Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa

Chương 146: Long Duệ tỏ tình




Lúc này đây, nàng đã trả lời thật bình thản.
Cho dù là ai cũng nhìn ra được, Tử Tô đã quyết tâm, đã không còn do dự áy náy giống như trước, cho nên, trong lòng mọi người cảm giác gì cũng đều có, nhưng tất cả mọi người thập phần đồng cảm.
Long Triệt chua xót thật sự, tuyệt vọng, chỉ ngơ ngác nhìn nàng bình tĩnh, rốt cuộc không thể nói nên lời.
Tử Tô nhìn hắn, trong tâm thật sự bình tĩnh, những cảm xúc phức tạp áy náy, đau lòng thương xót trước kia đã không còn tồn tại, thích hoặc là yêu, không còn nữa.
Hắn ngây ngốc vô thần, đứng im như tượng đá, cuối cùng không nói gì, hai tay buông thỏng xuống, nội tâm bi thương.
Rõ ràng cảm nhận được hắn bị thương, hắn khổ sở, nhưng tâm nàng vẻn vẹn là co rúm một chút, liền lập tức khôi phục bình tĩnh, nàng biết cứ dây dưa như thế mãi, khẳng định vĩnh viễn không ngớt.
Đau đớn kéo dài, không bằng kết thúc một lần cho xong, nàng liền chậm rãi xoay người, cùng Long Duệ rời khỏi nơi này, xoayhướng đại môn mà đi. Không hề nhìn bất luận kẻ nào liếc mắt một cái, vân đạm phong khinh.
Long Duệ vội vàng đuổi kịp, nội tâm hắn lúc này đối Long Triệt tràn ngập đồng tình, chỉ là vẻn vẹn là đồng tình mà thôi, hắn là sẽ không giúp Long Triệt.
Một đường thông suốt rời khỏi Long Cung, đi tới hải dương khổng lồ trước mặt, nhìn hải dương tối đen, Tử Tô đột nhiên dừng lại cước bộ.
“Làm sao vậy?” Long Duệ thiếu chút nữa đâm sầm vào nàng, thấy nàng đột nhiên ngừng lại, vội vàng hỏi, nghi hoặc không thôi. Đồng thời, tâm đột nhiên co rút một chút, hoảng sợ sợ hãi nàng lại thay đổi chủ ý.
Tử Tô nhìn thoáng qua nước biển trước mặt, thanh âm bất đắc dĩ nói: “Tôi không biết làm sao rời đi.” Nàng cũng không phải thần nhân, cũng không phải người của hải lý, chẳng lẽ nàng có thể một cước đạp phá hư không? Bay lơ lửng mà đi?
Long Duệ thế này mới bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng thật cẩn thận nắm lấy tay nàng, lôi kéo nàng bước vào trong nước biển, nhanh chóng hướng Nam Hải bơi đi.
Bị nắm Tử Tô vẫn ôm Tiểu Long Nhi say khướt, Tiểu Long Nhi sớm đã ngủ, an tâm oa ở trong lòng mẫu hậu, thằng bé ngủ say sưa.
Cái gì cũng không nói, hai người liền thẳng hướng Nam Hải bơi đi, im lặng, tối đen, tay nắm tay.
Long Triệt nhìn chăm chú vào bọn họ cùng nhau đi xa, mặt từ đầu đến cuối không chút thay đổi, rốt cuộc sau khi bóng dáng của bọn họ đã khuất xa tầm mắt, hắn yên lặng xoay người, chậm rãi đi về hướng tẩm cung của mình.
Không ai dám nói, mọi người đều cúi đầu, sợ lại chọc giận Long Vương lúc này thoạt nhìn không giống như bình thường, mọi người thức thời thối lui đến hai bên, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Long Triệt sau khi đi vào tẩm cung thật lâu không ra, qua không bao lâu từ bên trong truyền ra tiếng gầm lên giận dữ, mọi người trong Đông Hải Long Cung, trong lòng run rẩy không yên, sau đó không nghe thấy gì nữa.
Tử Tô yên lặng đi theo Long Duệ trở về Nam Hải, sau khi trở lại Nam Hải Long Cung, hắn không nói hai lời, nhanh chóng bảo cung nữ hầu hạ nàng, còn tẩy đi mùi rượu trên người Tiểu Long Nhi sạch sẽ, thế này mới yên lòng.
Như vậy qua mấy ngàyTiểu Long Nhi sau khi uống rượu ở Đông Hải, hiện tại thập phần nhu thuận, sợ sẽ chọc giận mẫu hậu.
Long Duệ đương nhiên cũng là thật cẩn thận, hắn biết Tử Tô tâm tình không tốt, tự nhiên không dám rất quấy rầy nàng, nếu lỡ chọc nàng mất hứng, nàng sẽ rời khỏi nơi này.
Tâm tư của bọn họ lúc này Tử Tô làm sao lại không biết, tâm tình của nàng cũng vẻn vẹn là xấu hai ngày, liền khôi phục bình thường, im lặng nhàn nhã sống.
Long Duệ gần nhất cũng là không thể bình tĩnh, từ sau khi đem nàng từ trong tay Long Triệt mang về đến, hắn đã nghĩ rất nhiều, không yên bất an, lo lắng sợ hãi, hắn không thể im lặng, không thể làm cho tâm bình tĩnh trở lại.
