Rể Sang Đến Nhà

Chương 30: Mua xe




Mười phút sau, ngay lúc Trần Văn Siêu sắp không đợi nổi nữa.
Triệu Lộ bước vào.
Mà điều khiến cho hai người họ giật mình là, cô ta vừa khóc vừa đi tới.
"Quản lý Triệu, cô làm sao vậy?"
Trần Văn Siêu vội vàng đi tới đưa khăn giấy.
"Lộ Lộ à, đang yên đang lành sao lại khóc?" Trần Thiến cũng hoang mang, lúc đi thì tinh thần phấn chấn, khi về thì khóc lóc sướt mướt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy Trần Thiến, khuôn mặt Triệu Lộ toát lên vẻ oán hận, cô ta đẩy mạnh Trần Thiến một cái, nói to: "Trần Thiến, uổng công tôi xem cô là bạn thân, cô lại hại tôi như vậy!"
Bởi vì bất ngờ không kịp đề phòng, Trần Thiến ngã dập ʍôиɠ xuống đất.
Ui da.
Cô ta hét lên đầy đau đớn, nhìn Triệu Lộ như không thể tin nổi: "Lộ Lộ, cậu nổi điên gì vậy?"
"Tôi nổi điên?"
Triệu Lộ ném túi xách mà Trần Văn Siêu tặng tới: "Bây giờ tôi chỉ hận muốn giết chết cô thôi."
"Cậu..."
Trần Thiến tức đến run cả người, không hiểu tại sao cô bạn thân nhiều năm lại nói ra những lời ác độc đến vậy.
Trần Văn Siêu cũng trợn tròn mắt, hắn hỏi: "Quản lý Triệu, cô làm sao vậy? Có phải hiểu lầm gì đó không?"
"Hiểu lầm mẹ anh ấy!"
Triệu Lộ mắng to: "Tôi sắp bị hai người hại chết rồi!"
Cái gì?
Cái gì mà bị hai chúng tôi hại chết?
Trần Thiến bò dậy từ dưới đất, nghiêm túc nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu nói với bọn tớ đi đã."
"Tôi bị đuổi rồi, tôi bị sa thải khỏi tập đoàn Thiên Hồng rồi."
Triệu Lộ khóc to: "Tôi vừa vào văn phòng của tổng giám đốc, chưa nói được hai câu đã bị mắng. Ông ta nói là người hèn hạ như mấy người mà xứng bàn chuyện hợp tác với ông ta sao, đổi thành Trần Mộng Dao đến gặp thì còn chấp nhận được."
"Tôi hối hận lắm rồi, tại sao mấy người lại hại tôi như thế?" Triệu Lộ rối rắm ruột gan, tập đoàn Thiên Hồng là xí nghiệp lớn top 50 cả nước, mặc dù chức quản lý nhân sự cũng không màu mỡ gì, nhưng làm việc lâu dài thì đãi ngộ cũng rất cao.
Cô ta đã chuẩn bị làm ở đây cho đến khi về hưu, vậy mà vì Trần Thiến, cô ta lại mất việc rồi, cả Vân Thành này đâu thể tìm được công ty thứ hai có đãi ngộ phong phú như thế nữa.
Cái gì?
Nghe nói vậy, Trần Văn Siêu và Trần Thiến quay mặt nhìn nhau, tổng giám đốc của các cô nói như vậy thật à?
Đúng lúc này đây, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, có mấy bảo vệ lưng hùm vai gấu từ bên ngoài xông vào.
"Mấy người nhanh biến ra ngoài đi."
Triệu Lộ nghe xong thì không chịu nổi, cô ta vội vàng nói: "Tôi là nhân viên chính thức của công ty, mấy người có tư cách gì mà đuổi tôi?"
Dứt lời, mấy nhân viên an ninh bắt đầu cười ha hả: "Nhân viên chính thức? Xin lỗi nhé, trước đó thì phải còn bây giờ thì không còn nữa rồi!"
Vừa nói xong, mấy nhân viên an ninh đã kẻ trước người sau hộ tống đám người Trần Thiến và Trần Văn Siêu ra khỏi công ty.
...
Cái gì?
Còn chưa nhìn thấy mặt của tổng giám đốc tập đoàn Thiên Hồng mà đã bị bảo vệ đuổi đi rồi?
Đến quản lý nhân sự cũng bị sa thải luôn?
Trần Dũng chau mày, nói: "Có phải con nói gì sai sót, đắc tội với người ta rồi không?"
