Rể Sang Đến Nhà

Chương 29: Hối lộ




"Làm gì?"
Gã đàn ông cầm đầu có vẻ khá lưu manh, trong tay gã còn cầm một cái gậy sắt: "Mấy người có hiểu không hả, đây là địa bàn của tao, nếu muốn xây nhà xưởng thì nhất định phải sử dụng vật liệu của bọn tao."
“Nhanh cút đi cho tao, nếu không cây gậy trong tay tao không có mắt đâu đấy!"
"Mấy người ép mua ép bán à, chúng tôi đã ký hợp đồng với bên cung ứng rồi, tại sao lại phải sử dụng vật liệu cung ứng của mấy người chứ?"
Trần Mộng Dao nổi giận mà không biết làm sao.
Trước kia cô đã từng nghe nói có một số kẻ vô lại như vậy, chạy đến công trường của người ta ép mua ép bán, không mua vật liệu cung ứng của bọn họ thì sẽ đánh đập uy hϊế͙p͙.
Không ngờ mình lại đụng phải.
"Vậy tôi mặc kệ!"
Gã đàn ông cầm đầu cười lạnh một tiếng: "Nếu vậy, hoặc là không cho mấy người khởi công, hoặc là sử dụng cát thép xi măng của bọn tao cung cấp, mấy người khỏi đi vào được, hôm nay bọn tao chặn ở đây rồi, xem ai có thể vào được đây!"
"Đúng là coi trời bằng vung!"
Trần Mộng Dao quay lại nói với người phụ trách hạng mục: "Báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát?"
Gã cầm đầu nghe vậy thì trầm mặt: "Mẹ nó còn dám báo cảnh sát? Các anh em, ra tay, đập phá nhà xưởng của bọn nó."
Vừa nói, gã trực tiếp vung cây gậy sắt trong tay, nếu bị đánh trúng chắc chắn sẽ vỡ đầu chảy máu!
Trần Mộng Dao sợ đến mức mặt mày tái nhợt, căn bản không tránh kịp.
Nhìn cây gậy chuẩn bị vung xuống, cô tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
"Rầm!"
Đột nhiên, một tiếng vang trầm đục vang lên, tiếp sau đó là một giọng nam hét lên thảm thiết.
Trần Mộng Dao mở mắt ra, Tiêu Thiên đã đứng chắn ngay trước mặt cô.
Còn tên côn đồ vừa mới hung hăng kia đang nằm trong đống bùn cách cô mấy chục mét, kêu rêи đau đớn.
"Dám đánh vợ tao à?"
Tiêu Thiên lướt qua một vòng: “Chúng mày muốn chết phải không?"
"A, đau chết mất..." Vương Hổ cảm giác như ít nhất phải có năm cái xương sườn của mình bị đứt đoạn, đau thấu tâm can, lan rộng toàn thân; "Còn chần chừ gì nữa? Đánh chết hắn cho tao!"
Dứt lời, mười mấy anh em đồng thời nhằm về phía Tiêu Thiên!
"Chú, cẩn thận!"
Trần Mộng Dao hoảng hồn biến sắc, sợ đến mức hét ầm lên."
Trong tay đối phương đều cầm vũ khí, chỉ sơ sẩy một chút là rất có khả năng sẽ bị thương.
Nhưng mà, ngay sau đó hình ảnh trước mắt đã khiến nhận thức của cô về Tiêu Thiên lật đổ.
Rầm rầm rầm!
Động tác của Tiêu Thiên rất nhanh, chỉ trong chớp mắt mười mấy tên lưu manh đã nằm dài trêи đất, gãy tay gãy chân.
Tiếng kêu la thảm thiết, đau xé lòng!
Người phụ trách giám sát việc xây dựng nhà xưởng và các công nhân đều sợ đến mức mặt mũi trắng bệch!
Đáng sợ quá, người đàn ông này quá tàn nhẫn.
Tiêu Thiên đi tới trước mặt Vương Hổ, đạp lên mặt gã: "Ai sai mày tới?"
"Mày... mày dám động vào Vương Hổ tao..."
Cảm giác đau đớn trêи cơ thể và trong tâm lý giày vò gã: "Tao khuyên mày tốt nhất không nên xía vào việc này, nếu không..."
"Rầm!"
Còn chưa nói xong câu, mũi chân của Tiêu Thiên đã hơi dùng sức, đầu của Vương Hổ bị anh đạp lún vào trong đất.
"Giết người rồi!"
Đám lưu manh xung quanh sợ run rẩy tim gan!
