Rể Quý Trời Cho

Chương 694: Thành viên tiểu đội chấp pháp




Trên đường trở về, mặt Giang Thu Nguyệt vẫn luôn đỏ ửng, Lâm Thanh Diện thì đi phía sau cô, anh đã giải thích với cô mấy lần rồi, nhưng cô hoàn toàn không nghe, mà luôn miệng nói anh là tên lưu manh vô liêm sỉ.
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ, biết mình không thể duy trì hình tượng người đoan chính trong lòng Giang Thu Nguyệt được nữa.
Đồng thời trong lòng anh cũng suy đoán người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng, lại có thực lực mạnh mẽ như Giang Thu Nguyệt, chắc chắn bình thường sẽ không có ai dám tùy tiện chiếm tiện nghi của cô.
Nên hôm nay lúc Lâm Thanh Diện suýt chạm vào nơi nào đó của Giang Thu Nguyệt, cô mới có phản ứng mạnh mẽ như thế.
Nhưng điều đáng nói là bình thường nhìn Giang Thu Nguyệt có vẻ rất lạnh lùng, nhưng lúc đỏ mặt lại khá dễ thương, làm người khác yêu thích hơn so với lúc lạnh lùng kia.
Hai người trở về Tổng hội liên minh nước H, Giang Thu Nguyệt đi thẳng vào phòng mình, hoàn toàn không nhìn thấy Giang Trấn đang luyện quyền trong phòng khách.
Vẻ mặt Giang Trấn tràn đầy kinh ngạc, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Giang Thu Nguyệt thất thố như thế, trước đây cô luôn là người thong dong bình tĩnh, chưa từng hành động gấp gáp thế này.
“Con gái tôi làm sao thế? Hai đứa gặp phải rắc rối ở bên ngoài à?” Giang Trấn thấy Lâm Thanh Diện đi phía sau thì mở miệng hỏi anh.
Lâm Thanh Diện cười lúng túng đáp: “Cô ấy đánh nhau với cháu, rồi thua, nên trong lòng hơi buồn bực một chút.”
Giang Trấn cười đáp: “Thực lực của con bé chỉ mới ở nội kình môn hạm, chẳng phải việc đánh không lại cháu là chuyện rất bình thường à, con nhóc này cứ thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, từ nhỏ đã thế rồi.”
Lâm Thanh Diện cũng xấu hổ không đáp lại lời Giang Trấn, chỉ thuận miệng ứng phó hai câu, rồi quay về phòng mình.
Trong mấy ngày tiếp theo, tối nào Lâm Thanh Diện cũng đeo mặt nạ đi tới võ đài quyền anh bí mật đó, khiêu chiến với những cao thủ do Công Tôn Thắng đào tạo, kết cục của mấy cao thủ cũng không thể thoát khỏi việc gãy tay gãy chân, cũng vì điều này mà Lâm Thanh Diện trở nên nổi tiếng trong võ đài quyền anh bí mật.
Cái tên Tử Thần nhanh chóng truyền khắp võ đài quyền anh bí mật, thu hút rất nhiều khán giả đến xem, tối nào võ đài quyền anh cũng chật ních người trong khi trận đấu còn chưa bắt đầu.
Còn Giang Thu Nguyệt ngoài ngày đầu tiên đi cùng Lâm Thanh Diện tới võ đài quyền anh bí mật, thì mấy ngày còn lại đều không quan tâm đến anh, cho dù nhìn thấy anh, cũng chỉ lườm anh với ánh mắt phẫn hận, như thể anh có mối hận thù sâu sắc với cô vậy.
Ngày thứ năm Lâm Thanh Diện tới võ đài quyền anh bí mật để khiêu chiến với cao thủ nhà Công Tôn.
Lâm Thanh Diện lại nhẹ nhàng phế bỏ cao thủ nhà Công Tôn xong, thì không hề do dự, mà xoay người đi xuống võ đài ngay.
Dưới võ đài mọi người đều gào thét tên “Tử Thần” với vẻ mặt hưng phấn, mấy người này chen chúc nhau trong võ đài quyền anh bí mật, vì muốn nhìn thấy Lâm Thanh Diện xuất hiện trên võ đài trong mấy phút.
Lâm Thanh Diện đi xuống võ đài xong thì không rời đi ngay, mà đợi một lát, muốn xem thử người nhà Công Tôn có tới đây không, năm phút sau, anh không hề phát hiện ra bóng dáng khác thường, lúc này mới rời khỏi võ đài quyền anh bí mật.
Lâm Thanh Diện mới đi trên đường chưa được bao lâu, thì nhận ra có người đang theo dõi mình, anh tưởng là cuối cùng người nhà Công Tôn cũng tới tìm mình, nên lúc đi tới một đầu hẻm, anh liền quẹo thẳng vào bên trong.
Người kia thấy Lâm Thanh Diện đi vào con hẻm, cũng nhanh chân đi vào, lúc nhìn thấy anh đang đứng trước mặt mình, thì trên mặt nở nụ cười nói: “Không ngờ tôi lại bị phát hiện.”
Lâm Thanh Diện cũng không tháo mặt nạ xuống, mà thông qua hai lỗ trên mặt nạ quan sát người này, người này khoảng bốn mươi tuổi, là một người đàn ông gầy gò, còn mang mắt kính.
Mặc kệ anh nhìn thế nào, thì võ công người này cũng không quá cao, nhưng Lâm Thanh Diện lại cảm nhận được sự đặc biệt trên người ông ta.