Trần Văn Siêu đau khổ nói: "Bố à, hôm nay là lần đầu tiên con đến tập đoàn Thiên Hồng, đến dáng dấp tổng giám đốc thế nào con còn không biết, sao mà đắc tội được? Hơn nữa, con để bạn thân của Thiên Thiến dẫn đi cho nên cô ấy mới bị ảnh hưởng, bị đuổi việc luôn rồi, con còn có thể làm sao đây?
Nghe nói vậy, Trần Dũng cũng thấy buồn.
Ông châm một chiếu xì gà, đi quanh trong phòng làm việc: "Đúng rồi, tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hồng không thể vô duyên vô cớ đuổi việc quản lý nhân sự được, ông ta có nói gì không?"
Trần Văn Siêu suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Có, bạn thân của Thiến Thiến bảo, tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hồng nói chúng ta là người đê hèn, không xứng hợp tác với họ, bảo Trần Mộng Dao đi thì còn chấp nhận được!"
Rầm!
Trần Dũng vỗ mạnh lên mặt bàn, kinh ngạc nói: "Ông ta nói vậy thật à?"
"Vâng." Trần Văn Siêu gật đầu.
"Đúng là khiến cho người ta phải suy nghĩ." Trần Dũng nhả một hơi khói, nói tiếp: "Theo bố biết, tổng giám đốc công ty chi nhánh của tập đoàn Thiên Hồng ở Vân Thành là người Yến Kinh, sao ông ta biết Trần Mộng Dao được chứ?"
"Bố ơi, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Trần Văn Siêu thấp thỏm nói thêm: "Nếu như những người khác nhanh chân đến bàn chuyện hợp tác trước, vậy thì vị trí phó chủ tịch cũng sẽ là của người khác."
"Con yên tâm, chức phó chủ tịch kia không thể chia cho ai khác ngoài con ra!"
Vừa nói, trong ánh mắt ông ta lóe lên tia tàn nhẫn.
"Đúng rồi, công trường nhà xưởng bên kia sao rồi?"
"Mọi chuyện vẫn đang tiến hành theo kế hoạch."
...
Sau khi ra khỏi công trường là đã hơn ba giờ chiều.
Nhiệt độ bên ngoài nhà xưởng vượt quá bốn mươi độ.
Chỉ cần đứng ngoài trời khoảng tầm mấy phút thôi cũng có thể bị cháy da cảm nắng.
"Chú ơi, đưa cháu về công ty đi."
Tiêu Thiên gật đầu, mở nắp chai nước suối rồi đổ lên yên xe điện.
Xèo xèo.
Đệm xe nóng hổi nháy mắt làm nước bốc hơi lên.
Sau khi lau vệt nước còn sót lại, Tiêu Thiên đưa tay thử nhiệt độ.
"Được rồi, lần này không bỏng ʍôиɠ nữa."
Hôm nay Trần Mộng Dao mặc váy, nếu không hạ nhiệt độ trước, rất có thể sẽ bị bỏng đùi.
Sau khi ngồi lên xe, Tiêu Thiên lái xe điện chở Trần Mộng Dao đi thẳng đến cửa hàng 4S.
"Chú ơi, đây không phải là đường tới công ty, chú đi lạc à?"
Trần Mộng Dao ở phía sau vừa nói, trời nóng hừng hực làm cho cô hỗn loạn, lúc nói chuyện cũng uể oải hơn nhiều.
Tiêu Thiên không để ý đến cô, dừng xe lại trước cửa tiệm 4S Mercedes-Benz.
"Chú ơi, chú chở cháu đến đây làm gì?"
Trần Mộng Dao hoang mang: "Chúng ta có mua xe đâu!"
"Vào xem xem."
Tiêu Thiên không nói nhiều lời mà kéo cô đi vào cửa hàng.
Vừa mới vào tiệm, Trần Mộng Dao đã bị hấp dẫn bởi mấy mẫu xe mới trưng bày ở trong phòng triển lãm.
Đẹp quá đi!
Không phải là cô không muốn mua xe, thời tiết nóng như vậy, đi xe điện đúng là một loại cực hình.
Nhưng với thu nhập của cô bây giờ thì không thể mua nổi.
Hiện tại Tiêu Thiên dẫn cô tới cửa hàng Mercedes-Benz, cô còn không dám sờ!