Người đàn ông này tàn nhẫn quá, cứ như thể giẫm nát đầu Vương Hổ.
Bởi vì theo góc nhìn, họ đều cho rằng đầu của Vương Hổ bị Tiêu Thiên đạp nát.
Thậm chí có mấy người nhát gan còn ướt cả đũng quần, sợ run lẩy bẩy.
Tiêu Thiên ra tay cũng biết cầm chừng, mặc dù Vương Hổ không chết nhưng cũng mất nửa mạng.
"Tới mang cái thứ rác rưởi này đi đi!"
Tiêu Thiên lạnh lùng nhìn bọn họ, anh tới dẫn Trần Mộng Dao còn đang ngơ ngẩn đi vào trong công trường nhà xưởng.
"Cô, cô Trần, còn muốn báo cảnh sát nữa không?"
Người phụ trách hạng mục run giọng hỏi.
"Không cần nữa, cứ để bọn rác rưởi đó tự đi!"
Vừa nói, anh vừa quay đầu lườm bọn họ một cái, khiến họ sợ đến mức tè ra quần, vội vàng kéo Vương Hổ dậy chán nảy chạy trốn.
"Các anh em, mau chạy thôi!"
"Hắn là ma quỷ đó, ma quỷ giết người không chớp mắt."
"Chờ tao với, tao bị gãy chân, đi không được..."
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, đám lưu manh vốn hung hăng ngông cuồng đã biến sạch sành sanh.
Sắc mặt Trần Mộng Dao trắng bệch.
Đó giờ cô chưa từng thấy Tiêu Thiên lợi hại như vậy, nhưng hôm nay ở đây có đến gần hai mươi tên côn đồ, trong tay họ đều cầm vũ khí.
Xưa nay cô chưa nghe ai nói có thể đánh thắng được mười mấy người.
Lần trước nhìn thấy người giỏi giang đến vậy là ở trong phim ảnh.
"Chú giỏi thật đấy?"
Vừa nãy là Tiêu Thiên thật sao?
Là người chồng đào ngũ của mình à?
Trần Mộng Dao cảm thấy không chân thực lắm.
Dù là đóng phim đi nữa, đánh mười mấy người cũng phải cần mấy phút chứ?
Tiêu Thiên thì giỏi rồi, chỉ trong chớp mắt họ đều gục xuống hết.
"Cái này có gì đâu, trong đội của tôi có rất nhiều người giỏi hơn tôi, tôi chỉ là một người bình thường thôi!
Tiêu Thiên tùy tiện tìm một lý do.
"Thật sao?"
Trần Mộng Dao nghi ngờ, cô biết ngày trước Tiêu Thiên là quân nhân, nhưng mà không biết anh thuộc binh chủng nào.
Với thân thủ như vậy, không lẽ là bộ đội đặc chủng?
"Được rồi, em cứ làm việc trước đi đã."
Tiêu Thiên thúc giục.
"Ừm, chú ở đây chờ cháu." Trần Mộng Dao cũng không nói gì, cô đội mũ bảo hiểm rồi đi vào nhà xưởng.
Đợi đến khi Trần Mộng Dao vào rồi, sắc mặt Tiêu Thiên mới lạnh đi: "Xem ra không ra tay với hắn thì không ổn rồi."
Nếu là cạnh tranh bình thường thì Tiêu Thiên không quản! Mặc dù anh bênh vực người nhà nhưng cũng không phải là không phân rõ trắng đen.
Nhưng nếu đã dùng các thủ đoạn hèn hạ thì đừng trách anh độc ác.
Trần Mộng Dao và người phụ trách gặp nhau trong bầu không khí rất hài hòa.
Vốn ông ta còn định làm khó dễ Trần Mộng Dao, ra oai phủ đầu cô.
Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Thiên trước cửa, ông ta đã hoàn toàn dập tắt ý định đó, người kia hung hãn như vậy, nếu đắc tội với Trần Mộng Dao rồi thì có khi mình chết thế nào cũng không biết.
"Ừm, tôi đã xem qua nhà xưởng rồi, những chi tiết nhỏ được xử lý tốt lắm. Nhưng mà tốc độ còn chậm quá, chúng ta ký hợp đồng với tập đoàn Tử Kim nhất định phải hoàn thành việc xây dựng nhà xưởng trong vòng hai tháng, mọi người phải nhanh chóng hoàn thành trong khoảng thời gian này, bàn giao đúng hạn."
Trần Mộng Dao nghiêm túc nói: "Hơn nữa, về sau còn phải lắp đặt máy móc, sắp xếp huấn luyện công nhân, tính đi tính lại cũng phải mất ba tháng, cho nên thời gian rất gấp."
