản kích lại một số công kích nhất định, dùng để xây dựng tường thành quả thực không tệ chút nào.
Nơi này là một nơi long xà hỗn tạp, tuy không phải chỉ động chút liền ra tay, nhưng cũng không thiếu gặp được huyết tinh chiến đấu, có điều tất cả những thứ này đối với Lý Thiên Ngọc mà nói đều không bị hắn để vào mắt, dù cho có càng thêm huyết tinh cùng tàn nhẫn, nhưng như vậy thì thế nào? Có liên quan gì đến hắn chứ?
Có điều Lý Thiên Ngọc điệu bộ rơi vào trong mắt một số người lại trở thành một loại cực kỳ gai mắt, cho nên đương nhiên là không tránh khỏi tìm tới Lý Thiên Ngọc gây sự.
Một lần nữa triển lộ thân thủ, Lý Thiên Ngọc sau khi tiễn vài tên đấu vương về tây thiên, không có bất kỳ người nào tiếp đó tìm hắn kiếm chuyện, cho nên mà nói ở nơi này lập uy mới là thủ đoạn hữu hiệu nhất.
Lúc này, hắn hướng về phía cửa thành đi tới, nơi đó đứng hơn mười vị tráng hán, vóc người uy mãnh, ánh mắt lăng lệ, thiết huyết nam tử.
Khi hắn tiến vào phạm vi mười mét xung quanh của thành, mười vị tráng hán đột nhiên tiến vào một loại tư thế sẵn sàng chiến đấu, nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Lý Thiên Ngọc.
Cười nhạt thu lấy cử động của đám tráng hán vào trong mắt, Lý Thiên Ngọc chắp tay sau lưng, lững thững bước từng bước tiến tới.
Đột nhiên, từ bên trong, một đạo thân ảnh vọt ra, đồng thời âm thanh vang dội:
“Ha ha…vị bằng hữu này, nơi này được thiết kế đặc biệt, chỉ dành cho cường giả đấu hoàng, nếu chưa đủ tiêu chuẩn, xin vui lòng chuyển sang đường khác!”
“Chỉ bằng thực lực chưa tới ngũ tinh đấu vương của ngươi có thể nhìn ra được người khác có phải hay không là đấu hoàng!?”