Mấy nhân viên bán hàng ở quầy lễ tân thấy hai người Tiêu Thiên đi vào cửa hàng, họ đứng từ xa quan sát một hồi, thấy hai người này khá nghèo nên cũng không nhúc nhích.
"Cô muốn mua xe sao?"
Tần Tuyết là một nhân viên mới, cô đi làm ở cửa hàng 4S đã được một tuần mà còn chưa bán được chiếc nào.
Thấy có khách vào mà không ai tiếp đón nên cô mới đứng lên đi qua dò hỏi.
Mấy nhân viên nữ bán hàng khác đều cười thầm Tần Tuyết không biết nhìn người, từ cách ăn mặc của hai người này là biết, họ chỉ là giai cấp làm công bình thường thôi.
Chiếc xe rẻ nhất ở cửa hàng họ đã có giá ba trăm ngàn rồi, đây không phải là mức mà một người bình thường có thể chi trả được.
Cho nên họ mới lười tới hỏi, ngoài người mới như Tần Tuyết, họ không buồn lãng phí thời gian đối với những người nhìn qua là biết không mua nổi.
Trần Mộng Dao đỏ mặt, không biết nên trả lời thế nào.
"Mua, đương nhiên là muốn mua!"
Tiêu Thiên nhìn về phía Trần Mộng Dao: "Em thích mua loại nào?"
"Chú à..."
Trần Mộng Dao nhìn Tiêu Thiên, vẻ mặt rối rắm!
Xe ở đây mắc như vậy, cô không mua nổi.
Thích thì sao chứ?
"Hay là mình về công ty trước."
Trần Mộng Dao cắn môi, mặt hơi đỏ, đặc biệt là tiếng cười của mấy nữ nhân viên bán hàng đằng xa càng khiến cho cô xấu hổ hơn.
Cảm giác được ánh mắt của cô, Tiêu Thiên hỏi thẳng: "Cô giới thiệu đi, loại nào thích hợp cho cô ấy lái?"
Tần Tuyết ngẩn người, cô bèn giới thiệu: "Chiếc Mercedes-Benz GLC này là loại mới nhất năm nay, dù là vẻ ngoài hay nội thất đều rất phù hợp với thẩm mỹ của nữ giới, chủ yếu là nếu cô đây lái chiếc xe này thì tỷ lệ quay đầu nhìn chắc chắn sẽ cao."
Tiêu Thiên thoáng nhìn sang Trần Mộng Dao, thấy ánh mắt cô dừng lại trêи chiếc xe này nên mới gật đầu.
"Được, chọn nó đi!"
"Cái gì?"
Trần Mộng Dao và Tần Tuyết cùng nhìn về phía Tiêu Thiên, giật mình thấy rõ.
Mấy nhân viên bán hàng ở quầy lễ tân nghe vậy cũng đờ mặt ra.
Người này đang đùa đấy à?
Vào cửa hàng chưa đến năm phút, nhân viên bán hàng thuận miệng nói một câu mà đồng ý luôn.
Cái này không khoa học đâu!
Dù sao cũng phải hỏi giá chứ?
Tần Tuyết định thần lại rồi hỏi: "Tiên sinh chọn chiếc xe này sao?"
"Tôi mới nói không rõ à?"
"Không có, không có." Tần Tuyết vội vàng nói: "Anh muốn trả góp hay là..."
"Trả toàn bộ."
Tiêu Thiên không muốn lãng phí nước bọt nhiều, anh lấy tấm thẻ đen trong túi ra: "Quẹt thẻ đi, không có mật mã."
"Còn nữa, tôi lấy đủ bộ trang bị xe, nhân tiện gắn biển số luôn, chi phí trừ vào thẻ đi."
Phải một lúc lâu Tần Tuyết mới tỉnh táo lại, cô đưa hai tay nhận lấy thẻ ngân hàng, phấn khích chạy đi làm hồ sơ.
"Chú ơi, chú đừng hồ đồ, xe này đắt lắm, chú nào có nhiều tiền như vậy chứ?"
Trần Mộng Dao cuống lên.
Anh từng lấy tấm thẻ tín dụng đó để thanh toán tiền vòng ngọc khảm vàng mà.
Cả chiếc xe này chỉ e cũng phải hơn một triệu rưỡi.
Chiếc thẻ tín dụng đó có hạn mức hơn một triệu sao?
Trần Mộng Dao vội vàng chạy tới chỗ Tần Tuyết, nếu lát nữa quẹt thẻ không đủ tiền thì sẽ bị cười nhạo mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.