Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa

Chương 145: Tình duyên




Quả nhiên không ngoài dự đoán, khi nàng làm mặt lạnh hỏi ra những lời này, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn không người đáp lại, ngay cả Tiểu Long Nhi cũng bĩu môi không nói lời nào.
Long Duệ do dự một chút, cuối cùng vẫn là nói: “Nơi này là Đông Hải Long Cung.” Nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn liếc mắt một cái Long Triệt cách đó không xa.
Tử Tô trong lòng sớm đã có tính toán, nhưng sau khi nghe đến, thập phần mất hứng, quay đầu nhìn thoáng qua sắc mặt thập phần khó coi của Long Triệt.
Long Triệt trong lòng không yên bất an, đặc biệt khi Tử Tô chuyển ánh mắt hướng chính mình, hắn hối hận không thôi, nghĩ muốn xông lên phía trước, thỉnh nàng tha thứ, muốn nói với nàng hắn yêu nàng, yêu, thực yêu.
Chính là, hắn không dám, dưới ánh mắt của nàng hắn cảm thấy chính mình thật ti bỉ, thật nhỏ bé, ở trước mặt của nàng, hắn không dám đối mặt với ánh mắt giận dữ của nàng.
Tử Tô thu hồi ánh mắt trên người Long Triệt, nàng đối với hắn vô cùng thất vọng, nàng đối với hắn không còn ý tưởng hay cảm giác áy náy không yên nữa, tất cả mọi chuyện hôm nay đã hoàn toàn trôi qua.
Có lẽ, trước kia, nàng thật đúng là có những lúc vì quá áy náy mà muốn trở lại bên người hắn, một người nam nhân ôn nhu như vậy, bình thản như vậy, trong lòng vẫn có chút bất an khi làm đau lòng người khác, nhưng tại sao lại trở nên như thế này, tại sao lại đáng thất vọng như thế? Nàng vẫn hoang mang không thể chấp nhận nổi.
“Tô nhi……” Long Duệ có chút bất an gọi nàng một tiếng, vô cùng sợ bọn họ sẽ cảnh cũ tình xưa, hắn vĩnh viễn sẽ không có cơ hội.
Tử Tô nhìn hắn một cái, ôm chặt Tiểu Long Nhi trên người, chậm rãi chậm rãi từ giường đá đứng lên, nàng nằm ở trước một đám đông như thế, vô cùng chướng tai gai mắt.
“Chúng ta đi thôi.” Bình tĩnh, thản nhiên, nàng nói, ai cũng không nhìn, lập tức ôm Tiểu Long Nhi xuống giường.
Long Duệ vạn phần vui sướng, lập tức tiến lên giúp đỡ nàng, chuẩn bị đi đến bên ngoài, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Long Triệt sắc mặt tái nhợt, nhìn nàng, môi giật giật, lo lắng không thôi, đặc biệt khi nhìn đến Tử Tô đi theo Long Duệ rời đi, thân thể hắn đột nhiên lay động.
Rốt cuộc, “Tô nhi, đừng đi.” Hắn thấy nàng nhắm mắt theo đuôi đi theo Long Duệ rời đi, trong thoáng chốc hắn rốt cuộc nhịn không được tan nát cõi lòng kêu lên.
Tử Tô ngừng lại, nhưng nàng không quay đầu, sau đó lại tiếp tục bước về phía trước.
Nàng không quay đầu, nàng thờ ơ với hắn, làm cho thân mình Long Triệt liền lay động, sắc mặt càng tái nhợt, mắt thấy bọn họ sẽ biến mất ở trước mắt, hắn đau khổ kêu lên.
“Tử Tô, Tử Tô ở lại đi, chỉ cần em nguyện ý lưu lại, em muốn gì ta cũng sẽ đồng ý, xin em, xin em, được không?” Đường đường một vị Long Vương, thế nhưng trước mặt mọi người, đối với bóng dáng đã hạ quyết tâm kia, hạ giọng cầu xin,, trong mắt có đau xót thật sâu, còn có khát vọng, cùng với một ít sợ hãi.
Nghe được tiếng hắn cầu xin, lời nói của hắn, Tử Tô dừng cước bộ lại, nàng cúi đầu, nhìn Tiểu Long Nhi, trong lòng, không biết suy nghĩ cái gì.
Long Duệ nội tâm lo lắng, vốn định thúc giục nàng, nhưng thấy nàng đang trầm tư thật sâu, trong lòng không khỏi sợ hãi, nhưng hắn lại không dám vọng động, sợ sẽ làm nàng lựa chọn, những chuyện như thế này hắn không muốn ép buộc tuy nóng lòng nhưng hắn để tự nàng quyết định.
Long Triệt lòng nóng như lửa đốt nhìn bóng dáng của nàng, nội tâm cuồng loạn, hướng nàng đi đến cước bộ có chút hỗn độn.
Không biết Tử Tô suy nghĩ cái gì, cư nhiên vào lúc này, đang lúc tâm tình mọi người khẩn trương, chậm rãi xoay người lại, nàng nhìn về hướng người nam nhân có một thời làm tâm mình dao động bất an không thôi, từng nghĩ đến tìm được hạnh phúc nơi nam nhân này, chẳng qua là nhất thời.
“Chúng ta, không có khả năng, đã hết rồi.” Nàng thản nhiên nhìn hắn, im lặng, thong dong, trong ánh mắt không còn có gì tạp chất.
Long Triệt, ngây người. Tâm, lạnh. Thân thể, lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.