Người này là một cao thủ nội kình thực thụ.
“Ông là người nhà Công Tôn?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Người kia sửng sốt một lát rồi nói: “Tôi xin tự giới thiệu, tên tôi là Cao Tiến, tất nhiên, cậu cũng có thể gọi tên tiếng Anh của tôi là Tony, tôi là thành viên trong tiểu đội chấp pháp ở phố người H nước M, giờ tôi yêu cầu cậu tháo mặt nạ xuống, dùng bộ mặt thật để nói chuyện với tôi.”
Trong lòng Lâm Thanh Diện hơi ngạc nhiên, không ngờ người theo dõi mình lại là người trong tiểu đội chấp pháp, dù anh đã biết sự tồn tại của tiểu đội chấp pháp, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Diện chạm mặt với họ.
Ấn tượng đầu tiên mà người này để lại Lâm Thanh Diện không tốt cho lắm, hơi tự cao tự đại, dù là người trong tiểu đội chấp pháp, cũng không có quyền ra lệnh cho anh tháo mặt nạ xuống.
“Xin lỗi, tôi không muốn tháo nó xuống, ông cứ nói thẳng nguyên do ông muốn theo dõi tôi đi.” Lâm Thanh Diện lạnh nhạt nói.
Cao Tiến nhất thời tức giận, dưới cái nhìn của ông, thanh niên trước mặt chỉ hơn hai mươi tuổi, đáng lý phải cung kính khi đứng trước mặt người chấp pháp mới đúng, nhưng không ngờ đối phương lại ngạo mạn như thế, còn dám từ chối yêu cầu của mình nữa.
“Quả nhiên rất kiêu ngạo, hơn hai mươi tuổi đã tu luyện thành nội kình, cậu đúng là một thiên tài, nhưng đây không phải là vốn để cậu kiêu ngạo trước mặt tôi, cậu phải biết rằng, trình độ của cậu chỉ là điều kiện cơ bản nhất trong tiểu đội chấp pháp mà thôi.” Cao Tiến bày ra dáng vẻ như bề trên đang dạy dỗ bề dưới.
Lâm Thanh Diện hơi cạn lời, cảm thấy người trong tiểu đội chấp pháp hơi tự cao tự đại.
“Ông nói trọng điểm đi, tại sao ông lại theo dõi tôi.” Lâm Thanh Diện lại hỏi một câu.
Cao Tiến thấy thằng nhóc này vẫn mang dáng vẻ tự cao tự đại, thì trong lòng càng khó chịu, nhưng là bề trên, ông không thể so đo với bề dưới được, nên mở miệng nói: “Tôi đã quan sát cậu mấy ngày rồi, có lẽ cậu là người mới thăng cấp lên trình độ nội kình đúng không, mấy ngày nay cậu dựa vào nội kình để đánh bại người nhà Công Tôn, mặc dù ở trên võ đài, nhưng cậu đã làm quá nhiều lần, tôi tới đây là để cảnh cáo cậu, cố gắng đừng đả thương quá nhiều người nội kình, bằng không người bên chấp pháp chúng tôi sẽ tiến hành trừng phạt cậu.”
“Nhà Công Tôn có thù với tôi, tôi không xông thẳng đến nhà họ để giết họ là tốt lắm rồi, được Công Tôn Thắng đích thân tới đây giao đấu với tôi, tôi sẽ ngừng tay lại.” Lâm Thanh Diện lạnh nhạt nói.
Cao Tiến nhướng mày nói: “Vậy thì tôi khuyên cậu nên từ bỏ suy nghĩ này đi, Công Tôn Thắng là học trò của tông sư, thực lực đã đạt tới nội kình tiểu thành, cậu không phải là đối thủ của cậu ta.
Trong cái nhìn của Cao Tiến, Lâm Thanh Diện chỉ mới là người đạt tới nội kình môn hạm, có rất ít người trẻ tuổi đạt tới nội kình tiểu thành, trong toàn bộ phố người H ở Mỹ chỉ mới có hai người đạt tới trình độ này, ông cũng hơn hai mươi tuổi mới tu thành nội kình, đến gần bốn mươi tuổi mới lên được tiểu thành.
Lâm Thanh Diện nghe Cao Tiến nói vậy thì cảm thấy mình không còn gì để nói với ông nữa, nên đáp lại một câu: “Ông không cần phải bận tâm về chuyện này.”
Nói xong, anh liền xoay người đi về hướng khác.
“Nhóc con, cậu vẫn chưa cho tôi xem khuôn mặt thật của cậu, tôi là người chấp pháp, tôi cần phải hiểu rõ thân phận của cậu!” Cao Tiến hét về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cũng không để ý đến ông, mà nhanh chân đi thẳng ra ngoài.
Cao Tiến liền đuổi theo, hai người bắt đầu truy đuổi, nhanh chóng đi ra khỏi con hẻm.
Cuối cùng, Cao Tiến đã mất dấu Lâm Thanh Diện khi đi qua một con hẻm, rồi mắng một câu: “Thằng ranh con, chạy nhanh lắm, nếu lần sau tôi gặp lại cậu, chắc chắn tôi sẽ tự tay tháo mặt nạ trên mặt cậu xuống!”
Tối hôm sau, Lâm Thanh Diện lại xuất hiện trong võ đài quyền anh, người trong võ đài đều reo hò phấn khích.
Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện nhìn thấy Công Tôn Thắng đang đứng cách võ đài không xa, hai mắt nhất thời híp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.