Hắn sợ hãi, mất đi nàng. Mà nàng, chỉ sợ là đối với hắn lại không có chút hảo cảm nào. Hắn ngẫm lại, liền không khỏi cười khổ, nhưng hắn vẫn không thể khống chế nội tâm khát vọng.
“Di, anh tại sao lại ở đây?” Tử Tô đang đứng ở trước Long Cung nhìn hải dương tối đen, đột nhiên nghe được tiếng bước chân phía sau truyền đến, không khỏi quay đầu, kinh ngạc nhìn thấy hắn.
Long Duệ cười khổ, hắn đương nhiên biết nàng ở nơi nào, đang làm cái gì, nhất cử nhất động của nàng, làm sao tránh khỏi tầm mắt của hắn? “Tiểu Long Nhi đâu?” Hắn cố ý hỏi thằng bé, Tiểu Long Nhi không ở đây.
Tử Tô nhìn hắn cười nhẹ, nói: “Bảo Bối đang chơi ở trong cung.” Nói sao, hải dương này tối đen không có gì vui để đùa, chỉ là làm cho người ta một loại cảm giác nhìn thấy ghê người, đáng sợ, khủng bố, nhỏ bé.
Lời của nàng rơi xuống, đó là một trận trầm mặc, Long Duệ không biết nên mở miệng nói với nàng như thế nào, không yên bất an, do dự, sợ hãi lo lắng, vụng trộm nhìn nàng một lần lại một lần, nhưng vẫn không mở miệng được.
Trầm mặc, đang lan tràn ra, không khí đang lưu động, không khí không hiểu đang mãnh liệt, tâm cùng tâm đấu sức sớm đã bắt đầu, trận này thắng bại, không biết ai thắng ai thua.
Thật lâu sau, hắn vẫn là kiềm chế không được, vụng trộm nhìn nàng một cái, rốt cuộc hạ quyết tâm, trong nhịp đập kinh hoàng của trái tim, hé miệng ra nói: “Tử Tô, ta, ta có chuyện muốn nói với em.” Lời nói của hắn vô cùng khẩn trương lắp bắp, khiếp đảm không thôi.
Tử Tô nghe lời nói của hắn có vẻ hắn khrương, kinh ngạc nhìn hắn một cái, phát hiện vẻ mặt hắn thế nhưng đỏ bừng, hơn nữa ngay cả nhìn cũng không dám nhìn chính mình, không khỏi kỳ quái.
“Chuyện gì? Anh nói đi.” Nàng mỉm cười, sáng sủa nói.
Long Duệ liếc nhanh nhìn nàng một cái, nuốt nuốt nước miếng, ở trong tiếng tim đập bịch bịch, gian nan nói: “Ta, ta, ta thích em, em, em có thể làm Long Hậu của Nam Hải Long Cung hay không? Làm Long Hậu của ta.” Hắn bắt đầu nói lắp bắp, sau lại không dám nhìn nàng, càng nói càng nhanh, một hơi nói xong.
A?! Tử Tô nghe vậy, chấn động, vạn vạn thật không ngờ, hắn đang ở phía sau của mình bày tỏ tình cảm, hơn nữa hắn vậy mà thích mình sao? Đương nhiên, nàng cũng không phải không có cảm giác, hắn vẫn đi theo mình cùng Tiểu Long Nhi, đối nàng ngàn y trăm thuận, mọi chuyện nghe lời, nàng cũng không phải không phải không nghĩ quá. Chính là, hiện tại, trong lòng nàng đang rối rắm hoảng hốt, rối loạn, không biết làm sao.
“Tôi, tôi……” Nàng không biết trả lời như thế nào, nàng không có kinh nghiệm phương diện này, bỗng dưng xuất hiện thêm một người nữa thích một người bình thường như mình, làm cho nàng không có đối sách gì.
Long Duệ vẫn khẩn trương nhìn nàng, trong lòng không yên bất an, thập phần sợ hãi nàng sẽ cự tuyệt, nghe được nàng vẫn chưa nói hết câu, tâm lập tức liền lạnh, không đợi nàng nói cái gì, liền vội vàng nói: “Tử Tô, em không cần vội vàng cự tuyệt, ta sẽ sửa đổi thật tốt, ta nhất định sẽ để em nhìn thấy sự thật lòng của ta, ta là thật sự thích em, yêu em. Ta trước kia rất hỗn đản, ta trước kia không tốt, ta trước kia thực xin lỗi em, không dám nhất định sẽ được em tha thứ, nhưng từ giờ trở đi, ta nhất định sẽ cố gắng trở thành người tốt. Bảo Bối là Bảo Bối của chúng ta, ta hy vọng em nên nghĩ về thằng bé, đừng vội cự tuyệt ta, đừng trốn tránh ta, ta sẽ không bắt buộc em, ta cũng sẽ không làm cho em khó xử, xin em hãy tin tưởng ta một lần, cho ta một cơ hội để đi vào trái tim em nhé, được không?” Nói xong, hắn cầu xin đáng thương vô cùng nhìn nàng.
Hắn nói một hơi dài, làm cho Tử Tô kinh ngạc không thôi, nhìn sắc mặt thành tâm của hắn, nàng cư nhiên hơn nửa ngày nói không ra lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.