Vừa bước vào trạng thái làm việc, Trần Mộng Dao như biến thành người khác.
Tiêu Thiên đứng dựa vào cửa, ngồi đó nhìn Trần Mộng Dao, ánh mắt chan chứa dịu dàng.
Cô bé này cũng có dáng vẻ của người phụ nữ mạnh mẽ đó.
...
Ở một nơi khác, Trần Thiến dẫn Trần Văn Siêu đi tới tập đoàn Thiên Hồng.
"Lộ Lộ à, đây anh họ của tớ, Trần Văn Siêu." Trần Thiến cười giới thiệu.
Triệu Lộ thoải mái đưa tay ra: "Chào anh, tôi là Triệu Lộ, quản lý nhân sự của tập đoàn Thiên Hồng."
"Xin chào quản lý Triệu, trêи đường tới đây em họ tôi đã nhắc quản lý Triệu là mỹ nữ trăm năm khó gặp một lần, lúc đó tôi còn không tin, giờ vừa nhìn thấy, cái này không phải là trăm năm khó gặp mà rõ ràng là ngàn năm hiếm thấy."
Nghe vậy, Triệu Lộ cười tươi như hoa, đúng là khéo ăn nói quá.
"Lần đầu tiên gặp mặt, tôi cũng không biết nên tặng gì mới phải, hy vọng cô thích cái túi này!" Nói rồi, Trần Văn Siêu lấy một chiếc túi xách ra.
"Ôi!"
Triệu Lộ kinh ngạc thốt lên, cô ta liếc mắt một cái là nhận ra chiếc túi này ngay: "Đây không phải là túi xách mới nhất trong bộ sưu tập mùa hè của GUCCI sao?"
Cô ta đã thèm khát chiếc túi này lâu rồi, nhưng tiếc là chiếc túi này bằng nửa năm tiền lương của cô ta, cô ta còn chưa xa xỉ đến mức vậy.
"Anh... cái này đắt quá."
Ngoài miệng thì Triệu Lộ nói vậy, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào chiếc túi không dời mắt nổi.
"Có đắt gì đâu, túi đẹp tặng người đẹp đây là lẽ thường tình." Trần Văn Siêu ngày thường vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt, lưu luyến chơi đêm, chỉ cần mở miệng là dỗ phụ nữ được: "Cầm lấy đi."
"Lộ Lộ à, cậu lấy đi, đây cũng là tấm lòng của anh họ tớ." Trần Thiến nhét chiếc túi vào lòng Triệu Lộ.
Triệu Lộ chần chừ một lát mới nói: "Vậy... được rồi, vậy tớ nhận."
Thấy Triệu Lộ đã nhận túi xách, khóe miệng Trần Văn Siêu hơi nhếch lên, nói: "Là như này, quản lý Triệu, hôm nay tôi tới chủ yếu là để thăm cô, nhân tiện muốn bàn chuyện hợp tác với công ty cô, cô xem thử có tiện giới thiệu tổng giám đốc của cô cho tôi làm quen được không. Đương nhiên là nếu cô không tiện thì cũng không sao, ngược lại hôm nay quen biết với cô tôi đã vui lắm rồi."
Triệu Lộ đâu có ngốc, đương nhiên cô ta không tin Trần Văn Siêu cố tình đến thăm mình.
Nhưng mà hắn đã nói vậy, nghe xong cô lại thấy không cầm lòng.
Thôi, xem như vì cái túi, giúp giới thiệu một chút vậy.
Suy nghĩ vậy, Triệu Lộ đứng lên, nói: "Anh đứng đây đợi một lát, tôi vào phòng quản lý xem thử."
"Cảm ơn, cảm ơn cô." Trần Văn Siêu cảm ơn.
Triệu Lộ khoát tay: "Đừng đi lung tung, cứ ở đây chờ tôi..."
Trần Văn Siêu vội vã gật đầu, hắn cũng không ngờ lại thuận lợi vào được trong tập đoàn Thiên Hồng như thế.
"Thiến Thiến, em giỏi lắm."
Nói rồi, Trần Văn Siêu kϊƈɦ động hôn lên mặt Trần Thiến.
"Ôi, anh họ, đây là công ty đấy!" Trần Thiến xấu hổ cúi đầu.
Cái gì nên làm hay không nên làm đều đã làm cả, giả vờ trong sáng làm gì.
Trần Văn Siêu cười đểu cáng: "Buổi tối anh sang nhà em..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.